Mới vừa rồi thời tiết còn tốt mà thoáng cái đã trời đã gần tối. Một giờ trước Hạ Phong còn ở studio, giờ đã đứng ở nghĩa trang.
Cậu che miệng vụng trộm ngáp một cái. Tối qua đua xe vài vòng sau đó qua đêm nhà Nhậm Mộ, vừa ngủ được vài tiếng đã phải đi studio…
Cách không đến một mét là bia mộ của Quý Trọng, trên tấm bia là bức hình của anh. Lúc trước, Hạ Phong không hiểu được Quý Trọng hình dáng ra sao, hiện giờ cũng đã biết.
Nhìn ảnh chụp của Quý Trọng, Hạ Phong cũng không khó đoán được vì sao Thần Việt lại thích, đến cậu nhìn cũng thấy thích. Quý Trọng khí chất có phần giống với Thần Hi, trầm ổn nội liễm, cũng không mất phong độ, không thua kém gì Thần Việt.
Trước khi Thần Nhung dẫn cậu đến, cậu cũng lo lắng muốn mua hoa gì đến thăm mộ. Nếu là Thần Việt nhất định phải là hoa hồng đỏ, nhưng cậu là Hạ Phong. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cậu vẫn chọn hoa hồng đỏ.
Quý Trọng rời Thần Việt không khác gì cá bị rời khỏi nước. Nước không còn, cá còn có thể sống được bao lâu?
Hạ Phong bắt đầu có chút hoài nghi Thần Việt hôm đó có phải là cố ý đâm vào để tìm chết, đỡ phải đau khổ sống một mình. Đối với Thần Việt mà nói, mất đi Quý Trọng không phải là thống khổ mà là hoàn toàn tuyệt vọng…
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Nhìn người mới đến, cậu sửng sốt một chút, không nghĩ tới là Thần Truy.
Thần Truy đeo kính râm, trên tay là một bó hồng đỏ. Ngồi xổm xuống, anh tháo kính râm, đem hoa hồng đặt trước mộ. Nhìn ảnh người trong lòng, Thần Truy thống khổ nhắm mắt lại…
Cả đời Quý Trọng chỉ đối đãi cậu như với bạn bè, hoàn toàn không có ý nghĩ nào khác, cho tới giờ vẫn là từ một mình Thần Truy… Mở mắt ra, Thần Truy sờ lên ảnh, đầu ngón tay chậm rãi miêu tả khuôn mặt ấy tựa nhưng không phải đang chạm vào bức ảnh mà là khuôn mặt bằng xương bằng thịt của Quý Trọng…
Không thể không nói, vào thời điểm biết dc quan hệ giữa Quý Trọng và Thần Việt, Thần Truy có cảm giác mình bị phản bội, bị bán rẻ, sau đó là cảm giác phẫn nộ, giống như mình bị đâm vào một dao rồi còn phải nói với người kia câu: Cám ơn…
Cuối cùng, anh vẫn lựa chọn buông tay.
Nhưng không lâu sau truyền đến tin dữ của Quý Trọng.
“Vì sao Quý Trọng về lại không báo cho anh biết một tiếng?” Thần Truy đứng lên, xoay người, chất vấn em trai sinh đôi của mình, “Em không có quyền làm như vậy?”
Hạ Phong hơi sửng sốt một chút. Thần Truy nói tựa như Quý Trọng vẫn còn sống mà không phải là một nắm xương khô…
“Hiện tại không phải anh đã biết sao?” Thần Nhung biết rõ nhưng cũng không nói với Thần Truy bởi lẽ sớm muộn gì anh cũng biết, hàng năm Thần Truy vẫn sắp xếp thời gian đi viếng mộ Quý Trọng. Có lẽ là anh đã đi Nam Mĩ bằng không hôm nay cũng không biết được. Trùng hợp lại gặp hai người.
Ba người trầm mặc hồi lâu, thẳng đến khi chân trời truyền đến tiếng sấm mới ý thức được trời sắp mưa cũng nên rời đi.
Trở lại xe, Hạ Phong lấy điện thoại ra nhìn một chút.
Còn chưa cất vào, chuông điện thoại liền vang lên. Cậu nhìn lướt qua Thần Nhung, sau đó nghe máy.
“Alo”
“Đêm nay đi ăn cơm a”. Giọng Nhậm Mộ truyền qua điện thoại có vẻ lười nhác. “Đừng nói với anh là ‘đang quay phim không rảnh’, anh biết rõ bây giờ em không ở studio”.
Hạ Phong ừ ừ vài tiếng rồi vội vàng cúp máy.
Xe chậm rãi rời đi.
Thần Nhung cầm tờ báo trong tay, chậm rãi nói: “Tiểu Việt, anh không phản đối em cùng Nhậm Mộ một chỗ, nhưng anh muốn nói cho em biết, Nhậm Mộ là con một của Trầm Chương”.
Hạ Phong nhìn ra ngoài cửa xe, hai bên cây cối bị gió thổi nghiêng ngả. Cậu biết rõ Thần Nhung ý muốn nói gì. Nhậm Mộ là độc đinh, hơn nữa không lâu anh sẽ là đại cổ đông của China Era Entertainment, có thể ngang hàng với Tào Tuấn. Bên cạnh đó, anh còn có nhiệm vụ nối dõi tông đường.
“Em biết rõ”.
Mưa bắt đầu rơi. Hạ Phong nghĩ đến lời Thần Nhung nói cảm giác như bị nghẹn, vô cùng khó chịu.
Vào ban đêm, Thần Nhung đưa cho cậu một chiếc điện thoại cũ, là của Thần Việt. Bên trong chỉ có một dãy số điện thoại, là dãy số mà cậu tìm thấy ngày trước, số điện thoại của Quý Trọng.
Chuyện khó chịu một khi xuất hiện thì sẽ xuất hiện liên tiếp không ngừng. Vốn [Tù đồ] chỉ cần vài ngày nữa là có thể xong, nhưng Hàn Lăng không biết bị làm sao suốt ngày trục trặc, khi diễn cùng Hạ Phong còn nhiều lúc thất thần.
Hạ Phong nghĩ do anh không thoải mái nên không nói gì, nhưng lại ảnh hưởng vô cùng lớn đến Nhậm Mộ. Chuyến du lịch của hai người càng ngài càng xa vời khiến cho Nhậm Mộ cả người phát hỏa.
NG càng nhiều hơn khiến Hạ Phong bắt đầu khó chịu. Lúc đầu cho cho là Hàn Lăng không thoải mái, nhưng dần cậu phát hiện Hàn Lăng còn có ý khác. Mỗi lần Hàn Lăng nhìn về phía mình, Hạ Phong đều có cảm giác Hàn Lăng muốn nói gì đó. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, Hàn Lăng luôn chán ghét mình, sao còn muốn nói chuyện?
Ngồi trên ghế, Hạ Phong híp mắt nhìn về phía Hàn Lăng, rốt cục cậu đứng lên, đi tới.
“Hàn Lăng, anh rốt cuộc làm sao vậy?” Cả ngày NG khiến Hạ Phong có xúc động muốn đánh người. “Nếu như không thoải mái thì về nhà nghỉ ngơi. Nếu đến thì chuyên tâm mà quay”.
Thấy Hạ Phong tự mình chạy đến nói chuyện, Hàn Lăng nhìn qua cậu nhàn nhạt nói: “Tôi không sao cả?”
“Thế anh NG suốt làm gì?”
Hàn Lăng là người có tác phong làm việc rất chuyên nghiệp, điểm này Hạ Phong đã biết từ lâu. Quay phim đến nửa đêm mới trở về, làm hại một mình cậu ngồi ở phòng khác chờ anh… Nhưng hiện tại, Hạ Phong thật sự muốn đem anh đi bệnh viện nhìn xem anh có bị bệnh hay không.
Hàn Lăng còn chưa mở miệng Lý Khả Nhạc đã chen vào.
“Cậu cho rằng Hàn Lăng là thần sao? Làm gì có diễn viên nào quay phim không NG?”
Hạ Phong lạnh lùng nhìn Lý Khả Nhạc, không nói gì quay về chỗ ngồi của mình.
Cả một buổi chiều Hàn Lăng không diễn được, Hạ Phong phát điên, đạo diễn Hứa lại càng điên hơn… Thật vất vả nhịn được đến giờ nghỉ, ai ngờ đạo diễn Hứa nói: Không quay xong cảnh này toàn bộ studio ở lại qua đêm cho tôi!
Hạ Phong thở dài một hơi, phải tiếp tục cùng Hàn Ảnh đế quay phim…
Rốt cục, không biết sau lần NG thứ bao nhiêu, đạo diễn Hứa triệt để phóng hỏa.
Đạo diễn đứng lên từ sau máy giám thị, dùng kịch bản chỉ vào mặt Hàn Lăng tức giận rống lên: “Hàn Lăng, nói cho tôi biết là cậu muốn làm gì? Muốn làm cái trò gì?! Mẹ nó, cậu là diễn viên, là Ảnh đế, không phải người qua đường ất giáp tôi tùy tiện nhặt về! Đừng có trưng ra cái vẻ mặt không muốn quay phim này! Bởi vì cậu mà toàn bộ nhân viên phải thức đêm cùng! Cậu không có chút băn khoăn lo lắng sao?… Cút vào phòng vệ sinh rửa mặt tỉnh táo lại cho tôi!”
Hàn Lăng yên lặng, cúi đầu vào phòng vệ sinh.
Hạ Phong xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ. Lý Khả Nhạc, thở dài chạy ra ngoài không biết làm gì.
Thấy Lý Khả Nhạc không đi theo Hàn Lăng, Hạ Phong liền vào phòng vệ sinh. Đi vào, nhìn thấy Hàn Lăng đứng đối diện với chiếc gương, thần sắc có chút mất mác.
Tựa trên cửa, Hạ Phong nhìn anh. Người này làm sao vậy? Cậu không đọc được suy nghĩ của người khác, cũng không đoán được Hàn Lăng rốt cuộc là làm sao. Thấy tình nhân cũ bị đạo diễn mắng cho thê thảm như vậy cậu không giúp đỡ cũng có chút áy náy. Nhìn điện thoại, đã hơn ba giờ sáng. Vốn cậu cùng nhậm Mộ đi ăn tối, nhưng bây giờ… Gọi điện thoại cho Nhậm Mộ nói đêm nay mình không đến nhà anh, không cần phải đợi. Nhưng xét thấy Hàn Lăng bộ dạng muốn chết không muốn sống, Hạ Phong cảm thấy cần an ủi anh vài câu rồi mới gọi điện cho ông chủ Nhậm.
“Hàn Lăng—“
“Đi ra ngoài”. Giọng nói lạnh lùng.
Hạ Phong làm như không nghe thấy mà đi vào. Tựa trên tường, cậu châm một điếu thuốc, nhìn Hàn Lăng. Trước khi quay [Tù đồ], Hàn Lăng có hơi gầy nhưng vẫn xem như là có da có thịt. Đến giờ không khác bộ xương khô là bao, vô cùng chán chường…
Hiện tại nhìn Hàn Lăng, Hạ Phong chỉ có chút đau lòng mà thôi.
“Tôi không biết anh rốt cuộc là làm sao. Bất quá, tình yêu và lòng nhiệt tình với điện ảnh của anh biến đi đâu vậy? Đóng phim không phải là việc anh yêu nhất sao?” Vì đóng phim, Hàn Lăng hết lần này đến lần khác bỏ cậu. Bất quá cậu cũng hết một lần lại một lần dính lấy Hàn Lăng tựa như trúng ta. Nhưng hiện tại, cậu đã không còn như vậy nữa.
Hàn Lăng ngây người. Cho tới giờ anh vẫn chưa từng nói trước công chúng mình yêu nhất là điện ảnh. Dù là lúc Hạ Phong còn sống anh cũng chỉ biểu đạt một cách uyển chuyển mà thôi. Anh nhìn khuôn mặt Thần Việt phản chiếu trên gương, thì thầm hỏi: “Cậu là ai? Đến tột cùng là ai?”
“Thần Việt”.
“Không, không phải, cậu là—” Hàn Lăng đột nhiên tỉnh ngộ, quay lại nhìn Hạ Phong.
Hạ Phong vứt tàn thuốc vào thùng rác.
“Cậu ở đây làm gì?!”
Lại là Lý Khả Nhạc…
Hạ Phong nghiêng mặt qua nhìn Lý Khả Nhạc, buông lỏng tay: “Tôi có thể làm gì? Vấn đề này tôi cũng muốn hỏi anh một chút. Tôi đánh Hàn Lăng hay là làm gì với anh ta? Hay là tôi khiến anh chán ghét đến phát điên như vậy?”
Khuôn mặt Lý Khả Nhạc bỗng chốc trở nên vặn vẹo….
Điện thoại vang lên.
Hạ Phong nhìn màn hình, là ông chủ Nhậm gọi đến. Nhìn lướt qua Hàn Lăng, cậu xoay người ra ngoài, tìm một góc nghe điện thoại.
“Thần Thiếu gia, anh phát hiện em càng lúc càng nổi tiếng nha. Phỏng chừng từ nay về sau muốn ăn cơm với em cũng hải hẹn trước”. Dứt lời, đầu kia vang lên tiếng hút thuốc: “Bao giờ có thể đến?”
Hạ Phong tức giận, còn tưởng rằng Nhậm Mộ có thể nói ra chuyện động trời gì, ai ngờ là chuyện này. Nhậm Mộ chính là một tên sắc lang, mỗi lần nhìn thấy cậu lại giở trò, cứ như cả đời chưa từng chạm qua đàn ông đàn bà vậy (Anh chỉ giờ trò với mỗi Hạ Phong thôi =]])
“Anh là nghĩ gặp tôi hay là muốn cùng tôi lên giường?” Vừa nói xong, Hạ Phong không nhịn được lại gõ gõ ngón tay.
Nhậm Mộ cười khẽ: “Cái gì cũng nghĩ”.
Hạ Phong xì ra một hơi.
“Cái này không thể tranh anh! Em cũng biết là em làm khó anh rất nhiều a. Mỗi một lần muốn cùng em lên giường thì đều như là ra chiến trường đánh giặc, xui xẻo nhất là đôi khi không vượt qua được liền bỏ mình.” Nhậm Mộ không quên bảo bối của anh trên giường bao lực như thế nào, động một chút lại đánh người. Nếu không lại chơi trò chiến tranh lạnh khiến anh phải nhịn gần chết. Tính ra, số lần có thể làm việc thuận lợi không đếm qua được mấy đầu ngón tay…
Bạn đang
Hạ Phong Äến Äây hô: âDừng!â Cáºu còn Äang tÃnh nói và i lá»i vá»i Nháºm Má» thì ghi chép trÆ°á»ng quay Äã hô to âquay phimâ. âTrên giÆ°á»ng anh cÅ©ng Äừng có nghÄ© Äến. Tôi hi sinh má»t chút, có thá» cùng Än bữa sáng, nhÆ° thế nà o?â
âÄược thôiâ.
5h sáng, Hạ Phong vá»i và ng chạy ra khá»i studio.
Cách mấy trÄm mét có má»t chiếc ô tô, vừa thấy Hạ Phong liá»n má» cá»a ra. Hạ Phong cÅ©ng không thèm ÄỠý có paparazzi hay không mà trá»±c tiếp Äi và o. Còn chÆ°a ká»p ngá»i xuá»ng an á»n thì Nháºm Má» Äã dÃnh lại.
Hạ Phong Äẩy anh ra, cháºm rãi thắt dây an toà n: âÃng chủ Nháºm, tôi má»t lắm rá»iâ.
âKhông sao, anh không má»tâ.
Má»t bên nhiá»t tình nhÆ° lá»a háºn không thá» nuá»t Äá»i phÆ°Æ¡ng. Còn bên kia Äến má»t ngón tay cÅ©ng không chá»u Äá»ng, tùy ý mặc ká» Äá»i phÆ°Æ¡ng⦠Rá»t cục, sau ná»a ngà y bá» bá»n, ông chủ Nháºm cảm thấy tiá»n hà có thá» xem là thá»a mãn má»i phát hiá»n Hạ Phong Äã ngủ sayâ¦
â⦠Tháºt là không chút ná» tình gì cảâ.
Xe Äi má»t há»i rá»t cục ngừng lại.
Trong xe vô cùng yên tÄ©nh, Nháºm Má» từ phÃa sau ôm eo Hạ Phong cÅ©ng Äang ngủ. Ngoà i cá»a xe có ánh Äèn chiếu và o mắt khiến Hạ Phong tá»nh lại. Nhìn ra bên ngoà i cáºu má»i biết Äược mình không á» nhà Nháºm Má» mà là tại bãi Äá» xe của sân bay.
Cáºu dùng khuá»·u tay chá»c chá»c Nháºm Má»: âÄến Äây là m cái gì?â
Nháºm Má» trợn mắt: âLát nữa anh Äi công tácâ.
Hạ Phong hiá»u ra: âá».â
Bất quá, sau tiếng âá»â kia, Hạ Phong cÅ©ng không có phản ứng gì khác mà tiếp tục ngủ. Phản ứng nà y khiến Nháºm Má» vô cùng bất mãn. Mình sắp Äi Äến nÆ¡i rá»i mà ngÆ°á»i trong lòng cÅ©ng không chá»u há»i mình muá»n Äi chá» nà o, tháºt là là m cho ngÆ°á»i ta lo lắngâ¦
âThần Viá»t, có phải em nên há»i xem anh Äi Äâu? Äi mấy ngà y? Bao giá» vá» không?â
âKhông sao, anh trá» vá» láºp tức sẽ biết, không cần phải là m mấy Äiá»u thừa thãiâ.
Nháºm Má» rá»t cuá»c không nghÄ© ra phải há»i cáºu cái gìâ¦
Hạ Phong xoay ngÆ°á»i quay lÆ°ng lại vá»i Nháºm Má», dần dần khép mắt lại. Nháºm Má» nhìn ra bên ngoà i, trá»i Äã gần sáng, má»t giá» nữa anh phải lên máy bay.
Vì chá» Hạ Phong, cả Äêm Nháºm Má» không há» chợp mắt, má»t má»i, anh cÅ©ng thiếp Äiâ¦
Ngủ Äược mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng, Hạ Phong lại tá»nh, là bá» Äiá»n thoại Äánh thức. Tìm má»t há»i má»i biết không phải Äiá»n thoại của mình mà là của Nháºm Má».
Thấy Nháºm Má» ngủ say, Hạ Phong liá»n thay anh nghe máy.
âNháºm Má»â.
Hạ Phong ngây ngÆ°á»i má»t lúc, biết rõ ngÆ°á»i nói chuyá»n là ai, cha Nháºm Má», Trầm ChÆ°Æ¡ng.
âNghÄ© Äến Äâu rá»i?â
Hạ Phong không lên tiếng.
Không nghe Äược lá»i Äáp Trầm ChÆ°Æ¡ng cÅ©ng không ÄỠý, cho rằng con trai là không muá»n nói chuyá»n. MÆ°á»i lần thì có tá»i bảy lần Nháºm Má» trầm mặc không lên tiếng, ông cÅ©ng Äã quen nên không nghÄ© tá»i ngÆ°á»i nghe không phải con trai mình mà là tình nhân của con trai.
âCon cÅ©ng không còn nhá», nên suy nghÄ© má»t chút. Ta cÅ©ng không muá»n bức con, nhÆ°ng ta chá» có má»t Äứa con trai là con, cÅ©ng Äã má»t bó tuá»i rá»i. An tiá»u thÆ° là cô gái rất tá»t, Äá»i vá»i con cÅ©ng tháºt lòng, không cần phải bá» lỡâ.
Là khuyên Nháºm Má» cÆ°á»i vợ a? Nói tháºt ra, Hạ Phong thà rằng nghe Trầm ChÆ°Æ¡ng dùng giá»ng Äiá»u nhÆ° của Thần Hách mà nói, dùng súng chá» và o Äầu Nháºm Má» bắt buá»c anh chứ không phải là dùng chiêu bà i tình thân nà y.
Nháºm Má» tá»nh, lấy Äiá»n thoại từ tay Hạ Phong, tắt máy.
Hai ngÆ°á»i mặt Äá»i mặt.
Sau Äó Hạ Phong cúi Äầu xuá»ng, không biết Äang suy nghÄ© Äiá»u gì. Má»t lát sau cáºu ngẩng Äầu: âMuá»n kết hôn?â
Nháºm Má» nghiêm trang: âÄúng váºy, rất sá»m sẽ kết hôn. Có thá» là tháng sau, nếu không tá»t thì có thá» phải hai thángâ.
Khuôn mặt Hạ Phong Äã lạnh dÆ°á»i 0 Äá»: âNếu muá»n kết hôn tôi là m nhân viên sẽ tặng má»t phần quà nhá»â. Vừa nói xong liá»n Äấm Nháºm Má».
Vì quá bất ngá», Nháºm Má» không tránh Äược. Hạ Phong không thèm nhìn lại, Äẩy cá»a xe rá»i Äi.
NhÆ°ng Nháºm Má» không buông tay mà giữ chặt cá» tay cáºu.
âBuông tay.â
âAnh buông tay thì tìm ai kết hôn vá»i anh? Em nghÄ© anh Äi tìm quá»· hay An tiá»u thÆ° kết hôn sao?â Nháºm Má» cau mà y. Má»t Äấm của Hạ Phong nhÆ° muá»n Äánh chết anh⦠Anh chá» nghÄ© muá»n trêu chá»c bảo bá»i Äá» ngÆ°á»i ta khẩn trÆ°Æ¡ng mà thôi, ai ngá» lại xuá»ng tay ác nhÆ° váºy.
Hạ Phong ngây ngÆ°á»i.
Nháºm Má» thấy cáºu không Äi, liá»n lôi kéo cáºu và o xe, sau Äó Äóng cá»a xe lại.
âThần Viá»t, cho anh má»t lý doâ.
âKhông có lý do.â
âAnh tá»± dÆ°ng bá» Äấm, dù sao em cÅ©ng phải giải thÃch chứ. Tá»· nhÆ° là ghen hoặc là không tiếp thu Äược tin tức anh muá»n cùng ngÆ°á»i khác kết hônâ.
Hạ Phong nhìn anh nói ra lá»i trái vá»i lÆ°Æ¡ng tâm: âKhông cóâ. Cáºu cảm thấy Äây không phải là ghen, thuần túy chá» là dục vá»ng muá»n giữ lấy lại phát tác mà thôiâ¦
âKhông có? Anh tin tÆ°á»ng em không ghen,â Nháºm Má» cÆ°á»i xấu xa, âmá»i là lạâ. Sau Äó nhanh chóng Äặt cáºu dÆ°á»i thân mình hôn cáºuâ¦
Lúc nà y, Nháºm Má» chiếm hết Æ°u thế khiến anh vô cùng hÆ°ng phấn. Chá» là thá»i gian quá ngắn, Hạ Phong lại má»t má»i không có nhiá»u tinh lá»±c Äáp lại.
Hoan ái qua Äi, Nháºm Má» nhÆ° má»t con mèo thá»a mãn liếm khóe miá»ng Hạ Phong, ngÆ°á»i phÃa dÆ°á»i lại vung tay tát anhâ¦
âPhÃa cha anh thì anh tÃnh toán thế nà o?â Hạ Phong há»i. Khiến Trầm ChÆ°Æ¡ng từ nay vá» sau tuyá»t háºu, lÆ°Æ¡ng tâm cáºu cÅ©ng cắn rứt. NhÆ°ng cáºu còn không tá»t bụng tá»i mức Äá» há» Nháºm cÆ°á»i vợâ¦
âYên tâm, chá» cần em còn sá»ng anh nhất Äá»nh giữ Äúng Äạo là m chá»ngâ.
Có trá»i má»i biết Äạo là chá»ng là cái gì, nhÆ°ng Hạ Phong cảm thấy rất thoải mái (thế ra anh là vợ ạ =]]). 20 phút sau, máy bay cất cánh.
Nhìn máy bay cà ng ngà y cà ng nhá», Hạ Phong duá»i thắt lÆ°ng, thá» phà o nhẹ nhõm. Rá»t cục cÅ©ng có thá» có Äược và i ngà y thanh tá»nh, cáºu láºp tức nghÄ© Äến má»t ngÆ°á»i, không phải Hà n LÄng mà là Tá» Ngạn Chi.
Tháºt lâu không có cùng Tá» Ngạn Chi Äi uá»ng rượu.