Thời gian chầm chậm trôi qua từng giây một.
Trời bên ngoài đã sáng nhưng ánh sáng đều bị rèm cửa chặn lại, trong phòng vẫn chìm trong bóng tối. Hạ Phong cuộn người ngồi trên sàn. Cậu lặng lẽ khép mắt lại.
Cơn đau trong lồng ngực theo thời gian không dịu bớt được mà càng trở nên kịch liệt. Hạ Phong cảm nhận rõ ràng cơn đau cắn nuốt lấy trái tim mình, càng để lâu càng nặng…
Dưới lầu một hồi bạo động, cậu nghe được tiếng quát tháo của Trầm Chương. Cụ thể là gì cậu không nghe được rõ ràng, cũng không muốn biết rõ. Một lát sau lại an tĩnh.
Cửa phòng mở ra.
“Tiểu Việt, mở cửa, được chứ?” Thần Nhung đứng ở bên ngoài, gõ hai cái. Anh sợ Hạ Phong xảy ra chuyện nên không nhịn được chạy đến gõ cửa, xác nhận em trai không làm chuyện gì ngu xuẩn.
Hạ Phong không để ý đến bên ngoài mà bò lên giường đắp chăn. Cậu muốn ngủ một giấc, bởi vì khi ngủ sẽ không phải cảm nhận cơn đau nhức này nữa. Trong chăn có hương vị của hai người, đây là điều trước giờ cậu vẫn không phát hiện ra. Hương vị xông vào khoang mũi, níu chặt lấy tâm trí cậu.
Trong lòng Hạ Phong vẫn có một chút mong chờ, hi vọng Nhậm Mộ còn sống, hi vọng Nhậm Mộ có thể trở về bên cạnh mình. Hi vọng nhỏ nhoi ấy trở thành ngọn lửa thắp sáng đáy lòng cậu, làm cho cậu tham lam giữ lấy, nuôi nấng.
Nhậm Mộ như liều thuốc giảm đau khiến Hạ Phong như một con nghiện tham lam thừa nhận, xâm lấn từng tế bào của cậu, ăn sâu vào xương tủy, chiếm cứ toàn bộ đầu óc. Lúc đầu Hạ Phong còn kháng cự, nhưng dần dần bị vây hãm. Cùng Nhậm Mộ một chỗ, so với thời điểm cùng Hàn Lăng vui vẻ nhiều hơn. Khi ở cùng Hàn Lăng, từng giờ từng khắc cậu đều phải lo lắng đến cảm thụ của Hàn Lăng, cảm thụ của bản thân bị xem nhẹ, cũng đã quên bản thân cũng là người, cần được người quan tâm, được người sủng, được người yêu… Đây là chỗ thiếu hụt không cách nào bù đắp được.
Cậu cùng Hàn Lăng chỉ là xuất phát từ một phía, chỉ có trả giá, không có hồi báo.
Nhậm Mộ xuất hiện đã lấp đi chỗ trống ấy.
Không biết từ lúc nào, cậu quan tâm đến Nhậm Mộ, hơn nữa càng ngày càng quan tâm. Loại quan tâm này dần biến thành tham muốn chiếm giữ, tham lam, ích kỉ. Thà rằng Trầm gia tuyệt hậu cũng không thể để cho Nhậm Mộ cưới vợ, không muốn anh cùng người khác có dù chỉ là một chút xíu da thịt tiếp xúc, không muốn anh rời khỏi mình, cho dù biết cuộc sống của anh phải đối mặt với nguy hiểm đi chăng nữa…
Chỉ có thể đem Nhậm Mộ toàn bộ vây ở bên cạnh mình mới có thể thực sự yên tâm.
Thần Nhung vẫn đang gõ cửa, tiếng đập cửa có chút đơn điệu.
Hạ Phong ngồi xuống, nhìn nhìn quanh phòng, xuống giường.
Kéo bức rèm cửa, cậu nhìn ra ngoài sân, từng giọt nước mắt rơi xuống….
Thần Việt.
Đột ngột Hạ Phong tỉnh táo lại, mở mắt ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Dường như cậu nghe thấy tiếng Nhậm Mộ đang gọi mình. Nhìn lại quanh phòng một lần nữa, cậu rũ xuống mi mắt. Gian phòng này chỉ còn lại một mình cậu, từ nay về sau cũng sẽ là như vậy.
Cậu ngủ từ lúc nào chính bản thân cũng không biết. Đứng lên, cậu hướng về phòng tắm, mở nước đầu bồn tắm, sau đó cả người ngâm vào.
Tắm rửa sạch sẽ, cậu nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên giương. Đối diện là một khuôn mặt tiều tụy, quầng thâm rất sâu, râu ria mọc lởm chởm trên cằm.
Hạ Phong không phải là người chậm chạp lề mề, biết rõ dù có khóc bao nhiêu cũng không thay đổi được gì, chỉ có làm một việc mới có thể không phụ lòng mình, cũng không phụ lòng Nhậm Mộ: Tìm ra hung thủ, xử lý hắn.
Trước đó, cậu còn có một việc gấp hơn, tìm được Nhậm Mộ, dù có là di vật đi chăng nữa.
Liếc mắt nhìn khung ảnh gắn bức ảnh chụp chung của hai người, Hạ Phong nở một nụ cười đau đớn. Nhậm Mộ phát bệnh thần kinh trưng bày một đống ảnh chụp chung của hai người trong nhà mình, đã thế còn cứng rắn bắt cậu bày hai tấm ảnh ở phòng cậu, một cái ở tủ đầu giường, một cái trên bàn trà.
Hạ Phong hỏi anh làm thế để làm gì, anh nói: Nếu có một ngày anh không ở trước mặt em không chừng em quên mất anh. Dùng hiểu biết của anh về em, việc này rất có khả năng.
Lúc ấy cậu chỉ trừng mắt nhìn Nhậm Mộ.
Hiện tại cậu muốn quên cũng quên không được, thật sự là buồn cười.
Cửa vừa mở ra, một người chặn trước cửa, khiến Hạ Phong không khỏi ngẩng đầu lên nhìn lại là ai.
Hạ Phong kinh ngạc, liền tim cũng bị lỗi nửa nhịp. Cậu há to miệng, tròng mắt như muốn rơi xuống. Này… làm sao có thể…
Nửa phút trước cậu còn nghĩ, muốn báo thù…
Ông chủ Nhậm vốn đã bị tuyên bố tử vong đứng trước mặt Hạ Phong, khiến cậu không khỏi nghĩ mình đang gặp ảo giác…
***
Nhậm Mộ đứng trước cửa, toàn thân vô cùng bẩn, quần áo bị phá rách tươm, khuôn mặt tuấn tú giờ đây hốc hác, còn lưu lại vệt máu khô… Vừa nhìn thấy Hạ Phong ăn mặc bảnh bao tươm tất như đang chuẩn bị chạy đi chỗ nào trêu hoa ghẹo nguyệt liền tức giận. Bản thân liều mạng tìm đến cứ nghĩ người trong lòng đang thương tâm đau khổ, thế nhưng….
“Thần thiếu gia, em đang làm cái gì? Anh bị mất nửa cái mạng không lo lắng cho anh còn chưa tính, em lại ăn mặc đẹp như vậy! Em nói cho anh là vì sao? Không cần phải nói cho anh biết em đang định đến lễ tang của anh—“
Nhậm Mộ chưa nói xong đã ăn phải một cái tát của Hạ Phong….
Nhậm Mộ ngây người, không nghĩ đến Hạ Phong sẽ phản ứng như vậy. Không ôm hôn rơi lệ còn không nói, thế nhưng còn tát người…
Hạ Phong lửa giận ngút trời, bao nhiêu thương tâm trong lòng biến hết thành hành động bạo lực.
“Anh cho rằng anh là cái gì? Là siêu nhân hay là thần tiên có thể độn thổ, một người có thể đánh lạc hướng mấy tên bắn tỉa sao, thấy mình dũng mãnh lắm sao? Tôi đáng giá để anh làm vậy sao? Nói thích tôi nên dùng mạng mình làm trò này sao? Con mẹ nó, cho dù anh chết cũng đừng hi vọng tôi sẽ đến khóc tang!”
Kì thật, cậu càng muốn nói: Không có anh em còn sống làm gì…
Nhưng không biết vì sao, mở miệng lại thành mắng chửi người…
Sự tình càng ngày càng không xong, Hạ Phong níu chặt lấy cổ áo Nhậm Mộ, muốn dạy dỗ Nhậm Mộ một trận, để Nhậm Mộ biết không đáng vì mình mà mạng sống cũng không muốn…
Trước cơn giận của Hạ Phong, ông chủ Nhậm hiển nhiên hoàn trả. Đốn ngã Hạ Phong, sau đó cả người đè lên cậu, dùng một chân đá cửa phòng đóng lại.
Hai người quay cuồng trên sàn nhà vài vòng rốt cuộc mệt mỏi. Nằm trên sàn, Nhậm Mộ thở phì phò nhìn lên trần nhà không chớp mắt. Một tay tự nhiên ôm lấy Hạ Phong bên người.
“Như thế nào? Sinh khí rồi?” Thấy cậu không để ý, Nhậm Mộ lại nói: “Không thể nào! Nhỏ mọn như vậy”. Thiệt thòi anh cứu sống Hạ Phong. Bất quá gặp Hạ Phong chửi mình, Nhậm Mộ đáy lòng vẫn rất tự phụ. Nếu không có tình cảm với mình, sao có thể mắng ra những lời ấy? Lời này cũng cực kì giống vợ mắng chồng a, mắng mình đần muốn chết, có thể vứt bỏ mình chạy trốn cũng không làm… Mặc dù là bị chửi nhưng ông chủ Nhậm vẫn cam tâm tình nguyện nghe…
Hạ Phong liếc mắt nhìn, cơn tức giận cũng bay mất, xoay người sờ lên gò má vẫn còn lưu lại vệt máu của Nhậm Mộ: “Còn đau sao?”
“Đau!” Nhậm Mộ chỉ chỉ chỗ này, chỉ chỉ chỗ kia, ồn ào: “Chỗ này đau, chỗ này cũng đau, còn có chỗ này, chỗ này…”
Mặt Hạ Phong càng ngày càng đen.
Nhậm Mộ nở nụ cười, ôm chặt lấy cậu: “Bất quá, trông thấy em sẽ không đau, cũng đáng”.
Hạ Phong đẩy anh ra, khẩu thị tâm phi: “Đồ mặt dày!”
Nhậm Mộ lại dính vào người cậu: “Cảm ơn em đã tán thưởng!”
Nằm một lát, Hạ Phong cảm thấy sàn nhà hơi lạnh liền định kêu Nhậm Mộ đứng lên, lại phát hiện anh đã ngủ…
Nhìn mặt Nhậm Mộ bẩn thỉu vô cùng, Hạ Phong không hề cảm thấy khó coi, lại còn hôn lên mặt anh. Cậu lay lay người Nhậm Mộ, muốn gọi anh tắm xong rồi hãy ngủ nhưng Nhậm Mộ vẫn không tỉnh dậy. Hạ Phong đành phải kéo anh vào phòng tắm.
Trong lúc thay anh tắm rửa, Nhậm Mộ mơ hồ tỉnh lại, nói một câu: “Thật là thoải mái”, sau đó lại tiếp tục việc ngủ của mình…
Toàn thân Nhậm Mộ đều có thương tích, kéo anh lên giường sau, Hạ Phong chạy tới hỏi chú Quan một đống thuốc mỡ. Cởi áo tắm của Nhậm Mộ, Hạ Phong tỉ mỉ giúp anh xử lí vết thương…
Thoa thuốc xong, Hạ Phong cũng không ngủ luôn mà tựa vào cửa sổ hút thuốc. Bầu trời bên ngoài u ám, mây che kín không nhìn thấy mặt trời khiến cho khắp nơi bao phủ bởi bầu không khí ủ dột.
Nhậm Mộ trở về, đối với Hạ Phong mà nói chính là mất mà tìm được lại. Lúc này Nhậm Mộ có thể trở về, nhưng tiếp theo thì sao? Vấn đề này, chỉ sợ kể cả Thần Hi cũng không trả lời được.
Gẩy tàn thuốc, Hạ Phong kéo rèm xuống, cởi áo tắm, chui vào ổ chăn ôm eo Nhậm Mộ, hôn một cái sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.
Thần Truy dưới lầu nhìn một màn vừa rồi, bất đắc dĩ nói một câu: “Hai tên thần kinh”.
Thần Nhung nghe xong, nhìn vào anh: “Thần Truy, anh là ghen ăn tức ở sao?”
“Anh chẳng lẽ lại rảnh rỗi mà hâm mộ đố kị? Còn phải nghĩ biện pháp bắt được hung thủ, miễn cho mục tiêu tiếp theo của hung thủ là hai chúng ta”
“Việc này không dễ dàng đâu. Hung thủ quá giảo hoạt, mời lính đánh thuê đến. Mà nói thật, Thần Hi, lần này chú trêu chọc vào ai vậy?”
Thần Hi trầm mặc: “Lúc đầu, chú chỉ nghĩ đây là một băng xã hội đen nho nhỏ, nhưng xem ra không phải?”
“Chẳng phải chú đã thu thập hết sao? Phiền toái này từ nơi nào đến?” Trước kia, Thần Truy hoàn toàn không hỏi những truyện này, mặc kệ Thần Hi muốn làm gì thì làm. Nhưng lúc này không hỏi không được.
“Lão đại đúng là đã chết, nhưng hắn còn có mấy tên thủ hạ, còn có một đứa con trai chưa ai gặp qua. Chuyện này hẳn là do con hắn làm”. Thần Hi nhìn nhìn chân mình suýt chút nữa bị phế, nói: “Là sơ suất của chú, để thằng nhóc đó lọt lưới”.
Thần Nhung không có lời nào để nói.
Thần Hi làm quá quyết tuyệt, cơ hồ đem cả nhà người ta diệt trừ, ngoại trừ một đứa con trai chưa ai gặp qua. Bất quá suy nghĩ lại, hắc đạo là vậy, cho dù ta không diệt trừ người, sớm muộn cũng có người xử lí ta, nuốt mất địa bàn của ta. Anh nghĩ, nếu hôm nay Thần Hi chết, anh chắc chắn cũng sẽ cầm súng đi báo thù.
Cuối cùng anh nói một câu: “Con vì cha báo thù, rất công bằng, không sao cả. Hiện tại chính là đem đứa con bắt về, một phát súng bắn chết là được”. Không phải kẻ đó chết thì chính là họ Thần chết. Không còn lựa chọn khác.
Ngủ suốt hai ngày sau, Hạ Phong tỉnh lại. Mở mắt ra liền phát hiện Nhậm Mộ không có ở bên người. Ngồi dậy, phát hiện tờ giấy Nhậm Mộ lưu lại. Nội dung rất đơn giản, chỉ bảo cậu hai ngày này ở nhà, không cần phải đi đâu cả.
“Tam thiếu gia, cậu không thể đi ra”. Vừa thấy Hạ Phong muốn đi vào gara lấy xe, chú Quan liền xông ra ngăn cản cậu.
Hạ Phong không hỏi gì liền xoay người đi vào phòng khách: “Chú Quan, hung thủ đã bắt được chưa?”
“Đã điều tra được những tên lính đánh thuê là từ đâu tới, nhưng vẫn chưa tóm được kẻ chủ mưu phía sau”.
“Thật sự là phiền toái”. Hạ Phong xoa xoa cổ mình, không nói gì liền lên lầu. Kẻ đó thực sự hận họ Thần vô cùng, bày mưu tính kế, dùng đến cả lính đánh thuê.
Mở điện thoại, Hạ Phong phát hiện trong máy có đến vài chục tin nhắn cùng cuộc gọi nhỡ. Người gọi nhiều nhất là Tổ Ngạn Chi, lập tức, cậu gọi lại.
Nằm ở trên giường, Hạ Phong kéo chăn: “Tổ Ngạn Chi, làm sao vậy? Tìm tôi có chuyện gì quan trọng sao?”
“Thần Việt, cậu không sao chứ?” Tổ Ngạn Chi có vẻ rất vội vàng. “Hai ngày nay điện thoại di động của cậu vì cái gì mà không liên lạc được? Hại tôi nghĩ đến cậu xảy ra chuyện”.
“Không có, bị bệnh hai ngày”. Việc nói dối Tổ Ngạn Chi với cậu cũng nhanh thành thói quen.
“Gặp bác sĩ chưa? Uống thuốc rồi chứ?”
“Ừ”.
Tổ Ngạn Chi huyên thuyên không dứt, Hạ Phong nghe đến phát buồn ngủ. Cuối cùng, cậu ậm ừ mấy tiếng liền tắt điện thoại. Ném điện thoại sang một bên, cậu định ngủ tiếp điện thoại lại vang lên.
Kéo chăn qua đầu, Hạ Phong mơ mơ màng màng nghe điện thoại.
“Ta là Trầm Chương”.
Nghe xong, Hạ Phong triệt để tỉnh ngủ, đầu óc cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Ngồi xuống, cậu đá văng chăn mền, xuống giường. Đốt một điếu thuốc, cậu hỏi: “Có việc gì thế? Nếu như là bảo tôi rời khỏi Nhậm Mộ, tôi nghĩ chúng ta không cần phải nói thêm gì nữa”.
“Thần Việt, cậu quá ích kỉ. Bởi vì cậu, Nhậm Mộ thiếu chút nữa mất mạng. Lúc này nó đại nạn không chết, nhưng tiếp theo thì sao? Cậu lấy cái gì cam đoan, dùng cái gì để đảm bảo?”
“Tôi có thể làm cho anh ấy bình an cả đời”. Hạ Phong bình tĩnh nói.
“Bình an? Thần Việt, đến chú ba nhà cậu thiếu chút nữa cũng chết dưới tay người khác! Cậu lấy cái gì đem ra bảo đảm với tôi ‘tôi có thể làm cho anh ấy bình an cả đời’? Chú ba nhà cậu có một nửa thế lực của hắc đạo cũng không đảm bảo được, cậu có tư cách gì mà nói loại lời này? Cậu nghĩ để cho nó cả đời đều trải qua cuộc sống như vậy sao? Trầm Chương ta cả đời này không biết đến cầu xin người khác là gì, lúc này đây ta van cầu cậu, coi như là vì Nhậm Mộ, cũng là chính cậu, cùng Nhậm Mộ chia tay. Không cần chờ đến Nhậm Mộ thật sự gặp chuyện không may mới hối hận, đến lúc ấy tất cả cũng đã quá muộn”.
Không biết Trầm Chương cúp máy từ lúc nào.
Qua thật lâu, Hạ Phong vẫn duy trì tư thế cũ, nghiêng người dựa vào cửa sổ, cầm trong tay nửa điếu thuốc, nghe âm thanh ‘tút tút’ đơn điệu từ điện thoại…
Hai cánh tay từ phía sau ôm lấy eo Hạ Phong, sau đó cả người đều dựa vào: “Tiếp điện thoại của ai vậy? Mất hồn như thế, ngay cả anh nói em đều không nghe thấy. Thần Việt, sẽ không phải là tiểu tình nhân của em a?” Nhậm Mộ tiến vào phòng đã thấy Hạ Phong cầm điện thoại, không nhúc nhích dựa vào cửa, gọi mấy tiếng cũng không có phản ứng.
Hạ Phong thu hồi điện thoại, nhét vào trong túi quần. Xoay người, đưa tay đặt lên bả vai Nhậm Mộ, khiêu khích: “Như thế nào? Sợ sau lưng anh làm loạn sao?”
“Sợ, anh như thế nào lại không sợ?” Nhậm Mộ cười hì hì, bày ra bộ dạng đầy tự kỉ. “Bất quá, muốn làm vậy phải xem xét lại giá trị bản thân mới được. Ngoại trừ anh, em còn có thể yêu ai?”
Hạ Phong quay người, cười phì.
Nhậm Mộ giữ lấy cằm cậu, hôn xuống…