Lại thêm hai ngày nữa trôi qua, Hạ Phong đứng ngồi không yên, liên tiếp xem đồng hồ. Nhậm Mộ nói hôm nay sắp về, đại khái là khoảng 1h chiều, mà bây giờ cũng gần đến 1h.
Tô Ôn thấy Hạ Phong vui vẻ như vậy nhíu mày không thôi nhưng không nói gì. Cả buổi sáng Hạ Phong đều nóng nảy hồi hộp, đóng phim cũng không nhập tâm.
Tô Ôn, nói với đạo diễn Vu hộ tôi, tôi có việc phải đi”.
Tô Ôn biết rõ vì sao Hạ Phong sốt ruột nhưng vẫn không có nhân tính mà cự tuyệt: “Không được. Lát nữa cậu phải quay cảnh khóc, quay xong mới được đi”.
Hạ Phong bất đắc dĩ uốn éo thân mình, làm ra vẻ mặt muốn đánh người sau đó mới nói: “Bộ dáng này của tôi cũng có thể khóc ra sao?”
“Đó là chuyện của cậu, không liên quan đến phạm vi lo lắng của người đại diện”.
“…. Ác độc”.
Hạ Phong đứng lên đi tới đi lui, một tay cầm điện thoại nhắn tin. Nội dung tin nhắn gửi cho Nhậm Mộ vô cùng đơn giản: Không đi được, em không thể đi đón anh.
Đầu kia Nhậm Mộ nhanh chóng trả lời: Không sao.
Cất điện thoại vào trong túi quần, cậu hỏi: “Tô Ôn, khi nào thì tôi mới có được vài ngày nghỉ?”
Tô Ôn mở laptop ra nói: “Tháng này ngoại trừ quay phim cậu còn có mấy cái quảng cáo, có thể nghỉ một hai ngày. Sau đó [Song sát 3] sẽ khởi động máy, đến lúc đó sẽ càng bận rộn”.
Hạ Phong rất muốn khóc.
Cậu hiện tại sắp thực hiện được câu nói của Bàng Tùng lúc trước: “Quay phim đến gãy xương”. Thở dài một hơi, cậu chuẩn bị điều chỉnh cảm xúc, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt. Đối với Hạ Phong mà nói, khóc so với đóng mấy cảnh hành động còn khó khăn hơn rất nhiều.
Hạ Phong tự nhận mình không phải là người dễ dàng rơi nước mắt, cho dù có nhiều khổ sở cũng chỉ dấu kín trong lòng, nếu thật sự không được thì sẽ mượn rượu hút thuốc giải sầu. Trong trí nhớ của mình, từ sau khi thành niên cũng chưa có lần nào khóc, ngoại trừ lúc Hàn Lăng khóc. Ngồi trê nghế, cậu cúi đầu chà đạp khuôn mặt, hi vọng đến lúc quay có thể nặn ra vài giọt nước mắt.
Tô Ôn thấy Hạ Phong như vậy còn cố ý chạy ra làm loạn: “Thần Việt, Tổ Ngạn Chi chạy đến vùng địa cực”. Trong lúc nói chuyện, Tô Ôn vẫn không quên đưa hình ảnh trong laptop ra cho Hạ Phong xem.
Đầu tiên Hạ Phong có vẻ không quan tâm, nhìn lại một lần nữa mới chú ý đến. Cậu không thể tưởng tượng được Tổ Ngạn Chi lại chạy đến vùng cực xem cực quang. Từ sau đêm lần trước, cậu không nhận điện thoại của Tổ Ngạn Chi, tin nhắn cũng không gửi. Chú Quan vẫn chưa thu được tin tức về Tổ Ngạn Chi, càng khó khăn càng thể hiện thân phận của Tổ Ngạn Chi không đơn giản.
Trước tới giờ, Hạ Phong đều cho rằng Tổ Ngạn Chi chẳng qua là một người bình thường, không có bối cảnh, không có thế lực. Bỏ qua tâm tư của Tổ Ngạn Chi đối với mình, nhìn thế nào cũng thấy cậu ta chỉ là một người tùy tiện, không biết đóng phim. Kì thật, từ sau khi Hàn Lăng chết, Hạ Phong tận lực không nghĩ đến Tổ Ngạn Chi, không gặp mặt, chỉ sợ nhớ đến lời trăn trối của Hàn Lăng.
Quăng hết tất cả ra sau đầu, Hạ Phong chỉ chỉ ảnh chụp, cười nói: “Tô Ôn, anh cũng có thể xin phép một kì nghỉ. Tốt nhất là cùng bác sĩ Tần đi địa cực xem cực quang là tốt nhất”
Tô Ôn và Tần Diệc thật sự qua lại với nhau, đây là Hạ Phong tận mắt nhìn thấy. Đại khái 4 – 5 ngày trước, Tần Diệc đưa Tô Ôn đến Ảnh Thị thành, lúc xuống xe còn hôn môi…
Tô Ôn làm như không thấy, tiếp tục làm việc….
Hạ Phong thấy phản ứng của Tô Ôn như vậy cũng không muốn tự tìm mất mặt, ngoan ngoãn nặn ra nước mắt.
Toàn bộ tinh thần của Hạ Phong đều đặt trên người Nhậm Mộ, sao có thể khóc được, ôm nữ chính đang giả chết, cậu dùng sức rít gào, cố gắng làm ra vẻ mặt vô cùng thương tâm. Nhưng Vu Học Lương nói, ông muốn rít gào sau đó là cực kì bi thương, còn Hạ Phong diễn chỉ là làm điếc tai người khác….
Sau khoảng ba chục lần hô “Không!”, Hạ Phong thật sự không còn rống lên được nữa liền bày ra vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn máy quay.
Ngồi sau máy giám thị, Vu Học Lương tựa người trên ghế, tay cầm kịch bản chống cằm, hai mắt nhìn vào người trong máy giám thị đang trưng ra vẻ mặt muốn ăn đòn. Kì thật, ông rất muốn bạo phát, rất muốn mắng người….
Cảnh quay này không quá khả quan.
Đạo diễn Vu hít sâu một hơi, nhịn xuống cảm xúc tiêu cực, sau đó vung kịch bản ý bảo tạm dừng. Vừa nhìn thấy vậy, Hạ Phong lập tức đổi khuôn mặt, chạy đến bên người Tô Ôn, tìm một cái khăn mặt dùng sức mà lau…
Vu Học Lương cuối cùng đành phải ra quyết định: Để cảnh quay này lại phía sau. Điều này xem như là thả cho Hạ Phong một con người, cho cậu có cơ hội khác lập công chuộc tội.
Nhân cơ hội nghỉ ngơi ngắn ngủi này, Hạ Phong tính toán nghĩ ngơi dưỡng sức để ứng phó với phần diễn kế tiếp.
Công việc vẫn kết thúc muộn như mọi lần, Hạ Phong vừa lên xe liền tăng tốc trở về. Trên đường đi, Hạ Phong không quên gọi điện cho Nhậm Mộ hỏi anh đang ở đâu. Nhậm Mộ trả lời đang nấu cơm, chờ cậu trở về.
Mở cửa ra, Hạ Phong không nhìn thấy Nhậm Mộ, chỉ ngửi thấy mùi thức ăn. Để chìa khóa trên bàn, thay dép đi trong nhà, cậu đi tìm người.
Phòng bếp không có ai, chỉ nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm. Cậu rón rén đứng ngoài cửa phòng tắm, đợi Nhậm Mộ, muốn cho anh một big surprise.
Nhậm Mộ vừa ra, Hạ Phong nhanh chóng nhào tới…
Chỉ là kết cục không tốt lắm.
Ông chủ Nhậm không biết tưởng rằng có trộm tập kích, ngay tại chỗ liền hạ gục Hạ Phong….
Cú ném vô cùng oanh liệt khiến đầu óc Hạ Phong ầm ầm chấn động. Nhậm Mộ vừa thấy là Hạ Phong liền luống cuống, vội vàng xem xét cậu có mất mạng hay không.
Hạ Phong ngồi dậy, vẻ mặt mờ mịt không có phương hướng. Cả ngày quay phim đã vô cùng mệt mỏi, giờ lại bị Nhậm Mộ đánh, xương cốt cũng đang biểu tình muốn gãy.
“Thần Việt, em làm cái gì vậy?!” Nhậm Mộ quát lên.
“…. Không có”. Xoa gáy, Hạ Phong vẫn mờ mịt.
Không ăn cơm, Nhậm Mộ cuốn lấy cậu, kiểm tra khắp người xem có thương tổn gì không. Đến khi chắc chắn người trong lòng vẫn ổn anh mới thả lỏng.
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Phong liền nằm trên ghế giả vờ bệnh. Trên TV đang tường thuật trực tiếp bóng đá, bình luận viên kích động giải thích, tất cả đều không ảnh hưởng đến Hạ Phong, thỉnh thoảng hai mắt cậu díp lại.
Rửa xong chén đĩa, ông chủ Nhậm ngồi xuống, kéo cậu vào lòng: “Nhìn em ngã xương cốt đều lỏng ra hết, coi như anh thành dựa lưng của em vậy”.
Hạ Phong tựa trên người Nhậm Mộ, không quên đả kích: “Đây chính là công lao của anh”.
“Sao anh dám tranh công chứ?”
Hạ Phong trợn trừng mắt.
“Đường Kỉ Thiên đã giải quyết xong chưa?”
Nhậm Mộ sửng sốt một chút, không nghĩ tới Hạ Phong còn nhớ rõ chuyện này. Kì thật làm gì có chuyện giải quyết Đường Kỉ Thiên, bất quá là lấy cớ để xử lý công việc bên Thần Hi mà thôi. Hơn nữa, Đường Kỉ Thiên là loại người điển hình cho câu nói ‘thỏ khôn có ba hang’, tìm hắn ta khó hơn lên trời. Lúc trước bị người của Đường Kỉ Thiên phục kích, anh chỉ có thể tự trách mình chủ quan.
“Chưa, hắn ta mạng lớn chạy thoát được”.
Nhậm Mộ cho rằng Hạ Phong sẽ nói một câu đen đủi gì đấy, không ngờ cậu nói: “Người này thật sự khiến chúng ta không hết lo lắng a”.
“Yên tâm, Đường Kỉ Thiên nhiều kẻ thù, cho dù chúng ta tạm thời không đụng đến hắn thì sớm muộn cũng có người xử lý”.
“Sao anh biết tên đó nhiều kẻ thù?” Hạ Phong liếc mắt nhìn Nhậm Mộ, có chút đố kị.
“…. Đoán”. Nhậm Mộ nở nụ cười, xoa tay Hạ Phong, nói sang chuyện khác: “Cả ngày có người chú ý đến mình thật tốt. Ngày nào cũng gọi điện, nếu không thì nhắn tin, em nói có đúng không?” Hiện tại Hạ Phong rất quan tâm đến anh, ngày nào cũng phải liên lạc.
Hạ Phong gạt tay Nhậm Mộ ra: “Phải cái đầu anh ấy”. Sau đó bóp cằm Nhậm Mộ, cười cười: “Ông chủ Nhậm, mấy ngày nữa có đi công tác không?” Lần này, Hạ Phong hạ quyết tâm, nếu Nhậm Mộ còn dùng danh nghĩa Trầm Chương đi công tác cậu sẽ sống chết giữ Nhậm Mộ lại. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có sự phối hợp của Trầm Chương mới được. Mà việc lôi kéo Trầm Chương thật sự không dễ dàng, nếu An tiểu thư lại chen chân vào cũng rất phiền toái. (Con dâu bố Trầm Chương đặt hàng cho ông chủ Nhậm).
Nhậm Mộ nhíu mày: “Vậy thì phải xem biểu hiện của em đã”.
“Cũng được!”
Nhậm Mộ cúi xuống, cắn vành tai của Hạ Phong.
Tín hiệu này vừa ra, Hạ Phong liền biết tiếp theo Nhậm Mộ muốn làm gì. Người xưa nói rất đúng, tiểu biệt thắng tân hôn. Bị Nhậm Mộ trêu chọc một chút cả người Hạ Phong đã hưng phấn bừng bừng, phía dưới rất nhanh liền có phản ứng. Nhậm Mộ còn chưa tiến thêm Hạ Phong đã chủ động ôm lấy cổ Nhậm Mộ, hôn lên đôi môi mình tưởng niệm bấy lâu…
Ngày hôm sau, Hạ Phong ngáp ngắn ngáp dài, mệt mỏi đi vào Ảnh Thị thành…
Nhậm Mộ trở về khiến Hạ Phong dỡ được tảng đá treo trên đầu, quay phim cũng dễ dàng hơn, khiến Vu Học Lương liên tiếp giơ ngón tay cái ủng hộ từ đầu chí cuối, nếu không tính đến cảnh khóc.
Đầu tháng sáu sáng sớm đã hơi nóng, khó có được một ngày nghỉ nên Hạ Phong nằm chết dí trên giường, mặc kệ Nhậm Mộ lôi kéo cũng không chịu xuống. Nhậm Mộ vốn muốn cùng Hạ Phong ăn bữa sáng giờ đành phải hủy kế hoạch, tiếp tục nằm trên giường chờ đến 9h đi làm.
Đây là một buổi sáng tốt đẹp, nếu không tính đến điện thoại vang lên. Điện thoại Nhậm Mộ vang không ngừng, nhưng chủ nhân mặc kệ nó, kéo chăn lên trùm đầu tiếp tục ngủ. Đến khi di động ngừng, điện thoại trong phòng khách lại vang lên…
Dưới tác động đó, Hạ Phong phát hỏa. Cậu hung hăng đạp Nhậm Mộ xuống giường rút dây điện thoại.
Nhậm Mộ bực bội ngồi dậy, nghe điện thoại.
“Alo – Điều này không liên quan đến tôi – Tôi nói rồi, không nhận”. Giọng Nhậm Mộ càng ngày càng bất mãn.
Hạ Phong nghe được người gọi đến là Trầm Chương, hơn nữa nghe giọng nói có vẻ không tốt. Ngồi dậy, cậu vểnh tai nghe xem rốt cuộc Trầm Chương nói gì khiến cho Nhậm Mộ bực bội đến vậy.
“Nhậm Mộ, con rốt cuộc muốn thế nào? Cha đã nói rồi, con muốn làm gì cha không quan tâm, thích nữ giới hay nam giới cũng được, cha mặc kệ. Trừ Thần Việt ra, con yêu ai cha cũng không để ý. Cha chỉ có một đứa con trai là con, sao con không ngẫm lại, mình cũng phải lo lắng cho cha chứ. Nhậm Mộ, nếu mẹ con còn sống, bà nhất định sẽ không hy vọng con vì một đứa con trai mà biến thành như vậy”.
Nhậm Mộ luôn tỏ ra xa cách với cha mình, cùng lắm thì là biểu hiện bên ngoài nghe theo, quay người lại đều vứt hết ra sau đầu. Nhưng đối với mẹ mình, Nhậm Như Tiệp, Nhậm Mộ tuyệt đối hiếu thảo. Thứ nhất vì Nhậm Như Tiệp một mình nuôi dạy anh gần 10 năm, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau; Thứ hai, Nhậm Như Tiệp sở dĩ gả cho Hoa kiều một phần là vì tình thế bức bách, nhưng phần lớn nguyên nhân là vì Nhậm Mộ, muốn bảo đảm cho tương lai của anh. Lúc trước, Trầm Chương quyết tâm mang Nhậm Mộ trở lại Trầm gia bà cũng không nói gì, vì con trai, dù trong lòng không muốn nhưng bà vẫn phải đồng ý.
Nếu nói trên thế giới này người không có tư cách nhắc đến Nhậm Như Tiệp nhất, người đó chính là Trầm Chương. Dưới cái nhìn của con trai, ông chính là một kẻ phụ bạc. Để cho Nhậm Mộ thống hận ông chính là lúc hai mẹ con anh cùng đường, Trầm Chương không hề quan tâm đến hai người, khiến cho Nhậm Như Tiệp buộc phải gả cho Hoa kiều, Nhậm Mộ xù lông: “Ông không có tư cách nhắc đến mẹ tôi, cũng không xứng!”
Trầm Chương còn chưa lên tiếng, Nhậm Mộ liền tắt điện thoại, điện thoại bàn cũng rút dây. Một mình ngồi ở phòng khách hờn dỗi, đến Hạ Phong cũng không để ý.
Hạ Phong thấy Nhậm Mộ nóng nảy, liền sờ mũi, đứng lên mặc quần jean. Đi đến phòng khách, cậu ngồi bên người Nhậm Mộ, vỗ vài cái lên đùi anh.
“Sáng sớm giận dỗi gì? Đến đây, để đại soái ca này bộc lộ tài năng. Đại gia muốn ăn gì cứ việc nói”.
“Không thích”.
Hạ Phong biết rõ anh đang giận gì liền xoay mặt Nhậm Mộ đối diện với mình: “Vậy anh cùng ăn với em cũng được a. Nhìn anh như vậy, chậc chậc, xấu xí quá đi. Nào, cười một cái ~” Hạ Phong tặng cho Nhậm Mộ một nụ hôn chào buổi sáng.
Chiêu này vô cùng hữu hiệu, thiếu chút nữa liền chọc người phát ‘hỏa’. Hạ Phong đẩy Nhậm Mộ vẫn chưa thỏa mãn ra, muốn đi làm bữa sáng. Ai ngờ Nhậm Mộ ghét bỏ Hạ Phong làm đồ ăn không ngon, muốn đích thân xuống bếp.
“Aish, đại thiếu gia ngài kén ăn, tôi không hầu hạ được”. Hạ Phong dẩu môi, bỏ chạy đi cho cá ăn. Nhậm Mộ là người rất lo cho gia đình, còn hơn cả lúc cậu và Hàn Lăng sống với nhau. Hạ Phong luôn cảm thấy vô cùng khó hiểu. Cầm lấy thức ăn cho cá, cậu tiến đến bình cá nhỏ trên bàn cơm cho bọn chúng ăn. Ý tưởng đặt bình cá trên bàn cơm này thật sự không phải của cậu.
Ăn bữa sáng sau, Nhậm Mộ đến công ty, còn Hạ Phong ở nhà chạy bộ trên máy. Trước kia cậu hoàn toàn không đụng đến mấy thứ này, đều là Nhậm Mộ dạy.
Còn chưa được nửa giờ đồng hồ, Nhậm Mộ gọi điện tới nói mình quên văn kiện, muốn cậu đưa đến công ty. Thay quần áo bằng tốc độ nhanh nhất, cậu cầm văn kiện ra khỏi cửa.
Đến công ty, thư kí của Nhậm Mộ đã sớm chờ ở cửa thang máy tầng 35, thư kí nói Nhậm Mộ đang họp nên không thể ra gặp. Hạ Phong tỏ vẻ đã rõ sau đó đưa văn kiện cho thư kí rồi đi xuống. Ra khỏi thang máy, cậu mới phát hiện vừa rồi vội vàng rời đi nên quên không mang theo chìa khóa….
Hiện tại chỉ có thể mượn chìa khóa của Nhậm Mộ. Lo ngại Nhậm Mộ đang họp nên cậu đành phải chờ dưới bãi gửi xe. Qua hơn 10 phút sau, cậu mới đến thang máy, còn chưa kịp vào đã bị một người đâm cho.
Người đụng phải cậu là một ông bác khoảng chừng 60 tuổi, thấy mình đụng trúng minh tinh liền vội vàng xin lỗi.
Hạ Phong nhìn người nọ, kinh ngạc. Cậu biết người này, cha của Hàn Lăng, Hàn Triệu. Lúc trước hai người cũng gặp nhau mấy lần nhưng đều là dùng thân phận bạn của Hàn Lăng.
“Bác!” Hạ Phong kêu lên.
Hàn Triệu nghe thấy cậu gọi mình là bác lại càng hoảng sợ.
“Cháu là…. bạn của Hàn Lăng, Thần Việt. Sao bác lại đến đây?” Hạ Phong nghĩ Hàn Triệu khẳng định là có việc mới đến. “Là có chuyện gì sao?” Cậu không giúp được Hàn Lăng, bây giờ có thể giúp được cha anh, với cậu mà nói, cũng là một loại an ủi.
Hàn Triệu nghe thấy tên con trai mình hốc mắt lập tức đỏ lên. Nhìn Hạ Phong, ông nghẹn ngào: “A Lăng chết không rõ ràng, bác đến đây là để đòi công bằng thay nó. Chỉ tiếc, bác làm cha vô dụng, không giúp được”. Còn chưa nói xong, nước mắt đã rơi xuống lã chã. “Đã bốn tháng rồi cảnh sát vẫn chưa tìm được hung thủ, công ty lại không chịu nói gì, sao nó có thể yên nghỉ được? Bác chỉ có một đứa con trai, cứ như vậy chết…”
Nghe được hai chữ hung thủ, Hạ Phong run lên.
“Công ty làm sao cơ bác?”
Hàn Triệu nhìn cậu thật lâu, chậm chạp không nói. Hạ Phong biết ông không tin mình, “Bác không cần lo lắng. Chuyện của Hàn Lăng cháu biết rõ ràng. Nếu bác không muốn nói cháu cũng không ép. Nói ra không chừng cháu có thể giúp được gì đó”.
Hàn Triệu nhẹ nhàng gật đầu.
“Ở đây không phải chỗ nói chuyện”.
Hạ Phong để Hàn Triệu lên xe của mình, tìm một chỗ để ông nói, nhưng Hàn Triệu không muốn làm phiền, có thể nói ngay trong xe.
Xe lái vào trung tâm chợ, dừng trước cột đèn giao thông.
“Cháu cho rằng A Lăng cam tâm tình nguyện không đóng phim, giải nghệ sao? Không phải. Bác làm cha sao không biết con của mình. Năm đó vì muốn đóng phim mà cãi lộn với bác rồi bỏ đi mấy tháng. Bác thấy nó quyết tâm nên cũng ngầm đồng ý, thật vất vả có được thành tựu đột nhiên giải nghệ, bác liền thấy kì quái. Lúc đầu nó còn nói dối bác rằng quay phim quá mệt mỏi, muốn làm việc khác thoải mái hơn. Nếu không phải nghe thấy nó và Lý Khả Nhạc cãi nhau không biết bác còn bị lừa đến bao giờ”.
Hạ Phong nắm chặt tay lái đầy khẩn trương, nhưng ngữ điệu vẫn rất bình tĩnh: “Lừa chuyện gì?”
“Lý Khả Nhạc nói là ông chủ của nó chèn ép, buộc nó giải nghệ”.
Đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh hơn 10s, thẳng đến xe phía sau nhấn còi Hạ Phong hồi phục lại. Lúc trước Lý Khả Nhạc nói cậu cũng đoán được phần nào. Khắp nơi bị chèn ép, phải nhìn sắc mặt người khác, ngoại trừ ông chủ ra còn có ai làm được như thế? Tào Tuấn nâng Hàn Lăng còn không được, người làm ra chuyện này chỉ có thể là Nhậm Mộ.
“Bác đến công ty làm gì?”
“A Lăng nói ông chủ không thích nó, bác liền đến chỗ ấy hỏi xem A Lăng làm cái gì”.
Thì ra đây chính là cuộc họp mà thư kí nói, còn cố ý để thư kí chặn mình ngay cửa thang máy, thật đúng là lo nghĩ cho cậu, Hạ Phong tình nguyện không cần phải lo nghĩ như thế.
“Hỏi được cái gì không ạ?”
“Không có”. Hàn Triệu lắc đầu, “Ông chủ nói mặc dù không thích A Lăng nhưng không đến mức táng tận lương tâm như vậy. Còn nói giết A Lăng đối với mình không có gì hay ho, sẽ chỉ làm người yêu mình khổ sở”.
“Ông chủ có làm cái gì với bác không?”
“Cũng không có. Coi như khách khí, còn để trợ lý bưng trà rót nước”.
Hạ Phong đưa Hàn Triệu trở về nhà, đến nơi, cậu liền kéo cửa sổ xe hỏi: “Nếu sinh hoạt có vấn đề gì bác cứ nói với cháu. Đây là danh thiếp của cháu. Còn có, cho cháu hỏi thăm sức khỏe bác gái”. Cậu rút danh thiếp ra đưa cho Hàn Triệu.
Hàn Triệu nhận lấy, nhìn thoáng qua, nở nụ cười khổ.
“Bác cũng không có việc làm, giờ lại làm phiền cháu chở bác về. Còn có cám ơn cháu, nếu nó biết còn có một người bạn như cháu quan tâm cha mẹ mình nhất định sẽ rất vui vẻ”.
“Không phải bác đi làm cơ quan nhà nước sao? Sao lại không có việc?” Hàn Triệu là quan chức nhỏ. Mặc dù không quá nổi bật nhưng không phạm sai lầm, làm được đến khi về hưu chắc chắn không có vấn đề.
Hàn Triệu kể lại chuyện mình bị vu oan tham ô, cuối cùng, ông chỉ cười chua chát: “Cả đời làm một cái chức quan nho nhỏ, về già lại ra chuyện này, cũng không biết là đắc tội ai hay mệnh trời như thế”.
“Chuyện này cháu sẽ cố gắng giúp đỡ hết sức có thể”.
Hàn Triệu kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi cậu giúp như thế nào Hạ Phong đã quay đầu xe rời đi.
Hạ Phong lái xe không có mục đích, rốt cục dừng ở một chỗ vắng vẻ. Cả người dựa trên cửa xe, đưa cánh tay đặt trên cửa sổ xe, miệng ngậm một điếu thuốc…
Nửa đêm, Hạ Phong lảo đảo ra khỏi thang máy, vất vả một hồi mới đến cửa nhà. Tựa người trên cửa, cậu nhấn chuông.
Nhậm Mộ còn chưa mở rộng cửa đã ngửi được mùi rượu truyền vào. Hạ Phong uống rượu mặt đỏ bừng, say khướt, anh liền kéo Hạ Phong vào nhà.
“Gọi điện thoại em không nghe, chạy đi uống rượu cũng không nói một tiếng, Thần Việt, em không nghĩ đến mình làm cho anh lo lắng sao?”
Hạ Phong hoàn toàn không nghe, đẩy Nhậm Mộ ra, thất tha thất thểu đi vào. Nhậm Mộ nhíu mày, đóng cửa lại.
“Lần sau không được đi uống rượu một mình nữa. Đã nghe chưa?”
Hạ Phong uống nhiều không khác gì một tên tửu quỷ, một bên dùng tay giật cúc áo ra, bên kia khoa tay múa chân lớn tiếng ồn ào: “Tôi vui vẻ, tôi thích nên tôi uống, uống chết cũng không liên quan đến anh! Tôi hẳn là nên chết, chết trong tai nạn xe! Làm cho Thần Việt trở về!”
Nhậm Mộ muốn đỡ cậu nhưng cậu lại đẩy anh ra: “Ai cần anh lo! Bỏ đi!” Còn chưa nói xong cả người đã vấp vào ghế, ngã xuống…. Ông chủ Nhậm đành phải tự mình hầu hạ Hạ Phong, tắm rửa, thay đồ, nấu súp tỉnh rượu, lại khiêng Hạ Phong lên giường.
Đến lúc Hạ Phong mở mắt ra thì đã thấy mình nằm trên giường, dường như không nhớ gì chuyện lúc trước: “Đau đầu quá”.
Nhậm Mộ đắp chăn cho Hạ Phong, mắng môt câu: “Uống nhiều như vậy, đau chết cũng xứng đáng”.
Hạ Phong không lên tiếng.
“Tự dưng lại đi uống rượu? Gọi điện thoại cũng không nghe, em làm sao vậy?”
Hạ Phong không trả lời: “Sao anh đối tốt với em vậy?”
Thấy trên mặt Hạ Phong còn hồng hồng, Nhậm Mộ cho là cồn trong người vẫn còn, không khách khí trả lời: “Em là người của anh, anh đối tốt với em là dĩ nhiên, không cần lý do. Ngoan ngoãn đi ngủ, anh còn có chút văn kiện giải quyết xong rồi mới ngủ được”.
Là người của anh, chính là câu nói đơn giản này khiến Hạ Phong ngẩn người, cũng khiến cậu nghĩ quá nhiều. Chính là lý do đơn giản như vậy nên bắt Hàn Lăng giải nghệ, khiến Hàn Triệu đeo tội tham ôm, đây đến tột cùng là người như thế nào? Hạ Phong nhìn không thấy, chỉ có thể xác định là Nhậm Mộ yêu mình, nhưng điều này đủ sao?
Hạ Phong cầm lấy tay anh, tựa hồ không nguyện ý.
“Làm sao vậy?” Nhậm Mộ hỏi.
“Đừng xem, ở cùng em”.
Khó gặp Hạ Phong dính người như vậy, Nhậm Mộ liền nhẹ nhàng xoa tóc cậu.
“Được, không đi”.
Nằm ở trên giường, Hạ Phong tựa đầu vào hõm vai Nhậm Mộ, còn Nhậm Mộ thì ôm đầu cậu.
“Nhậm Mộ, nói chuyện trước kia đi, nói kĩ càng một chút”.
“Chuyện gì?”
“Chuyện khi còn bé, những chuyện trước khi về nước”.
“Được”.
Cả buổi tối hôm ấy, Nhậm Mộ nói hơn nửa đêm, nói những chuyện mà anh còn nhớ, nói đến Trầm Chương tìm đến mang anh đi như thế nào. Nói đến Nhậm Như Tiệp, Nhậm Mộ luôn rất cảm động, thậm chí có nhiều lần dừng thật lâu mới nói tiếp được…
Thẳng đến khi nghe tiếng hít thở vững vàng, Nhậm Mộ mới dừng lại. Hôn lên trán người yêu, tắt đèn ngủ. Nhìn căn phòng tối như mực, anh nhớ lại những chuyện trước đây. Có hai người khắc sâu trong đời anh, một người là Nhậm Như Tiệp, một người là Hạ Phong.
Hạ Phong bị đồng hồ báo thức đánh thức. Ngồi dậy, cậu không thấy Nhậm Mộ, nhìn di động. Vốn hôm qua cậu muốn mượn rượu nói, muốn anh buông tha cho Hàn Triệu, dù sao Hàn Lăng cũng đã mất. Rất rõ ràng, mục đích không đạt được.
Đau đầu vô cùng….
Tranh thủ thời gian rửa mặt, ăn bữa sáng Nhậm Mộ chuẩn bị rồi vội vàng đi Ảnh Thị thành.
Thời gian trôi qua chậm chạp trôi qua, Hạ Phong vẫn muốn nói chuyện đó với Nhậm Mộ nhưng nhiều lần không nói nên lời. Phía bên chú Quan vẫn không có động tĩnh. Thỉnh thoảng Hạ Phong lại vào website cá nhân của của Tổ Ngạn Chi xem cậu ta đang ở đâu để nắm được hướng đi của cậu ta. Nói trắng ra là đem Tổ Ngạn Chi trở thành nhân vật tình nghi. Cậu thậm chí gọi điện cho Tổ Ngạn Chi, đáng tiếc là thiên vương không nghe máy.
Sự kiện Hàn Lăng chết đã để lại một cây kim trong lòng cậu, thời gian càng lâu thương tổn lại càng sâu. Ngày hôm qua cậu đến nhà Hàn Triệu, thấy mẹ Hàn Lăng khóc, cảm giác phạm tội lại hiện lên trong lòng cậu.
Không giống với tâm tình hậm hực của Hạ Phong, mấy ngày nay Nhậm Mộ có vẻ rất vui vẻ. Không biết vì sao, đêm qua còn kéo Hạ Phong đi Tả Tuyền Sơn đua xe.
Đêm đã khuya.
Hạ Phong không ngủ được. Nhậm Mộ nhận được một cuộc điện thoại đi ra thư phòng. Rốt cục, cậu không nhịn được mà đi ngủ trước…
Sáng sớm, Hạ Phong bị đánh thức. Điện thoại của Nhậm Mộ vang lên không ngừng. Liếc mắt nhìn không thấy Nhậm Mộ, không biết đi làm bữa sáng hay làm gì. Lấy điện thoại đến, Hạ Phong tự tiện thay Nhậm Mộ nhận điện thoại.
Hạ Phong còn chưa lên tiếng bên kia đã nói chuyện.
“Nhậm Mộ, rảnh sao? Cha em muốn gặp anh”.
Là An tiểu thư, Hạ Phong nhận ra giọng của cô.
“Còn chưa rời giường? Được rồi, lát nữa em gọi điện thoại cho anh. Vậy nhé!”
Hạ Phong ngây người thật lâu mới bỏ điện thoại xuống. Câu nói của An tiểu thư thật sự vô cùng kinh động, khiến Hạ Phong không khỏi nghĩ đến: Cha vợ gặp con rể. Trầm Chương rất muốn Nhậm Mộ cưới An tiểu thư này, cậu chỉ sợ Nhậm Mộ chịu không được Trầm Chương lải nhải và sự bám đuổi mãnh liệt của An tiểu thư mà đào ngũ.
Không được vài giây, cậu liền gạt bỏ ý tưởng hoang đường này. Cậu tin Nhậm Mộ, hai người trải qua nhiều chuyện như vậy còn sợ chút chuyện nhỏ nhặt ấy sao? Nhậm Mộ sẽ không làm vậy.
Nhậm Mộ vào thấy Hạ Phong cầm điện thoại của mình không nhúc nhích, không biết suy nghĩ cái gì liền xốc chăn lên: “Nghĩ gì mà mất hồn như thế. Nhanh rời giường ăn sáng, bằng không sẽ đi muộn”.
“An tiểu thư gọi điện cho anh”.
Nhậm Mộ nhíu mày: “Cô ta nói gì?”
“Nghĩ anh còn chưa rời giường nên lát nữa gọi lại cho anh”. Hạ Phong đem điện thoại đưa cho Nhậm Mộ.
Nhận điện thoại, Nhậm Mộ không cất ngay mà nhìn Hạ Phong, chân thành hỏi: “Em không hỏi anh sao An tiểu thư sáng sớm đã gọi điện cho anh ư? Nếu em muốn biến anh sẽ trả lời”.
Hạ Phong ngược lại rất yên tâm, trả lời một câu đơn giản: “Em tin tưởng anh”.
Hai người cùng ăn bữa sáng, trao cho nhau một nụ hôn ẩm ướt sau đó bận rộn rời khỏi nhà. Ra đến cửa, Nhậm Mô ra vẻ thần bí nói đêm nay ra ngoài ăn tối chúc mừng.
Hạ Phong hỏi anh chúc mừng cái gì, anh không nói.
Quay phim cả ngày, ngay lúc Hạ Phong cho rằng phải thức đêm thì Vu Học Lương tuyên bố kết thúc công việc sớm. Lăn lộn cùng đạo diễn Vu mấy tháng, loại chuyện này vô cùng hiếm gặp.
Lái xe, Hạ Phong đến công ty. Trong thang máy, cậu gặp nhiều người mới. Vừa thấy cậu, đám người như thể bầy ong mật bu vào hoa, ùa lên vây lấy Hạ Phong. Cậu đành phải ra khỏi thang máy, thỏa mãn yêu cầu của đám hậu bối. Muốn kí tên có kí tên, chỉ điểm kinh nghiệm có chỉ điểm kinh nghiệm, dù sao cậu cũng không thoát được.
Giải quyết xong, cậu mới trở lại thang máy, lên tầng 35. Chân trước vừa ra khỏi cửa, chân sau còn chưa chạm đất đã thấy một cô gái ở cửa phòng chủ tịch, còn nói chuyện điện thoại.
“Cậu đoán xem, tớ hiện tại đang ở đâu – không khải, là China Era Entertainment, chính là công ty của Nhậm Mộ — tới làm gì? Đương nhiên là đi tham quan”.
Không thấy mặt, chỉ nghe thấy giọng Hạ Phong đã biết là ai, chính là danh nhân da mặt dày theo đuổi đòi lấy Nhậm Mộ — An tiểu thư.
Hạ Phong vô cùng buồn bực.
Bên ngoài giọng của An tiểu thư còn cao hơn so với trong điện thoại, cũng kiêu căng hơn nhiều lắm.
“Nhậm Mộ sắp trở thành người của tớ, tớ tới đây chính là nhìn xem chỗ làm tương lai của mình như thế nào – không có trở ngại – cậu yên tâm, đừng quên nhà của tớ như thế nào. China Era Entertainment dù kiếm được bao nhiêu cũng không thể bằng sản nghiệp nhà tớ, không phải sao? Nhậm Mộ là người có dã tâm, nếu đã muốn chen chân trong giới này tớ chính là đường tắt của anh ta. Cơ hội tốt như vậy có thể bỏ được sao – nói đùa! Lúc trước đúng là có kháng cự nhưng bây giờ không phải tốt hơn trước rất nhiều sao? Dựa vào năng lực của An Giai Mẫn này sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay tớ — Ừ, trước hết cứ như vậy, bye!”
Hạ Phong vẫn đứng sau lưng cô, huống chi còn nghe được toàn bộ đối thoại của cô ta. An Giai Mẫn nói chuyện điện thoại vẫn không quên vặn vẹo thân hình như rắn nước của mình. Cậu nghĩ Trầm Chương nhất định là mù mắt mới lựa chọn cô con dâu như vậy…
An Giai Mẫn chỉnh lại tóc của mình, sau đó đẩy cửa đi vào văn phòng của Nhậm Mộ.
Hạ Phong đi theo phía sau, nhưng chưa tiến vào mà là đứng ngoài cửa, đem cửa mở một chút… Bây giờ cậu cũng sắp mãn cấp môn nghe lén rồi…
“An tiểu thư đến đây, mời ngồi”.
“Nhậm Mộ, bảo em An Giai Mẫn được rồi. Cha em nói muốn gặp anh, hẹn đêm nay”.
“Đêm nay tôi không rảnh”.
“Nhậm Mộ, đây chính là cơ hội tốt của anh, cứ lãng phí như vậy rất đáng tiếc”.
“Thật không? Tôi sẽ cân nhắc”.
“Đừng cân nhắc làm gì. Cả hai chúng ta đều là người thẳng thắn, cha của anh còn nói rõ ràng như vậy, em sẽ nói trực tiếp, kết hôn với An gia trăm lợi mà không hại. Hơn nữa, bất cứ mọi chuyện liên quan đến công việc của anh em đều có thể giúp đỡ. Không phải sao?”
Nhậm Mộ không nói chuyện, sau đó chậm rãi mở miệng: “Tôi cưới cô, có thể được gì?”
Tay Hạ Phong đặt trên cửa buông lỏng ra, sau đó lặng lẽ rời tầng 35, rời khỏi China Era Entertainment. Nhậm Mộ là người có dã tâm, sao cậu không biết? Nhưng cậu không nghĩ tới, Nhậm Mộ lại làm chuyện đó sau lưng mình…
Cảm giác dao cắt trên da thịt là như thế nào, Hạ Phong hiện tại đang thể nghiệm điều ấy, Nhậm Mộ chính là dao, một con dao hòa nhã, không phải từng nhát từng nhát cắt lên người cậu, mà một đao dứt khoát đâm thẳng vào tim.
Hạ Phong trở về, trở lại nhà của hai người.
Cái gì gọi là kim ốc tàng kiều? Chính là cả đời này cũng không thể bước ra ngoài sáng.
Đứng trên ban công, Hạ Phong nhìn xuống dưới. Nếu từ đây nhảy xuống cơn đau so với cơn nhức nhối trong lòng này chẳng là gì. Cơn đau dày vò trong trái tim, đến hít thở cũng khó khăn.
Lui ra sau vài bước, cậu tựa người trên cửa thủy tinh, nhìn xuống ben dưới, hai tay ôm đầu chậm rãi ngồi xuống….
Điện thoại vang lên không ngừng, rốt cũng cũng dừng lại.