Đợi cả nhà lên xe ngựa, Tả Uẩn Văn thoải mái cười ha hả: “Lão phu nhân rõ ràng đối đãi với nhà chúng ta đặc biệt khác thường, đây chính là chuyện tốt.”
Tả Thiệu Khanh từ trong túi giấy lấy ra một miếng bánh ngọt đưa cho Tả Uẩn Văn: “Phụ thân, ngài nếm thử.” Tả Uẩn Văn không cần, lại tượng trưng hỏi thăm Nhị thúc của y và đại ca.
Tả Thiệu Yến lắc đầu, Tả Uẩn Dương ngược lại là muốn nếm thử, đáng tiếc nghĩ đến đây là bánh ngọt Lão phu nhân làm quà gặp mặt cho con dâu, ông liền không có ý nghĩ cướp đoạt.
Tả Thiệu Khanh cũng không khách khí, cổ tay xoay tròn, liền đem miếng bánh ngọt kia nhét vào miệng mình, vừa ăn vừa cười.
Tả Thiệu Yến liếc nhìn Tam đệ đang ăn vui vẻ, Tả Uẩn Văn nói: “Phụ thân, xem ý của Lão phu nhân…sợ là không có ý định cùng Tả gia có quan hệ thông gia.”
Khuôn mặt tươi cười của Tả Uẩn Văn lập tức cương cứng, tự an ủi: “Này cũng chưachắc, bà ta không phải khen ngợi muội muội của con sao? Chỉ cần Lục công gia mộtngày chưa thành thân, muội muội của con liền còn có cơ hội, hết thảy chờ nươngcon hồi phủ lại hỏi kĩ.”
Tả Thiệu Khanh không quan tâm ăn đồ ăn, Tả Uẩn Dương cười tủm tỉm nhìn ngoài cửa sổ, hai người đều không tham dự đề tài này.
Tả Thục Tuệ dìu Tiết thị đi theo đoàn người đi vào phía sau Hí Viên của phủ Trấn quốc công, phủ Trấn quốc công rất lớn, không chỉ có một mình Hí Viên, chuồng ngựa, còn có một hoa viên bằng một phần ba Tả gia.
Tả Thục Tuệ một đường đi tới, chỉ cảm thấy cảm xúc trong lồng ngực bành trướng, tâm tình muốn gả vào càng dâng cao.
Mà sân khấu giống với suy nghĩ của nàng, tuyệt đối không chỉ có một hai cái.
Đã đến Hí Viên, đám nha hoàn dẫn các vị phu nhân tiểu thư nhập tọa, không biết làcố ý hay là vô tình, vị trí mẫu tử Tiết thị vừa lúc chính diện phía sau Lão phu nhân, vịtrí này không phải quan trọng nhất, nhưng lại cách Lão phu nhân gần nhất.
Vì vậy tâm tư mọi người lại tiếp tục lay động, thậm chí có người linh thông nghĩ đến tin tức năm trước Lục công gia còn ở Tả phủ mấy ngày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ quan hệ thông gia hai nhà là thật sao?
“Lão bà tử thích xem kịch đánh võ, các ngươi muốn xem cái gì tự mình chọn.” Lão phu nhân để cho Chung má má đem tờ đơn hí kịch truyền qua, để cho mấy vị phu nhân phẩm cấp cao chọn kịch.
Phu nhân thủ phụ ngồi ở bên tay trái bà nhìn cũng không nhìn, trực tiếp khoát tay nói: “ Diễn sở trường là được, sớm nghe nói đoàn kịch của phủ quốc công là gánh hát Vân Sinh nổi danh ở kinh đô năm đó, hôm nay cần phải mở rộng kiến thức một chút.”
Mọi người phụ họa, Lão phu nhân dương dương đắc ý để cho gánh hát mở màn.
Các đào kép ở trên đài biểu diễn vô cùng ra sức, dưới đài các vị phu nhân tiểu thư lại không có nhiều tâm tư xem hí kịch, nhao nhao phỏng đoán Lão phu nhân sẽ thích dạng con dâu gì.
Đợi diễn xong hai xuất diễn, Lão phu nhân cười ban thưởng: “Suốt ngày diễn mấycái này, lão bà tử xem đến chán, không bằng chúng ta xem một chút mới lạ được không?”
Mọi người ngồi nghiêm chỉnh, biết rõ tiết mục quan trọng đến rồi, phu nhân thủ phủ cười mắng: “Ngài có rất nhiều trò, nói xem có đề nghị gì hay?”
“Ha ha… Chỗ này của chúng ta ngồi nhiều cô nương đa tài đa nghệ như vậy, khôngbằng để cho các nàng tùy tiện chơi đùa?”
Mọi người trong lòng biết, Lão phu nhân đây là muốn khảo thi tài nghệ của các thiên kim, không ít cô nương đã xoa tay chờ “bêu xấu”.
Mấy thục viện danh môn này, từ nhỏ đến lớn cơ hội có thể ra ngoài ít càng thêm ít, dù là học được vài chục năm tài nghệ cũng chưa chắc có thể được người ngoài biết đến, cái này khiến cho các nàng hơi có cảm giác bảo châu bị trần thế che đậy.
Dù cho các nàng không thể được Lão phu nhân vừa ý, có thể ở trước mặt nhiều vị phu nhân như vậy lộ mặt cũng tốt, phải biết rằng, phu nhân toàn thành tám phần đều tập trung ở chỗ này, cam đoan không chừng trong đó có một vị chính là mẹchồng tương tai của các nàng.
Phu nhân thủ phủ vỗ tay: “Chủ ý này hay, hôm nay đến nhiều vị tiểu mỹ nhân như vậy, bổn phu nhân cần phải mở to hai mắt nhìn một cái, chọn một cháu dâu tốt trở về.”
Các cô nương chưa xuất giá người người nhiệt tình tăng cao, tiểu công tử của phunhân thủ phủ tuy còn chưa có phẩm cấp không có chức vị, nhưng dựa vào dòng dõinày, cũng có thể tranh thủ một phen.
Các vị phu nhân có tâm tư chọn con dâu cũng không ít, hôm nay nếu có thể thuậnlợi cho khuê nữ tìm một nhà chồng tốt, lại chọn cho xú tiểu tử trong nhà tìm mộtnàng dâu tướng mạo song toàn, một chuyến đi này có thể viên mãn.
Nhìn nhiệt tình của các phu nhân tiểu thư dâng cao, Lão phu nhân đắc ý cười cười, dặn dò hạ nhân đi đem nhạc cụ đến.
Trò hay lên sân khấu, Lục lão phu nhân nhàn nhã cầm tách trà, vừa uống vừa nghe khúc đàn du dương, thỉnh thoảng còn theo tiết tấu nhạc vang lên đánh nhịp mấy cái, bộ dạng vô cùng hưởng thụ.
Bà tiếc nuối nghĩ: Đợi sau khi Tranh Nhi cưới con dâu nam, về sau giải trí như vậy ởtrong nhà sợ là liền phải dừng lại, tháng ngày sau này sao có thể trải qua?
Lão phu nhân hướng Chung má má vẫy tay, đợi đối phương cúi người, kề bên tai bà khe khẽ nói mấy câu.
Chung má má cực lực che dấu khiếp sợ của mình, khẽ lắc đầu: “Ngài cũng đừng…bị gia biết được cũng không tốt.”
“Này có cái gì không tốt? Lão bà tử muốn cùng con dâu tương lai trước khơi thông cũng không được sao?”
“Này…”
Lão phu nhân khoát tay: “Đừng cái này cái kia nữa, nhanh đi xử lý, hẹn canh ba giờthìn ngày mai, để cho y đến cửa hông kia chờ.”
Chung má mang trong lòng bất an, tự mình đi tìm quản gia truyền mệnh lệnh của Lão phu nhân, đồng thời vì phu nhân tương lai chảy một giọt nước mắt đồng tình.
Trên sân khấu Nhị tiểu con vợ cả nhà hộ bộ thưởng thư đã đàn xong khúc ca, nhận được sự tán thưởng của mọi người, lập tức mắc cỡ đỏ mặt chui vào phía sau lưng phu nhân thượng thư.
Lão phu nhân vỗ tay tán thưởng: “Không hổ là một cành hoa của kinh thành chúngta, Mạnh phu nhân cầm thánh năm đó cũng không gì hơn cái này.”
Phu nhân thượng thư cười đến mắt cũng sắp không thấy: “Lão phu nhân đừng nói như vậy, nàng mới luyện cầm vài năm. Chỗ nào dám đánh đồng cùng cầm thánh?”
Mọi người trong lòng hiểu, đã có những lời này của Lão phu nhân, giá trị con người vị tiểu thư thượng thư này sợ là sắp trở mình một phen.
“Tốt chính là tốt, Lão bà tử cũng sẽ không khen ngợi người lung tung.” Lão phu nhân cười tủm tỉm trả lời một câu, kì thật trong lòng lại nghĩ: Đánh đàn tốt có tác dụng gì? Còn không phải lòng dạ nhỏ mọn, trong ngoài không đồng nhất?
Những năm này, Lão phu nhân trong lúc rãnh rỗi liền tính ra tên các thiên kim điều tra ngọn nguồn, tương lai có thể chọn cho con trai một cô con dâu hợp ý, dù là con của bà không thích nữ nhân, làm một đôi vợ chồng tương kính như tân cũng tốt.
Nào biết được một lần điều tra xuống, thật đúng là bà tra được không ít chuyện.
Bà từng xuất thân là quận chúa Nam Ninh, từ nhỏ sống trong tranh đấu ở hậutrạch, nhìn thấy việc xấu xa cũng không ít, dù là như thế, có một vài tin tức vẫn là khiến cho bà chấn kinh.
Cũng như vị vừa xuống sân khấu kia, khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn, thực tếlại lòng dạ rắn rết, bà tử nha hoàn chết trong tay nàng ta cũng không ít.
Đàn sáo xào xạc, dáng múa nhẹ nhàng, Lão bà tử vừa nhìn các thiên kim đem hếttoàn lực của mình thể hiện, vừa tự mình vui vẻ đánh giá.
Đợi tiểu thư Tả gia lên đài, Lão phu nhân không khỏi liền nghĩ tới cái vị sắp trởthành con dâu của mình là thứ tử Tả gia.
Bà đã từng nghĩ, nam nhân Lục Tranh vừa ý hẳn là tuyệt sắc kinh diễm, mà không phải giống như Tả Thiệu Khanh, xuất thân cửa nhỏ nhà nghèo, còn là một thứ tử.
Lần đầu tiên, bà cảm thấy thiếu niên này vô cùng bình thường, lại không thấy dungmạo khuynh quốc khuynh thành, cũng không có khí chất ngạo mạn xưng hùng xưng bá.
Nhưng nhìn nhiều vài lần, bà lại cảm thấy biểu hiện của thiếu niên này vượt qua xa biểu hiện ở bên ngoài.
Khuôn mặt vô cùng thanh tú bộ dáng cố tự trấn định thật đúng là làm cho người ta yêu thương, còn có đôi mắt thanh tịnh, vừa nhìn chỉ cảm thấy xinh đẹp, cẩn thận quan sát lại cảm thấy không chỉ có xinh đẹp, con ngươi đen như mực càng giốngnhư một đầm sâu, căn bản nhìn không thấy đáy.
Thậm chí trong lúc lơ đãng, cặp mắt kia còn sẽ lộ ra tang thương nhìn thấu thói đời nóng lạnh, cùng với hương vị cố chấp được ăn cả ngã về không.
Thực không thể tin được đây là ánh mắt của một thiếu niên mười bốn tuổi, Lão phu nhân tin tưởng, sau lưng thiếu niên này nhất định có một câu chuyện không muốn người biết.
Tư liệu của Tả Thiệu Khanh bà cũng từng xem, căn bản không có chỗ nào xuất sắc cả, một thứ tử của thế gia thư hương xuống dốc, thân cha không thương, đại nương không yêu, thân mẫu sớm mất, từ nhỏ đến lớn dường như ngoài trừ bên ngoài ngoan ngoãn, không có bất kì ưu điểm.
Một thiếu niên bình thường như vậy rốt cuộc là như thế nào vào mắt của con trai bà?
Lão phu nhân chính là ôm loại tâm tư nghi hoặc lại hiếu kì này gặp Tả Thiệu Khanh,lần đầu tiên bà vẫn không có đáp áp, đợi bà ý thức được thiếu niên này cùng trong tưliệu hoàn toàn không giống, bà mới chính thức kinh ngạc.
Bà tuyệt đối tin tưởng phủ Trấn quốc công có được tình báo thật, cái này chỉ có thểnói rõ một vấn đề, chính là Tả Thiệu Khanh rất có năng lực che dấu, đem tất cảnhững người bên cạnh y cho rằng y là một đứa nhỏ ngoan ngoãn đê hèn, tình báo bọn họ nhận được tự nhiền cũng liền sai lệch.
Nhưng một người có thể thật sự ngụy trang bản thân hơn mười năm như một ngày sao?
Tâm cơ như vậy đáng sợ bao nhiêu? Lão phu nhân đã từng có dao động trong nháy mắt, bà ngược lại là không sợ Tả Thiệu Khanh tâm cơ thâm trầm, chỉ là lo lắng tâm tư bất chính.
Đối với y đổi mới chính là lúc Lục Tranh bước vào, hai người không có một ánh mắttrao đổi nào, không một câu nói, nhưng kì tích, thiếu niên trước đó khiến cho bànhìn không thấu tâm tư trong nháy mắt dường như trở về nhân giới, toàn thân tảnra phong thái nhu hoà, khóe miệng cố gắng kiềm chế lại vẫn nhếch lên, đặc biệt mêngười.
Mà con trai bà cho tới bây giờ đều lạnh như băng, trong mắt vậy mà cũng toát ra thứ gọi là dịu dàng.
Bà tin tưởng khí chất như vậy là không giả vờ được, hai người ăn ý cũng là giả vờ không được, ở một khắc đó, bà quyết định tiếp nhận thiếu niên này, một thiếu niên dám đối với con bà động tình lại không huênh hoang khoác lác, ít nhất nhân phẩm sẽ không quá kém.