Võ đài vừa bắt đầu, Thẩm Lăng Vân mới biết cái gì gọi là tàn khốc, so với võ đài đấu đá, những cuộc thi đấu tính điểm của hiện đại hoàn toàn bất đồng, theo lý mà nói, võ đài của Phụng Túc sơn trang cũng là do phía quan lại hoàng gia tổ chức, hơn nữa trên tiểu thuyết không phải cũng thường xuyên nói cao thủ quá chiêu, điểm đến là ngừng sao? Nhưng hiện tại diễn ra rồi mới phát hiện hoàn toàn không phải vậy!
Binh khí mềm cứng, ám khí độc dược, tập kích ám toán… chỉ cần có thể thắng, thủ đoạn không giới hạn. Trừ khi đối thủ ngã xuống không dậy nổi hoặc chủ động nhận thua, nếu không đánh chết đánh tàn phế gì đó, hoàn toàn bình thường!
Dùng cách nói của Lạc Dực là__ vào Phụng Túc sơn trang, bọn họ phải đối phó với tội phạm tàn khốc nhất, không loại trừ các khả năng giảo hoạt hung tàn… nhân từ với địch nhân, chính là tàn khốc với bản thân!
Nói thế cũng không sai, nhưng nhìn lôi đai toàn là tử đấu, Thẩm Lăng Vân nghĩ nguyên chủ nhân thân thể này cũng trải qua một trận sinh tử như thế mới vào được Phụng Túc sơn trang, không khỏi rùng mình…
Nếu là y đánh, cho dù có dùng tuyệt thế võ công chỉ sợ cũng vẫn thua, dù sao cách đánh này… khi đối diện kẻ địch, giờ khắc sinh tử, nhưng y chỉ sử ra chiêu số tỷ đấu, có lẽ chỉ một chút chần chờ, sẽ bị đối thủ đánh ngã vào vũng máu.
Nghĩ tới Thẩm Lăng Vân trước kia cũng coi như người rất ôn nhu thiện lương, chỉ là người xuất thân trong giang hồ, quả thật khác biệt với thanh niên tốt đẹp sống dưới quốc kỳ như y.
Nghĩ tới những điều này, Thẩm Lăng Vân có chút rụt rè… vì đợi lát nữa, y cũng phải lên võ đài!
Tỷ đấu với người mạnh nhất được chọn ra hôm nay.
Trong lòng, khẩn trương như tơ vò, thấp thỏm bất an… vạn nhất hôm nay bị đánh bại, kế hoạch này trên cơ bản là không ai được thua, nếu không sẽ có người nhân cơ hội!
Thẩm Lăng Vân đứng phía sau, vừa nhìn vừa khẩn trương, nhưng thực tế… tốc độ tiến hành trên võ đài lại rất nhanh!
Một là, hoàng gia đích thân cử hành, hoàng thượng cộng thêm nhiều hoàng thân quốc thích tới quan sát như thế, những người này bận rộn nhiều thứ không phải ngày ngày đều có thể tới, cho nên tỷ đấu chỉ có một ngày, hơn nữa triều đình tài đại khí thô, võ đài ngay từ đầu đã không phải chỉ có một! Dù số người tham tuyển hơn một trăm, nhưng mấy chục lôi đài vòng quanh biệt uyển, đồng thời tiến hành, người thắng lại đấu với người thắng khác, số người rất nhanh giảm xuống.
Hai là, cao thủ quá chiêu, đánh lại là xa luân chiến, cho nên ngay từ đầu đã không có người lo biểu diễn kỹ thuật, sỉ nhục đối thủ gì đó, đều cố gắng bảo toàn thực lực, giữ lại tuyệt chiêu, hết thảy cố gắng một chiêu chế địch, dùng phương thức nhanh nhất có hiệu quả nhất giành chiến thắng!
Thế là, mới tới trưa, bên thắng lợi bộc hết tài năng!
Thẩm Lăng Vân nhìn kẻ thắng trên đài, hơi ngẩn ra… sao lại là hắn?!
Nếu không nhớ lầm tên… người này hình như tên là… Chân Hổ!
Hôm đó khi gặp tam vương gia trên đường, tam vương gia gọi thủ hạ này như thế, chính là người tự xưng nhà có mở tiệm vải, còn giúp bọn họ chọn vải!
__ Là thủ hạ của tam vương gia Phụng Thiên Vũ!
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Lăng Vân chính là muốn lao lên, hỏi nam nhân đó muốn chen vào Phụng Túc sơn trang, rốt cuộc là để làm gì?
Đương nhiên y không thể làm thế, ở đó có hoàng thượng, cùng nhiều vương cung quý tộc như thế, y lao lên là dĩ hạ phạm thượng… mọi người nhìn chằm chằm, cho dù là Phụng Thiên Lam cũng không bảo vệ nổi y!
Lúc trưa các hoàng thân quốc thích cùng hoàng thượng dùng cơm, thi đấu sẽ diễn ra tiếp vào buổi chiều__ Chân Hổ thi đấu với Lạc Dực, Minh Liệt và Thẩm Lăng Vân, mới là lúc quan trọng!
Ngọ thiện tiến hành ở biệt viện, đương nhiên những người này dùng thiện, hoàn toàn tách biệt với người ngoài, những kẻ tham đấu được nâng đi chữa trị, chết rồi thì phát chút tiền an táng, còn những người bị ngoại thương không trở ngại lắm, Phụng Túc sơn trang cũng sẽ lo thêm một ngày ăn ở, ít nhất cho bọn họ được xem cuộc đấu tới cuối, thua tâm phục khẩu phục.
Lạc Dực, Minh Liệt và Thẩm Lăng Vân vì buổi chiều tham đấu, nên lúc ăn cũng tiến hành đơn độc, nhưng hiện tại bọn họ làm gì có tâm trạng mà ăn?
“Lạc Dực, Chân Hổ đó… huynh thấy sao?”
Vì chỉ có ba người dùng cơm, ít nhất có thể nói chuyện tự do, không cần phải vỗ mông ngựa mấy quý tộc kia, Thẩm Lăng Vân tranh thủ thời gian, hỏi Lạc Dực có nhiều kinh nghiệm.
Ai biết, Lạc Dực chỉ lắc đầu, không nói một câu.
… Từ khi bắt đầu tỷ thí, đến lúc vị trí đầu dần hiện ra, Lạc Dực đã sớm chú ý người này, nhưng chỉ có thể nói tên này__ thâm sâu khó dò! Từ đầu tới đuôi, hắn căn bản không lộ ra thân thủ thật sự, trên cơ bản đều là một chiêu chế địch, căn bản không ai có cơ hội nhìn ra lai lịch võ công của hắn.
“Lăng Vân, cẩn thận Chân Hổ, buổi chiều các ngươi đối đầu, tuyệt đối không thể thủ hạ lưu tình, phải ôm quyết tâm dồn đối phương vào chỗ chết, biết chưa?”
Lạc Dực đội nhiên nói như thế, vẻ mặt nghiêm túc!
Cho dù Chân Hổ đó có lợi hại, hôm nay tới trên cơ bản đều là thanh niên tài năng trong võ lâm, cho dù tài không bằng người cũng không thể ai ai cũng một chiêu đã bị chế trụ… cho nên nói, tên đó nhất định có bí mật hoặc thủ đoạn âm hiểm gì đó, cách đánh của Lăng Vân và Minh Liệt giống như tính cách của họ, đều quá mức đơn thuần, Minh Liệt dùng ám khí còn tốt, không dễ bị người tính toán, mà phải chịu thiệt, nhưng Lăng Vân thì…
“Ừm, Lạc Dực, huynh cũng cẩn thận, Chân Hổ đó là người của tam vương gia, huynh hiểu đệ đang nói gì chứ?”
Thẩm Lăng Vân cũng không ngốc, chuyện này quan trọng nhất chính là nói cho Lạc Dực!
Vì khi gặp phải thích khách tại Đào Nguyên Trấn, tam vương gia đó muốn nhân lúc người gặp nguy… tình hình lúc đó đặc biệt nguy cấp, vẫn là một mình Lạc Dực nghênh địch, thời gian đánh kéo dài, hơn nữa đối diện tình huống đó, Lạc Dực không thể bảo lưu gì, trong thân thủ mỗi người đều có sơ hở, nếu sơ hở của Lạc Dực bị tam vương gia nhìn thấy lúc đó… vậy hôm nay người nguy hiểm nhất chính là Lạc Dực!
Lời của Thẩm Lăng Vân, khiến Lạc Dực giật mình! Dụng ý của Thẩm Lăng Vân, hắn đương nhiên phát giác được, hơn nữa thầm kêu khổ.
Nhưng không đợi hai người thảo luận được kế sách tốt hơn, đã nghe bên ngoài truyền tới tiếng Minh Liệt vốn đang đi nhà xí tranh cãi với ai dó… hai người hoảng loạn chạy ra, thì thấy Minh Liệt đang ném một chuỗi mai hoa châm vào góc tường, mấy kẻ xung đột với hắn chẳng là gì, hôm nay tỷ đấu là mấy kẻ bị đào thải đầu tiên, giờ ở lại đây ăn cơm chờ xem tỷ đấu buổi chiều, bị hắn dọa tiểu ra quần…
“Minh Liệt, ngươi làm gì vậy?”
Lạc Dực lúc này thật sự có chút bộ dáng gia trưởng, kéo Minh Liệt lại, giữ trước ngực, khiến tay chân hắn đều không thể động đậy… bất kể nói sao, bọn họ phát thiếp anh hùng khắp nơi, những người này tới tham đấu, là khách từ xa, nếu bị Minh Liệt vô cớ đả thương, truyền ra thì sẽ khiến Phụng Túc sơn trang trở thành trò cười!
“Minh Liệt… rốt cuộc sao vậy?”
Thẩm Lăng Vân cũng đuổi tới, y rất lo lắng… đặc biệt là lúc này, Minh Liệt tính cách nóng nảy, nhất thiết đừng gây thêm phiền phức!
“Bọn họ… bọn họ… bọn họ đáng chết!
Minh Liệt tức đỏ mắt, thở phì phò bỏ lại một câu, giãy khỏi cầm cố của Lạc Dực, quay đầu chạy đi…
“Vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lạc Dực không yên tâm đuổi theo, Thẩm Lăng Vân thì rũ mắt, y không phải bao che khuyết điểm, Minh Liệt tuy tính cách thẳng đuột, nhưng tuyệt đối không phải người gây sự vô lý.
“Chúng tôi cũng không biết, chúng tôi không làm gì cả, chỉ nói chuyện, hắn lại chạy tới đánh.”
Nói thì nói thế, cũng không có sai, chỉ là…
“Vậy các ngươi nói gì?”
“Chúng tôi không nói xấu Phụng Túc sơn trang, chúng tôi nói tới mỹ nhân bên cạnh hoàng thượng, chỉ chuyện phiếm, không có ý bất kính! Chúng tôi nghe nói mỹ nhân đó còn là thống lĩnh đại nội gì đó, còn có phong hiệu ‘ngọa long’, sau đó bằng hữu ta nói, “Đó đâu phải là thống lĩnh ngọa long gì, có ngọa long sàng thì đúng hơn”, sau đó ta chỉ nói “Hiện tại, nam nhân cũng có thể dựa vào bán mông để được bổ nhiệm thống lĩnh, quả thật là mất mặt người võ lâm chúng ta”… sau đó thì hắn không nói hai lời tới đánh chúng ta…”
Thẩm Lăng Vân tức giận hít sâu một hơi, quay đầu bỏ đi, còn không đi, y sợ y cũng nhịn không được muốn chọc lỗ trên người mấy tên khốn này!
Nhiên Thiên…
Khi nào mới có thể cứu Nhiên Thiên ra…
Nơi không có người, Thẩm Lăng Vân hung tợn đấm lên tường.
Khúc nhạc đệm không vui vụt qua, không ai đợi bọn họ xoắn xuýt, thi đấu buổi chiều đã bắt đầu, kỳ quái là… Lạc Dực đuổi theo Minh Liệt, vẫn không trở về, Thẩm Lăng Vân nghiến răng, tự lên, y sẽ tranh thủ thời gian cho họ!
Trên võ đài, Chân Hổ vô cùng hữu lễ cười cười với y, sau đó lấy ra vũ khí của mình__ là một thanh kiếm có chiều dài và tạo hình giống Lăng Vân kiếm!
Thẩm Lăng Vân lập tức thầm thở ra một hơi__
Đối phương chọn vũ khí y sở trường nhất, Thẩm Lăng Vân giỏi nhất là dùng kiếm, quen thuộc nhất là các lộ kiếm pháp… không có vấn đề, nhất định không có vấn đề!
Chân Hổ vẫn mỉm cười, để tất cả ‘khán giả cao quý’ đều thấy được một nam tử ôn văn nho nhã, thanh niên tuấn tú, còn chưa xuất thủ, đã khiến người ta cảm thấy hắn rất thích hợp với vị trí của Phụng Túc sơn trang, đương nhiên, đây là giao phó của tam vương gia trước đó!
Còn có__
Không được phép tổn thương đại mỹ nhân trước mắt, cũng là sắt lệnh như núi của tam vương gia!
Thẩm Lăng Vân nhớ kỹ dặn dò của Lạc Dực, vừa xuất thủ đã dốc toàn lực, kiếm qua ba chiêu, Chân Hổ đã rơi xuống hạ phong, liên tục lùi về, khiến Thẩm Lăng Vân thầm vui mừng…
Nhưng không ngờ, khi mắt thấy có thể đánh rớt trường kiếm trên tay phải đối phương, thân hình đối phương lại chợt lóe, Thẩm Lăng Vân cảm thấy hoa mắt__
Người đâu?!
Chỉ nghe Phụng Thiên Lam dưới đài, sớm đã khẩn trương không bận tâm gì, hô lớn__
“Lăng Vân ca ca, cẩn thận phía sau__”