Lúc Hạ Phong trở lại căn hộ đã là hai giờ sáng, cậu vừa ngáp vừa móc chìa khóa để mửa cửa, còn chưa tra chìa vào cửa đã tự động mở ra.
—Phản ứng đầu tiên, bị trộm!
Cơn buồn ngủ thoáng cái bay đi mất, Hạ Phong đá một cái vào cửa ngay sau đó nghe thấy tiếng hét thảm, cậu biết tên trộm đã bị cửa đụng vào, cậu lập tức nhảy bổ vào, tóm lấy—
Năm trên mặt đất là một khuôn mặt bầu bĩnh đang thống khổ che mũi…
“Giám đốc Bàng?!” Hạ Phong ngẩn người, không ngờ tên “trộm” lại là Bàng Tùng, biết mình nhầm, cậu liền vội vàng kéo Bàng Tùng, “Xin lỗi, không biết là anh. Tôi còn tưởng là bị trộm nên dùng sức… mở cửa”.
“Cậu đã gặp tên trộm nào vừa vào vừa kêu tên mình chưa?!” Bàng Tùng che mũi rống to, “A!!! Đau quá~…”
Hạ Phong thấy anh ta rất khổ sở, quan tâm hỏi một chút: “Giám đốc Bàng, anh có khỏe không?”
“Thần Việt, cậu tốt nhất cầu nguyện cho cái mũi của tôi không bị làm sao, bằng không cậu sẽ chết vô cùng khó coi!” Dứt lời liền xông vào buồng vệ sinh kiểm tra nhan sắc.
Hạ Phong nhìn bóng lưng của anh ta, rất thức thời mà không nói gì.
Bàng Tùng quay lại trên mặt mang theo mấy sọc đen (hắc tuyến). Chỉ cần nhìn qua là biết anh ta đang rất không vui, có thể chửi ầm lên bất cứ lúc nào.
Hạ Phong thấy mũi anh ta đã tốt hơn, không bị làm sao liền thở một hơi, lập tức lộ ra một nụ cười hữu hảo, đồng thời nói sang chuyện khác: “Giám đốc Bàng sớm như vậy đến tìm tôi hẳn là có chuyện trọng đại a”.
Bàng Tùng hung dữ liếc cậu một cái, không trả lời. Dùng khăn tay xoa xoa rồi nhìn lại, không bị chảy máu mũi. Lại nhìn qua Hạ Phong rồi mở miệng: “Thần Việt, cậu nói xem có phải tôi không quan tâm cậu không hả? Cho nên đến giờ cậu vẫn cứ ngu ngốc như thế này mãi phải không, cậu nói tôi phải làm gì bây giờ? Tôi muốn giúp cậu tìm một việc hay lắm, tỷ như đóng một vai bé bé, tốt nhất là bắt đầu muộn thật muộn vào, nhịn chết cậu. Tìm được loại phim như vậy về sau tôi sẽ không phải phát sầu vì không tìm thấy cậu. Cậu thấy có được không?”
Bàng Tùng đến từ 11h, lúc ở trước cửa anh còn tưởng rằng Hạ Phong đã đi ngủ sớm, nhưng không nghĩ tới trong phòng đến một cái bóng ma cũng không có!
Muốn gọi điện thoại cho cậu ta lại nhớ ra cái tên tiểu tử thối này không có điện thoại…. anh chỉ có thể ngồi đợi, đợi hơn hai giờ không gặp liền chuẩn bị rời đi, ai ngờ…
Hạ Phong sờ sờ trán: Đây tuyệt đối là trả thù riêng… cậu vòng hai tay trước ngực nói:
“Lời của giám đốc Bàng tôi luôn tin tưởng. Nhưng China Era Entertainment sẽ không mất công huấn luyện một diễn viên mà không cho đi diễn phải không?”
“Đó là hiển nhiên. Nửa tháng tới cậu chỉ phải tham gia một bộ phim thần tượng duy nhất. Đây là kịch bản, cầm lấy đi!” Bàng Tùng ấn kịch bản vào ngực Hạ Phong, “Không cần phải nói với tôi mấy chuyện kiểu ‘tôi không cần phải đóng phim thần tượng’ này nọ, bằng không tôi sẽ đập đầu cậu!”
“Phim thần tượng?” ngay sau đó cậu thấy Bàng Tùng nheo mắt nhìn mình liền bổ sung: “Rất hay.”
Cả ngày nằm dài trong phòng, cái gì cũng không được làm, Hạ Phong nghĩ có lẽ mình sớm muộn gì cũng điên lên mất, nếu có một chiếc xe thì tốt rồi.
“Còn nữa, trước khi cậu xuất hiện trước công chúng tôi sẽ không quản việc cậu đi lêu lổng ở đâu cả. Nhưng chỉ cần cậu bắt đầu xuất hiện trên màn ảnh, cậu phải an phận cho tôi.
“Đi quán bar uống rượu có tính là lêu lổng không?”
“Cậu nói thử xem?”
“Không tính.”
“Chỉ cần cậu ở yên trong quán rượu mặc kệ cậu làm gì… bất quá” Bàng Tùng nhìn cậu, “Bằng sự nổi tiếng của mình, cậu cảm thấy paparazzi có hứng thú theo dõi cậu sao?”
“….Không có.”
“Tốt lắm.”
Hạ Phong xe kịch bản, thấy tờ thứ nhất trên đầu là tên đạo diễn, biên kịch, phía dưới mới là các diễn viên chính.
Xếp đầu tiên là nam diễn viên chính Bùi Minh Sơ: Thần Việt.
Hạ Phong rất nghi ngờ hỏi: “Tôi diễn vai chính?”
Nói đến phim thần tượng, cậu không biết phải diễn như thế nào cả. Bởi Hàn Lăng thích phim điện ảnh, phim điện ảnh hai người cùng xem không ít, nhưng phim truyền hình thì chưa bao giờ chứ đừng nói đến phim thần tượng.
Bàng Tùng lại rút mấy tờ khăn giấy lau lỗ mũi, xác nhận mình không bị chảy máu mũi. Khoanh tay lại anh mới quay ra đả kích Hạ Phong: “Như thế nào, có phải cảm thấy mình không thể diễn vai chính hả? Nếu đúng thì tôi lập tức tìm người thay thế”.
“…Nếu tôi không có năng lực, có lẽ cũng không cần phiền đến giám đốc Bàng nửa đêm đến đưa kịch bản cho tôi”. Hạ Phong tức giận nhìn anh ta một cái rồi bỏ đi rót cho mình một cốc nước lọc.
Nước còn chưa uống, Bàng Tùng giống như đã khôi phục lại bình thường, bắt đầu nói không dứt.
“Thần Việt, đây chính là bộ phim đầu tay của cậu, cũng là lần đầu tiên đóng vai chính. Đừng có diễn lung tung, phải dùng tất cả khả năng của mình! Nếu diễn tốt có khi ngay một đêm liền nổi tiếng; được như vậy không cần tôi nói cũng biết đủ các loại quảng bá, mọi người sẽ biết đến cậu; nếu may mắn được đạo diễn lớn coi trọng thì tiền đồ của cậu cũng sẽ rộng mở.”
Nghe Bàng Tùng nói đến nước miếng tung bay, Hạ Phong bất đắc dĩ gẩy gẩy lỗ tai…
Bàng Tùng bên kia càng nói càng hưng phấn: “… qua mấy năm cậu liền có thể có được giải Hoa ưng Diễn viên xuất sắc… lại qua mấy năm nữa tấn công thị trường quốc tế, nổi tiếng toàn thế giới… Tôi thật sự hận không thể đưa cậu đến chỗ nhà sản xuất Trương Khắc Chiếu, nếu được hẳn là một bước lên trời!”
Nói xong lời cuối cùng Bàng Tùng đang chìm trong ảo tưởng bộc phát oán khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép…
“Trương Khắc Chiếu?” Hạ Phong tựa ở ghế salon uống một hớp nước “Nhà sản xuất?”
“[Song sát 2]”, Bàng Tùng dựng thẳng hai đầu ngón tay, đung đưa hai cái, “nếu cậu mà sớm xuất hiện vài năm, bộ phim điện ảnh này khẳng định có phần của cậu. Trương Khắc Chiếu cũng sẽ không nói cái gì mà cậu không có kinh nghiệm, không muốn dùng người mới”.
Song sát? Hạ Phong nghĩ.
Ba năm trước phần một “Song sát” với kĩ thuật 3D hoàn mỹ, nội dung hàng đầu càn quét tất cả các rạp chiếu phim, là bộ phim có doanh thu cao nhất năm.
Bộ phim đắt khách như vậy, không làm tiếp phần 2 quả thực rất không bình thường.
“Theo lời anh nói, giống như hận tôi không thể đâm cái người Hạ Phong kia sớm một chút, sau đó sớm xuất đạo”.
“….Lời này, cậu nói trước mặt tôi thì không sao nhưng cũng đừng nói trước mặt Hàn Lăng”.
“Vì sao? Vì Hạ Phong kia là anh em tốt của anh ta sao? Người cũng đã chết hai năm rồi, còn so đo làm gì nữa?”
Bàng Tùng nhất thời nghẹn lời, một lát sau mới nói: “Bọn họ là huynh đệ mà! Cho dù cậu ta chết bao lâu đi nữa, trong lòng Hàn Lăng cậu ấy vẫn là huynh đệ của mình”.
Anh em? Hạ Phong uống nước, tinh tế thưởng thức hai từ này.
“Học thuộc kịch bản đi”, Bàng Tùng âm trầm nói: “Nếu đến cả cái này mà cậu cũng không làm được thì đừng trách tôi hành hạ cậu đến chết! Còn nữa, ngày mai cậu phải đến phòng thu âm của công ty”.
“Đi làm gì?”
“Còn làm gì nữa?! Đi thử xem cậu hát có được không!”
“Hát? Tôi—”
Còn chưa kịp nói hết Bàng Tùng đã cắt lời cậu:
“Cậu không có quyền lựa chọn”.
Hạ Phong nhún vai: “Được rồi, hát thì hát!” Thân thể trước kia của cậu vốn ngũ âm* không đầy đủ, khi đi KTV đều là một mình Hàn Lăng hát, cậu chỉ ngồi nghe…
*Bác QT giải thích: Ngũ âm theo âm vận học chỉ năm loại phụ âm khác nhau ở vị trí phát âm gồm âm hầu (cổ họng), âm nha (răng hàm), âm thiệt (lưỡi), âm xỉ (răng cửa) và âm thần (môi)
“Người đại diện của cậu là Tô Ôn. Thấy thế nào”. Khuôn mặt tròn tròn hiện ra một nụ cười gian trá, đôi mắt giảo hoạt phát ra hào quang, “trên cơ bản thì không có vấn đề gì lớn, bất quá anh ta hơi lạnh lùng. Ở chung lâu hơn cậu sẽ thấy anh ta cũng không tệ đâu.”
“….”
Người đại diện Tô Ôn khá nổi tiếng với tên gọi Núi băng.
“Giám đốc Bàng, căn hộ này rốt cuộc có bao nhiêu chìa khóa? Nếu ngày nào đó có người của công ty đến tôi chỉ sợ tưởng là trộm lại đánh cho một trận—“
“Ba cái. Một cái trong tay cậu. Của tôi một cái, cái còn lại cho Tô Ôn.
“Anh cầm chìa khóa căn hộ này làm gì?” Tô Ôn cầm cậu có thể hiểu được, còn Bàng Tùng thì để làm gì?!
“Đề phòng có ngày cậu bị đột tử trong này lại không có người vào nhặt xác!”
“…….”
Ngày hôm sau Hạ Phong phải đến công ty từ sớm.
Ngồi trong phòng thu hát mấy giờ cậu cảm thấy mình sắp bị điếc mất. Nương theo tiết tấu, cậu bất đắc dĩ mở miệng hát…
Cách một lớp thủy tinh, nhà sản xuất âm nhạc Lâm Tự Thâm, còn có nhà soạn nhạc Điền Thiếu Kiện nhìn chằm chằm vào Hạ Phong, thỉnh thoảng lại nói chuyện vài câu, không biết đang nói cái gì.
Nghe tiếng nhạc R&B truyền tới, lại nhìn hai người đàn ông ở bên ngoài, Hạ Phong cảm thấy có phần bực bội. Từ lúc cậu vào đây, ngoại trừ nói đơn giản vài câu liền đưa cho cậu một bài hát, kêu cậu vào hát.
Rốt cục, tiếng nhạc cũng ngừng lại, Lâm Tự Thâm ra dấu bảo Hạ Phong tháo tai nghe xuống, lại ngoắc tay gọi cậu đi ra.
Hạ Phong cả người dán lên ghế. Nuốt cơn tức giận rồi nhìn Lâm Tự Thâm và Điền Thiếu Kiện. Đã một buổi sáng đi qua, từ điệu dân ca của Trung Quốc cho đến R&B, Hạ Phong cũng sớm điên mất rồi. Vừa nghe cậu hát lên Lâm Tự Thâm liền lập tức hô ngừng, sau đó hát lại từ đầu…
Lâm Tự Thâm vỗ vỗ vai Hạ Phong nói: “Thần Việt, hôm nay tạm dừng ở đây, hai ngày nữa lại đến.
Hạ Phong vừa nghe kêu lên: “Còn đến nữa?!”
Đây không phải là thử âm mà là giày vò nhau…
Lâm Tự Thâm buông tay: “Không có cách nào, ai bảo kêu cậu làm quen cả buổi sáng cũng không hát tốt lên. Tôi phải nghe lại bản thu âm xem cậu thích hợp với phong cách nào”.
Hạ Phong thở dài một hơi rồi thất thểu đi ra ngoài.
Đứng trước cửa thang máy, Hạ Phong chuẩn bị đi tìm Tô Ôn. Đợi vài phút thang máy cũng không mở, cậu không nhịn được bấm thêm vài cái.
Nhìn xung quanh, thang máy vẫn ở yên trên tầng 9, mà thang máy bên cạnh còn đang ở tầng 36 không đi.
“Làm cái gì?”
Vài phút trôi qua….
Hạ Phong nghi ngờ thang máy bị hỏng hay là bị quỷ nhập, như thế nào mà cả buổi còn không đi lên?
Một bác công nhân cầm chổi đi đến, ngẩng đầu nhìn Hạ Phong nói: “Chàng trai à, thang máy hỏng rồi, đi thang bộ a”.
Không có cách nào khác, cậu buộc phải dùng thang bộ.
Vừa đẩy cửa ra, khắp cầu thang đã truyền lên tiếng mắng: “Thật là, cái thang máy này lúc nào cũng hỏng, hại mấy cái khớp xương của tôi cũng mau lỏng ra hết! Cái thang máy này dù có dỡ đi ném ra bãi rác cũng không có ai muốn!”
Hạ Phong nhận ra giọng nói này, là Lý Khả Nhạc (người đại diện của Hàn Lăng). Nghe tiếng bước chân của hai người, cậu rất muốn chạy đi nhưng đã quá muộn.
Tiếng bước chân của một người im bặt, đứng giữa cầu thang.
“Hàn Lăng, tôi đã liên hệ đạo diễn Trương, chỉ cần lúc thử vai cậu nhớ–“ Lý Khả Nhạc lập tức im lặng, tầm mắt đặt ở người đứng phía trước.
Không có thanh âm của Lý Khả Nhạc, cầu thang thoáng chốc yên tĩnh đến đáng sợ.
Hạ Phong nhìn anh, anh cũng nhìn Hạ Phong. Khi bốn mắt giao nhau trong tích tắc, Hạ Phong biết Hàn Lăng đã nhận ra: Người này là Thần Việt.
Anh thật gầy – đây là phản ứng đầu tiên khi Hạ Phong nhìn thấy Hàn Lăng lần đầu tiên. Gò má hõm xuống khiến người ta cảm thấy anh đầy lãnh khốc.
Trước đây, Hạ Phong thích nhìn lúc anh mặc quần áo màu trắng ngồi bên cửa sổ đọc sách. Ánh mặt trời chiếu vào khiến cậu có một loại ảo giác: Hàn Lăng chính là hóa thân của thiên sứ.
Hàn Lăng trước mặt cậu vẫn mặc một bộ quần áo màu trắng nhưng cậu không tìm thấy một tia sáng mặt trời nào mà là cảm giác xa cách.
Đối mặt với ánh mắt của Hàn Lăng, đôi mắt lạnh như băng không chút độ ấm nào. Hạ Phong thấy anh nắm chặt tay lại nhưng rất nhanh đã buông lỏng ra.
Loại không khí giằng co khiến người ta cơ hồ không thở nổi gần hai phút sau mới bị đánh vỡ.
Lý Khả Nhạc nhìn Hạ Phong nói: “Hàn Lăng, đi thôi”. Chân anh vừa động Hàn Lăng đi ngay sau, lúc đi ngang qua Hạ Phong, cậu cảm giác như cảm nhận được sự phẫn nộ của anh, nhưng chỉ trong nháy mắt…
Nhìn bóng lưng Hàn Lăng, Hạ Phong rất muốn nói với anh một câu:
Chúc mừng, Ảnh đế.
Hạ Phong đi đến chỗ Tô Ôn.
Giống như trong truyền thuyết, Tô Ôn là một cái núi băng. Tô Ôn nói với cậu mấy câu sau phải đi họp, Hạ Phong cũng không nghe vào nhiều nhặn gì.