Tả Thiệu Khanh ngồi bên cạnh chậu than, tầm mắt dính chặt ở trên người Lục Tranh, nhìn hắn không ngừng biến hóa động tác tay vận công chữa thương, nhìn xem dần dần liền say mê.
Y không biết công lực Lục Tranh thâm hậu tới trình độ nào, mặc dù cách hơn mười bước chân, y như cũ có thể từ trên người hắn cảm nhận được khí thế uy áp, đây tuyệt đối không phải là võ giả bình thường có thể làm được.
Có lẽ y còn có thể hỏi Lục Tranh một bộ nội tâm công pháp hoàn chỉnh xem như thùlao, dù sao phủ Trấn quốc công cũng là tướng quân thế gia, bí tịch võ công nhất địnhlà có rất nhiều, tùy tiện cầm một bộ là đủ để mình luyện cả đời.
Mồ hôi chảy xuống, từ cổ chui vào trong vạt áo, trung y đơn bạc ướt sũng dán ở trên người hắn, nhìn một phát là thấy được dáng người to lớn.
Tả Thiệu Khanh mắt nhìn đăm đăm, vừa ở trong lòng mặc niệm: Sắc tức là không không tức là sắc, trên đầu chữ sắc có một thanh đao, lại ở trong đầu nghĩ: Lòng thích cái đẹp mọi người đều có, nhìn mà thôi, không sao đâu.
“A…” Lục Tranh đột nhiên nhíu chặt lông mày, đôi má vặn vẹo co rúm, kinh mạchtoàn thân giống như chạy toán loạn, hình như là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.
Tả Thiệu Khanh chẳng quan tâm sắc đẹp của hắn, vọt tới bên giường lo lắng nhìn hắn, y biết rõ người luyện võ sợ nhất tẩu hỏa nhập ma, hơi không cẩn thận chính là cảnh ngộ vạn kiếp bất phục.
Loại tình trạng nguy cấp này, chính mình ngoại trừ ở một bên đứng nhìn cái gì cũng không giúp được, loại cảm giác có lòng như không có sức này Tả Thiệu Khanh kiếptrước không ít lần nhấm nháp qua.
“Phốc!” Lục Tranh phun ra một ngụm máu đen, sắc mặt dần trở nên bình thường,hắn mở mắt ra, kim quang trong hai tròng mắt lưu động, vô cùng rực rỡ lóa mắt.
Lục Tranh con mắt trợn lên rồi khép lại, liền khôi phục sắc mặt bình thường, Tả Thiệu Khanh phục hồi tinh thần, khẩn trương hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Lục Tranh lắc đầu, chán ghét nhìn trung y trên người bị dính máu đen, hất cầm lên,căn dặn Tả Thiệu Khanh: “Đi múc nước đến.”
Trái tim treo trên cao của Tả Thiệu Khanh rốt cục cũng hạ xuống, cho dù trong lòng tràn đầy không muốn, vẫn là đội mưa đội gió đi ra ngoài múc nước, lúc này y không có lòng tốt đem nước nấu nóng, mà là trực tiếp đem nước lạnh đưa cho Lục Tranh.
Lục Tranh cũng không thèm để ý, vắt khăn tự mình động thủ lau người, từ nhỏ đếnlớn, ngoại trừ bị thương không nhúc nhích được, hắn vẫn là tự mình chăm sóc sinhhoạt hằng ngày của mình, một nha hoàn ở bên người cũng không có, cũng khôngcho phép gã sai vặt đến gần thân thể của hắn.
Đây đại khái là chuyện mà người thường không thể lý giải, Lục Tranh lại biết rõ, chỉcó hết thảy dựa vào chính mình, mới có thể đem nguy hiểm hạ xuống mức thấpnhất. Giống như lần này bị tập kích, nếu như không phải trong đội ngũ có phản đồ,hắn cũng sẽ không hề không phòng bị mà bị trúng kế, suýt nữa tính mạng cũng khó giữ được.
Vốn là bị phản đồ kia một chưởng đánh trúng ngực, lập tức lại bị hơn bốn mươi cung thủ vây công, ngoại thương chính là lúc đang phá vòng vây lưu lại, được cái vết thương trên người của hắn nhìn rất khủng bố, nhưng đối với hắn mà nói chỉ là vết thương nhỏ, ngoại trừ ngoại thương phải điều trị mấy ngày, ngoại thương căn bản không đủ để tạo thành uy hiếp với hắn.
Tình huống bên ngoài không rõ, còn không bằng ở trong túp lều rách nát này hưởng thụ sinh hoạt thanh tịnh vài ngày.
Tả Thiệu Khanh trở về thư viện thăm hỏi mấy phu tử, mặt ngoài làm đủ mới mang theo La Tiểu Lục trở về nhà.
La Tiểu Lục vừa làm anh hùng một hồi, cả người vinh quang tỏa sáng, đi trên đường giống như đi trên mây
“Gia, ngài biết rõ thành nam có bao nhiêu tên ăn mày không? Bình thường chúng ta đi trên đường chỉ thấy mấy người, không nghĩ tới ở bên trong cái miếu đổ nát kia cóhơn hai mươi người ở, còn có mấy đứa nhỏ vừa mới bi bô tập nói.”
Tả Thiệu Khanh biết rõ, những người này đa số là dân lưu lạc năm trước lưu vong đến trấn Vưu Khê không chỗ có thể đi, có năng lực đều tự lực cánh sinh, còn lại không phải là phụ nữ trẻ em người già yếu thì chính là những tên du côn vô lại lười biếng.
“Vậy ngươi không có bị lột sạch trở về thật sự là may mắn.”
“Ah…ngài cho rằng bọn họ không muốn sao? Nếu không phải nô tài bảo ngày mai còn có thể mang đồ ăn cho bọn họ, không bị lấy hết mới là lạ.” La Tiểu Lục không rõ Tả Thiệu Khanh vì cái gì lại đột nhiên sẽ nhớ đến cứu tế những tên khuất cái kia, dù sao nó cảm thấy không thể nào là bởi vì mềm lòng.
Tả Thiệu Khanh miễn cưỡng khen ngợi một tiếng, dạo chơi ở trên đường, quan sát đám người muôn hình muôn vẻ, vậy mà trong lòng nảy sinh một loại cảm giác thê lương “không nhà để về”.
Tả gia đã từng bị y diệt môn ngọai trừ mang lại cho y cảm giác cừu hận cũng chỉ có khuất nhục, sống lại một lần nữa, y từng thầm nghĩ báo thù, từng thầm nghĩ nhập sĩ làm quan, nhưng nhà của y ở nơi nào?
“Gia…gia…” La Tiểu Lục lo lắng kêu Tả Thiệu Khanh vài tiếng, chỉ vào phía trước hỏi: “Đây không phải là Nhị gia sao? Chúng ta nhanh chóng đi đường vòng nha?”
Tả Thiệu Khanh phục hồi tinh thần, thuận theo phương hướng ngón tay nó chỉ nhìn theo, kia không phải là vị Nhị ca tốt nhà y sao? Trời đang rất lạnh còn đong đưa quạt giấy, không hề tạo ra một chút khí chất nhã nhặn, ngược lại là nhìn trông như một tên ác bá phố phường.