Buổi chiều ngày hôm sau, vốn dĩ thời tiết trong xanh mặt trời rực rỡ chiếu rọi trongnháy mắt mây đen dày đặc, đen kịt treo ở giữa bầu trời.
Tả Thiệu Khanh ở trong xe ngựa cũng cảm nhận được ánh sáng tối xuống, đẩy cửa xe nhìn sắc trời: “Đây là sắp mưa rồi, phải hay không nên tìm chỗ núp một chút?”
Lục Tranh gật đầu: “Đi về phía trước nửa cánh giờ thì có một ngôi miếu đổ nát, tăngnhanh tốc độ.”
Người đánh xe tuân lệnh, giơ roi ngựa đánh mạnh lên mông ngựa, quát một tiếng: “Giá.”
Mùa này nói mưa liền mưa, hơn nữa thường hay thoáng cái thì mưa to như trút nước, không đợi mọi người đến ngôi miếu đổ nát, mưa to như hạt đậu từng hạt rơi xuống.
Tả Thiệu Khanh vội vàng sai La Tiểu Lục lấy ra mũ rộng vành phân phát cho từng võ tướng cưỡi ngựa, tuy vật này không thể chắn được bao nhiêu nước mưa, nhưng có một chút còn hơn không có.
Bọn họ mang hành lý không nhiều, cũng không mang theo áo tơi, tình cờ giữa đường gặp phải trời mưa, cũng chỉ có thể thiệt thòi đám người Lục Tranh đội mưatiến bước.
Lục Tranh thấy mũ đội xong, quay đầu lại dặn dò Tả Thiệu Khanh: “Mưa quá lớn,nhanh chóng đóng kĩ cửa lại.”
Tả Thiệu Khanh hướng hắn cười cười, nghe lời lui về trong xe ngựa.
Lương Tề bọc tấm thảm tựa ở trên vách tường nghe tiếng mưa, thỉnh thoảng còn xuất ra một vài câu thơ phù hợp với tình hình, trong tay cầm ly trà nóng, quả nhiên là vô cùng thích ý, Tả Thiệu Khanh nhìn thấy trợn trắng mắt.
Nửa khắc sau, xe ngựa dừng lại, Tả Thiệu Khanh biết là đã đến nơi, còn chưa xuống xe thì nghe thấy Lục Tranh ở bên ngoài nói: “Đợi ở bên trong dọn dẹp sạch sẽ rồi hãy xuống.”
Những võ tướng thị vệ này người người đều là người có năng lực sinh sống dã ngoại, rất nhanh thì dọn dẹp xong ngôi miếu đổ nát, đợi lúc Tả Thiệu Khanh tiến vào, bên trong không chỉ đốt lửa, ngay cả bếp lò tạm thời cũng xây xong.
Lúc này vẫn chưa tới giờ cơm, mọi người ngược lại không vội vã nấu cơm, mà là nấunước ấm để cho đám nam nhân rửa mặt thay quần áo.
Tả Thiệu Khanh hầu hạ Lục Tranh cũng đã hầu hạ quen, lưu loát từ trong bao quần áo lấy khăn vải lau mặt cho Lục Tranh, sau đó dùng khăn vải bọc lấy tóc dài ướt sũng của Lục Tranh, đợi thay xong quần áo sạch sẽ lại cẩn thận lau tóc cho hắn.
Hai người phối hợp ăn ý, một người đưa tay, một còn lại liền tự nhiên mặc áo lên chongười kia, một người xoay người, người còn lại tự giác thắt đai lưng cho người kia,vừa nhìn thì biết không phải là lần đầu tiên làm như vậy.
Một loạt động tác này khiến cho đám nam nhân độc thân trợn mắt há hốc mồm, phải biết rằng hồi trước cùng Lục công gia đi xa, hắn còn là thanh niên tốt mọi việc tự bản thân làm, như thế nào chỉ chớp mắt, liền trở thành đại lão gia cái gì cũng không biết?
Nói không hâm mộ là giả dối, người giống như bọn họ, đi xa ở bên ngoài cũng không thể mang theo nha hoàn bà tử, từ trước đến nay đã quen tự mình động thủ, có lúc dù cho bị thương cũng không có người chăm sóc ở bên cạnh hỏi han ân cần, hầu hạ y dược.
Thấy một màn như vậy, mọi người cũng rốt cuộc hiểu rõ chỗ tốt của lấy nam thê.
Tả Thiệu Khanh vây quanh Lục Tranh bận rộn, La Tiểu Lục liền thoải mái hầu hạ Ẩn Nhất, người quen Ẩn Nhất đều biết hắn ta và La Tiểu Lục đã xem như là phu phu chính thức, còn dư lại một mình Lương Tề nhàn rỗi nhất, một hồi nhìn cái này, một hồi nhìn cái kia, ánh mắt lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
“Lục gia, trận mưa này sợ là trong chốc lát cũng không thể ngừng, dù cho đã tạnhmưa rồi lại xuất phát, trước khi trời tối cũng không thể đến được trạm dịch kế tiếp,người xem nên hay không ở chỗ này một đêm?” Tống Hán Lâm hỏi.
Con đường này không phải lần đầu tiên bọn họ đi, nếu như chỉ có bọn họ cưỡi khoáimãi cái gì cũng dễ nói, nhưng nhiều thêm hai chiếc xe ngựa, cộng thêm hai người quan văn da mịn thịt mềm, thì không thể không suy xét vấn đề tốc độ.
Lục Tranh xuyên qua bức tường đổ nát liếc nhìn màn mưa bên ngoài, phát ra mộtchữ đơn âm tiết: “Hửm?”
Không cần hắn căn dặn, mấy thị vệ hiểu ngầm thay quần áo ướt sũng xông vàotrong màn mưa, nhặt củi, đi săn, tất cả đều tiến hành gọn gàng ngăn nắp.
Tả Thiệu Khanh sai La Tiểu Lục nấu một nồi canh gừng, chuẩn bị đợi mấy thị vệ trở về uống xoa đi cái lạnh.
La Tiểu Lục tuy chưa từng xuống bếp, nhưng nấu canh gừng vẫn là biết, vung tay áolên hào hứng bừng bừng vọt tới trước nồi.
Đợi nó không cẩn thận đánh đổ tất cả canh gừng trong nồi, Ẩn Nhất không thể không tiến lên thay nó làm, bất đắc dĩ cưng chiều xoa đầu La Tiểu Lục.
La Tiểu Lục đỏ mặt cúi đầu, yên lặng lui về bên người Tả Thiệu Khanh tìm kiếm an ủi, lại bị Lương Tề cười nhạo một trận.
“Làm đầy tớ mà ngươi làm đến mức độ này thật sự là thất bại.” Ba người ở trong xe ngựa chật hẹp chung sống mấy ngày, Lương Tề đối với La Tiểu Lục cũng có vài phầnhiểu rõ, cũng không bởi vì thân phận của nó mà xem thường nó.
La Tiểu Lục nghiêm trang phản bác: “Bản nô tài là thư đồng kiêm quản sự của Tam gia.” Mới không phải là nha đầu thổi lửa nấu cơm nha.
Trước kia lúc ở Tả gia, tự có nhà bếp làm đồ ăn, bọn họ chỉ cần phái người đi lấy là được, cho dù muốn bữa ăn ngon, cũng có vú Liễu cao thủ phòng bếp ở đó, không cần nó làm.
Sau khi theo Tả Thiệu Khanh vào phủ Trấn quốc công,thì càng không tới phiên nó xuống bếp.
Mưa trời nhanh tối, đợi canh gừng nấu xong, bên ngoài đã không còn một tia sáng nào nữa, gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi vào.
Tả Thiệu Khanh trước có đống lửa, phía sau có Lục Tranh người này thân thể như bếp lò, dựa vào người hắn không hề cảm thấy lạnh, mà Lương Tề ngồi bên cạnh y thì liên tục hắt xì mấy cái.
Y nhìn có chút hả hê cười hỏi: “Lương đại nhân cảm mạo rồi hả? Không bằng trước uống chén canh gừng xua khí lạnh?”
Lương Tề chà xát cái mũi, nghiêng qua liếc y: “Bổn quan rất tốt, không nhọc hao tâm trí tổn trí.”
Tả Thiệu Khanh vừa muốn mở miệng chế nhạo hắn ta vài câu, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, thậm chí còn có tiếng kêu lúc đứt đoạn lúc nối tiếp quái dị.
Nghe có chút giống tiếng đứa nhỏ gọi, nhưng phụ cận này sao có thể có đứa nhỏ? Tả Thiệu Khanh tự an ủi bản thân mình: Tám phần là tiếng động vật nào đó kêu.
Cũng không lâu lắm, mấy thị vệ liền đi đến, Tả Thiệu Khanh nhìn qua, ngoại trừ hai bó củi lớn, còn có nửa con dê rừng lớn, hai con thỏ rừng, đều được xử lý sạch sẽ, chỉcó một thị vệ cuối cùng trong tay ngược lại mang theo một vật sống, đang “a a” gọi,tứ chi vung vẩy muốn xuống.
Chờ hắn ta đi lên trước vài bước, ánh lửa chiếu rọi vật ở trên người, Tả Thiệu Khanh định thần nhìn lại, kinh ngạc trừng lớn hai mắt.
“Đây là cái gì?”
Lục Tranh cũng cau mày nhìn chằm chằm vào vật kia, trầm giọng hỏi: “Cái đó lấy từchỗ nào?”
Thị vệ kia có chút xấu hổ, thả vật kia xuống, không đợi hắn ta giải thích, vật kia quay đầu lại cầm cánh tay hắn ta cắn một cái, sau đó nhanh chóng lẻn đến trong góc, trừng mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào mọi người.
Tả Thiệu Khanh ngược lại hít một hơi lạnh, nếu như vừa rồi y còn có điều hoài nghi, lúc này vật kia lộ ra ở trước ánh lửa quả thật chính là một đứa nhỏ nhân loại không nghi ngờ gì nữa.
Chỉ thấy trên người bé treo mấy mảnh lá cây lớn, cánh tay bắp đùi đen sì lộ ra bênngoài, bị mưa cọ rửa lộ ra từng dấu vết, một đầu tóc lộn xộn như cỏ dại phủ ở trên đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như mực, hung ác giống như dã thú.
“Trước đó thuộc hạ vào rừng bắt thỏ, vật nhỏ này đột nhiên chui ra, nhìn dáng vẻcủa nó, hẳn là thời gian dài sống ở trong rừng cây, thuộc hạ nhìn thấy không đànhlòng liền mang nó về.”
“Nhìn dáng vẻ của nó chỉ hai ba tuổi, làm sao có thể một mình sống trong rừng? Có phải hay không là trong rừng còn có người?” Tả Thiệu Khanh khó hiểu hỏi.
“Hồi Tam gia, thuộc hạ đã tìm kiếm qua, phụ cận này căn bản không có người, hơn nữa…” Thị vệ kia ngừng một chút, giải thích nói: “Người xem tư thế của nó, bất kể là đi đường hay là ngồi đều là tứ chi chạm đất, hiển nhiên không phải sống cùng con người.”
Tả Thiệu Khanh vừa rồi đã cảm thấy đứa nhỏ này khắp nơi lộ ra kỳ lạ, tốc độ chạy cũng quá nhanh, hơn nữa từ lúc bé xuất hiện đến giờ, thì chưa từng nói một câu.
“Thuộc hạ từng nghe nói, có vài đứa nhỏ bị vứt bỏ trên núi sẽ được sói nuôi dưỡng,bọn nó từ nhỏ cùng đàn sói chung sống, tập tính sinh hoạt cùng đàn sói giốngnhau.”
Giống như là để chứng minh lời nói này của hắn ta, hắn ta vừa dứt lời, phía sau miếu đổ nát liền truyền tới đừng đợt tiếng sói tru.
Mà vật nhỏ trốn ở trong góc phòng nghe thấy âm thanh này rướn cổ lên cũng hòa vào tru một tiếng, nếu như Tả Thiệu Khanh không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, tuyệt đối không tin âm thanh sói tru này từ trong miệng một đứa nhỏ nhân loại phát ra.
“Gia…” Thị vệ kia ý thức được hành vi của mình mang đến phiền toái cho mọi người,hơi bất an quỳ gối ở trước mặt Lục Tranh.
Lục Tranh liếc mắt nhìn hắn ta, đứng dậy đi về phía góc, mỗi bước đi của hắn, đứanhỏ kia liền lui về một bước, cho đến khi chạm đến bức tường, trong miệng phát rathanh âm ô ô trầm thấp, thỉnh thoảng chìa ra móng tay dài vung vẩy.
Lục Tranh cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào vật nhỏ kia, bốn mắt nhìn nhau không chớp mắt, hai người mặt đối mặt, vật nhỏ kia giống như từ từ trấn tĩnh, cũng không tiếp tục vung vẩy móng vuốt nữa, chỉ là cảnh giác nhìn chằm chằm vào Lục Tranh, trong đôi mắt đen nhánh mang theo ý nghi ngờ.
“Cho ngươi một cơ hội, ngươi muốn đi theo chúng ta hay đi theo đàn dã thú kia?”
Tả Thiệu Khanh nâng trán, thầm nghĩ: Lục gia không phải sốt rồi chứ? Vật nhỏ kia có thể nghe hiểu mới là lạ.
Tả Thiệu Khanh cầm một miếng thịt khô đi qua, ngồi xổm xuống đưa thịt khô đến trước mặt vật nhỏ kia: “Muốn sao? Đi theo chúng ta có thịt ăn.”
Tả Thiệu Khanh thấy mắt vật nhỏ phát sáng lên, ánh mắt từ trên người Lục Tranh chuyển dời đến trong tay y, cái mũi nhỏ khẽ hít hít, ngược lại là có chút đáng yêu.
“Lục gia, ngài là muốn mang nó theo?” Tả Thiệu Khanh nghiêng đầu hỏi Lục Tranh.
“Đã gặp được, có thể mang theo liền mang đi.” Nếu hắn không muốn mang theo cũng không cần tốn sức thương lượng.