Tả Thiệu Khanh ngâm nga tiểu khúc vào nhà, đóng cửa phòng lại, ngã xuống giường lăn hai vòng, vui tươi hớn hở nghĩ: Tả Thiệu Yến muốn hưởng tề phúc chi nhân*, vứt bỏ thê tử cám bã trèo lên quý nữ nhà cao cửa rộng, vậy điều kiện tiên quyết gã ta cũng phải đậu cao trung mới được.
*Tề phúc chi nhân: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp
Y cũng không tin, một người đàn ông không công danh có vợ còn có thể vào được mắt vị cáo già triều thần kia.
Hiện tại chỉ cần xem Hà thị làm như thế nào, nàng ta tuy tính tình mềm yếu một chút, nhưng rốt cuộc là con gái quan lại, tuyệt đối không phải là người không có thủ đoạn.
Cho dù vì tương lai của nàng ta cùng đứa nhỏ trong bụng của nàng ta, nàng ta cũng không khỏi tâm sắc đá, sớm làm ra kế hoạch.
Nhếch khóe môi cười hai tiếng, Tả Thiệu Khanh đột nhiên nhận ra có một ánh mắt quỷ dị rơi vào trên người, sợ tới mức từ trên giường nhảy dựng lên, đợi sau khi thấy rõ người đứng trong góc, tim đập thiếu chút nữa mất tốc độ: “Ngươi…khi nào vào?”
Ẩn Nhất ôm cánh tay đứng một góc âm u ở trong phòng, nếu như không phải Tả Thiệu Khanh tính cảnh giác cao, đoán chừng còn chưa phát hiện được góc chết kia.
“Trước khi Tam gia vào nhà.”
Tả Thiệu Khanh nhớ tới Lục Tranh đã từng nói muốn cho Ẩn Nhất ở bên y trong một thời gian ngắn, lập tức đầu lớn như trâu: “Hiện tại trả hàng còn kịp không?”
“Tả tam gia lời này nên cùng chủ tử nhà ta nói.” Ẩn Nhất gương mặt bình tĩnh không gợn sóng dần hiện ra nụ cười.
Vừa rồi nếu không phải bởi vì Tả Thiệu Khanh cười đến quá gian trá, hắn ta thật sự nhịn không được nên nhìn y thêm vài lần, cũng không đến nỗi bị người phát hiện.
“Vậy Lục công gia lúc nào rảnh?” Tả Thiệu Khanh tròng mắt chuyển lòng vòng, cảmthấy có một ống loa ở bên người có lẽ cũng không tệ.
Ẩn Nhất từ trong bóng tối đi ra, góc cạnh khuôn mặt lộ rõ dưới ánh sáng, trên thái dương có một vết sẹo dài nhỏ làm phá hủy mỹ cảm.
“Bảo vệ Vũ Lâm chặn được mấy thám tử Bắc Địch, gia hôm nay cũng sẽ không hồi phủ.”
Tả Thiệu Khanh “A” một tiếng, sờ cằm nghĩ, đời trước lúc này còn có xảy ra chuyện lớn gì?
Nghĩ nửa ngày nghĩ không ra, Tả Thiệu Khanh cũng liền không thèm để ý, giống như dùng khóe mắt, suy tư làm thế nào sắp xếp hộ vệ như hình với bóng này.
Cũng không thể lúc mình đi tắm rửa, còn phải phơi bày dưới ánh mắt của hắn ta?Chỉ là nghĩ một chút, Tả Thiệu Khanh đã cảm thấy toàn thân sợ hãi.
Ẩn Nhất còn không biết mình bị ghét bỏ, hắn ta từ trong lòng ngực móc ra một đồ vật đưa cho Tả Thiệu Khanh: “Gia dặn thuộc hạ mang cho ngài.”
“Thứ gì?” Tả Thiệu Khanh đưa tay tiếp nhận, sờ lên lớp lụa bọc bên ngoài, thầm nghĩ: “Gói đẹp như vậy, sẽ không phải là Lục Tranh đưa cho y làm vật đính ước chứ?”
Miếng ngọc bội trước đây Lục Tranh đưa được y trân trọng đeo trên cổ, dù sao về sau là người một nhà, của Lục Tranh chính là của y, cũng không cần trả.
Xốc lên bao vải, bên trong lộ ra một quyển sách ố vàng, Tả Thiệu Khanh nhìn thấy quen mắt, mở ra nhìn, lập tức giật mình.
Dĩ nhiên là quyển hạ Thanh Tâm bí quyết.
“Tặng cho ta?” Tả Thiệu Khanh ngẩng đầu kinh ngạc hỏi, nếu như y nhớ không lầm,Lục Tranh đã từng nói vật này là Lục gia một đời truyền xuống một đời.
Tuy không tính là trấn gia chi bảo, nhưng cũng không thể tùy ý vứt bỏ.
Ẩn Nhất gật đầu, lại vứt xuống một quả bom tấn: “Lão phu nhân hẹn ngài canh ba giờ thìn ngày mai gặp ở cửa hông phủ quốc công.”
Quyển sách trong tay Tả Thiệu Khanh thiếu chút nữa rớt xuống: “Bà…lão nhân gia bà hẹn gặp ta? Vì cái gì?”
“Thuộc hạ không biết?” Ẩn Nhất thờ ơ trả lời.
“Bà tìm ta có việc?”
“Thuộc hạ không biết?” Ẩn Nhất đâu ra đấy trả lời.
“Vậy bà có nói muốn đi đâu không?”
“Thuộc hạ không biết.” Ẩn Nhất rất kiên nhẫn trả lời.
Tả Thiệu Khanh khóe miệng co lại: “Vậy ngươi biết cái gì?”
Ẩn Nhất liếc mắt nhìn y, nhàn nhạt trả lời: “Thuộc hạ không biết.” Hắn ta làm sao cóthể biết trong lòng Lão phu nhân nghĩ cái gì? Lại tại sao muốn hẹn gặp Tả Thiệu Khanh?
“Hôm nay không phải mới gặp qua sao? Chẳng lẽ Lão phu nhân đã hối hận, chuẩn bị lại đánh mình?” Tả Thiệu Khanh tự nhủ, ngay cả Ẩn Nhất lúc nào biến mất ở trước mắt cũng không chú ý.
Nghĩ nửa ngày không thể nghĩ ra, Tả Thiệu Khanh cũng liền buông tha, dù sao nhìn bộ dạng biểu hiện hôm nay của Lão phu nhân cũng không giống như là muốn đem y đuổi tận giết tuyệt.
Trong lòng thoải mái, Tả Thiệu Khanh cũng liền có tâm tư nghiên cứu bí tịch trong tay.
Thanh tâm bí quyết của y đã khôi phục đến tầng thứ hai, lờ mờ có dấu hiệu sắp đột phá, tốc độ này so với kiếp trước nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Y đang lo lắng đến tầng thứ ba liền dừng lại không tiến, Lục Tranh liền đưa tới phần lễ vật quý giá này.
Quyển hạ Thanh Tâm bí quyết cùng quyển thượng giống nhau không dài, chỉ có hơn mười trang giấy, như cũ phân ra ba tầng, Tả Thiệu Khanh mới nhìn hết một lần thì bỗng nhiên có loại cảm giác thông suốt.
Rất nhiều chi tiết trong quyển thượng cảm thấy tối nghĩa khó hiểu đều đã nhận được giải thích rõ, Tả Thiệu Khanh cũng rốt cục hiểu rõ, vì cái gì một bộ công pháp cao cấp y luyện một nửa lại hiệu quả không tốt.
Đây tuyệt đối không phải đơn giản là một cộng một thành hai, nếu là có thể đem quyển thượng hạ thấu hiểu, thành công sẽ có ngày y cũng có thể đưa bản thân vào hàng ngũ võ giả nhất lưu.
Hưng phấn dâng lên, Tả Thiệu Khanh cũng mặc kệ trời tối hay không, liền khoanh chân ngồi ở trên giường, đem khẩu quyết quyển thượng hạ mặc niệm một lần, dồn khí đan điền, nội lực ấm áp dọc theo tứ chi trăm mạch khuếch tán ra.
Cũng không biết ngồi bao lâu, Tả Thiệu Khanh chỉ cảm thấy ngũ quan lục giác đềuthông thấu hơn rất nhiều, vậy mà một hơi liền đột phá bình cảnh, đã đến tầng thứ ba.
Ẩn Nhất chợt nghe “ồ” một tiếng, không nghĩ tới công phu Tả Thiệu Khanh tăng lênnhanh như vậy, luồng sức lực phóng ra ngoài như có như không, khiến cho độ ấmtrong phòng tăng lên không ít.
Mà thiếu niên khoanh chân ngồi ở trên giường, toàn thân như được phủ một tầng sương trắng, vậy mà có loại cảm giác vũ tiên lúc ẩn lúc hiện.
Thật không hỗ là tinh túy cả đời của cao tăng đắc đạo, chỉ là luồng hơi thở này khiến cho người rất thoải mái.
Ẩn Nhất biết, trước mắt công lực của Tả Thiệu Khanh còn chưa đủ, cao thủ chânchính nội lực thâm hậu nên là thu liễm ở bên trong, giống như chủ tử nhà hắn ta vậy, dù đưa tay vào mạch môn, cũng sờ không ra nội kình.
Trời dần dần tối, Tả Thiệu Khanh giống như nhập định không nghe thấy được âm thanh náo động lớn ở bên ngoài, Ẩn Nhất nhảy lên nóc nhà, đè thấp thân thể hướng về phía Đinh Lan Uyển náo nhiệt nhất.
“Nhanh đi cửa lớn, lão gia vừa về đến liền nói bổn phu nhân có việc gấp tìm hắn.” Tiết thị trên mặt sắc mặt vui mừng dặn dò quản gia, vào đại phòng dặn dò Chu thị: “Đi phòng bếp nói một tiếng, đêm nay cho mọi người thêm đồ ăn.”
Chu thị thấy mụ tâm tình vô cùng tốt, cũng liền không sốt ruột nói cho mụ biết chuyện phòng bếp, tất nhiên là cười đồng ý.
Đợi tất cả hạ nhân trong phòng lui ra, Tiết thị vui sướng hài lòng kéo tay con gái nói: “Cuối cũng là khổ tẫn cam lai, có câu nói kia của Ngũ công chúa, Lục công gia đích thị là vừa ý con không thể nghi ngờ.”
Tả Thục Tuệ xấu hổ đỏ cả mặt, con ngươi trong mắt sáng rọi nhấp nháy: “Nương, câu nói kia của Lão phu nhân, nhưng là không hài lòng con gái?”
Tiết thị thu liễm vui vẻ, cẩn thận nghiền ngẫm từng câu nói của Lão phu nhân mấy lần: “Này cũng chưa chắc, có lẽ chỉ là thăm dò chúng ta mà thôi.”
Thấy con gái vẫn không rõ, Tiết thị giải thích nói: “Vi nương phỏng đoán, Lão phu nhân hẳn là đối với gia thế của Tả gia không hài lòng, cho nên có chút ý nghĩ để cho chúng ta biết khó mà lui, chỉ có điều Lục công gia cố ý, bà ta cũng không đem lời nói nói toàn bộ, không thấy sau đó bà ta đối với con có vài phần kính trọng sao? Bà ta đem đồ vật bên người ban thưởng cho con, chưa hẳn không bằng lòng con.”
Không thể không nói, Tả phu nhân, ngài thật sự quá đề cao con gái của ngươi rồi.
Ẩn Nhất nghe thấy mấy lời này xem thường nhướng mày, hắn ta thật sự không rõngười Tả gia tại sao lại có những ý nghĩ này, chẳng lẽ Lục gia từng nói cái gì khiếncho các nàng hiểu lầm sao?
Hắn ta định đứng dậy rời đi, chợt nghe thấy hai tiếng bước chân dồn dập tới gần, vì vậy kiên nhận cúi thấp người, tiếp tục nghe lén.
Cửa “két” một tiếng bị đẩy ra, phụ tử Tả Uẩn Văn bước nhanh vào, sau khi đóng cửa,Tả Uẩn Văn vội vàng hỏi: “Như thế nào?”
Tiết thị liếc mắt nhìn Tả Thục Tuệ, đem chuyện ngày hôm nay xảy ra tại Hí Viện miêu tả sinh động như thật một lần, thực tế lúc đang nói đến Ngũ công chúa, ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không buông tha.
Tả Uẩn Văn nghe xong cười ha ha ha ba tiếng: “Được được. Ta liền nói phủ Trấn quốc công như thế nào sẽ gửi thiếp mời cho cả nhà chúng ta, phải biết rằng chúng ta không quyền không thế, cùng phủ Trấn quốc công cũng không phải người thân bạn bè, trừ phi là hai nhà sắp trở thành thân gia.”
Tả Thiệu Yến đồng dạng thật vui vẻ, có một muội phu thực lực hùng hậu, quyền cao chức trọng, con đường nhập sĩ tương lai của gã ta nhất định càng thêm bằng phẳng.
Hơn nữa phủ Trấn quốc công trọng võ, trong quan văn vẫn luôn không phổ biến, đã có Tả gia anh em cột chèo này, Lục công gia không có đạo lý không giúp đỡ.
Sau khi vui vẻ, Tả Thiệu Yến có chút tỉnh táo nói: “Ngũ công chúa này nên giải quyết như thế nào? Hôm nay con cùng phụ thân đi ra ngoài cũng nghe nói bệ hạ cố ý đem Ngũ công chúa gả cho Lục công gia, chỉ là Lục công gia cự tuyệt.”
Tả Uẩn Văn khoát tay: “Đã cự tuyệt liền không thể nào, Lục công gia vừa giành được công lao thật lớn, Hoàng thượng lại vừa đăng cơ, ngay cả một chút mặt mũi cũng không cho.”
“Con trai là lo lắng Ngũ công chúa không cam lòng, đối với muội muội ám hạ độcthủ.”
“Này…” Ba người đồng loạt nhíu mày, đối phương là cành vàng lá ngọc cao quý, thật muốn phân cao thấp, bọn họ căn bản không có phần thắng.
Tả Uẩn Văn giận dữ nói: “Bây giờ chỉ có thể hy vọng Thiệu Yến sớm ngày đậu cao trung, vì Tả gia kiếm được viên chức, trong khoảng thời gian này Thục Tuệ cũng đừng đi ra ngoài, không thể trêu vào chúng ta liền trốn.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.”