—
Ngày 27 tháng 2.
Tháng hai vẫn chưa hết thì giới giải trí đã bị chấn động.
Trong studio, Hạ Phong ngồi trên ghế, nhìn trọn vẹn tin tức đang gây chấn động.
Tại đêm trước ngày khởi động [Thâu thiên kế hoạch], giới truyền thông tung ra tin tức nghệ nhân dưới trướng của Vi Củng Nhiên bị China Era Entertaiment lấy về không ít.Không đến hai giờ sau, người đại diện của Vi Củng Nhiên chứng nhận tin tức này là thật, đồng thời nói công ty của Vi Củng Nhiên đã không tồn tại. Đặc biệt còn nói thêm: Vi Củng Nhiên đã gia nhập công ty Central Productions (Đối thủ truyền kiếp của CEE)
Bởi vì sự kiện này, [Thâu thiên kế hoạch] lùi lại ngày khởi động máy.
Đủ loại tin tức đưa ra phỏng đoán khiến Hạ Phong rối tinh rối mù. Chân tướng như thế nào, Hạ Phông đoán có một người nhất định sẽ biết rõ ràng – Tô Ôn. Anh ta cùng Vi Củng Nhiên là bạn bè, lại thêm đã nhiều năm trong giới giải trí hẳn là sẽ biết được sự tình.
Bất quá, muốn moi được tin từ trong miệng Tô Ôn thật sự vô cùng khó khăn.
Điện thoại vang lên nhưng Hạ Phong không tiếp. Ngoại trừ Nhậm Mộ ra cũng chẳng còn ai chăm chỉ gọi điện cho cậu như vậy. Chuông điện thoại vẫn reo không ngừng, không chịu được cậu tắt máy.
Nhậm Mộ quả thực càng ngày càng lớn mật, quả thực đã xem biệt thự Thần gia thành nhà anh, không có việc gì cũng mặt dày chạy đến, có khi dứt khoát không chịu đi đòi qua đêm. Hai ngày nay, ông chủ Nhậm nghĩ ra trò mới, nói cái gì mà không muốn sớm ngày phiêu bạt mà muốn ổn định lại: Nói trắng ra chính là muốn cùng Hạ Phong đi Châu Âu đăng kí kết hôn…
Một lát sau, Tô Ôn đem điện thoại của mình đưa cho cậu.
“Thần Việt, điện thoại”.
Hạ Phong rời mắt khỏi trang báo nhìn Tô Ôn, ý hỏi: Ai?
Tô Ôn nghiêng điện thoại cho cậu, trên màn hình cho thấy một cái tên: Ivy.
Hạ Phong vò đầu, cậu và Ivy đã gần một tháng không gặp nhưng Ivy luôn có thể tìm ra lý do để gọi điện với cậu sau đó trò chuyện một hồi. Cậu đã nhiều lần ra hiệu nhưng Ivy không biết là không rõ hay giả vờ không rõ. Nhận điện thoại của Tô Ôn, cậu đi vào phòng thay đồ nghe.
“Có chuyện gì sao Ivy?”
“….Thần Việt”, Ivy ngập ngừng.
“Ừ.”
Hạ Phong ừ một tiếng sau, hai người lại trầm mặc. Nhìn thời gian cuộc gọi, Hạ Phong cảm thấy mình là nam nhân nên nói chuyện thẳng thắn một chút, không cần phải vòng vo nhiều làm gì.
“Ivy, thực xin lỗi”.
Nói ra câu đấy, cùng với sự trầm mặc khiến người ta có chút hít thở không thông. Tựa người lên tường, Hạ Phong cũng không rõ nên làm gì, cúp máy hay tiếp tục để lãng phí thời gian cuộc gọi như vậy?
Một lát sau, Ivy mở miệng, hơi nghẹn ngào: “…Không có gì phải xin lỗi cả”. Từ trước tới giờ, cô vẫn biết mình luôn tự lừa dối bản thân, Thần Việt đối với cô không có tình cảm gì.
Ivy từ lúc vừa trở thành người mẫu đã nổi tiếng, luôn có rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô, nhưng với Thần Việt tựa như đụng phải một bức tường. Cô hoài nghi có phải là do mị lực của mình chưa đủ, trong lúc phần lớn nam giới ánh mắt đều rơi vào trước ngực của cô thì Thần Việt lại chú ý đến những món ăn trên bàn hơn…
Vì Thần Việt, cô đã chú ý trang điểm khiến cho mình càng trở nên xinh đẹp, nhu nhược… Tất cả đều biết rõ gần đây cô rất xinh đẹp…
Không chiếm được, cô lại càng muốn có.
Nghe Ivy nói như vậy, Hạ Phong ngược lại có cảm giác mình đang phạm tội.
Ivy nói, “Thần Việt, từ nay về sau em muốn mời anh ăn cơm anh sẽ không từ chối em chứ?” Nếu không thể trở thành tình nhân, làm bạn bè cũng không tệ.
Hạ Phong không kịp phản ứng, kêu a một tiếng, một lát sau mới nói: “Đương nhiên sẽ không từ chối rồi! Anh mời em a! Không có vấn đề gì!”
“Thần Việt, em hỏi anh một chuyện, anh không được cự tuyệt”.
Lời Ivy nói có chút ngoài ý muốn, Hạ Phong cũng chỉ có thể đáp ứng: “Có thể, em cứ hỏi đi”.
“Anh có phải gay không?”
Hạ Phong sững sờ, “Vì sao lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì đại bộ phận nam gới đều nhìn ngực của em hoặc là muốn tiến thêm một bước nữa, còn anh tựa như khúc gỗ vậy. Là vì em có chỗ nào khiến anh không vừa ý hay do anh là gay, chẳng qua chỉ giả bộ thích nữ giới?”
Đây là nguyên nhân sao? Hạ Phong nhịn không được xấu hổ. Thì ra nữ giới mặc trang phục hở ngực, ăn mặc khêu gợi mà mình không nhìn chằm chằm vào những chỗ đó thì được kết luận là gay sao? Đây là lý luận gì vậy….
“Anh thích nữ giới” đó là chuyện của rất nhiều năm về trước…
“Vậy anh từng nhìn lén qua em sao?”
“Vụng trộm ngắm qua”. Đây hẳn là đáp án của nam giới thích nữ giới.
“Ngắm qua?” Ivy kinh ngạc…
Bị ngữ điệu này hỏi, Hạ Phong do dự: “…Không có…”
“Không có?” ngữ khí nghi vấn….
“…Hẳn là có…”
“Cái gì gọi hẳn là có?”
Hạ Phong dứt khoát ngậm miệng. Vấn đề này, dù là cậu nói có hay không cũng không đáp ứng được người ta. Nếu là nhìn thì cậu sẽ trở thành tên sắc lang làm ra vẻ đạo mạo; nếu như không, Ivy hẳn sẽ coi cậu thành gay…
Thấy cậu không nói, Ivy cũng không hỏi nữa, nói vài câu đầu cua tai nheo sau liền cúp máy.
Bỏ di động vào túi quần, Hạ Phong nhíu mày đi ra. Tô Ôn thấy cậu như vậy làm khẩu âm hỏi cậu làm sao vậy. Hạ Phong nói lại chuyện vừa rồi một hồi, hỏi lại một câu: Anh định trả lời như thế nào?
Tô Ôn nhíu mày: Tôi quên rồi…
Khép lại lịch trình, Tô Ôn nói với Hạ Phong: “Giám đốc Bàng gọi điện thoại nói cho tôi có một buổi casting bảo cậu trở về công ty.
“Casting cho cái gì?” Tô Ôn không trả lời.
Hạ Phong trở về công ty.
Đem xe đỗ ở gara, cậu bước vào thang máy nghĩ xem là casting gì mà khiến cho Bàng Tùng tự mình gọi điện thoại đến. Cửa thang máy mở ra, cậu khép lại suy nghĩ đi vào.
Hạ Phong nhìn bên trong, có chút giật mình. Người bên trong chính là người từ sau lễ trao giải Hoa ưng vẫn bận rộn không gặp được – Hàn Ảnh đế.
Hàn Lăng có vẻ không khỏe, sắc mặt tái nhợt. Hạ Phong vừa nhìn thấy đã có cảm giác anh có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Vừa nhìn thấy cậu, khuôn mặt Hàn Lăng liền đóng băng phân nửa. Không nghĩ tới đến casting cũng gặp phải cậu…
Thấy Hàn Lăng như vậy, Hạ Phong cũng muốn ân cần hỏi thăm một câu nhưng lại sợ anh sẽ không do dự đánh mình.
Năm năm cảm tình giờ đã không cứu vãn được.
Thang máy đi lên, không khí làm cho người ta cảm giác hít thở không thông.
Hàn Lăng quay người ra phía khác, không muốn nhìn thấy khuôn mặt chán ghét của Thần Việt. Hạ Phong tựa lên tường, lấy điện thoại cầm tay ra, mở máy.
Hơn mười cuộc gọi nhỡ.
Ngay một khắc chuẩn bị ra khỏi thang máy, một chuyện không ngờ đến xảy ra. Đèn thang máy lóe sáng lên một lần sau đó cả thang máy chìm vào bóng tối. Ngay sau đó thang máy cũng ngừng lại…
Hạ Phong nghĩ, phỏng chừng phim truyền hình 8h tối cũng không có cẩu huyết như vậy…
Từng có một khắc, cậu thật sự cho rằng mình liền vĩnh viễn trở thành truyền thuyết, thiếu chút nữa còn đi ôm ai đó coi như là từ biệt trước khi chết.
Cậu chính là đê tiện, đê tiện từ trong xương tủy. Biết rõ lúc này Hàn Lăng hận mình thấu xương, biết rõ ràng có một người so với Hàn Lăng càng thích hợp với mình, biết rõ ràng tình cảm của mình với anh đã càng ngày càng mờ nhạt, biết rõ…
Aish, cậu chính là một kẻ đê tiện
Trong thang máy rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Hạ Phong cho rằng Hàn Lăng đã tắt thở. Rõ ràng có người khác ở đây nhưng Hạ Phong lại không cảm nhận được, thực sự là quỷ dị.
Lập tức, cậu mở đèn điện thoại lên, thang máy được chiếu sáng một chút, phát hiện người kia vẫn còn sống, chỉ là sắc mặt tái nhợt.
“Hàn Lăng, anh không sao chứ?” Hạ Phong dịch đến gần nhưng Hàn Lăng tựa như một con nhím xù lông không cho bất cứ kẻ nào đụng chạm đến mình.
“Cút ra xa cho tôi”.
Hạ Phong đành phải lui về phía sau, rất nhanh, cậu nhấn nút khẩn cấp trong thang máy, sau đó gọi điện cho Nhậm Mộ.
Thang máy bỗng nhúc nhích, theo đó là tiếng kẽo kẹt của dây cáp. Trọng tâm không ổn định khiến Hạ Phong ngã xuống.
Mà Hàn Lăng trực tiếp ngã sấp lên người Hạ Phong.
Nghe tiếng Hạ Phong kêu đau Hàn Lăng mới ý thức được mình đang đè lên cậu. Tựa như gặp quỷ, Hàn Lăng lập tức đứng lên tránh ra chỗ khác.
“Alo” Đầu kia Nhậm Mộ đè ép âm thanh rất nhỏ.
Cầm lấy điện thoại, Hạ Phong cũng không có tâm tư quản họ Hàn làm sao, rất nhanh nói vào điện thoại: “Nhậm Mộ”.
“Thần thiếu gia, rốt cục nhớ tới anh sao?” Nhậm Mộ trầm thấp nở nụ cười, “Anh đang họp, lát nữa chúng ta gặp nhau”.
Nghe giọng điệu này của Nhậm Mộ, Hạ Phong rụt lại một góc, không muốn Hàn Lăng nghe thấy. Cảm giác như mình đang yêu đương vụng trộm vậy…
Lắc đầu, cậu cũng sắp chết, còn quản vụng trộm hay không vụng trộm gì nữa. Lập tức, cậu bạo phát, rống vào điện thoại: “Tôi đang bị kẹt trong thang máy của công ty, con mẹ nhà anh nếu không đến nhanh thì chờ đến tang lễ của tôi rồi đến mà khóc tang!”
Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh ghế bị đạp đổ, còn có tiếng cửa mở ‘ầm’ một tiếng.
“Thần Việt, chờ anh! Anh sẽ đi cứu em ngay bây giờ!”
Hạ Phong thở dài một hơi, nghĩ thầm thời khắc này, Nhậm Mộ vẫn đang tín nhiệm. Nghe động tĩnh từ điện thoại truyền đến. Cậu chỉ hi vọng phá cửa thang máy không gặp phải sự cố gì…
Hạ Phong nghe tiếng Nhậm Mộ rống lên: (Nhậm Mộ’s chửi bới show xin phép được bắt đầu =]])
“Mẹ nó, còn không làm nhanh lên cho tôi!”
“…Không được? Không được cũng phải làm! …. Cạy cửa thang máy ra! Nhanh lên!”
“Một đám ngu xuẩn…”
“….Muốn tôi đem đầu mấy người vặn xuống làm bóng đá không hả?….”
…..
Tiếp đó là tiếng nói chuyện với Hạ Phong, thanh âm rõ ràng ôn nhu nhiều hơn: “Thần Việt, cho anh hai phút, hai phút thôi!” Bạn đang
Có trá»i má»i biết Äược thang máy nà y có thá» chá» Äược hai phút hay không, nhÆ°ng Hạ Phong vẫn trả lá»i: âÄược, tôi tin tÆ°á»ng anh.â
Äầu kia Äiá»n thoại là tiếng bÆ°á»c chân báºn rá»n, tiếng ngÆ°á»i âm Ä©. Äá»i láºp vá»i bên ngoà i, trong thang máy yên tÄ©nh, mang theo sợ hãi.
Hạ Phong ngá»i xuá»ng, rút ra Äiếu thuá»c, châm lá»a. Loại tình huá»ng nà y còn có tâm tình hút thuá»câ¦. Cho dù thang máy không Äem hai ngÆ°á»i rÆ¡i chết thì cÅ©ng sá»m bá» khói thuá»c là m ngạt chếtâ¦.
âNà y.â Hạ Phong cho Hà n LÄng má»t Äiếu thuá»c, thấy anh không nháºn, cáºu nói: âChá» là giúp bình tÄ©nh má»t chút thôi, tôi không có ý khác. Hút Äi, không chừng lát nữa chết không ká»p hút thuá»câ.
Trong thang máy, Äiếu thuá»c có vẻ rất sáng.
Hà n LÄng ngá»i trong góc do dá»± má»t chút, cháºm chạp nháºn lấyâ¦
Hạ Phong lại Äá»t thêm Äiếu khác, ngáºm và o miá»ng. Hiá»n tại cáºu không muá»n nói vá»i Hà n LÄng chuyá»n mình là Hạ Phong nà y ná» nữa mà hÆ°á»ng thụ sá»± bình tÄ©nh hiếm có giữa hai ngÆ°á»i⦠Má»t lát sau cầm lấy Äiá»n thoại nghe tiếng Nháºm Má» chá» huy, cáºu ná» nụ cÆ°á»i.
Hai phút Äã sá»m qua lâu, nhÆ°ng Nháºm Má» vẫn chÆ°a Äến, bảo cáºu kiên nhẫn, Äợi má»t lát là tá»t rá»iâ¦
Thang máy lại chuyá»n Äá»ng, tiếng dây cáp ma sát lại vang lênâ¦
Cá»a thang máy Äá»t nhiên má» ra má»t khe há», sau Äó dần má» rá»ng. Thang máy Äã trượt xuá»ng bên dÆ°á»i khá nhiá»u nên có vẻ khó ra.
âThần Viá»t!â Nháºm Má» quỳ trên mặt Äất, thò Äầu và o, hô to.
Hạ Phong nhìn ánh sáng rá»i và o, ném tà n thuá»c, Äứng lên, túm Hà n LÄng dáºy: âAnh ra ngoà i trÆ°á»c!â
Hà n LÄng còn chÆ°a ká»p phản ứng, Hạ Phong liá»n kéo Hà n LÄng ra ngoà i. Nháºm Má» vừa thấy tay vÆ°Æ¡n lên liá»n dùng sức kéo ra.
Khi thấy khuôn mặt kia, lông mà y Nháºm Má» nhÃu lại, rá»ng lên: âVì sao lại là anh?!â Toà n tâm toà n ý cho rằng Äã nắm Äược tay của ngÆ°á»i nà o Äó, không nghÄ© tá»i Äã cầm nhầm⦠Có má»t khắc, anh nghÄ© muá»n Äẩy Hà n LÄng xuá»ngâ¦
Mặc dù không có cảm tình gì vá»i Hà n LÄng, Nháºm Má» vẫn cứu Hà n LÄng. Thô bạo kéo Hà n LÄng lên sau, Nháºm Má» vá»i và ng Äi cứu bảo bá»i của mìnhâ¦
Hạ Phong thoát chết không chút hình tượng thá» há»n há»n trên mặt Äất. Má»i ngÆ°á»i thấy cáºu Äã bình an thoát hiá»m liá»n tản dần Äi. Ngẩng Äầu nhìn Nháºm Má», cáºu thá» dà i nhẹ nhõmâ¦
NgÆ°á»i Äà n ông nà y, cáºu muá»n.
Vì tráºn tai nạn nà y, Hạ Phong bá» lỡ casting, là casting cho má»t bá» phim Äá»ng tÃnh luyến ái. Trách không Äược Tô Ãn không nói, nhất Äá»nh là do Bà ng Tùng yêu cầuâ¦
ChÃnh cáºu là gay còn Äi diá»
n sao? HÆ¡n nữa, nếu diá»
n tá»t thì sợ bá» dÃnh phải mấy cái scandal linh tinh, nếu diá»
n không tá»t lại sợ là m há»ng danh tiếng của mìnhâ¦
Vì tránh cho chuyá»n nà y xảy ra má»t lần nữa, ông chủ Nháºm láºp tức gá»i ngÆ°á»i Äá»i thang máy.
Ná»a giá» sau, dÆ°á»i gara, Hạ Phong Äang thÆ°á»ng thức Äiếu thuá»c Äầu tiên sau khi thoát chết.
Phá»ch má»t tiếng, cá»a xe bá» ngÆ°á»i hung hÄng Äóng lại. Äá» tránh khá»i tai nạn, cáºu ném Äiếu thuá»c ra khá»i cá»a xe. Nhìn ngÆ°á»i Äi và o không có hút thuá»c, cÅ©ng không sinh khÃ.
Hạ Phong ÄÆ°a tay dá»±a và o cá»a xe, ngẫm nghÄ© nên bắt Äầu nói nhÆ° thế nà o. Còn chÆ°a ká»p nói, Nháºm Má» liá»n kéo cỠáo cáºu vá» phÃa mìnhâ¦
Nụ hôn có chút khẩn trương.
Bắt Äầu từ má»t nụ hôn rá»i dần biến Äá»i.
Ghế xe bá» hạ xuá»ng, Hạ Phong Äem Nháºm Má» Äặt dÆ°á»i thân, Äá»ng thá»i giữ lấy gáy của anh, cắn xé môi Nháºm Má», háºn không thá» nuá»t lấy ngÆ°á»i dÆ°á»i thân mìnhâ¦
Khó có Äược Hạ Phong chủ Äá»ng, Nháºm Má» sao có thá» cá»± tuyá»t? Anh cá»i dây lÆ°ng của hai ngÆ°á»i, tay dá»c theo sá»ng lÆ°ng của Hạ Phong di chuyá»n Äến khu vá»±c nhạy cảm của cáºu, theo khe há» Äi và oâ¦
Äá»ng tác khiến Hạ Phong cháºm lại, cÅ©ng kêu rên má»t tiếng. Hai mắt toà n bá» ngáºp trà n dục há»a, cáºu má» hai chân Nháºm Má» ra, khẽ cắn và nh tai anhâ¦
Tiá»n hà rất hoà n mỹ, thân thá» cả hai dÆ°á»ng nhÆ° Äá»u bá»c lên dục vá»ng tá»i nguyên thủy nhất. Tiếng hÃt thá» liên tiếp không ngừng, hai trái tim gần ká» Äáºp mạnhâ¦
Cảm giác nà y, Hạ Phong chÆ°a từng cảm nháºn Äược. Má»t dòng sức mạnh từ trong thân thá» bắt Äầu nảy sinh, trong nháy mắt trà n ra khắp các lá» chân lông khiến máu nóng sôi trà oâ¦
Hạ Phong nhìn Nháºm Má», Nháºm Má» vẫn Äang nhìn cáºuâ¦
Äây là má»t thá»i khắc vô cùng tuyá»t hảo, nhÆ°ng vấn Äá» lại Äến.
âTôi muá»n tá»i trÆ°á»câ. Bá» thua mấy lần, Hạ Phong lúc nà y không chá»u lui bÆ°á»c.
Thá»i khắc nà y, Nháºm Má» má»i biết mình Äang rÆ¡i và o hoà n cảnh bất lợi, giữa hai chân bá» ngÆ°á»i chiếm cứ, phÃa trÆ°á»c Hạ Phong ngÄn chặn, Äằng sau Äã không thá» lui lại. Không gian trong xe vá»n không lá»n, hiá»n tại nghÄ© muá»n dá»ch chuyá»n thân mình cÅ©ng Äã rất khó khÄnâ¦
Cùng Hạ Phong trên giÆ°á»ng tháºt sá»± không dá»
dà ng, tá»±a há» má»i lần phải Äánh nhau má»i có thá» thuáºn lợi tiến hà nh. Nháºm Má» cảm thấy thá»i khắc nà y, sức mạnh cÅ©ng không thá» thay Äá»i Äược cục diá»n, Äà nh phải tÃnh toán biá»n pháp khác. Anh nhÃu mà y: âCó thá»â.
Äạt Äược Äáp án thá»a mãn, Hạ Phong cong khóe miá»ng, sau Äó bà n tay bắt Äầu sá» loạnâ¦
Hạ Phong vẫn Äang bá»n bá» khiêu khÃch Nháºm Má». Khi cáºu Äem phân ná»a thân thá» dá»±a và o ngÆ°á»i Nháºm Má», nguy cÆ¡ xuất hiá»n. Nháºm Má» Äem chân hÆ°á»ng lên ngÆ°á»i Hạ Phong cáºu dẫn, sau Äó thuáºn lợi xoay ngÆ°á»i Äặt Hạ Phong dÆ°á»i thânâ¦
Nhưng kế hoạch thất bại.
âTôi biết rõ anh sẽ ra chiêu nà yâ. Từng bá» Äánh bại, Hạ Phong chắc chắn há» Nháºm sẽ không dá»
dà ng thuáºn theo, khẳng Äá»nh có kế hoạch. âHôm nay Äến lượt tôiâ.
Hôm nay, rá»t cục có thá» trả lại má»i nhục lần trÆ°á»c.
Nháºm Má» ná» nụ cÆ°á»i: âEm tháºt sá»± là không nháºn thua a!â
âNói tháºt dá»
â.
Hạ Phong Äem áo mÆ°a trong túi quần ra nhanh chóng Äá»i và o. TrÆ°á»c khi Nháºm Má» Äến cáºu Äã chuẩn bá» sẵn sà ng⦠Thân thá» tiến gần Nháºm Má» nói bên tai anh: âTôi muá»n thượng anhâ.
Nháºm Má» còn chÆ°a ká»p phản ứng Äã bá» tiến và oâ¦
Giá» khắc nà y, anh quả thá»±c háºn không thá» bóp chết Hạ Phongâ¦
Bá» thượng cùng thượng khác biá»t rất rõ rà ng, ngÆ°á»i phÃa sau rất vui sÆ°á»ng mà ngÆ°á»i phÃa trÆ°á»c giãy dụa trong thá»ng khá» và khoái cảm⦠Má»t lần lại má»t lần Äánh và o, Nháºm Má» lá»±a chá»n buông tha thá»ng khá» mà cháºm rãi hÆ°á»ng thụâ¦
Cả hai Äá»u rất Än ý ngáºm miá»ng lại, không có ý muá»n phát ra âm tiết nà o. Äây là bãi Äá» xe ngÆ°á»i Äến ngÆ°á»i Äi, cả hai Äá»u cảm thấy không cần phải má»i má»i ngÆ°á»i Äến xem trình diá»
n trá»±c tiếpâ¦