Sau lễ giáng sinh.
Sáng sớm, Hạ Phong phải đến studio. Ngồi trên ghế, cậu nghe Tô Ôn nói lịch trình kế tiếp mấy tháng tới của mình.
“Cậu cùng Vi Củng Nhiên sẽ hợp tác đóng phim năm mới là [Thâu Thiên Kế Hoạch]*, khởi quay vào 23 tháng 6. Còn có một bộ phim truyền hình…”
([Thâu Thiên Kế Hoạch] 偷天计划 – Ta bó chiếu rồi)
Khoanh tay, Hạ Phong nhìn cửa lớn của studio. Hàn Lăng mất tích cuối cùng được Lý Khả Nhạc tìm về, đây là tin mà tối qua Tô Ôn nói cho cậu biết, nhưng không nói là tìm thấy ở đâu.
Tô Ôn thấy Hạ Phong không yên lòng liền đẩy cậu, hỏi: “Thần Việt, có nghe thấy không?”
Hạ Phong gật gật đầu.
“Tốt lắm, nhắc lại cho tôi kế hoạch kế tiếp phải làm những gì?” Tô Ôn khép lại lịch trình, nghiêm mặt nhìn cậu. Nhìn cậu từ lúc vào studio như người mất hồn, có thể nghe được đúng là kì quái.
“…. Anh nói lại lần nữa thử xem”.
“……”
Qua nửa tiếng, nam số 2 vẫn chưa xuất hiện, đạo diễn Hứa dường như không nhịn được nữa. Trợ lý đạo diễn thấy ông nhíu mày liền vội vàng gọi điện cho Lý Khả Nhạc.
Sau khi gọi điện xong, trợ lý nói mấy câu với đạo diễn Hứa. Hạ Phong không biết hai người nói gì nhưng thấy rõ Hứa Hoa hiện rất tức giận, mặt cũng biến thành màu đen.
Hàn Lăng không phải sẽ xảy ra chuyện gì chứ? Hạ Phong nhíu mày.
Đạo diễn Hứa ra hiệu, trợ lý cầm loa hô: “Tất cả mọi người chuẩn bị quay phim!” Hạ Phong đứng lên, vuốt phẳng lại bộ quần áo tù đã cũ sau đó nhìn quanh bốn phía.
Hàn Lăng vẫn chưa tới.
Sớm định quay cảnh Lục Thời và Lương Tiềm ăn cơm với nhau, Lục Thời hỏi Lương Tiềm thông tin về ba đại ca trong tù. Thế nhưng nam số 2 không có mặt nên phải quay những cảnh khác.
Lúc nghỉ ngơi, Tô Ôn đưa điện thoại di động của mình cho Hạ Phong, nói: “Ivy tìm cậu”.
Hạ Phong chỉ vào mình: Tìm tôi?
Tô Ôn gật đầu.
Ivy tìm tôi làm cái gì? Trong đầu toàn là nghi vấn, Hạ Phong cầm điện thoại đi ra ngoài nghe máy.
“Alo”
“Thần Việt, umm…” Thanh âm của Ivy ngập ngừng, mãi không nói nên lời. Hạ Phong kiên nhẫn chờ, cũng không thúc giục. Phụ nữ gần đây đều rụt rè như vậy, đây là lý giải của Hạ Phong. Trước kia, cậu cũng từng kết giao với vài người phụ nữ, nói chuyện cũng đều chậm chạp lề mề như thế.
Một lát sau, Ivy mới nói tiếp: “Đêm nay có rảnh không?”
Đây là lời mời của một phụ nữ.
Hạ Phong tựa vào tường, suy nghĩ một chút liền lựa chọn cự tuyệt: “Đêm nay—”
Cậu còn chưa nói xong Ivy đã vội vàng cướp lời: “Vì để cảm ơn anh lần trước ở studio đã cho em mượn bờ vai. Em, có thể… mời anh được không?”
Con gái nhà người ta đã hạ mình như vậy, Hạ Phong không đành lòng cự tuyệt, đáp ứng. Hẹn rõ thời gian địa điểm liền cúp máy. Nhìn điện thoại cậu thở dài một hơi.
Nghe Ivy nói chuyện, tám chín phần là vừa ý mình. Nếu không phải gay cậu nhất định sẽ theo đuổi Ivy, Hạ Phong nghĩ.
Vừa xong việc, Hạ Phong liền đến chỗ hẹn. Một bữa cơm qua đi, cậu không nhớ rõ Ivy nói những gì, chỉ nhớ cô có đề cập qua Hàn Lăng.
Lúc lái xe, điện thoại vang lên. Cậu nhìn một chút, là Tổ Ngạn Chi gọi đến liền nghe máy.
“Alo”
“Thần Việt…”
Tổ Ngạn Chi nói không ngừng, nhưng Hạ Phong chỉ thấy đầu bên kia ồn muốn chết, hoàn toàn không hiểu được cậu ta đang nói cái gì. Vì vậy cậu liền rống lên: “Cái gì? Bên kia ồn quá, tôi không nghe được! Không nghe được…”
Tổ Ngạn Chi rống vào loa: “Chờ một chút!”
Hạ Phong nghe thấy bên kia dần an tĩnh lại, liền hỏi: “Chuyện gì?”
“Đêm 31 cậu rảnh không?” Thanh âm Tổ Ngạn Chi rất hưng phấn, “Có chuyện muốn nói, tôi mời cậu”.
Hạ Phong đầu đầy mồ hôi: “…trai đẹp cậu để dành cho chị em phụ nữ đi, tôi không rảnh”.
“Cùng bạn gái cậu sao?”
Cậu thì tìm bạn gái ở đâu? Nhưng vẫn không nhịn được nói dối: “Đúng vậy. Tôi đi cùng bạn gái, không rảnh”.
“Không sao, đem bạn gái cậu gọi đến, mọi người cùng đếm ngược chào năm mới”.
Đếm ngược chào năm mới? Lần cuối cùng cậu đi đã là rất nhiều năm trước, khi ấy cậu vẫn ở cùng Hàn Lăng. Một người thì không có gì hay ho cả, cậu cự tuyệt: “Không được, khó khăn lắm tôi mới có thời gian rảnh. Tôi muốn ở cùng cô ấy một mình”.
“Vậy được rồi!”
Kết thúc công việc đi dạo là thói quen của Hạ Phong, đêm nay cũng không phải ngoại lên. Nhìn xe chạy, cậu đi không mục đích. Bất tri bất giác đã đến dưới khu nhà của mình.
Mở cửa xe, cậu tựa người trên cửa xe, nhìn căn hộ đã từng thuộc về mình. Từ nơi này nhìn lên, mỗi cửa sổ đều là một mảnh tối.
Đèn đường chiếu xuống khiến khuôn mặt Hạ Phong chỗ sáng chỗ tối, tựa như một bức ảnh cũ. Ngón tay kẹp điếu thuốc, cậu kinh ngạc nhìn cửa sổ…
Ném tàn thuốc, Hạ Phong lái xe rời đi.
Đêm nay chưa muốn ngủ.
Đi vài vòng, Hạ Phong lên Tả Tuyền Sơn. Trên đường đi tốc độ cao khiến từng tế bào vốn đang ngủ say trong cậu sôi sục thức dậy.
Tiếng lốp xe chói tai vang lên khi vượt qua khúc cua khiến cậu càng hưng phấn, càng chạy càng kích thích. Đua xe tựa như cùng nữ nhân, không, là nam nhân kích thích dục vọng trong cậu…
Vào cua, ra cua, không ngừng lặp lại; trượt, lết bánh, xoay, mỗi động tác càng khiến cậu thêm kích thích…
Dưới tác dụng của kích thích này, hơn một tiếng đồng hồ Tả Tuyền Sơn tràn ngập tiếng lốp xe ma-xát trên mặt đường…. Đi tới lui một hồi, chuyện không may xảy ra.
Xe nổ lốp, thiếu chút nữa rơi xuống núi.
Ngậm điếu thuốc, Hạ Phong xuống xe. Ngòi xổm xuống nhìn lốp xe, cậu vỗ vỗ thân xe, bất đắc dĩ thở dài.
Ngồi trên đầu xe, cậu gọi điện thoại cho quản gia, kết quả gọi nửa ngày vẫn không có người nghe máy.
Lúc này chân núi truyền đến âm thanh lốp xe chạy. Nhìn về phía chân núi, chỉ thấy hai ngọn đèn xe không ngừng lập lòe…
Với tốc độ như thế, không đến hai phút sau sẽ đến đây, Hạ Phong nhìn đồng hồ suy đoán.
Không biết có thể đi nhờ xe hay không?
Xe rốt cuộc đã đến, Hạ Phong chuẩn bị hét to gọi chủ xe dừng lại, nhưng không ngờ xe cuốn theo một trận gió đến rồi trực tiếp đi qua….
“Này—” Hạ Phong hô to.
Quả nhiên, xe chạy chậm lại, còn nhanh chóng quay đầu, nhưng Hạ Phong hối hận.
Chiếc SLS này phỏng chừng không có mấy người đem loại xe ấy ra đua tốc độ.
Tôi tình nguyện đi bộ, đây là lời từ tận đáy lòng cậu. Đêm Giáng sinh hôm trước bị tên Nhậm Mộ này hôn… Loại chuyện kinh hoàng này chỉ sợ cả tháng sau Hạ Phong vẫn không quên được.
Nhậm Mộ không phải gay (Thật không O_ó), điều này cậu có thể vỗ ngực khẳng định. Tên này trước kia gặp gỡ không ít phụ nữ, tại sao có thể là gay? (Sao không được ò_O) Hơn nữa cậu nhìn thế nào cũng không phải. (Nhìn nhầm rồi anh ới Ọ_Ọ)
Cửa SLS mở, Nhậm Mộ đi ra. Nhìn Hạ Phong, sau lại nhìn xe cậu, phát hiện xe bị nổ lốp.
Anh khinh thường cong cong khóe miệng, nghĩ thầm cậu ta gọi lớn tiếng như vậy hóa ra là chuyện này. Hạ Phong còn chưa lên tiếng, anh đã nói:
“Lên xe”.
Nhìn chằm chằm Nhậm Mộ, trong đâu Hạ Phong không nhịn được kinh ngạc…
“Nhìn cái gì mà nhìn? Lên!” Thấy cậu cả buổi không có phản ứng, Nhậm Mộ không nhịn được quát lên.
Hạ Phong nheo mắt nhìn, nghĩ thầm Nhậm Mộ hẳn là không nhớ rõ chuyện hôm đó. Nếu giờ không lên xe hắn ta không biết đến khi nào mới có xe đến…
Nhìn Nhậm Mộ, cậu nhớ đêm Giáng sinh hắn uống say bí tỉ rồi nói mình là Hạ Phong, còn nói vô cùng khẳng định.
Tưởng tượng như thế, cậu lập tức nói: “Không dám phiền ông chủ Nhậm”.
“Như thế nào?” Nhậm Mộ đưa tay chống lên xe, cười xấu xa, “Sợ tôi ăn cậu rồi thượng cậu? Thần Việt”. (Thấy chưa =)) anh không gọi bạn là tội phạm rồi nhá =)))
Hạ Phong 囧….
“Ông chủ Nhậm, tôi khuyên anh đến bệnh viện kiểm tra”, Hạ Phong dừng lại một lúc, “khoa thần kinh”.
Nhậm Mộ nở nụ cười thêm rạng rỡ, nói: “Thần Việt, cậu là gay đúng không.”
Hạ Phong ngây người, còn chưa kịp phản ứng, Nhậm Mộ tiếp tục nói: “Sau lưng lén lút với bạn tốt của anh trai, nghe nói người kia cuối cùng bị chết”.
Tuy Nhậm Mộ nói không phải mình nhưng Hạ Phong nghe, đáy lòng vẫn không thoải mái. Cậu nhìn chằm chằm vào Nhậm Mộ, lạnh lùng nói: “Chuyện này có liên quan đến anh sao?”
Nhậm Mộ không trả lời, chỉ nhàn nhạt nói: “Lên xe đi. Lúc này, ngoại trừ trông cậy vào tôi cậu cũng không có lựa chọn khác”. Nhìn lướt qua Hạ Phong rồi bổ sung một câu: “Không phải sao?”
Hạ Phong 囧…
“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?” Cái tên tâm thần này, tự dưng nói mình gay rồi lại gọi mình lên xe, không biết muốn chơi trò gì?
“Cái gì như thế nào?” Nhậm Mộ cười cười, “Là cậu cảm thấy tôi sẽ làm gì cậu? Là cậu cho rằng tôi có âm mưu gì? Tôi không phải gay”. (tôi chỉ yêu em thôi *tự bổ sung trong lòng* =)))
Hạ Phong nghi hoặc nhìn anh ta. Nếu không phải gay thì quan tâm mình làm gì? Đồ thần kinh. Bất quá nếu không phải gay thế chuyện đêm Giáng sinh là như thế nào? Uống nhiều quá à…
Đứng một lát, Hạ Phong vẫn lên xe của Nhậm Mộ.
Nhìn ngoài cửa sổ, Hạ Phong cũng không có ý định cùng Nhậm Mộ nói chuyện. Bình thường anh ta vẫn nhìn mình không vừa mắt, việc nói chuyện này có thể tránh được thì cố tránh.
“Cậu rất yêu người đàn ông kia sao?” Nhậm Mộ thình lình nói một câu làm Hạ Phong không khỏi nhìn Nhậm Mộ.
Thần Việt rất yêu Quý Trọng, điểm này có thể theo lời Thần Nhung nói mà xác định được. Nếu không yêu thì sao lúc hai người bị ép chia tay Thần Việt lại vụng trộm đi cùng đến Nam Mĩ?
“Trả lời tôi”.
Hạ Phong rút ra kết luận: Đầu óc Nhậm Mộ chắc chắn là có vấn đề. Nghĩ như vậy, cậu ném ra đáp án: “Không biết”.
“Không biết?” Nhậm Mộ liếc mắt nhìn cậu, “Không muốn trả lời thì nói thẳng ra.
Nhậm Mộ chắc chắn là có chủ ý tra xét cậu, Hạ Phong bốc hỏa.
“Đây là bí mật cá nhân của tôi”.
“Tôi biết”. Nhậm Mộ cầm tay lái, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, “tôi chỉ hứng thú với quan hệ của cậu và người kia thôi”.
Hạ Phong tức giận, đây rốt cuộc là loại người nào? Cứ hỏi thăm chuyện cá nhân người ta chỉ vì mình thấy hứng thú? Biến thái! Cậu châm chọc nói: “Ông chủ Nhậm thấy hứng thú như vậy, không ngại biến mình thành gay thử xem. Gặp người như vậy có hứng thú không”.
Đột nhiên, Nhậm Mộ dừng xe. Thân thể Hạ Phong theo quán tính lao mạnh về phía trước, sau đó nặng nề bật về chỗ ngồi.
Nhậm Mộ nhìn Hạ Phong không nói câu nào.
Hạ Phong bị thành như vậy, hai mắt đều bốc hỏa.
“Biến mình thành gay?” Nhậm Mộ đột nhiên cười rộ lên, nhưng trong mắt không có chút tiếu ý mà nhiệt độ hạ xuống dưới 0. Nhìn Hạ Phong, anh nói lạnh như băng: “Vậy cậu nói cho tôi biết làm thế nào để biến thành gay”.
Tim Hạ Phong như dừng lại trong khoảnh khắc, đến lúc cậu tỉnh lại, cả người Nhậm Mộ hôn tới.
Lần trước cậu kinh ngạc, còn lần này thì hoàn toàn phát cuồng, Hạ Phong không chỉ đơn giản đẩy Nhậm Mộ ra mà sau đó còn đấm Nhậm Mộ một cái.
Không phải gay mà lại đi làm mấy chuyện của gay.
Nhậm Mộ bị đấm trúng nhưng không đánh lại mà nhìn cậu.
“Mẹ kiếp, sao không chết luôn đi! Điên thì cút đi tìm người khác, đừng đến tìm tôi!” Hét lên xong, Hạ Phong chuẩn bị rời xa, tránh khỏi cái tên biến thái này.
Ngay trong nháy mắt cậu đặt chân ra ngoài, Nhậm Mộ giữ chặt cậu, đem cậu kéo về trong xe.
“Tôi điên cũng là do bị cậu ép”. Nhậm Mộ gắt gao nhìn cậu. Khuôn mặt này không phải khuôn mặt anh nghĩ đến. Miệng mấp máy nhưng không nói ra lời. Dần dần, tay anh buông lỏng ra.
Hạ Phong dùng sức phất tay ra, xuống xe, phẫn nộ rời đi.
Nhậm Mộ nhìn cậu biến mất, tựa đầu vào ghế xe.
Điện thoại vang lên.
Nhìn dãy số trên màn hình, cậu tiếp điện thoại: “Điều tra đến đâu rồi”.
“Tra được sơ lược đại khái một chút”.
“Tôi bỏ tiền ra không phải để điều tra sơ lược đại khái. Tôi muốn biết sau khi cậu ta gặp tai nạn trong bệnh viện phát sinh hết thảy mọi chuyện! Còn nữa cả chuyện trong tù cũng tra cho kĩ càng”.
“Đã biết”.
Cúp điện thoại, Nhậm Mộ xuống xe, ngồi trên xe hút thuốc.
Anh nghĩ mình điên rồi.
Hạ Phong rõ ràng đã chết rồi, chính mình nhìn tận mắt trong nhà xác của bệnh viện, thậm chí tự tay sờ lên lồng ngực nới trái tim không còn đập nữa, người này sao có thể là Hạ Phong?
Chính là cậu ấy thực sự quá giống. Chữ viết giống như đúc, thói quen xấu cũng giống, dáng đi cũng giống. Có lẽ là quá giống nên mình không kìm lòng được mà hôn cậu ta….
Hạ Phong mang theo một bụng lửa giận trở lại Thần gia, thông báo chỗ để xe rồi lên phòng. Tắm rửa xong liền nằm trên giường.
Trằn trọc suốt hai giờ, Hạ Phong ngồi dậy hút thuốc. Lúc trước tức giận không suy nghĩ cẩn thận nhưng giờ nghĩ lại cậu nghi ngờ.
Nhậm Mộ không phải gay nhưng liên tục hai lần hôn mình. Lần đầu tiên có thể nói là Nhậm Mộ uống rượu, nhưng lần thứ hai thì giải thích thế nào? Lúc ấy anh ta rất tỉnh táo.
Có phải anh ta biết gì đó? Nhưng liền một khắc sau Hạ Phong bác bỏ. Nhưng vì sao đến đêm Giáng sinh anh ta nói mình là Hạ Phong? Hạ Phong túm tóc mình, bực bội đem tàn thuốc ném vào thùng rác.
“Con mẹ nó!” Hạ Phong rống lên trùm chăn lên người lại ngã xuống. Bạn đang
Nhìn chằm chằm lên Äèn, Hạ Phong hạ quyết tâm, nếu Nháºm há»i mình có phải là Hạ Phong không cáºu láºp tức thừa nháºn. Mặc ká» có cho mình là ngÆ°á»i bá» quá»· nháºp hay thần kinh cÅ©ng Äược, cả ngà y sá»ng bằng thân pháºn Thần Viá»t, bá» Hà n LÄng hiá»u lầm, bá» Tam gia chán ghét, bá» Nháºm Má» xem không vừa mắt⦠cáºu bắt Äầu chán nản.
Nghĩ như thế, tâm tình của Hạ Phong cũng khá hơn.