Tả Tiểu Lang cảm xúc sa sút vài ngày, chẳng qua vốn cũng không phải đứa nhỏ nhiều tâm tư, Tả Thiệu Khanh khuyên bảo vài ngài thì khôi phục thái độ bình thường, hơn nữa mỗi ngày trông coi bụng Tả Thiệu Khanh.
“Phụ thân, đệ đệ khi nào đi ra?”
“Sắp.” Tả Thiệu Khanh tựa ở trên giường mỹ nhân, bụng cao cao gồ lên, chín tháng mang thai khiến cả người y đều lộ ra vẻ tiều tụy, ngay cả nhúc nhích cũng không muốn nhúc nhích.
Y hiện tại đã hoàn toàn không đi nha môn, lúc mới đầu quan viên trên dưới nha môn còn cùng nhau đến cửa thăm hỏi y, trong lời nói đều khuyên bảo y, đều cho rằng y là vì đứa nhỏ sắp ra đời của Lục Tranh mà ngã bệnh.
Tuy sự thật cũng không khác lắm, chỉ là người sinh con kia chính là y mà không phải những nữ nhân khác mà thôi.
Hạ nhân trong phủ chỉ biết là trong viện tử Lục công gia có phụ nữ mang thai, lại chưa từng gặp mặt nàng ta, chỉ có điều đợi sau khi tin tức Tả Thiệu Khanh ngã bệnh truyền ra, mọi người liền di chuyển lực chú ý.
Lục Tranh đã mua một lão trạch bên cạnh, mở rộng viện tử lên gấp đôi, hôm nay cùng viện tử này hợp thành một thể, chung quanh phủ Trấn quốc công bố trí đầy ẩn vệ, ngăn chặn tất cả người muốn thăm viếng.
Tả Tiểu Lang nằm sấp bên cạnh Tả Thiệu Khanh, lỗ tai dán lên bụng y, nghe động tĩnh bên trong, tính nhẫn nại của bé rất tốt, có khi cứ như vậy có thể nghe cả buổi sáng.
“Được rồi, đứng lên đi, con có phải hay không nên đi viết chữ?” Tả Thiệu Khanh xoa tóc bé, tóc của Tả Tiểu Lang qua hai năm mọc ra cuối cũng không còn giống cỏ dại nữa.
“Nghe chút nữa, con vừa mới nghe thấy đệ đệ đói bụng.” Hai tay Tả Tiểu Lang đặt lên eo Tả Thiệu Khanh, cả người đều sán lên người y.
Tả Thiệu Khanh đỏ mặt, ngại ngùng nói đó là phụ thân con đói bụng.
Y hiện tại mỗi ngày phải ăn bốn bữa, nhanh đói, nhưng ăn không nhiều, có lẽ là vật nhỏ trong bụng đè đến dạ dày y.
Y thở dài, cầu nguyện tháng ngày như thế nhanh chóng kết thúc, tiếp tục giày vò nữa y cũng sắp bệnh rồi.
Kì thật tra tấn trên thân thể còn tốt, chủ yếu là cảm xúc không ổn ở trong lòng vẫn luôn không thể loại bỏ, thực tế lúc An Hòa nói cho y biết lúc sinh phải đụng dao, y sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh.
Về vấn đề này An Hòa đã cẩn thận thảo luận với Lục Tranh một lần lại một lần, Lục Tranh cũng từng hỏi không ít đại phu và bà đỡ, đáng tiếc không người nào có kinh nghiệm này.
Thậm chí ngay cả Lão phu nhân và Chung má má đến lúc đó cũng không thể giúp được gì, tóm lại nam nữ có khác biệt, hơn nữa, hiện tại mạng nhỏ của Tả Thiệu Khanh nằm trong tay An Hòa An đại phu.
“Ai…” Tả Thiệu Khanh thở dài, gian nan ngồi dậy, thò tay lấy trái cây từ trên bàn nhỏ bên cạnh bắt đầu gặm.
Tả Tiểu Lang học theo, cũng cầm một quả, một lớn một nhỏ ngồi mặt đối mặt, gặm dưa mật, gặm đến dính đầy hai bên miệng.
Mà vật nhỏ đưa lưng về phía y, chỉ có thể nhìn thấy hai tay nâng dưa mật, vùi đầu tận lực ăn, giống như con chuột khoét nhà kho.
“Hôm nay cảm thấy như thế nào?” Lục Tranh ôm Tả Tiểu Lang ra, bản thân chiếm cứ vị trí bên cạnh Tả Thiệu Khanh.
Tả Tiểu Lang rất bất mãn, nhưng bé ngay cả một tay của Lục Tranh cũng chống đỡ không nổi, hoàn toàn không có chỗ trống để phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.
“Không thế nào cả, thực hy vọng ngày nào đó vừa ngủ dậy nó đã đi ra.” Tả Thiệu Khanh nhẹ nhàng gõ bụng, muốn chào hỏi với vật nhỏ trong bụng.
Lục Tranh dùng khăn vải nhẹ nhàng lau vết bẩn trên khóe miệng y, cầm chặt tay y: “Đừng gõ, nó muốn thật sự chào hỏi với em em lại khó chịu.”
Những ngày này, Tả Thiệu Khanh vừa đến trời tối gần như ngủ không được, đứa nhỏ suốt ngày duỗi tay duỗi chân, tinh lực tràn đầy, náo loạn đến ngũ tạng dời sông lấp biển, khó chịu muốn chết.
Tả Thiệu Khanh nhét một miếng dưa cuối cùng vào trong miệng Lục Tranh, chờ hắn lau sạch sẽ hai tay mình, lập tức đặt lên bả vai Lục Tranh.
Hiện tại y và Lục Tranh đã không có cách nào mặt đối mặt ôm, chính giữa vẫn luôn đỉnh quả cầu, không giây phút nào không nhắc nhở khác thường của y.
“Rất ngọt.” Lục Tranh nghiêng người hôn khóe miệng y, động tác cẩn thận từng li từng tí.
Tả Thiệu Khanh đẩy hắn ra đứng dậy, mệt mỏi duỗi lưng, chuẩn bị ra ngoài bản bộ.
“Suốt ngày lẩn trốn người cũng sắp cứng đờ.” Hiện tại thời tiết dần dần nóng lên, dù trong phòng có thông gió cũng không tránh khỏi có chút nóng.
Thấy y muốn tản bộ, Tả Tiểu Lang lập tức vứt bỏ quả dưa ăn được một nửa đi qua đỡ, động tác này bé đã liên tục làm mấy tháng, bộ dáng nho nhỏ hiện tại chăm sóc người ra hình ra dáng.
Nói là đỡ, dựa vào chiều cao của bé chỉ đủ để Tả Thiệu Khanh dắt bé đi, ngược lại giống như là Tả Thiệu Khanh mang theo bé.
Chẳng qua Tả Tiểu Lang hiển nhiên vô cùng thích cảm giác được người cần này, từ sau khi xoắn xuýt qua đi, bé mỗi ngày đều cố gắng thể hiện bản thân, rất sợ ngày nào đó phụ thân không thích bé nữa.
Cố gắng của bé Tả Thiệu Khanh xem trong mắt, ngoại trừ đau lòng vẫn là đau lòng, y nghĩ, nếu trong bụng y là khuê nữ thì tốt rồi, ít nhất sau này không có người lại nói huyên thuyên, ảnh hưởng tình cảm phụ tử bọn họ.
“Đến, bảo bối, cầm quạt cho phụ thân.” Tả Thiệu Khanh nhét quạt giấy vào trong tay bé, cúi đầu nhéo má bé.
“Cẩn thận.” Lục Tranh đang cầm áo cho Tả Thiệu Khanh, quay người lại chỉ thấy chân người nọ vấp lên cánh cửa, hắn vừa dứt lời, cả người chạy ra ngoài.
Tả Thiệu Khanh còn chưa kêu ra tiếng, thì phát hiện bản thân ngã vào trong ngực Lục Tranh, y ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt hàm chứa lửa giận và lo lắng.
“Ặc, ha ha… đừng khẩn trương, đây không phải là không có chuyện gì sao?” Tả Thiệu Khanh ngượng ngùng cười, y nào biết hôm nay chân của y nặng đến mức không thể nhấc lên nổi.
Lục Tranh nhẹ nhàng thở ra, đỡ y đứng thẳng, vừa định nói ra hai câu dạy dỗ y, chỉ thấy vẻ mặt Tả Thiệu Khanh có chút không đúng.
“Sao vậy?”
“Em…em đau bụng…” Tả Thiệu Khanh cúi người, hai chân run rẩy đứng không vững.
Lục Tranh một tay đỡ y ôm ngang, hướng về phía nhà kề gọi tên An Hòa, sau đó ôm y xông vào nội thất.
“Nhịn một chút, đừng sợ… An Hòa rất nhanh liền đến.” Lục Tranh nhẹ nhàng đặt người lên giường, nắm tay y đưa nội lực vào trong cơ thể y.
Tả Thiệu Khanh nghiêng người co lưng, nắm chặt tay Lục Tranh, La Tiểu Lục sau khi nghe thấy tin tức cả người đều ngây ngốc, dùng cả tay lẫn chân đi qua.
An Hòa chạy đến bên giường, thay Tả Thiệu Khanh bắt mạch, vừa cẩn thận sờ lên bụng y: “Hình như sắp sinh, nhưng ta cũng không có kinh nghiệm, thật không dám cam đoan.”
“Tránh ra tránh ra.” Chung má má đẩy hắn ta ra, đưa tay cởi quần Tả Thiệu Khanh, lập tức khiến cho Lục Tranh mặt đều đen.
“Làm cái gì?” Lục Tranh ngăn cản động tác, thả hơi lạnh nói: “Muốn xem chỗ nào nói với ta.”
Chung má má trừng mắt liếc hắn, dặn dò: “Nữ nhân mang thai đều có nước ối, phá nước tức là dấu hiệu sắp sinh, ngài nhìn xem hạ thân y phải chăng có chất lỏng chảy ra.”
Kì thật bà cũng không quá khẳng định, dù sao nam nữ có khác biệt, nam nhân sinh con sẽ là tình trạng gì bà chẳng hề biết.
Lục Tranh cởi bỏ đai lưng của Tả Thiệu Khanh, đưa tay sờ bên dưới y, lập tức cảm nhận được giữa đùi y một mảnh ẩm ướt, vì vậy đen mặt gật đầu.
An Hòa gật đầu:”Vậy bắt đầu đi, ôm người đến phòng sinh bên cạnh.”
Tả Thiệu Khanh cắn chặt môi, tận lực không để bản thân phát ra tiếng kêu gì, dù là bụng y đau sắp chết, y vẫn không muốn để lộ ra yếu ớt trước mặt người khác.
Lục Tranh ôm y đến phòng bên cạnh, phòng sinh là bố trí dựa theo yêu cầu của An Hòa, rất đơn giản, chỉ có giường lớn và bàn, mặt khác chính là một vài công cụ hắn nhìn không hiểu được.
“Lục gia đi ra ngoài đợi hay là…”
“Ở chỗ này.” Lục Tranh như đinh đóng cột trả lời.
Lão phu nhân và Chung má má dừng bước ở trước cửa, ở bên ngoài lo lắng chờ đợi.
An Hòa nói chuyện có trật tự không hề rối loạn dặn dò La Tiểu Lục đi chuẩn bị, hắn ta túm La Tiểu Lục huấn luyện mấy tháng, miễn cưỡng có thể để nó làm trợ thủ cho mình.
Vốn hắn ta muốn từ kinh đô mời Thái thái y đến, bất đắc dĩ đối phương tuổi tác quá lớn, quan niệm y học lại không khác biệt, sau khi nghe nói hắn ta muốn vì một nữ tử mổ bụng lấy con, ngôn từ kịch liệt dạy dỗ hắn ta một hồi.
“Chuẩn bị xong chưa?” An Hòa mặc quần áo đặc thù, thở ra một hơi.
La Tiểu Lục đứng ở bên cạnh hắn ta, tim đập rất nhanh, thế cho nên nó ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra, chỉ có thể gật đầu.
Lục Tranh nhìn Tả Thiệu Khanh co quắp ở trên giường, cằm chặt hai tay, hắn rất muốn đi qua ôm y vào trong ngực, rất muốn thay y chịu đựng loại thống khổ này.
An Hòa rót thuốc tê cho Tả Thiệu Khanh, yên lặng chờ đợi y chìm vào giấc ngủ.
“Em ấy sẽ không có chuyện gì chứ?” Lục Tranh thanh âm khàn giọng hỏi.
An Hòa hơi ngập ngừng một chút: “Thảo dân cố gắng hết sức.”
“Nếu…bảo trụ người lớn.”
An Hòa và La Tiểu Lục quay đầu lại nhìn hắn, đồng thời gật đầu.
Lục Tranh mắt không hề chớp nhìn động tác của hắn ta, lúc trong tầm mắt tràn ngập màu đỏ, hắn cảm thấy nhịp tim mình cũng sắp ngừng lại.
Trước đây hắn còn từng nghĩ nếu có thể, tương lai nhất định phải để cho Tả Thiệu Khanh sinh thêm mấy đứa nhỏ thuộc về bọn họ, nhưng nhìn một màn trước mắt này, hắn tình nguyện đứa nhỏ này vĩnh viễn chưa từng xuất hiện.
Thời gian trôi qua rất chậm, Lục Tranh cảm thấy hai chân đều chết lặng, mà trên thực tế cũng chẳng qua vừa trôi qua một khắc mà thôi.
Đợi lúc vật nhỏ được ôm ra phát ra tiếng khóc đầu tiên, tim Lục Tranh giống như bị búa gõ mạnh một cái, cũng không biết là đau hay là tê, cả người đều mù mờ.
La Tiểu Lục tiếp nhận đứa nhỏ nhanh chóng đưa cho Lục Tranh: “Gia, ngài trước ôm.” Nói xong quay đầu giúp An Hòa khâu lại miệng vết thương cho Tả Thiệu Khanh.
Ánh mắt Lục Tranh vẫn rơi ở trên giường, ngoại trừ hai tay bưng vật nhỏ khóc nỉ non, căn bản không liếc mắt nhìn bé.
Lão phu nhân và Chung má má ở bên ngoài nghe thấy thanh âm đứa nhỏ lập tức nhảy dựng lên, ở ngoài cửa bồi hồi một lát vẫn là vội vã đẩy cửa ra.
Trong phòng toàn bộ là nam nhân, coi như An Hòa hiểu y thuật cũng không thể nào hiểu rõ việc sau khi sinh con của nữ nhân như lòng bàn tay.
Bởi vậy không có người biết, đứa nhỏ sau khi sinh ra còn phải làm gì.
Lão phu nhân thấy đứa nhỏ trên tay Lục Tranh chưa rửa sạch, lập tức hối hận vừa rồi không vào sớm một chút.
Bà và Chung má má nhận lấy đứa bé, không hề rối loạn rửa sạch thân thể đứa nhỏ, lộ ra khuôn mặt nhỏ còn không tính dễ xem.
Ngay cả như vậy, Lão phu nhân vẫn cảm thấy đứa nhỏ này rất đẹp, bà thậm chí nhìn ra mũi và bờ môi đứa nhỏ này rất giống Lục Tranh.
Nửa canh giờ trôi qua, An Hòa rốt cục nhẹ nhàng thở ra: “Được rồi, để cho Tả đại nhân nghỉ ngơi thật tốt, đừng ồn ào y.”
Lục Tranh nghe thấy câu này rốt cục cảm thấy thân thể lạnh như băng đã ấm lại một chút, hắn từng bước nhẹ nhàng đi đến bên cạnh giường, muốn sờ người trên giường, muốn thăm dò hô hấp và mạch đập của y, nhưng lúc gần chạm vào hắn lập tức thu tay về.
Kì thật, dựa vào công lực của hắn, chỉ cần đứng như vậy cũng có thể nghe thấy hô hấp của Tả Thiệu Khanh, nhưng hắn vẫn là không yên lòng.
Cuối cùng vẫn là Lão phu nhân kéo hắn ra ngoài cửa: “Nhìn bộ dáng này của con, chỗ nào còn có phong phạm đại tướng quân?”
Lục Tranh làm thinh, thẳng tắp đứng ở ngoài cửa, cho đến khi Lão phu nhân ôm đứa nhỏ bọc tã lót đưa đến trước mặt hắn, hắn mới rốt cục di chuyển ánh mắt.
“Nhìn một chút, đứa nhỏ thật đẹp, thật giống con khi còn bé.”
Lục Tranh cúi đầu, tỉ mỉ nhìn vật nhỏ chỉ lộ ra khuôn mặt tươi cười, khóe miệng co rút, hắn thật sự không cách nào nhìn ra vật nhỏ xấu xí này giống với hắn chỗ nào.
Chẳng qua rốt cuộc là đứa nhỏ của hắn và Tả Thiệu Khanh, là Tả Thiệu Khanh trải qua đau đớn sinh ra, Lục Tranh không thể nào không thích.
Chỉ là bé con quá nhỏ, Lục Tranh căn bản không dám đưa tay ra chạm bé con, chớ nói chi là ôm.
“Nam hay nữ?” Lục Tranh mở miệng hỏi.
“Rốt cục hỏi, ta còn cho rằng con đã quên chuyện này rồi?” Lão phu nhân trêu chọc hắn một câu, sau đó vui mừng nói: “Là con trai.”
Trên mặt Lục Tranh không phân rõ vui buồn, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ lại dịu dàng hơn nhiều.
“Tiểu Lang đâu?” Lão phu nhân nhìn chung quanh, lúc này mới phát hiện trong viện tử thiếu đi một người.
“Ồ, hình như vừa rồi không thấy bé.” Trước đó mọi người vừa bận rộn vừa lo lắng, thật sự không chú ý hướng đi của Tả Tiểu Lang.
“Nhanh đi tìm.” Lão phu nhân hơi cau mày, đứa nhỏ kia sẽ không phải bị dọa sợ rồi chứ?
Chung má má trả lời một tiếng rồi đi tìm, đi vào phòng ngủ Tả Thiệu Khanh.
Gọi vài tiếng không có người trả lời, Chung má má tìm từng góc, cuối cùng ở trong chăn phát hiện thế tử gia phủ Trấn quốc công, đứa nhỏ quấn chặt chăn nằm sấp ở trên giường, dùng chăn bịt hai tai, hàm răng cắn môi, nhìn vô cùng đáng thương.
“Thế tử gia, đây là sao? Tam gia sinh rồi, ngài không đi xem đệ đệ sao?”
“Sinh…rồi?” Tả Tiểu Lang giật giật thân thể, lộ ra khuôn mặt nhỏ khóc thút thít.
“Đúng vậy, ngài không phải cả ngày nhắc đến đệ đệ sao, nhanh đi nhìn một chút.”
Tả Tiểu Lang có chút do dự: “Phụ thân…như thế nào? Người vừa rồi…vừa rồi bộ dáng rất đau.”
“Sinh con đều là như vậy, tương lai đợi thế tử gia cưới vợ thì biết, Tam gia hiện tại không có việc gì, đang nghỉ ngơi.”
“Ta đây có thể đi thăm phụ thân rồi sao?” So với đệ đệ chưa từng gặp mặt kia, Tả Tiểu Lang hiển nhiên quan tâm an nguy của Tả Thiệu Khanh hơn.
Vừa rồi bộ dáng kia của Tả Thiệu Khanh dọa bé sợ không nhẹ, bé cho rằng bé sắp như vậy mất đi phụ thân, bé hoàn toàn không dám tưởng tượng trở về ngày tháng không có phụ thân là như thế nào.
“Tam gia còn chưa tỉnh, đợi tỉnh ngài có thể gặp được.” Chung má má từ trong chăn ôm bé ra, trực tiếp ôm người đến trong phòng tiểu thiếu gia vừa sinh ra.
Tả Tiểu Lang chen vào trong đám người, bám vào chân Lục Tranh ngẩng đầu muốn nhìn bộ dáng đệ đệ, bất đắc dĩ vóc dáng quá thấp, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tả lót màu đỏ.
Lục Tranh ôm bé lên, vỗ mông bé: “Vừa rồi trốn đến chỗ nào? Đàn ông Lục gia sao có thể nhát gan như vậy?”
Tả Tiểu Lang vặn góc áo, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía trong ngực Lão phu nhân.
Lão phu nhân nhìn ra trông mong của bé, ôm đứa nhỏ đến trước mặt bé: “Nhìn xem, đây là đệ đệ, các cháu chính là huynh đệ ruột thịt, phải giúp đỡ lẫn nhau mới được.”
Tả Tiểu Lang nhìn đứa nhỏ gầy yếu yếu ớt, ra sức gật đầu.
Lúc nửa đêm, Tả Thiệu Khanh từ trong giấc mộng tỉnh lại, đau đớn trên bụng khiến y nhíu mày.
Trong phòng im ắng, truyền đến tiếng hô hấp trầm ổn, y nhúc nhích ngón tay, chỉ cảm thấy toàn thân không có sức lực lại đau đớn.
“A a…” Bên cạnh truyền đến tiếng khóc vang dội, lập tức đánh thức một người khác ở trong phòng.
Lục Tranh mở to mắt, vừa liếc mắt thì nhìn thấy Tả Thiệu Khanh tỉnh dậy, vội vàng đi qua hỏi: “Cảm giác như thế nào?”
“Đau…” Tả Thiệu Khanh tủi thân trả lời.
Lục Tranh cúi đầu hôn trán y: “Ngoan, dưỡng mấy ngày thì khỏe lại, coi như là bị thương.”
Tả Thiệu Khanh trợn trắng mắt liếc hắn, vội vàng hỏi: “Đứa nhỏ đâu? Là nam hay nữ? Khỏe mạnh không? Giống anh hay giống em?”
Lục Tranh dở khóc dở cười, trấn an vuốt tóc y: “Đừng sốt ruột, rất khỏe, là con trai, về phần giống ai…” Vẻ mặt Lục Tranh có chút quái dị: “Đợi em tự mình nhìn lại phân biệt rõ đi.”
Tả Thiệu Khanh tinh lực không đủ, mới nói mấy câu nhưng lại cảm thấy không còn sức lực, mí mắt cũng rất nặng.
Y rất muốn nhìn con trai trước, nhưng lại bị mệt mỏi và đau đớn kéo vào giấc ngủ.
Đợi y lần thứ hai tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, ánh mặt trời tươi đẹp từ song cửa sổ chiếu vào, chiếu vào bên giường, ấm áp.
Cảm giác trên cánh tay có thứ đang động, y vừa quay đầu, đối diện với một khuôn mặt nhỏ nhỏ hơn bàn tay, hai mắt đen nhánh đang nhìn chằm chằm y, lông mi nhàn nhạt, tóc nhàn nhạt, màu da hơi vàng, nhìn sao cũng giống con khỉ.
“Này…đây là đứa nhỏ ta sinh? Sao xấu như thế?” Tả Thiệu Khanh quát to một tiếng, lập tức dọa khóc đứa nhỏ trong ngực.
Đám người nghe thấy động tĩnh lập tức vọt vào, tay chân luống cuống an ủi một lớn một nhỏ.