Hoàn cảnh bất lợi.
Trong tích tắc nhìn thấy Tổ Ngạn Chi, trong đầu Hạ Phong chỉ còn lại hai chữ: Toi rồi. Đến khi Tổ Ngạn Chi xoay người rời đi cậu mới kịp phản ứng. Đẩy Nhậm Mộ ra, mặc kệ quần áo không chỉnh tề cậu phóng ra ngoài cửa – nhưng Nhậm Mộ bắt lấy cổ tay cậu kéo cậu về…
“Nhậm Mộ, buông tay!” Hạ Phong dùng sức giãy dụa.
“Thần Việt, bình tĩnh một chút”. Nhậm Mộ bắt lấy hai vai cậu, cố gắng làm cậu tỉnh táo lại: “Hiện tại em chạy đến nói với cậu ta, em cảm thấy cậu ta sẽ nghe lọt sao?”
Hạ Phong không biết phải nói gì.
“Nghe anh.” Nhậm Mộ một bên thay cậu chỉnh trang lại quần áo, một bên nói: “Bây giờ em mới bước chân vào giới giải trí, không thể để xảy ra chuyện gì. Chúng ta chia ra hai đường đi tìm Tổ Ngạn Chi, không để cậu ta đem chuyện của chúng ta tiết lộ–“
“Tổ Ngạn Chi sẽ không làm vậy”. Hạ Phong khẳng định với Nhậm Mộ.
“Anh cũng hi vọng là vậy”. Nhậm Mộ vỗ vỗ lên mặt cậu, “Em ra ngoài trước, bao giờ tìm được Tổ Ngạn Chi thì gọi điện cho anh.
Hạ Phong gật đầu, đi ra ngoài.
Nhậm Mộ nhìn bóng lưng cậu, chỉnh lại carvat, trong đầu tính toán bước tiếp theo.
Dạo quanh phòng tiệc một vòng Hạ Phong vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Tổ Ngạn Chi. Cậu vội chạy đến gara, không thấy người mà chỉ thấy xe.
Nhìn bốn phía xung quanh, Hạ Phong mệt mỏi vỗ trán. Lấy điện thoại ra gọi điện cho Tổ Ngạn Chi. Cậu không kiên nhẫn đi đi lại lại, chờ Tổ Ngạn Chi bắt máy.
Điện thoại gọi được, nhưng Tổ Ngạn Chi không tiếp khiến Hạ Phong có ý muốn đập vỡ luôn cái điện thoại.
Rơi vào đường cùng, Hạ Phong đành phải gửi tin nhắn. Một cái tin nhắn sửa đi sửa lại 6 – 7 lần vẫn không gửi được. Cậu biết rõ giờ này nói gì cũng vô dụng, dứt khoát liền xóa. Cậu đốt một điếu thuốc, đứng bên cạnh xe của Tổ Ngạn Chi sốt ruột đi tới đi lui không ngừng.
Hút được một chút, Hạ Phong ném điếu thuốc xuống đất. Điện thoại vang lên, cậu tưởng là Tổ Ngạn Chi liền mừng rỡ tiếp điện thoại, nhưng người gọi là Nhậm Mộ.
“Không cần tìm, có người trông thấy cậu ta đi ra từ cửa sau. Đêm nay em là nhân vật chính, trở lại phòng tiệc đi, chuyện còn lại giao cho anh”.
Hạ Phong sau khi cúp điện thoại gục đầu xuống, thất vọng ngồi trên đầu xe của Tổ Ngạn Chi. Một lát sau, cậu vào thang máy trở lại phòng tiệc.
Trước cửa thang máy, Tổ Ngạn Chi đột ngột xuất hiện. Trong tay cầm điện thoại, nhìn ngẩn ngơ số tầng hiển thị trên thang máy….
Hôm nay là tiệc chúc mừng [Tù đồ] quay xong, cậu vứt xuống mọi công việc, mặc kệ Hoắc Tâm Uyển để tự mình đến chúc mừng người kia. Khi người kia rời đi thật lâu không trở lại, cậu cảm thấy có thể tự mình đến chúc mừng một chút, dù chỉ là uống một ly cocktail, không nghĩ đến vừa đẩy cửa ra lại gặp…
Kéo cửa xe, Tổ Ngạn Chi lên xe.
Đến 2h sáng, buổi tiệc rốt cục cũng tàn.
Trở lại Thần gia, Hạ Phong tắm rửa xong nằm trên giường cầm điện thoại không nhúc nhích. Nhậm Mộ từ phòng tắm đi ra cho là Hạ Phong đã ngủ liền lấy điện thoại đi.
Hạ Phong ngẩng đầu lên nhìn anh. Được ăn canh tỉnh rượu Nhậm Mộ đưa cho, dạ dày cậu hiện rất khó chịu, tâm tình cũng rất kém. Cậu trở mình, nằm thẳng người nhìn chằm chằm lên trần nhà.
“Như thế nào? Còn đang lo lắng?” Nhậm Mộ dùng khăn lau khô tóc, thấy cậu không trả lời liền đem khăn ném sang một bên, nằm xuống. “Yên tâm, có anh ở đây, trời sập cũng có anh chống”.
Hạ Phong liếc mắt nhìn Nhậm Mộ, không nói chuyện.
“Nhìn em như thế này, phỏng chừng anh chết em cũng không để ý”. Nhậm Mộ tiến đến gần Hạ Phong, vuốt vuốt tóc cậu. “Việc này em không cần quan tâm, anh sẽ thu xếp. Ngày mai cũng không cần phải đi studio, ngoan ngoãn chuẩn bị hành lý”.
“Chuẩn bị hành lý làm gì?”
“Đi Châu Âu a!” Nhậm Mộ ôm lấy Hạ Phong, “Thật vất vả mới chờ được em quay xong [Tù đồ], chúng ta coi như là thưởng cho mình hai ngày nghỉ, thả lỏng một chút. Đương nhiên, tiện đường làm xong chuyện của chúng ta”.
Hiện giờ mà đi Châu Âu? Không thu xếp ổm thỏa chuyện bên Tổ Ngạn Chi Hạ Phong không có tâm tình đi. “Hiện giờ em không muốn đi, lúc sau—“
“Đừng cự tuyệt anh”. Nhậm Mộ ngắt lời, ngồi xuống sau nói với cậu: “Đến đến, ngồi trước”.
Hạ Phong không biết anh muốn làm gì nhưng vẫn nghe lời anh. Ngồi xuống, cậu hỏi: “Làm gì?”
“Nhìn xem, nhìn anh”. Nhậm Mộ chỉ chỉ mình, “Nhìn cho rõ ràng bộ dáng này có vừa ý em không? Tuy là so với dòng máu con lai có chút khoảng cách nhưng nhìn thế nào cũng đẹp zai a? Nào, nhìn lại đây”, anh vỗ vỗ ngực, nói tiếp: “Trong này đủ thật tình a? Thật sự, người đẹp zai như anh mà kém cỏi như vậy sao? Em dù sao cũng chỉ là cãi vã nho nhỏ với bạn bè—”
Hạ Phong ngắt lời: “Xét từ mặt nào đó, là em lừa gạt Tổ Ngạn Chi”.
“Thì sao nào! Ai mà không có bí mật, không chừng Tổ Ngạn Chi cũng có. Anh hỏi em, anh không thể khiến em an tâm được sao? Chỉ là chuyện nhỏ giữa em và Tổ Ngạn Chi cũng không tin là anh có thể giải quyết được sao? Anh đối với em là huynh đệ, là tình nhân, cũng có thể làm người bảo vệ của em. Em nói xem, Nhậm Mộ này đã bao giờ khiến em thất vọng chưa? Chưa bao giờ, cho nên, vì chính em, cũng là vì anh, hai chúng ta trước hết kết hôn cái đã”.
Nếu nói ông chủ Nhậm không có tính toán thì chính là nói dối. Xem Hàn Lăng hôm nay cuốn lấy Hạ Phong không chịu rời, anh hiểu Hàn Lăng hẳn đã biết Thần Việt chính là Hạ Phong. Đêm dài lắm mộng, đem Thần Việt bắt lấy càng sớm anh sẽ càng an tâm hơn.
“Nhưng mà—”
“Còn nữa, có phải em vẫn chưa dứt bỏ được với Hàn Lăng? Anh cho em biết, đừng để anh phát hiện được gì, bằng không anh giết chết anh ta”.
Hạ Phong ngồi trên giường nhìn chằm chằm Nhậm Mộ. Họ Nhậm hiếm khi nói được như vậy, điều này thật sự khiến cậu có chút bất ngờ. Sờ sờ trán Nhậm Mộ, Hạ Phong xác định anh không hề phát sốt.
Không phát sốt.
“Nhậm Mộ, không phải anh bị quỷ nhập chứ?”
“….” Khó có được một lần nói tiếng lòng lại bị người nào đó cho là bị quỷ nhập, Nhậm Mộ dù có đang vui vẻ thế nào cũng mất hứng. Nhìn sinh vật đơn bào mang tên Hạ Phong, anh thở dài một hơi. Đối với người này, cần phải quyết đoán một chút mới được…
“Không có! Chuyện gì để mai hẵng tính a. Hiện giờ đi ngủ cái đã”. Nhậm Mộ áp lên người Hạ Phong, hai bàn tay sỗ sàng tiến vào trong áo tắm cậu. Lúc trước vì Hạ Phong bị thương (cánh tay), anh lúc nào cũng phải cẩn thận sợ động đến vết thương của cậu. Hiện tại cánh tay đã tốt lắm, anh cũng không cần phải đè nén chính mình nữa…
Hạ Phong không thèm để cho anh chút mặt mũi nào, thẳng thắn cự tuyệt: “Hôm nay không được, em mệt”. Cả ngày quay phim, buổi tối thì phải đến bữa tiệc nốc rượu khiến cậu mệt chết đi được. Hiện giờ cậu chỉ muốn ngủ một giấc.
“Không sao, không phiền. Em cứ ngủ việc của em, anh làm việc của anh”.
“….”
Nhậm Mộ không cởi áo tắm của cậu, chỉ là luồn tay vào trong sờ soạng. Hạ Phong hết dùng khủyu tay đến đầu gối đẩy đẩy anh ra: “Nhậm Mộ, em rất mệt”.
“Thần Việt, nói thật anh không ngại làm một trận tiếp. Bất quá, anh muốn đàm phán”.
“….Không có thương lượng sao?”
“Có thể. Em tiếp tục phản kháng, anh tiếp tục tiến công. Em nghĩ mình có thể thắng anh sao?”
Đánh nhau tổn thương đến hòa khí a… Hạ Phong thầm thở dài một hơi, trở mình, với tay lấy một cái gối trùm lên đầu. Mặc kệ Nhậm Mộ muốn làm gì thì làm. Nhậm Mộ kéo gối của cậu ra, ném xuống cuối giường.
Nằm lên người Hạ Phong, Nhậm Mộ cắn nhẹ cổ cậu, tay rất có tự giác hướng đến ngực cậu… Nhậm Mộ dùng sức khiêu khíc Hạ Phong, cố gắng biến trận đánh đơn này trở thành trò chơi của cả hai người…
Lúc đầu Hạ Phong thật sự không có phản ứng, nhưng cuối cùng vẫn là không chịu nổi sự đùa giỡn của Nhậm Mộ. Cậu lật người lại, ôm lấy cổ Nhậm Mộ, chủ động đưa lên môi của mình….
Đúng lúc này, điện thoại của Hạ Phong vang lên.
Rất mất hứng.
Hạ Phong đẩy Nhậm Mộ đi tìm điện thoại. Nhìn tên người gọi, cậu vội bật dậy, nhưng vẫn chưa tiếp điện thoại.
Giữa lúc này bị cắt đứt, Nhậm Mộ vô cùng tức giận. Nhìn đến bộ dạng bất an của Hạ Phong, anh muốn đoạt luôn điện thoại tự mình nghe máy giải quyết cho xong chuyện. Nhưng ngay lúc anh làm ra quyết định thì Hạ Phong nghe máy.
“Tổ Ngạn Chi.”
Tổ Ngạn Chi không nói chuyện.
Sự trầm mặc khiến Hạ Phong không biết nên nói tiếp như thế nào.
Thật lâu sau, Tổ Ngạn Chi mới mở miệng hỏi: “Cậu là gay?”
Giọng nói của Tổ Ngạn Chi rất lạnh, không còn sự hoạt bát như trước kia đối với Hạ Phong. Hạ Phong trả lời: “Ừ”.
“Cậu và Nhậm Mộ là một đôi?”
“Ừ”.
“Ngay từ đầu, cậu đã lừa tôi, phải không? Tôi không đáng để cậu tin tưởng sao? Khiến cậu không dám nói thật sao? Cậu cảm thấy tôi không xứng đáng làm huynh đệ của cậu?”
Hạ Phong tự nhận chính mình còn chưa có cởi mở đến độ gặp ai liền cho người ta biết tính hướng của mình. Từ khi diễn chung [Người yêu bí mật], Tổ Ngạn Chi liền cho là mình có bạn gái, điều này bảo cậu phủ nhận như thế nào? Hạ Phong chỉ sợ Tổ Ngạn Chi khi biết được sẽ xa lánh mình…
“Thực xin lỗi”.
“Thực xin lỗi?” Tổ Ngạn Chi cười lạnh, “Cậu không có gì để xin lỗi với tôi cả, không cần xin lỗi. Yên tâm, chuyện này tôi sẽ không nói ra”.
Tổ Ngạn Chi cúp máy.
Hạ Phong cầm điện thoại ngồi ngốc mất một lúc. Cậu không nghĩ Tổ Ngạn Chi sẽ phản cảm như vậy, chán ghét như vậy…
Nhậm Mộ thấy cậu như vậy liền lấy điện thoại trong tay cậu ném qua một bên.
“Thần Việt”.
Không trả lời.
Nhậm Mộ đẩy cậy, “Thần Việt”.
Hạ Phong liếc nhìn anh: “Làm gì? Không thấy em hiện tại đang rất không vui sao?” Sau đó lôi bao thuốc ra đốt một điếu. Còn chưa hút đã bị Nhậm Mộ ném vào trong thùng rác.
“Bực dọc khó chịu? Thần Việt, người khác không biết em, anh còn không biết em sao?” Nhậm Mộ kéo cậu ngồi vào lòng mình. “Nói thật ra, không có mấy người đàn ông bình thường sẽ nghĩ đến huynh đệ của mình là gay”.
“Anh là đang giội nước lạnh sao?”
“Không có”. Nhậm Mộ nở nụ cười, sau đó hôn cậu, muốn tiếp tục chuyện còn dang dở…
Hạ Phong đẩy anh ta: “Không có tâm trạng”.
Nói Hạ Phong không khó chịu tuyệt đối là nói dối. Lúc cậu mới vào China Era Entertainment, là một người mới không am hiểu nội tình, cũng không có nhân vật lớn nào nhìn trúng cậu, hiển nhiên sẽ chẳng ai muốn làm bạn. Những người lúc cùng huấn luyện với cậu cũng đều vội vàng sự nghiệp của mình, ai rỗi hơi đem thời gian lãng phí ở một người không hề có ích lợi? Hàn Lăng hận cậu thấu xương, Nhậm Mộ thì khắp nơi chọc ngoáy cậu. Ngoại trừ Tổ Ngạn Chi ra, thật sự chẳng còn ai nguyện ý cùng cậu xưng huynh gọi đệ.
“Đi ngủ”. Nhậm Mộ biết rõ lúc này tốt nhất là không nên nói gì. Anh tắt đèn nằm xuống, kéo chăn. Đã qua nửa đêm anh vẫn không ngủ được. Anh biết Hạ Phong cũng chưa ngủ, chỉ là đang giả bộ. Hạ Phong lo lắng anh cũng lo lắng theo.
Trong tình nghĩa cũng không phải là chuyện tốt gì.
Tay Nhậm Mộ đặt lên hông Hạ Phong, từ phía sau ôm cậu: “Không có Tổ Ngạn Chi không quan trọng, em còn anh. Anh trở thành huynh đệ của em, như thế nào?”
Hạ Phong xoay người lại: “Anh là loại huynh đệ gì?”
Nhậm Mộ nở nụ cười: “Em nói là gì thì anh chính là như vậy!”
“Ừ!”
Nhậm Mộ biết cậu không sao nữa liền cười đến đắc ý: “Em chính là tâm can bảo bối của anh, đừng nhíu mày nữa, anh cũng không vui vẻ được. Chờ chúng ta từ Châu Âu về anh liền giới thiệu một hàng huynh đệ cho em làm quen, loại hình gì cũng có, thích đua xe, nổi trội hơn người, tán gái giỏi… Chính là không tuấn tú bằng em, tha hồ mà chọn a”.
Hạ Phong nghe xong, cảm thấy cũng không phải khó chấp nhận như trước. Có lẽ, trên đời này cũng chỉ có Nhậm Mộ mới có thể đối với mình như vậy. Nhắm mắt lại, cậu lên tiếng: “Ừ”.
Trời đã gần sáng Hạ Phong mới ngủ.
Đến khi Hạ Phong mở mắt, đã là 2h chiều.
Duỗi duỗi thắt lưng, phát hiện đầu giường là vé máy bay, còn có hộ chiếu. Gọi điện thoại cho Nhậm Mộ, Nhậm Mộ chỉ bảo cậu đến sân bay trước lát nữa anh sẽ đến. Tắm rửa sạch sẽ sau, Hạ Phong liền bắt đầu thu thập hành lý. Có lẽ Châu Âu hiện giờ cũng không quá lạnh, đi cũng vài ngày nên chỉ mang theo vài bộ quần áo nhét vào vali.
Đến sân bay, Hạ Phong ngồi ở một góc cuối máy báy, cúi đầu đọc báo. Tờ báo cậu lật đi lật lại hơn chục lần vẫn không thấy Nhậm Mộ. Để tờ báo sang một bên, cậu lấy điện thoại di động gọi Nhậm Mộ.
Điện thoại Nhậm Mộ không liên lạc được.
Thử vài lần vẫn không có gì thay đổi. Hạ Phong chỉ đành phải cúp máy, chờ Nhậm Mộ đến.
Hạ Phong sốt ruột nhìn đồng hồ, nghĩ thầm đã đến giờ bay mà không thấy tăm hơi Nhậm Mộ đâu, không biết gặp chuyện gì.
Điện thoại rốt cục vang lên.
Hạ Phong nghĩ là Nhậm Mộ nhưng người gọi là Bàng Tùng.
“Thần Việt, lập tức xuống máy bay, đến bãi đỗ xe”.
“Vì sao?”
“Việc cậu là đồng tính luyến ái bị người truyền ra, hiện tại có rất nhiều phóng viên đến sân bay tìm cậu”.
Hạ Phong run lên: “Nhậm Mộ thì sao?”
“Hiện tại rời đi ngay lập tức, tôi sẽ đến đón cậu”.
Hạ Phong cúp máy, kéo hành lý chạy ra khỏi sân bay… Còn chưa ra đến đại sảnh đã gặp một đoàn phóng viên kéo đến vây lấy Hạ Phong…
Khoa trương như vậy, người không biết còn tưởng Hạ Phong là siêu sao thiên vương gì đấy. mười mấy cái cameras đồng loạt hướng về phía Hạ Phong, đèn flash lóe lên không ngừng…
Đối mặt với truy vấn của truyền thông, Hạ Phong không nói một lời nào. Đeo kính râm, ngăn trở đám phóng viên…
Đến 15 phút sau mới có người đến giải cứu. Bảo vệ sân bay sớm mở đường cho cậu, Bàng Tùng sớm đã chuẩn bị xe.
Bàng Tùng ngồi trong xe chờ cậu.
Paparazzi cũng nhanh chóng bám đuôi.
“Nhậm Mộ đâu?” Hạ Phong hỏi.
Bàng Tùng chống cằm, đem notebook giơ lên cho cậu xem: “Cậu xem tin giải trí mới nhất trước a”.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Hạ Phong không hiểu Bàng Tùng muốn nói gì, nhưng vẫn đem tầm mắt của mình đặt lên màn hình.
“…Một bức ảnh được phát tán trên mạng không đến hai giờ đã được các trang web điên cuồng đăng lại…. nghe nói, trong bức ảnh này chính là diễn viên của China Era Entertainment – Thần Việt… Trong sự kiện này, ngoại trừ Thần Việt còn liên quan đến ba người khác. Cư dân mạng đã chỉ ra và xác nhận, ba người này chính là Ảnh đế đã giải nghệ Hàn Lăng, Tiểu thiên vương Tổ Ngạn Chi, một trong số các ông chủ của China Era Entertainment Nhậm Mộ… Từ lúc Thần Việt debut đã có người tung tin Thần Việt là đồng tính luyến ai nhưng tin tức bị phong tỏa. Rất nhiều người phỏng đoán việc này là do China Era Entertainment thực hiện…”
Nằm cũng trúng đạn.
Hạ Phong vừa liếc đã nhìn ra những ảnh này đại đa số là chụp được trong studio, mấu chốt là mỗi một bức đều lựa chọn góc chụp mờ ám chết người, thoạt nhìn quả thực giống như bọn họ có quan hệ…
Có mấy bức là ảnh giường chiếu, hai người đàn ông thân mật này nọ… Mới nhìn Hạ Phong thiếu chút nữa nội thường, xém chút nữa là tưởng của mình… Bất quá cậu vẫn chưa bị thần kinh cho rằng mình và Tổ Ngạn Chi thực sự đã lên giường. Diễn viên trong ảnh quả thật giống cậu và Tổ Ngạn Chi, bất kể là hình dáng, vóc người, sườn mặt… Những bức ảnh giường chiếu đều không phải chụp chính diện mà chỉ là chụp sườn mặt…
Mà ảnh của cậu và Nhậm Mộ hầu hết là chụp vào buổi tối, không được rõ ràng, rất khó để chỉ ra đây là cậu và Nhậm Mộ.
“Thật Việt lợi hại a, một mẻ hốt gọn”. Bàng Tùng khép lại notebook, “Người của China Era Entertainment đều bị kéo hết cuống nước. Lần này, Trầm Chương giết cậu cũng không hả giận”.
“Nhậm Mộ thì sao?”
“Làm sao tôi biết được? Người ta là ông chủ tôi là nhân viên nha, cậu cho rằng tôi có thể đi theo dõi người ta sao? Bất quá theo ảnh chụp vừa rồi, điện thoại di động của Nhậm Mộ hẳn là bị nghẽn rồi. Không sao, công ty vẫn còn những người khác”
“Làm sao bây giờ?”
“Ăn sáng đã”. Bàng Tùng đẩy đẩy gọng kính chỉ có giá trị làm vật trang sức của mình, “Tính ra việc này cũng thật hoàn mỹ, kẻ làm việc này cũng thật sự không tồi. Công ty chúng ta với Central America gần đây bất hòa, xảy ra chuyện cũng là bình thường”.
Hạ Phong cau mày nhìn Bàng Tùng.
“Nhìn chằm chằm tôi làm cái gì? Tôi là giám đốc của China Era Entertainment, công việc của tôi chính là thay các cậu dẹp yên vụ này, biến nó thành một trò khôi hài. Còn có, vì [Tù đồ] và [Thâu thiên kế hoạch] còn chưa công chiếu, tôi xin cậu nửa tháng này an phận thủ thường một chút, đừng đi tìm Nhậm Mộ, ngoan ngõan ở nhà nghe mệnh lệnh của tôi”.
Hạ Phong gật gật đầu. Nhìn gắt gao paparazzi vẫn theo sát phía sau, tìm biện pháp cắt đuôi bọn họ.
Một phen lòng vòng, xe vẫn đang thong dong giữa đường, Bàng Tùng không thông báo gì đã đạp Hạ Phong xuống xe cho cậu lên một xe khác.
Hạ Phong trở lại Thần gia, đi đi lại lại trong phòng không ngừng.
Nhậm Mộ không nhận điện thoại của cậu, cũng không nhắn tin trả lời khiến cậu sốt ruột không thôi. Đến quá nửa đêm vẫn không ngủ được.
Khác hẳn với vẻ vội vàng ban đầu, Hạ Phong ngồi trên ghế, đối diện cửa sổ, ngẩn người. Điện thoại trên mặt bàn vẫn báo chuông liên hồi, cậu nhìn lướt qua, không nghe máy. Không ít người gọi điện cho cậu nhưng không có ai là Nhậm Mộ.
Scandal đồng tính luyến ái chưa đầy một ngày, một quả bom lại được dội xuống. Chuyện Thần Việt từng ngồi tù hai năm bị bung ra. Lúc Tô Ôn gọi điện báo, Hạ Phong chỉ ừ một tiếng.
Có người chỉnh cậu, cậu biết rõ. Không trụ được trong giới giải trí, cậu có thể làm việc khác, ví dụ như đua xe. Nhưng chỉ cần Nhậm Mộ bên cạnh, cậu làm gì cũng được.
Đến giữa trưa ngày thứ hai, Tổ Ngạn Chi và Hàn Lăng đều ra mặt phủ nhận tin đồn. Kì quái là cả hai người không hẹn mà cùng nói: Tôi và Thần Việt là huynh đệ, cũng không phải cái gì đồng tính luyến ái.
Hạ Phong không quan tâm hai người nói gì, chỉ để ý một người khác. Đã qua một ngày Nhậm Mộ vẫn không tiếp điện thoại, không trả lời tin nhắn. Cơn tức dần trầm xuống, nghẹn lại trong người.
Sắc trời tối dần.
Sự kiên nhẫn của Hạ Phong bị Nhậm Mộ mài đến không còn một mảnh, chỉ còn bực tức. Nghe điện thoại, vẫn là tiếng báo khô khan hết tiếng Trung lại chuyển sang tiếng Anh, cậu nhếch môi.
Điện thoại rơi xuống đất, hi sinh ngay tại chỗ.
“Mẹ kiếp, Nhậm Mộ”.