Đương nhiên, vấn đề này y cũng không thể hỏi Hồng Ngọc… dùng thuật ngữ hiện đại mà nói, thì gọi là vấn đề nội bộ của quân đoàn đối phương, Hồng Ngọc không thể biết được! mà Hồng Ngọc cũng không định cho y thời gian đưa ra nghi vấn, vì lời chân chính không kinh chết người không nghỉ vẫn còn ở phía sau__
“Xin lỗi, lúc đó ta đánh ngươi… nhưng, Thẩm Lăng Vân có chuyện ta không biết ngươi còn nhớ hay không, nếu ngươi không nhớ, vậy thì thật sự là chỉ còn có mình ta biết bí mật này!”
Hồng Ngọc nói, rồi giải khai y phục của mình…
Thẩm Lăng Vân bị dọa nhảy dựng__
“Ngươi định làm gì?”
Hôm nay là sao đây… sao nữ nhân thích chạy tới phòng y thoát y phục vậy?
Hồng Ngọc cười nhạo__ “Yên tâm, ta chỉ để cho ngươi nhìn vết thương!” Sa đỏ tuột xuống, cảnh tượng bên trong lại dọa Thẩm Lăng Vân, “Thật ra lúc đó không phải ta phi tới đánh ngươi một chưởng ngã xuống… mà là ta đột nhiên bị một cỗ nội lực kỳ quái đánh tung lên, từ sau lưng trực tiếp xâm nhập vào cánh tay ta, lúc đó cả cánh tay liền như mũi tên phóng ra, ngay cả thân thể cũng không thể khống chế, mới đánh ngươi!”
Hồng Ngọc cởi hết thượng y, quay lưng lại cho Thẩm Lăng Vân nhìn… Thẩm Lăng Vân dù sao cũng là người hiện đại, cũng không bảo thủ gì, tuy cảnh tượng này có hơi hạn chế, nhưng những gì họ làm tuyệt đối là chuyện nghiêm túc… Thẩm Lăng Vân hít ngược một hơi__ “Đây là cái gì?!”
Trên bờ lưng vốn trắng nõn của Hồng Ngọc, bị một ấn ký đen thui lớn bằng chậu rửa mặt chiếm cứ, đó hiển nhiên không phải là bớt, mà là vết thương nào đó… vết thương lạt dần khi ra ngoài, vòng ngoài là màu xám, miễn cưỡng có thể phân biệt ra đây là da thịt, nhưng ở vị trí trung tâm hoàn toàn giống như than dung nhập vào người! Mà cái này còn chưa tính, ở giữa vết thương, kéo dài ra một sợi mạch, thuận theo lưng lan tới cánh tay phải.. chiếm cứ gân mạch của tay phải, cả cánh tay trông cứ như đeo một bao tay lưới cá khiến người buồn nôn…
“Đây chính là nguyên nhân hôm đó thân thể ta bị đánh từ phía sau, nhắm thẳng vào ngươi… sau đó giáo chủ đại nhân tẩu hỏa nhập ma, ngươi cũng bị trọng thương, song phương thu binh, mọi người phí sức chín trâu hai hổ mới nhốt được giáo chủ đại nhân vào trong mật thất… tiếp sau đó ta trở về phòng cảm thấy nửa thân trên đều đau đớn khủng khiếp, cởi y phục ra nhìn, thì biến thành thế này rồi! Ta dùng rất nhiều loại y thuật, dược vật trân quý, đủ loại công phu pháp môn trị liệu thất kinh bát mạch, nhưng đều không hữu dụng, càng vận công trị thương, thì càng phát tán nhanh… hiện tại ta hầu như bình thường đều không vận công, thứ này chắc không phải độc, mà là một cỗ chân khí dị thường, càng vận công càng lợi hại, nếu bị nó xuyên vào tim… tính ra ta cách cái chết không còn xa nữa!”
“Tại sao không nói với Phi Dương? Không nói với ta chứ?” Thẩm Lăng Vân ngạc nhiên nhìn vết thương gần như chiếm nửa người Hồng Ngọc, đột nhiên ý thức được cái gì, “Hôm nay lại khuếch tán rồi?”
Lúc đó, đối thủ tuy không phải là kẻ lợi hại gì, nhưng Phi Dương vì cứu mình… để lại toàn bộ thổ phỉ ở tiền viện cho một nữ lưu, không vận công là không thể.
Hồng Ngọc cười khổ__ “Đừng nói cho giáo chủ đại nhân… trong lòng hắn ta chính là một thủ hạ đắc lực nhất! Ta không muốn ưu điểm cuối cùng của mình cũng biến mất, phòng hộ không tinh, dễ bị người thao túng, đến cuối cùng ngay cả là ai ẩn giấu giữa chúng ta cũng không tìm được… nếu bị hắn biết, sẽ cảm thấy ta vô dụng, ta không muốn bị giáo chủ đại nhân ghét bỏ!”
Thần sắc Thẩm Lăng Vân có chút ủ ê, người này hoàn toàn khác với dạng mở miệng ngậm miệng là muốn so sánh với người yêu của Phi Dương như Hoắc Vũ Phương… Hồng Ngọc chấp nhất còn có bỏ ra, khiến y thật sự sản sinh lỗi giác rằng mình không sánh bằng nàng.
Nữ nhân nhìn bộ dáng y, chỉ cười__ “Yên tâm, ta sẽ không uy hiếp tới ngươi, vì trong mắt người đó, ngươi chính là cả thế giới, trừ ngươi cái gì cũng không còn nữa! Ta nói với ngươi cái này, thật ra là muốn nói… ta trở về nhìn vết thương của mình đã từng cân nhắc rất nhiều, trong đầu luôn nghĩ tới bộ dáng kỳ lạ của ngươi khi lao tới… ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, có phải ngươi cũng bị một sức mạnh kỳ quái nào đó đẩy ra không?”
Vấn đề này khiến Thẩm Lăng Vân ngây ra, trong đầu, một ý nghĩ kinh người vụt qua, tiếp theo là cười khổ__ “Ta không biết, ta lại không có đoạn ký ức đó…”
Thật ra y không có bất cứ ký ức nào!
Nhưng lời của Hồng Ngọc lại khiến y hiểu rõ một chuyện__ khi y tỉnh lại, trên người không có vết thương khác thường nào! Nếu y cũng bị một sức mạnh cường đại bắn ra, thì trên người cũng nên có vết thương như Hồng Ngọc chứ, nhưng vết thương đó đâu?
Phụng Túc sơn trang nằm ở đường lớn của đô thành, cho dù đường chủ của Ma Long giáo cũng không dám xông vào… cho dù là nể tình Phi Dương, cũng không có cơ hội yên hơn lặng tiếng vào đó trị thương cho y! Khả năng duy nhất là, trong thời gian y hôn mê tại Phụng Túc sơn trang, đã được người thần không biết quỷ không hay trị thương! Vì trị thương cho y, là người của mình!
Nói cách khác, vết thương kỳ quái hơn nữa rất nghiêm trọng đó, sau khi y tỉnh lại không có ai chủ động đề cập tới, nói rõ phần lớn mọi người đều không biết… làm ẩn mật như vậy, rất có khả năng cùng là một người đã dùng nội lực đánh Hồng Ngọc!
Cũng có nghĩa là, người âm thầm thao túng toàn bộ ngay từ đầu, phạm vi có thể co lại nhỏ nhất__ tam vương gia Phụng Thiên Vũ, Lạc Dực, còn có trang chủ Ngạo Thiên sơn trang.
Lạc Dực nói dối với y hai điều, Lạc Dực nói__ người đả thương y là Phi Dương, mà người cứu y là hắn!
Tuy y không hiểu, nếu tam vương gia cũng ở đó, tại sao phải nói lời nói dối dễ bị vạch trần như thế, nhưng mục đích của lời nói dối này cũng dễ thấy rõ__ chia rẽ y và Phi Dương, khiến y trong lúc thương tâm buồn bã lao vào vòng tay ân nhân cứu mạng.
… Lạc Dực bị tình cảm che mờ hai mắt, nhưng hắn không phải người xấu, hơn nữa hắn cũng không có thực lực đứng một bên không chút động đậy lại có thể dùng nội lực đồng thời đánh bay hai cao thủ như mình và Hồng Ngọc từ hai hướng khác nhau…
Tam vương gia lúc đó không nói dối, hơn nữa thân là vương cung tôn quý, cho dù hắn thân thủ không tồi, Thẩm Lăng Vân cũng không cho rằng hắn có bản lĩnh đó… hơn nữa hắn cũng không có lý do chen tay vào chuyện giang hồ…
Quan trọng hơn là, tuy chuyện này khiến Thẩm Lăng Vân nghĩ tới là cảm thấy vô cùng nan kham, nhưng lại không thể phủ nhận một sự thật__ Bất luận là Lạc Dực hay tam vương gia, đều thích y!
Có người sẽ đẩy người mình thích rớt xuống vực sao?
Đáng nghi nhất… chính là người rõ ràng toàn thân rời khỏi trận vây công Ma Long giáo, nhưng lại khiến người trong trang cho rằng mình đã chết… tên đó rốt cuộc muốn làm gì?
“Có thể nói ta đều đã nói rồi… nên trân trọng giáo chủ đại nhân của ta! Qua mấy ngày nay ở chung, dù sao Hồng Ngọc ta cũng đã nhận định ngươi là giáo chủ phu nhân rồi, có thời gian thì tới Ma Long giáo chơi…”
Hồng Ngọc một bộ giang hồ nhi nữ hào sảng, vừa mặc y phục vừa vỗ ngực y, người này, không phải là tay sai cho quan phủ, mà đang làm chuyện tốt cho lão bách tính, vì bảo vệ lão bách tính, chuyện nguy hiểm đều lao tới trước… cho dù bị lấy oán báo ân, cũng cười cho qua… Hồng Ngọc càng nhìn càng cảm thấy Thẩm Lăng Vân với nàng, coi như không đánh không quen biết… thật ra, lúc trước nói năng lạnh nhạt, phần lớn là do không buông thể diện được mà thôi…
Thẩm Lăng Vân đột nhiên cảm thấy y thích cảm giác này hơn là sự tất cung tất kính của các hạ nhân tại Phụng Túc sơn trang, như vầy mới giống người của mình, giống bằng hữu… trên thế giới này, đây là bằng hữu đầu tiên y nhận thức ngoài Phụng Túc sơn trang!
“Ngươi đợi một chút, thoát y phục ra, ngồi lên giường của ta đi__”
Lần này, là y nắm lấy cánh tay đang mặc y phục của Hồng Ngọc, khiến Hồng Ngọc bị dọa giật nảy__ “Hả?”
Cái này không thể được! Giáo chủ phu nhân đang ‘mời’ nàng… nếu bị giáo chủ đại nhân biết… còn không đập gãy chân nàng, lột da nàng sao?
“Nghĩ bậy gì đó chứ… ta muốn xem giúp ngươi, chân khí trong chưởng ấn này có thể nghĩ cách đào thải không… Hồng Ngọc, ta không muốn trân mắt nhìn ngươi chết… ít nhất, để cho ta thử nghĩ biện pháp…”
Được rồi, y tuyệt đối sẽ không thừa nhận y cố ý khiến Hồng Ngọc hiểu lầm, cố ý làm trò, vì y vô cùng không thích xưng hô ‘giáo chủ phu nhân’ này… nhưng tâm ý thì hoàn toàn chân thật!
Mỹ nhân kiếm Thẩm Lăng Vân nổi danh giang hồ, người xinh đẹp, kiếm pháp cũng đẹp… người người chạy theo như vịt, nhưng người biết Thẩm Lăng Vân y thuật tinh thâm không nhiều, Hồng Ngọc bán tín bán nghi, nghĩ tiếp tục như thế cũng không sống lâu được, dứt khoát thử luôn!
Nghĩ tới đây, nàng không chần chờ nữa, thoát y phục ngồi lên giường…
Thẩm Lăng Vân cũng ngồi lên, bắt đầu tỉ mỉ sờ đường vân của chân khí dị thường… sờ nửa ngày, trong đầu cũng đang tìm kiếm phương pháp trị liệu của nguyên chủ nhân lưu lại… không phải hoàn toàn không có biện pháp, chính là hơi hóc búa chút…
Nhưng ai mà nghĩ, vào ngay lúc này__ “Lăng Vân, tôi về rồi__”
Triển Phi Dương chọn ngay đúng lúc này đẩy cửa vào__