Trên long sàng rộng lớn, có hai người nằm__
Minh Liệt thoi thóp hơi tàn, còn có… Phụng Thiên Vũ thoi thóp hơi tàn.
Minh Liệt sớm đã chìm vào hôn mê sâu… mà Phụng Thiên Vũ, thì lại nhìn y, đang cười, trên mặt đất là vũ khí có tạo hình kỳ quái, giống như một cánh quạt mở ra thật nhiều lưỡi dao, còn dính đầy máu tươi, đại khái là thứ mà Phi Dương từng nhắc tới tại Đào Nguyên trấn__ Thiên nhẫn Phụng Hoàng Vũ.
Minh Liệt rõ ràng đã sắp không chịu nổi, thái y vốn dĩ trị liệu cho hắn đều bị Phụng Thiên Vũ lao vào giết sạch, tuy không biết Phụng Thiên Vũ tại sao lại giữ hơi tàn cho Minh Liệt, nhưng nhìn bộ dạng Phụng Thiên Vũ hiện tại cũng không giống như có thể động, dù sao hắn không phải thần, sau khi chiến đấu với nhiều cao thủ như vậy, bản thân hắn cũng chỉ còn sót một hơi, chỉ sợ giết những ngự y này lấy chỗ náu thâu đã là sức lực cuối cùng của hắn.
Cho nên, Thẩm Lăng Vân cũng không bận tâm tới hắn, ngồi bên giường bắt đầu cứu trị cho Minh Liệt… may là khi các ngự y tới đã mang theo không ít dược liệu, ngân châm cũng rất đầy đủ, trong tẩm cung đã biến thành kho thuốc, giúp cho Thẩm Lăng Vân cứu chữa được thêm không ít tiện lợi.
Minh Liệt rất nguy hiểm, Thẩm Lăng Vân chuyên tâm cứu chữa… dù sao Phụng Thiên Vũ cũng không thể động, tạm thời không có uy hiếp với họ, có thể cứu Minh Liệt sống sót rồi nói sau.
Y để Phụng Thiên Vũ nằm đó, biểu hiện của Phụng Thiên Vũ cũng rất kỳ quái, trên mặt chung quy vẫn là biểu tình như cười như không, mắt không chuyển nhìn Thẩm Lăng Vân ở bên cạnh chuyên tâm cứu người, không hề động đậy, rõ ràng nhấc tay lên là có thể chạm vào đối phương, chỉ dáng tiếc ngay cả tay cũng nhấc không nổi.
Hắn tựa hồ chỉ còn lại sức lực miễn cưỡng nói chuyện, cũng bất kể đối phương có đang nghe hay không_
“Lăng Vân, đợi ta biến mất rồi… ngươi còn chán ghét ta không?’
“Lăng Vân, thật ra không giống như ngươi đã nghĩ… ban đầu ta cũng không muốn tạo phản, giáo phái bị Nhiên Thiên diệt trước khi, không có tạo phản! Sư phụ ta là người tốt, ta từ nhỏ rời khỏi cung, đã theo hắn, hắn đối với ta như thân sinh nhi tử… ta muốn kế thừa y bát của hắn, nếu triều đình không thể cho ta cơ hội phát huy tài năng, thì ta sẽ tung hoành trên giang hồ, rồi cũng có một ngày có thể giống như Ngạo Thiên sơn trang, trở thành danh môn nhất đẳng trong võ lâm… nhưng mẫu hậu của ta, mụ thái bà đáng chết đó…”
“Bà một mặt hy vọng có thể mượn năng lực của ta phò trợ Phụng Thiên Lạc, một mặt lại sợ thế lực của ta quá lớn, tạo nên uy hiếp cho Phụng Thiên Lạc, cho nên mới vu hãm sư phụ ta muốn tạo phản… lúc đó ta dẫn theo vài thủ hạ ra ngoài đi săn, đợi khi ta về, đã… ta giết muội muội của Nhiên Thiên không phải là vì uy hiếp hắn, mà là báo thù, sư phụ giống như phụ thân của ta, ta cũng muốn khiến hắn nếm thử tư vị mất đi người thân yêu…”
“Là bọn họ đã đóng chặt tất cả đường đi của ta, cả đời muốn ta phò trợ Phụng Thiên Lạc, ta thật sự không cam tâm…”
“Lăng Vân, ta thật sự rất thích ngươi… rất thích ngươi…”
“Lăng Vân ngươi biết không? Vừa rồi khi ta giết người, vốn cũng có thể giết Minh Liệt! Nhưng khi chuẩn bị hạ thủ, hắn mơ mơ hồ hồ gọi tên ngươi, hắn nói cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi nhường Lạc Dực cho hắn. Thật ra chỉ là ngươi không cần tới, nhưng hắn có hạnh phúc ngươi tạo ra cho hắn, ta không nhẫn tâm hủy đi nỗ lực của ngươi…”
“Thật ra tại Hoắc gia trang, bồ câu đưa tin ngươi gởi đi người đầu tiên thấy không phải là Phụng Thiên Lạc, mà là ta, lúc đó ta có thể chọn lựa giết người diệt khẩu, giải quyết mầm họa, nhưng người đó là ngươi, ta vĩnh viễn không thể tổn hại ngươi…”
“Vì ta hiện tại đã nghĩ rõ rồi, ta muốn thì ra không phải là long ỷ này, mà là đang lên án thân tình mà bọn họ thiếu ta… nhưng thật ra, thứ thân tình này trong mắt ta, không quan trọng bằng ngươi… lần đầu tiên ta thấy ngươi, đã biết ta đã tìm được người quan trọng nhất trong đời, chỉ có ngươi là lạnh nhạt với ta… nếu ta không phải vương gia, có thể ngươi ngay cả nói cũng không muốn nói với ta đi? Ta khiến ngươi ghét như thế sao? Lúc đó ta nghĩ… may là ta là vương gia, nếu không ta nhất định muốn gặp mặt ngươi cũng khó, nếu ta làm hoàng thượng rồi, thì có thể giữ ngươi lại bên cạnh cả đời…”
“Lăng Vân, ta đã không còn sức lực chạy khỏi cung, ta thất bại rồi, nhưng ta có chút hối hận, tối qua nên động phòng với ngươi rồi hãy đi, ít nhất cho dù có chết, ngươi cũng sẽ nhớ tới ta…”
Dần dần, âm thanh nam nhân càng ngày càng xuy yếu, ánh mắt trở nên hỗn đục, tuy vẫn nhìn về hướng Thẩm Lăng Vân, nhưng đã mất đi thần thái thâm tình…
Lúc này, Thẩm Lăng Vân cũng đã xử lý xong vết thương cho Minh Liệt, mạng của Minh Liệt có thể giữ rồi, nhưng nhìn thi thể ngự y đầy đất, trong lòng vẫn không biết là tư vị gì…
“Phụng Thiên Vũ, ngươi đủ rồi chưa? Cả đời luôn tìm cớ trên người kẻ khác, thật ra, làm sai rồi, thì chính là sai!”
Thẩm Lăng Vân ôm Minh Liệt vẫn hôn mê bất tỉnh đặt lên trên giường quý phi, tuy tên này hiện tại trông không có bất cứ lực sát thương nào, nhưng vẫn là cách nhân vật nguy hiểm này càng xa càng tốt. Còn y thì trở lại, đứng đó nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp… theo đạo lý, y hiện tại nên cằm vũ khí trên đất lên, nhẹ nhàng giải quyết mối họa này!
Nhưng đối diện với Phụng Thiên Vũ sức trói gà không chặt, không biết sao… y không hạ thủ được, chỉ có thể lạnh giọng ngắt lời lải nhải thấp hèn của nam nhân.
Nam nhân bị chỉ trích, ngây ra một chút, tiếp theo lại cười__
“Được, được, chúng ta không nói những thứ không vui này nữa… Lăng Vân, trời sao lại mau tối thế? Giúp ta điểm đèn đi, được không? Ta không thấy được ngươi…”
Thẩm Lăng Vân ngẩng đầu, bất giác nhẹ nhíu mày… hiện tại đã là sáng rực, bên ngoài ánh sáng chói mắt!
Là y sinh, y biết đây là triệu chứng đèn cạn dầu, thương thế như Phụng Thiên Vũ, khi ngũ cảm dần mất đi, cũng sắp rời khỏi thế gian, nhưng miệng mở ra lại không thể nói nên lời__
“Đèn trong tẩm cung hoàng thượng ta không tìm được, cứ để tối vậy…”
Phụng Thiên Vũ há miệng, nhưng không đưa ra dị nghị gì, âm thanh càng lúc càng yếu__
“Lăng Vân, hiện tại ngươi mặc bạch y sao?’
“Ừ.”
“Thật tốt… lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi chính là một thân bạch y, múa kiếm tại Mai hoa thôn, giống như tiên tử…”
Nhìn độ cong bên khóe miệng nam nhân, Thẩm Lăng Vân đột nhiên cảm thấy không biết nên nói gì mới tốt, chỉ đành quay đầu đi, cho dù y biết lúc này bất luận mình có biểu tình gì, nam nhân cũng đã không thể thấy được.
“Lăng Vân… xin lỗi, lần trước khi thảo phạt ma long giáo, ta không trông chừng tên điên họ Ngạo, hắn muốn cùng ma long giáo triệt để xưng bá võ lâm muốn điên rồi, mới đột nhiên xuất thủ tập kích ngươi, đánh ngươi bay đi, muốn khiến Triển Phi Dương đi cứu ngươi, khiến Thanh Tùng lão nhân phản ứng! Xin lỗi, chúng ta từ khi bắt đầu đã là một bọn, cũng là ta bảo hắn lấy thân phận bằng hữu tiếp cận ngươi… xin lỗi, ta không ngờ hắn sẽ muốn hy sinh ngươi, khi ôm ngươi về, ta cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài, sau đó rời khỏi Ma Long giáo, ta liền giết hắn, sau đó còn cho ngươi và Lạc Dực dùng dược tẩy não, khiến các ngươi quên chuyện lúc đó còn có ta và tên đó có mặt… chỉ đáng tiếc, cuối cùng vẫn là ta không cẩn thận, nói lộ ra, nhưng ta thật sự rất muốn khiến ngươi biết rằng ta cứu ngươi… ta rất muốn ngươi có thể nhìn thẳng vào ta, chỉ là ta không biết tại sao, rõ ràng chuyện hôm đó, Lạc Dực đã quên sạch sẽ, nhưng ngươi hình như…”
Người trước khi chết, lời gì cũng nói… nghe tới đây, bí mật Thẩm Lăng Vân vẫn luôn muốn biết, đã trở nên rõ ràng, bất giác cười khổ… nam nhân này không rõ tại sao dược tẩy não không có tác dụng với y? Vì y căn bản không phải Thẩm Lăng Vân trước kia nữa.
Rất lâu, Phụng Thiên Vũ thở một cái, rồi không nói không động nữa… nói một hơi như vậy, hắn đã tới cực hạn, Thẩm Lăng Vân đứng bên cạnh, cho tới khi hắn hết cứu được rồi… thậm chí rất lâu sau, y cũng không thể xác định người này có còn sống hay không…
Chỉ là trong lòng lại đột nhiên cảm thấy nghẹn khuất khó chịu.
Lúc này, Phụng Thiên Vũ cuối cùng mở miệng, giống như đã gom đủ sức lực, mới có thể nói ra được một câu cuối cùng hoàn chỉnh__
“Lăng Vân, ôm ta một chút được không… cầu ngươi.”
Hạnh phúc cả đời đều không thể đạt được, đến cuối cùng, ngay cả khát vọng chết trong vòng tay đối phương cũng trở nên xa xỉ.
Thẩm Lăng Vân không nói gì, đột nhiên thấy chua xót… gật đầu, tuy đối phương không thể thấy được động tác của y, y cong người xuống, nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai của nam nhân toàn thân đầy máu… y đối với người này, không phải tình yêu, tình yêu của y là độc nhất vô nhị, chỉ cho người đặc biệt, đối với Phụng Thiên Vũ, chỉ là một chút động dung với sự chấp nhất của đối phương, cho nên y có thể làm nhiều nhất cũng chỉ là như thế!
“Xin lỗi… thật ra ta không phải là Thẩm Lăng Vân mà ngươi yêu.”
Khi y nói câu này, y biết nam nhân đã đoạn khí rồi, vĩnh viễn không thể nghe được chân tướng này, đối với Phụng Thiên Vũ mà nói, chưa chắc là chuyện xấu.
Khi đặt ngang di thể của Phụng Thiên Vũ trên giường, Thẩm Lăng Vân thấy nụ cười toàn tâm thỏa mãn vẫn bảo trì tới cùng trên môi đối phương.