Vừa xuống máy bay, gió lạnh đã xộc vào người Hạ Phong.
Ở sân bay người đến người đi, rất nhiều người đứng chờ hành khách. Hạ Phong liếc mắt nhìn xung quanh, cũng có vài người đứng chờ cầm bảng, nhưng đều là tiếng Nhật. Đứng co ro thật lâu cũng không có người đến đón, Hạ Phong đành phải lượn lờ xung quanh đại sảnh tìm người.
Trời bên ngoài đã tối.
Ở phi trường một lúc lâu, Hạ Phong không thấy người đến đón cậu liền gọi cho Tô Ôn:
“Tô Ôn, không có người đến đón tôi à? Sẽ không phải là tôi tự mình đến công ty của họ đấy chứ? Tôi không biết tiếng Nhật”.
“….Chờ một chút, để tôi gọi”.
Hạ Phong ngẩn người, người nghe máy không phải Tô Ôn, tình huống này rất hiếm khi xảy ra. Một lát sau, Tô Ôn nghe máy, giọng nói mơ hồ, vừa nghe đã biết là chưa tỉnh ngủ.
Tâm tình của Tô Ôn có vẻ không tốt, qua điện thoại anh hỏi: “Cái gì?”
“Tôi nói không có người đến đón tôi”.
“Không thể nào! Cậu kiên nhẫn chờ một lát. Nếu không có người đến đón thì làm thủ tục về luôn. Sau khi về cứ tìm Nhậm Mộ đòi tiền, bằng không tôi cho cậu đóng phim đến gãy xương!”
“….Biết rồi”. Dừng một chút, cậu hỏi: “Vừa rồi người nghe điện thoại hình như là bác sĩ não khoa Tần Diệc?” Cậu cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề nên mới nghe được giọng của Tần Diệc. Tuy chỉ gặp Tần Diệc hai lần, lần đầu là cậu bị đánh vỡ đầu, lần hai chính là lúc bị tai nạn xe. Tần Diệc tuy không phải bác sĩ phụ trách cậu nhưng là cũng vào thăm cậu mấy lần, thuận tiện xin mấy chục chữ kĩ, vì vậy mà cậu nhớ kĩ người này. Tô Ôn sống một mình, chưa lập gia đình cũng không có bạn gái, những điều này đều là cậu nghe được từ Vi thiên vương.
Tô Ôn không nói gì mà lập tức tắt điện thoại.
Hạ Phong cả người rục rịch nghi ngờ. Nếu người nghe thật sự là Tần Diệc, thế giới này hẳn điên rồi: Cả rổ đồng tính luyến ái… Chỉ riêng trong China Era Entertainment số lượng cũng đã đủ kinh người…..
Đẹp trai không có sự phân biệt quốc gia. Hạ Phong đứng không đến mười phút đã có chị em đến gần. Nghe tiếng Nhật hoàn toàn không có chút xíu liên quan với tiếng Trung, Hạ Phong chạy trối chết….
Lúc đi qua phòng vệ sinh, Hạ Phong bị người đột ngột kéo vào. Cả người bị đặt trên cửa, Hạ Phong vội vàng nâng đầu gối đạp, thuận tiện giơ tay đấm…
Không những thế, vừa đánh người, Hạ Phong vừa lớn tiếng mắng: “Nhậm Mộ, mẹ kiếp, dám đùa giỡn tôi! Đang yên đang lành vội vàng bắt người đi Nhật Bản Hạ Phong đã cảm thấy kì quái, nhưng không nghĩ tới là quỷ kế của Nhậm Mộ….
Nhậm Mộ linh hoạt tránh né, sau đó lại dính lên người Hạ Phong: “Đừng bạo lực như vậy”.
“Casting cái gì đều là gạt người?” Một thân một mình chạy tới chỗ này, lại còn là bị chơi xỏ, không tức mới là lạ.
“Cẩn thận vẫn hơn. Thần công tử, em hiện tại chính là con kưng của báo giới, không cẩn thận sao được?”
Từ sau khi [Tù đồ] ra rạp, tên tuổi Thần Việt xem như nổi tiếng. Rất nhiều show truyền hình đến mời cậu, quảng cáo cũng đổ về ầm ầm. Paparazzi lại càng thêm theo sát, chỉ cần có chút thông tin đều sẽ được báo giới khai thác triệt để.
“Đi chỗ nào không đi, đến Nhật Bản làm gì?”
“Anh đến đây làm ít việc, thuận đường kéo em đi cùng. Chờ một chút chúng ta phải đi Las Vegas, cho em đánh bạc chán thì thôi”.
“Làm chuyện gì?”
“Việc làm ăn”. Nhậm Mộ đến Nhật Bản sớm hơn Hạ Phong mấy giờ, vừa xong việc lập tức đến sân bay.
Hạ Phong chưa bao giờ hỏi đến công việc của Nhậm Mộ, cũng không có hứng thú hỏi tiếp.
Nửa giờ sau, hai người lên máy bay, đích đến là Las Vegas. Xuống máy bay, Hạ Phong vì quay phim mệt mỏi quá độ nên không vội vã đi sòng bạc mà nằm luôn trên giường.
Nhậm Mộ tắm xong thấy Hạ Phong đang ngủ, cũng lười gọi cậu dậy ăn tối, ngủ theo.
Dựa theo kế hoạch của ông chủ Nhậm, hai người ở Las Vegas chơi vài ngày, kế đó là đi Châu Phi, cuối cùng là đăng kết hôn.
Hành trình đại khái khoảng hơn một tháng, trở về trước khi lễ trao giải Hoa Ưng bắt đầu. Kế hoạch khởi động phim [Phía bên kia Thiên Đường] vốn bắt đầu vào giữa tháng hai cũng vì vậy mà lùi lại đến tháng ba.
Hạ Phong mở mắt, thấy trong phòng tối như mực. Cậu đem tay Nhậm Mộ trên người mình bỏ ra, xuống giường, kéo rèm ra nhìn bên ngoài.
Bên ngoài bầu trời đen kịt, người trên đường phố cũng không nhiều lắm, tập trung chủ yếu ở đài phun nước. Không đầy ba phút sau, màn trình diễn nước kết hợp với âm nhạc bắt đầu. Từ vị trí của Hạ Phong nhìn xuống, màn biểu thực sự rất hoành tráng và rung động.
Hai cánh tay từ phía sau duỗi ra, sau đó là cả người dính lên: “Sao lại không ngủ?” Nhìn thoáng qua cột phun nước phía dưới, Nhậm Mộ nói: “Anh còn tưởng là em xem cái gì đến mất hồn, hóa ra là thứ đồ chơi này”. Nhậm Mộ tự nhận mình không có tế bào nghệ thuật, thà đi chơi ở sòng bạc còn đỡ lãng phí thời gian vào việc nhìn mấy cái này.
“Dù gì cũng là đi một chuyến máy bay đến, cũng nhìn một chút”.
“Không mệt?”
“Còn có một chút”. Hạ Phong xoay người, đưa tay đặt lên vai anh, “Nhậm Mộ, có một việc em nghĩ như thế nào cũng không thông, muốn thỉnh giáo anh một chút”.
“Thỉnh giáo?” Nhậm Mộ nhíu mày, “Nói đi”.
“Anh làm cho Đường Kỉ Thiên suy sụp bằng cách nào? Việc này em vẫn không rõ lắm. Họ Đường tốt xấu gì cũng có thế lực của mình, sao nói hạ bệ liền hạ bệ? Sao anh có thể đơn giản mà làm được?”
“Muốn hỏi gì thì hỏi trực tiếp luôn, đừng quanh co lòng vòng”.
Hạ Phong buông tay: “Được rồi, em nói luôn. Đường Kỉ Thiên có thể ra tay với anh ở nước ngoài, chứng minh hắn ta không phải loại hắc đạo bình thường. Thành thật khai báo, việc này có phải Thần Hi giúp không? Không phải là anh đi theo Thần Hi đấy chứ?” Nếu không có Thần Hi, không thể chưa đầy một tháng đã đưa được Đường Kỉ Thiên vào nhà giam. Thần Hi muốn giết người cướp địa bàn cậu không quan tâm, nhưng cậu không thể để Nhậm Mộ vì mình mà đi theo con đường này, khiến cho cả mạng sống cũng không còn.
“Cái gì mà đi theo Thần Hi? Chú ấy là chú ba của em, nói trắng ra là chúng ta là người một nhà. Chuyện Đường Kỉ Thiên, chú ấy giúp đỡ anh không ít”.
“Anh đã giúp Thần Hi làm những gì? Đã làm mấy chuyện giết người phóng hỏa chưa?”
Nhậm Mộ tỏ vẻ đầy thành khẩn: “Không có. Hơn nữa, phí ra mặt của anh cao lắm nha, chú ba của em còn chưa mua nổi được anh đâu”.
“Thật không?”
“Thật. Nếu không tin, em cứ việc móc tim anh ra mà xem”.
Hạ Phong bóp cằm Nhậm Mộ, uy hiếp: “Tốt nhất là không có, nếu để em phát hiện ra thì chờ đấy”.
“Anh cũng muốn chờ xem em định làm như thế nào”. Nhậm Mộ hôn Hạ Phong. Miệng bận rộn, hai tay cũng không quên làm việc…. Duỗi một tay ra kéo rèm xuống, anh kéo Hạ Phong đến giường, tắt đèn ngủ, rất không ôn nhu đẩy Hạ Phong, cả người nhào tới….
Hạ Phong rất không để ý đến thể diện của ông chủ Nhậm, khi Nhậm Mộ muốn tiến vào liền hô ngừng, nói mình đói bụng không chịu được, muốn ăn thức ăn không ăn người. Không còn cách nào khác, ông chủ Nhậm đành phải nhân nhượng gọi phục vụ.
Thừa dịp Nhậm Mộ đang gọi điện thoại, Hạ Phong chạy đi tắm rửa. Tắm xong đã thấy Nhậm Mộ bày một bàn tiệc lớn. Hạ Phong đi tới đoạt luôn phần ăn Nhậm Mộ chuẩn bị đưa tới miệng.
“Ăn tạm được, hương vị còn kém một chút”. Cậu cầm dĩa ăn, lấy tảng thịt bò Nhậm Mộ đã cắt sẵn, rất không khách khí bỏ vào trong miệng, vừa nhai vừa nói: “Cắt nhỏ một chút, đừng cắt lớn như vậy. Nhậm Mộ, rót cho em ly rượu”.
Nhậm Mộ nhìn Hạ Phong, đem rượu của mình cho cậu: “Gấp cái gì, có ai tranh với em đâu, từ từ mà ăn”.
Cả bàn ăn bốn phần thì có tới ba phần vào bụng Hạ Phong, kết cục Hạ Phong ôm bụng căng tròn nằm phịch trên giường, không nhúc nhích. Nhậm Mộ gọi người đến dọn.
“Thần Việt—” Nhậm Mộ còn chưa nói xong, Hạ Phong đã ra lệnh.
“Nhậm Mộ, đấm lưng”. Hạ Phong xoay người, híp mắt, chờ ông chủ Nhậm phục vụ.
“Thần thiếu gia, em đúng là đại gia”.
“Không sai”.
Nhậm Mộ bò lên giường, ngồi trên mình Hạ Phong, đấm lưng cho Hạ Phong. Được một lát, Hạ Phong liền oán trách lực không được, mạnh hơn một chút, vị trí không đúng. Không được vài phút lại ca thán.
Bị Hạ Phong ra lệnh tới tới lui lui một hồi, Nhậm Mộ liền bãi công. Hạ Phong không phải gọi anh đấm lưng mà là bắt nạt người. Bóp mông Hạ Phong, Nhậm Mộ nói: “Em chơi anh?”
Hạ Phong cười cười: “Ăn quá nó. Trò chơi chấm dứt, ngủ, ngày mai đi sòng bạc”.
Nhậm Mộ có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu như vậy sao, nửa người Nhậm Mộ đè lên Hạ Phong….
Có ít người không có máu mê cờ bạc, cũng không có cái gì kĩ thuật đánh bạc, đối với đánh bạc cũng không quá hứng thú, nhưng hết lần này đến lần khác, loại người này một khi đã chơi đều trở nên đáng sợ hơn bất cứ dân cờ bạc chân chính nào.
Hạ Phong chính là loại người như vậy, tự xưng là mình không quá hứng thú với cờ bạc, khiến Nhậm Mộ khắc sâu trong lòng: Từ nay về sau, không dẫn Hạ Phong vào sòng bạc.
Vào sòng bạc, Nhậm Mộ tùy tiện đi dạo hai vòng, khi xoay người đã không thấy Hạ Phong đâu. Tìm kiếm một hồi lâu, lục tung cả sòng bạc mới thấy được cậu. Trên tay không còn đồng nào, thẻ tín dụng cũng gần hết.
Nhậm Mộ đen mặt, lôi Hạ Phong ra khỏi sòng bạc.
Hạ Phong tiêu xài một phen không hề khó chịu mà rất vui vẻ, thấy ai cũng muốn chạy đến ‘chia tiền’. Điểm chết người chính là, Hạ Phong đem thái độ này đến Châu Phi, cả người như bị trúng tà, đối với ai cũng nhiệt tình, chọc người nhớ thương. Không thể không nói, Nhậm Mộ bị cậu lây nhiễm….
Hai người từ Nam Phi đi thẳng về phía bắc, cuối cùng dừng chân tại Ai Cập. Trải qua hành trình mệt nhọc, Hạ Phong lười biếng, nếu Nhậm Mộ không kéo cậu rời giường, Hạ Phong liền dính lấy giường không chịu dậy.
Lần đầu tiên ở nước ngoài đón Tết Âm lịch, Hạ Phong tỏ vẻ không có cảm giác gì. Nếu không phải điện thoại di động nhắc nhở trong nước là Tết Âm lịch, phỏng chừng cậu cũng quên mất. Từ lúc ở Nhật Bản, Nhậm Mộ tịch thu điện thoại của Hạ Phong, lý do là muốn cậu vui vẻ chơi đùa…
Không có điện thoại, Hạ Phong tự nhiên sẽ không nghĩ đến cái gì Hàn Lăng, Tổ Ngạn Chi này nọ.
Buổi tối máy bay đến Cairo, hai người tìm một khách sạn nhỏ, tính toán nghỉ ngơi một hai ngày sau đó đi ngắm cảnh. Liên tiếp hai ngày Hạ Phong đều ru rú trong phòng, cơm ăn nước uống cũng đều do Nhậm Mộ tự mình hầu hạ, đem mình thành đại gia.
Hạ Phong nằm trên giường, tức giận.
Hiện tại trời bên ngoài đã đen kịt, hơn 3h sáng, trong nước mới là sáng sớm. Từ lúc ở biệt thự ngoại ô sau, Hạ Phong cũng không gặp qua Triệu Tranh Hiên xuất hiện trước mắt mình. Nghe Bàng Tùng nói, Nhậm Mộ đưa gã đến sa mạc quay phim cổ trang, độc ác. Không có Triệu Tranh Hiên thì cũng sẽ có người khác. Không có nam nhân thì sẽ có nữ nhân.
Nữ nhân này chính là ‘con dâu’ mà Trầm Chương vừa mắt – An tiểu thư.
Mà Nhậm Mộ, tựa ở đầu giường nhíu mày, không nói lời nào. Mấy giờ trước, Trầm Chương gọi điện cho anh sau, An tiểu thư nhanh chóng gọi đến. Một trước một sau, vô cùng ăn ý.
Sau cuộc điện thoại dài đến hơn một giờ đồng hồ, Hạ Phong cũng biết một chút về An tiểu thư. An tiểu thư không phải loại hình như Ivy, không có hào sảng như cô, không dễ dàng đuổi đi. Cũng không giống như Vân Chi nhu nhược, động một chút có thể rơi nước mắt. An tiểu thư chính là nữ tướng cướp, thảo luận ‘hôn sự’ mà Trầm Chương tự tiện đặt ra với Nhậm Mộ, lại đem chủ đề đến việc làm ăn, đương nhiên không thể thiếu ám hiệu tình cảm của mình với ông chủ Nhậm.
Rốt cục, Nhậm Mộ chịu không được, vứt điện thoại sang một bên mặc kệ cô nói chuện một mình, bản thân đi trêu gẹo Hạ Phong….
Đại khái là quá lâu không thấy ông chủ Nhậm đáp lại, An tiểu thư liền hỏi thăm: Nhậm Mộ, anh vẫn đang nghe sao?
Nhậm Mộ cầm điện thoại nói: Xin lỗi, ngủ mất. Còn có chuyện gì sao? Nếu không tôi cúp máy.
Không đợi An tiểu thư đáp lời, Nhậm Mộ liền điện thoại.
Hạ Phong quét mắt nhìn Nhậm Mộ, mang theo cả bình dấm chua: “Ông chủ Nhậm, khi nào thì phát thiệp cưới cho tôi? Có cần tôi làm phù rể không?” Nghe An tiểu thư nói như thể mình đã gả cho Nhậm Mộ rồi.
Nhậm Mộ cười, ôm lấy Hạ Phong: “Anh làm sao dám để em làm phù rể? Em chính là Tam thiếu gia của Thần gia, anh dám lớn mật như vậy sao?”
“Mặt dày!” Hạ Phong đạp Nhậm Mộ.
Nhậm Mộ không phản kháng mà để cậu đá. Nhìn Hạ Phong khẩu thị tâm phi, đáy lòng anh cũng vui vẻ đến nở hoa. Trước kia lúc nào cũng lo lắng Hạ Phong không thật tâm với mình, hiện tại phiền não cũng bay ra sau đầu.
“Cái này không thể trách anh. Em cũng hiểu được mình khó theo đuổi thế nào. Nếu anh không mặt dày có thể đoạt được em sao? Em hẳn là phải cảm tạ ưu điểm da mặt dày của anh nha!”
“Còn có thể xuyên tạc thành như vậy?” Hạ Phong thật sự muốn đấm Nhậm Mộ vài cái.
“Trên lý luận là như thế”. Vừa thấy Hạ Phong nhíu mày, Nhậm Mộ nở nụ cười. “Là em da mặt mỏng, không chịu được anh da mặt dày gây sức ép”. Ôm Hạ Phong, anh hỏi một vấn đề mà mà mình đã suy nghĩ từ lâu: “Thần Việt, chúng ta có nên có con không?”
Hạ Phong không chút suy nghĩ lập tức trả lời: “Nếu là anh sinh em không ngại”.
“…..Anh nói là nhận nuôi”.
“Vấn đề này em không có nghĩ đến”.
Đời trước chưa cong, Hạ Phong cũng từng nghĩ mình sẽ có con. Từ sau khi thành cong, suy nghĩ ấy cũng không còn. Hiện tại quay phim mệt mỏi muốn chết, nào có thời gian mà chăm con? Cho dù có, Hạ Phong càng muốn hưởng thụ thế giới hai người, nghĩ làm gì.
“Vậy sau này chậm rãi nghĩ, dù sao chúng ta còn có cả đời”. Nhậm Mộ kéo Hạ Phong vào trong ngực của mình, làm cho cậu tới gần trái tim mình hơn…
Hạ Phong tựa đầu vào vai Nhậm Mộ, híp mắt, một lát sau liền ngủ mất.
Cả đời dài bao nhiêu? Trong định nghĩa của Nhậm Mộ chính là khi cả hai người tóc trắng xóa, hàm răng đều rơi sạch, tay của anh còn nắm tay Hạ Phong, Hạ Phong còn đeo nhẫn anh tặng, hoặc là cả anh và Hạ Phong đều già đi, hai người còn đang cùng một chỗ. Nhưng mà, đối với một số người, cả đời chính là giãy dụa trong đau khổ, đuổi theo quá khứ không buông tay rồi lại chờ mong tương lai, tựa như Hàn Lăng.
Trời rất nhanh liền sáng.
Ánh sáng theo cửa sổ tiến vào, chiếu trên mặt Nhậm Mộ khiến anh mở mắt. Nhìn người bên cạnh vẫn còn đang ngủ, anh hôn lên trán cậu, sau đó rời giường, chuẩn bị hành trang cho hai người đi chơi. Mở điện thoại, phát hiện có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là…
Tối hôm qua, sau 4h gọi đến có Bàng Tùng, có Lý Khả Nhạc, có Tô Ôn, kể cả người không bao giờ gọi cho anh – Thần Truy cũng gọi đến.
Đẩy cửa sân thương, Nhậm Mộ gọi điện thoại. Anh cho rằng lại có đạo diễn tìm Hạ Phong liền gọi trước cho Tô Ôn, tựa người trên lan can nhìn người phía dưới đi lại.
“Có chuyện gì sao?”
Mới mở miệng, giọng Tô Ôn khác biệt với lúc bình thường, giọng rất trầm: “Nhậm Mộ, Thần Việt đâu?”
“Còn chưa rời giường, tìm Thần Việt có chuyện gì sao?”
“Tối hôm qua Hàn Lăng trúng đạn, sắp không vượt qua được, Hàn Lăng muốn gặp Thần Việt lần cuối”.