Thương yêu Thẩm Lăng Vân không chỉ có Triển Phi Dương mà thôi, cũng như Minh Liệt thương yêu Lạc Dực… Lạc Dực cũng thương yêu Thẩm Lăng Vân, bụi bặm phong trần từ ngoài về, không nhẫn tâm để y lại đi an bài những người giang hồ kia, dù sao tạm thời không có nhiệm vụ gì khác, công tác chiêu đãi người giang hồ tại biệt uyển, liền bị Lạc Dực ôm hết.
Thật ra sự lo lắng này, không phải không có đạo lý, tuy Thẩm Lăng Vân không có ký ức kiếp trước, nhưng khi mới gia nhập vào Phụng Túc sơn trang của họ đã trải qua trận thế này__ tới tham gia võ đài, không chỉ là võ lâm nhân sĩ, còn có quý tộc danh môn… bất kể lai lịch thế nào, dám tới tham gia võ đài Phụng Túc sơn trang, thân thủ đều không tồi! Người giang hồ hào sảng, chịu không nổi quản chế của đô thành, gây họa là chuyện thường như cơm bữa, còn quý tộc danh môn từ nhỏ đã hưởng đầy chỗ tốt, tật xấu đầy người, hai bên đều xem thường nhau, thường xuyên xảy ra chuyện cọ súng ra lửa, mọi người đều có thân thủ tốt, đánh nhau xảy ra mạng người cũng không kỳ quái… nếu không sao lại đặc biệt an trí họ tại biệt uyển ở ngoại ô, cũng là do sợ họ lại gây chuyện.
Nhưng có Lạc Dực đích thân ra trận, thì luôn khiến người rất an tâm.
Cho nên Thẩm Lăng Vân cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút, gần đây hầu như không được thả lỏng… ngày thứ ba, án mưu phản đã có lục bộ tiếp quản, y chỉ cần làm nhân chứng, chuyện Nhiên Thiên, hiện tại cũng chỉ có thể chờ đợi.
Mà y cuối cùng có thể hoàn thành hẹn ước nhỏ với Phi Dương!
Cách ngày, Lạc Dực sáng sớm đã tới biệt uyển, Thẩm Lăng Vân mới chuồn ra ngoài.
Tối qua, vì lo lắng bị Lạc Dực phát giác được Phi Dương cũng tới đô thành, phát sinh phiền phức, cho nên Thẩm Lăng Vân ngoan ngoãn ở yên trong Phụng Túc sơn trang… rõ ràng tới thế giới này đã lâu rồi, nhưng hình như đã rất lâu không ngủ một mình, căn phòng trống trải, chiếc giường trống trải, rõ ràng bình thường như thế, nhưng vì tâm tư của chủ nhân mà trở nên lạnh lẽo khó thể diễn tả, một mình nằm trên giường trăn trở khó ngủ… bất giác lo lắng, lo lắng Phi Dương có đợi y không, đợi cả đêm không ngủ. Không khỏi đau lòng, đau lòng nhớ tới ánh mắt cố chấp mà nóng bỏng của nam nhân.
Tuy trong lòng có chút khinh bỉ mình muốn gặp nam nhân, đến mức muốn mọc cánh… nhưng thật ra sau khi Thẩm Lăng Vân rời khỏi Phụng Túc sơn trang, người muốn gặp nhất, không phải Triển Phi Dương, mà là Phụng Thiên Lam hôm qua cùng Ngạo Thiên Di ra ngoài chơi rất muộn mới về, hôm nay sáng sớm lại lén chuồn ra khỏi vương phủ.
Hôm qua Phụng Thiên Lam kéo Ngạo Thiên Di đi dạo quanh, thật ra cũng không phải dạo không, mà có mưu kế, cho nên hôm nay hai người họ từ sớm đã hẹn phải tiếp tục hoàn thành kế hoạch đó!
Chẳng qua, hai mỹ nhân cuốn hút như thế đi trên đường, muốn không gây loạn là không thể… vốn dĩ có Thẩm Lăng Vân còn được, nơi này dù sao cũng là đô thành, Thẩm đại nhân của Phụng Túc sơn trang, người đô thành đa phần đều nhận ra, ai dám động thủ trên đầu thái tuế?
Nhưng mà lại là lúc gần tới ngày đấu võ đài của Phụng Túc sơn trang, gần đây trong thành có thêm không ít người từ bên ngoài tới, những người này ỷ có thân thủ tốt, ỷ có gia thế cao, khinh thường thế nhân… tuy an trí họ ở ngoại ô, nhưng hiếm khi đi tới đô thành, không dạo chơi sao có thể? Vừa dạo là gây ra chuyện!
Khi Phụng Thiên Lam bị người vây lấy, Thẩm Lăng Vân đang ở trong bố trang chọn vải, còn về tại sao chọn vải… đây là bí mật, Phụng Thiên Lam vốn cũng cần mua vài thứ, kế hoạch của hai người như nhau mà! Nhưng hắn không hiểu những thứ của dân gian lắm, nên nhờ Thẩm Lăng Vân đại diện toàn bộ… còn mình chạy tới con đường đối diện xem tượng đường!
Thẩm Lăng Vân đang chọn, thì nghe bên ngoài có người la__ “Ngươi làm gì thế? Buông ta ra… buông ta ra…”
Âm thanh này nghe thế nào cũng là của Phụng Thiên Lam!
Y vội vàng ném đồ trong tay lao ra, lập tức hít ngược một hơi__có nam nhân trẻ tuổi ăn mặc kiểu người giang hồ đang giữ Phụng Thiên Lam trong lòng, tay đang ăn đậu hủ trắng trợn trên người mỹ nhân…
Thẩm Lăng Vân vội rút kiếm nhảy ra, nhắm vào kẻ đó đâm tới, vừa chuẩn vừa hung__ đùa à, Phụng Thiên Lam hôm nay nếu ít một sợi lông, thì Thiên Di sẽ gây họa! Hơn nữa loại khốn kiếp này, y ghét nhất!
Nhưng không ngờ, đối phương không phải như Lý ác thiếu y gặp tại Đào Nguyên trấn kia, sau khi cảm giác được lãnh khí y phát ra, liền nghiêng người, đẩy Phụng Thiên Lam ra trước mặt, còn mình thì tránh đi! Thẩm Lăng Vân sợ tổn thương tới vương gia ngốc nghếch, vội thu kiếm, nhưng thoáng chốc y thu kiếm, người đó đột nhiên nhảy vọt lên, nhắm đầu y tấn công__ người giang hồ, luôn có mấy phần cảnh giác!
Nhưng cách làm của hắn, vẫn dọa Phụng Thiên Lam hai chân mềm nhũn… Thẩm Lăng Vân nhìn thấy, trong lòng lập tức nổi hỏa! Bay lên đánh, được rồi, tránh tổn thương người vô tội… trong không khí vang lên một tiếng thanh thúy, hai binh khí va nhau tóe lửa, thân hình Thẩm Lăng Vân đơn bạc nhưng không thiếu sức mạnh, trực tiếp đón lấy cú tấn công bao hàm lực xung kích này, đối phương không khỏi lộ ra ngạc nhiên, thân hình đơn bạc này lại có sức lực như thế… trong giang hồ, mỹ nhân vung kiếm múa đao không ít, nhưng phần lớn đều có các hộ hoa sứ giả bao quanh, bản lĩnh chân chính thì không có mấy ai!
Thẩm Lăng Vân không để cho hắn có thời gian kinh ngạc, khinh công xinh đẹp vọt lên, đối phương sử dụng loan nguyệt đao, hai người đánh nhau cheng cheng giữa không… thực lực của đối phương cũng không yếu, trong chớp mắt đã quá trăm chiêu, Thẩm Lăng Vân chiếm thượng phong… người quan sát bên dưới càng lúc càng nhiều, cuối cùng triệu tới người của quan phủ, nhưng những nha dịch này vừa thấy Thẩm đại bộ đầu đánh nhau trên không, lập tức không ai dám can dự, lại nói… tình huống này, bọn họ cũng đánh không lại…
Cuối cùng, chỉ nghe một tiếng kêu ‘a’, kiếm của Thẩm Lăng Vân đâm vào bụng đối phương, bịch một tiếng, nam nhân đó ứng tiếng rớt xuống, lập tức bị quan sai bao vây trùng trùng.
“Các ngươi không thể bắt ta, ta tới tham gia đấu lôi đài Phụng Túc sơn trang, ta nhất định có thể làm tứ đại danh bộ… các ngươi đây là phạm thượng…”
Nam nhân đó vẫn còn đang giãy dụa la hét, nhưng chỉ nghe bốp bốp hai tiếng, Thẩm Lăng Vân đi tới vả cho hai bạt tai, đập cho tên khốn đó đầu vang ong ong, mắt mỹ nhân hàn lạnh tới cực điểm__
“Chỉ dựa vào ngươi? Ngươi biết bổ đầu làm gì không? Bất luận là tứ đại danh bộ của Phụng Túc sơn trang, hay là tiểu bổ khoái trong huyện nha… làm quan không phải vì diễu võ dương oai, khi nam bá nữ, mà là trên vai có thêm một phần trách nhiệm, một trách nhiệm phục vụ cho lão bách tính, để họ sống hạnh phúc hơn, bảo an vệ dân, bảo vệ cuộc sống an ổn của họ! Vừa rồi ngươi mới làm gì? Đừng nói ngay cả ta cũng đánh không lại, cho dù võ công của ngươi có thể đệ nhất thiên hạ, ngươi cũng không xứng__”
Thẩm Lăng Vân nói thế, vốn là tức giận kẻ này cuồng vọng, nên buột miệng thốt lên lời tâm phế, nhưng vừa nói xong, lại nghe thấy lão bách tính xung quanh vỗ tay vang dội, tựa hồ nhấn chìm y… bất luận ở triều đại nào, lúc nào, đây mới là lúc bách tính cảm động nhất!
Nam nhân đó sững người rất lâu, yên tĩnh lại, mới rụt rè nói__ “Ngươi… là ai…”
Trả lời hắn không phải Thẩm Lăng Vân, mà là lão bách tính xung quanh__
“Đây là Thẩm bổ đầu của Phụng Túc sơn trang! Ngươi có mắt mà không thấy Thái Sơn!”
“Thẩm đại hiệp mới là quan tốt bảo vệ chúng ta… loại ác nhân như ngươi, cút đi… chúng ta không hoan nghênh ngươi…”
“Loại người này nếu làm bổ đầu Phụng Túc sơn trang, thì chúng ta sẽ gặp tai ương!”
“Chính thế… chính thế…”
Mặt nam nhân lập tức xanh lè… rất nhanh từ xanh chuyển tím, biến thành quả cà bị đánh dập, lặng lẽ cúi đầu__ “Thì ra là Mỹ nhân kiếm Thẩm Lăng Vân… lần này ta quả nhiên thua tâm phục khẩu phục!”
Sau một phen ồn ào, tên khốn đó bị mang đi… khi quan sai tới, Phụng Thiên Lam sợ bị nhận ra đã lén trốn vào ngõ hẻm cạnh đó, người tản đi hết mới chạy ra, dù sao vẫn là tính tình hài tử, y sam còn bất chỉnh, nhưng lại kích động quên cả sợ hãi, ánh mắt nhìn Thẩm Lăng Vân tràn đầy sùng bái__
“Lăng Vân ca ca thật lợi hại… dạy ta được không? Thiên Di không chịu dạy ta… ta cũng muốn giống như Lăng Vân ca ca__”
Khóe môi Lăng Vân bất giác co giật vài cái… kéo tiểu ngốc nghếch lại, chỉnh chỉnh cổ áo, vẻ mặt bất đắc dĩ__
“Ngươi đó! Hắn là đau lòng ngươi… không nỡ để ngươi chịu khổ! Luyện võ rất khổ…”
Tuy võ công tốt của y là bỗng dưng mà có, nhưng huấn luyện nghiêm khắc tại trường cảnh sát kiếp trước, Thẩm Lăng Vân cũng ăn không ít khổ… hơn nữa nhìn ánh mắt đơn thuần của vương gia, y cũng cảm thấy tiểu ngốc nghếch này thích hợp được người ta sủng trong tay hơn, cứ như vậy cả đời… rất tốt.
“Nhưng Lăng Vân ca ca, vừa rồi ngươi rất đẹp trai__”
Sau khi được mỹ nhân cứu, Phụng Thiên Lam vẫn mắt đầy sao.
“Được rồi, đừng ồn nữa… mấy ngày nay bên ngoài loạn, ngươi đừng chạy loạn, đi, chúng ta chọn vải tiếp, ngươi ở yên bên ta đừng chạy loạn, biết chưa?”
Thẩm Lăng Vân nhẹ vỗ vai hắn, hơi mang phong phạm trưởng giả.
Không ngờ, hai người vừa cất bước, sau lưng đã truyền tới một câu__
“Ta cảm thấy Thiên Lam nói không sai, Lăng Vân… bộ dáng anh khí bừng bừng, thật rất mê người!”
Âm thanh quen thuộc này, lại khiến thân thể Thẩm Lăng Vân cứng đờ__