“Hoàng thượng, học sinh có thắc mắc, không biết có nên nói hay không?” Một học sinh tuổi nhìn không lớn đột nhiên lớn tiếng hỏi.
Chiến Viên Phong theo tiếng nhìn lại, ánh mắt lóe lên, cười tủm tỉm hỏi: “A? Có nghi vấn gì nói nghe xem.”
Ánh mắt mọi người nhìn qua tụ tập ở trên người thiếu niên kia, thiếu niên kia hếchngực, dường như đã sớm quen loại tình trạng mọi người nhìn chăm chú, không hềngại ngùng, ngược lại có lý chẳng sợ hỏi: “Hoàng thượng, học sinh cho rằng, triều đình tổ chức khoa thi thủ sĩ không những phải có tài văn chương xuất chúng, còncần tài đức nhiều mặt, đúng hay không?”
Tả Thiệu Khanh chỉ cảm thấy thiếu niên kia có chút quen mặt, trong chốc lát không nhớ ra ở đâu nhìn thấy, cho đến khi Hạ Chi Trừng cười nhẹ nói tên, y mới nhớ tới, thiếu niên này không phải thiếu niên ngày đó ở bên ngoài trường thi hội bởi vì bí mật mang theo tài liệu nên bị kéo ra ngoài sao?
Y còn nhớ rõ thiếu niên này họ Tăng, là cháu của đương kiêm Thái phó, chẳng qua từ hành vi ngày đó nhìn xem, hiển nhiên không có thực tài.
Y vốn tưởng rằng thiếu niên này sẽ bị tước đoạt tư cách khoa cử, hiện tại xem ra, cháu trai ruột nhà Thái phó đãi ngộ liền không giống.
Nếu năm đó Tả gia không suy tàn, y phải hay không cũng sẽ bởi vì có gia tộc che chở mà trưởng thành thành bộ dáng tính cách không sợ trời không sợ đất này?
Chỉ thấy Chiến Viên Phong gật đầu, thái độ nhã nhặn hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”
“Hoàng thượng, học sinh ngày hôm trước nghe nói, Tả Thiệu Khanh và phủ Trấn quốc công có quan hệ không hề bình thường, loại học sinh dùng sắc mê hoặc người,tổn hại nhân luân* sao có thể tính là tài đức toàn vẹn? Có thể nào trở thành trạng nguyên khoa thi lần này?”
*Nhân luân: luân lí làm người thời xưa.
Văn võ bá quan yên lặng cúi đầu xuống, thầm nghĩ: Thật sự là nghé con mới đẻ không sợ cọp, nhà Tả thái phó gia giáo quả thật rất được.
Hiện tại ai cũng biết Tả Thiệu Khanh là người của Lục công gia, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, vậy mà còn dám ngu ngốc trêu chọc y, thật không biết vị tiểu thiếu gia này lá gan là chỗ nào đến.
Không giống với bá quan văn võ trầm mặt, trong học sinh ngược lại là có không ít người phụ họa, nếu không phải cố kị nơi này là hoàng cung, đoán chừng đều sắp ồn ào lên.
Chiến Viên Phong không đếm xỉa tới hỏi: “Chỗ nào ra chuyện dùng sắc mê hoặcngười như ngươi vừa nói?” Về phần tổn hại nhân luân, vậy cũng phải xem đối tượngtổn hại nhân luân là ai.
Tăng tiểu thiếu gia đỏ mặt, vốn định nói tướng mạo Tả Thiệu Khanh không đủ đoan chính, quá mức yêu mị, nhưng lúc khóe mắt liếc qua nhìn khuôn mặt kia, lại nói không nên loại lời trái lương tâm này.
“Này…đường đường nam tử lại ủy thân bên dưới nam nhân, không phải lấy sắc mêhoặc người là cái gì?”
Chiến Viên Phong liếc qua vị trí Tăng thái phó, thấy ông ta vừa tức vừa vội, cũng không nên quá mức khó xử cháu của ông ta, dứt khoát đá trái bóng cho Tả Thiệu Khanh, híp mắt hỏi: “Tả Thiệu Khanh, ngươi còn có lời gì muốn nói không?” Hắn tachờ mong Tả Thiệu Khanh nói ra lời phản bác, tốt nhân phủ nhân tư tình của mình và Lục Tranh, đó mới thú vị.
Tả Thiệu Khanh bình tĩnh đi tới, chắp tay nói: “Hoàng thượng, học sinh cũng không biết vấn đề tình cảm cá nhân và đức hạnh có quan hệ, học sinh đi ngồi ngay thẳng chính trực, không sợ bất luận kẻ nào nói lời vu oan chửi bới.”
Chiến Viên Phong gật đầu, có hơi bất ngờ sự thẳng thắn thành khẩn của y: “Nói đến Duệ Khánh Vương bị xử tội, còn có công lao của Tả Thiệu Khanh. Ngược lại là ngườihữu dũng hữu mưu.”
“Chỉ là tình thế bắt buộc, học sinh không dám kể công.” Tả Thiệu Khanh cũng từng nghe, trước đây luận công ban thưởng, Thiên Phượng đế cố ý không để ý đến Lục Tranh, về phần y tiểu nhân vật này lại càng không có người nhắc đến, cũng khôngbiết vị đế vương trẻ tuổi này trong lòng là nghĩ như thế nào.
Chiến Viên Phong quét mắt nhìn đám người chằng chịt bên dưới, trong lòng đã cótính toán, lên tiếng nói: “Trẫm trước đây vẫn không phong thưởng cho Trấn quốccông, các ngươi đều cho rằng trẫm ý chí sắc đá, kiêng kị Trấn quốc công, hôm naytất cả mọi người đều có mặt, không ngại chính tai nghe một chút Trấn quốc công sởcầu đi…người đến, tuyên Trấn quốc công tiến cung.”
Cơ hội thật tốt, chỉ cần Lục Tranh trước mắt nhiều người đưa ra thỉnh cầu tứ hônnhư vậy, hắn ta lại gắng gượng đáp ứng, người trong thiên hạ sẽ không cho rằng hắnta cố ý nhục nhã Trấn quốc công? Thật sự là nhất cử lưỡng tiện.
Không đợi nội thị đi tuyên chỉ, thì có thị vệ đến đây báo cáo, Trấn quốc công vào cung yết kiến, đã ở ngoài cung chờ.
Chiến Viên Phong cười ha ha, tâm tình phấn khởi nói: “Tuyên.”
Lập tức có nội thị tiến chức truyền đạt: “Tuyên…Trấn quốc công vào cung yết kiến.”
Chỉ trong chốc lát, mọi người xa xa nhìn thấy một người một ngựa chạy đến, tiếng vó ngựa lộp bộp lộp bộp trong hoàng cung yên lặng hiện ra có phần hênh hoang.
Hơi có chút kiến thức cũng biết, các Trấn quốc công đương nhiệm đều có quyền lợi cưỡi ngựa vào cung, chỉ là tận mắt nhìn thấy một màn này trong lòng vẫn là có chút rung động.
Này chính là địa vị dưới một người trên một vạn người, này chính là quyền lợi tay cầm trọng binh, không có người sẽ không thích loại cảm giác cao hơn người một bậc này.
Trong học sinh không ít người thích nam phong, lúc này đối với Tả Thiệu Khanh vừa hâm mộ vừa ghen ghét, đồng thời trong lòng lờ mờ một chút chờ mong, phải chăng mình cũng có khả năng được Lục công gia vừa ý?
Tả Thiệu Khanh còn không biết bản thân vô hình trung đã nhiều hơn rất nhiều tình địch, y nhìn không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh càng ngày càng gần kia, tim đập cũng dần dần nhanh hơn.
Lục Tranh hôm nay mặc triều phục màu tím sẫm, tại toàn trường thế nhưng độc nhất, dáng người to lớn cao ngạo, khí thế lăng lệ ác liệt khiến cho người rất lâu không thể di chuyển ánh mắt.
Lục Tranh ở phía sau đám người xuống ngựa, tự có người nhường đường cho hắn, nhìn hắn vững bước tiến lên, quỳ xuống, âm thanh như chuông lớn thỉnh an: “Hoàng thượng vạn tuế.”
“Hãy bình thân, thật sự là nhắc tào tháo thì tào tháo đến, trẫm đang muốn sai ngườituyên ái khanh tiến cung ngươi liền tới.”
“Vậy đúng lúc, thần là tới thực hiện lời hứa ngày đó.” Lục Tranh không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng lên.
Chiến Viên Phong vẻ mặt tươi cười hơi cương cứng một chút, tiếp đó khuyên bảonói: “Lục ái khanh, ngươi nên trước nghe những lời học sinh này nói.”
“Thần rửa tai lắng nghe.”
“Khụ khụ…” Chiến Viên Phong hơi im lặng, chỉ vào Tăng thiếu gia trước đó đứng ranói: “Người đó…đem lời ngươi vừa rồi nói thuật lại một lần cho Trấn quốc công.”
“Này…này…” Tăng thiếu gia lắp bắp nhìn lưng Lục Tranh, trong lòng hơi sợ hãi, hắnta tuy làm mưa làm gió đã quen, nhưng đối với Lục công gia cả người hơi thở lạnhthấu xương cũng là sợ hãi, lỡ như Lục công gia tức giận rút kiếm làm thịt mình làm sao bây giờ?
“Ta đến thay hắn nói.” Thanh âm trong trẻo của Tả Thiệu Khanh truyền vào trong taimọi người, lúc y mở miệng, Lục Tranh liền xoay người lại, ánh mắt sáng quắc nhìn y.
“Lục công gia, vị huynh đài này mới vừa nói vãn sinh chính là loại người dùng sắcmê hoặc người, không xứng đậu trạng nguyên, ngài cảm thấy như thế nào?”
Lục Tranh không trả lời y, mà ở trước mặt tất cả mọi người nói: “Hoàng thượng, thần là tới cầu thành chỉ tứ hôn.” Không phải đến nghe loại lời nhàm chám này.
Toàn trường xôn xao, ngoại trừ Tả Thiệu Khanh và Chiến Viên Phong, tất cả mọi người cho rằng lời này của Lục Tranh tương đương gián tiếp làm sáng tỏ quan hệ với Tả Thiệu Khanh, lập tức ánh mắt nhìn về phía Tả Thiệu Khanh không giống, xem thường, khinh thị, giễu cợt…
A, không, còn có một ánh mắt lo lắng, đó là Khúc Trường Thanh đối với Tả Thiệu Khanh thành tâm đối đãi.
Tưởng Hằng Châu từ sau khi Tả Thiệu Khanh đứng ra liền vẫn luôn trầm mặc đứng một bên, thờ ơ lạnh nhạt nhìn một màn này, lúc này trong lòng cũng có chút chấn động.
Nguyên nhân sùng bái của hắn ta đối với Trấn quốc công thuộc về huynh trưởng của hắn ta, huynh trưởng của hắn ta chỉ là một thị vệ bên người Trấn quốc công, mỗi lần nhận được thư huynh trưởng gửi về nhà hắn ta đều có thể từ những hàng chữ nhìn thấy sự tích của Lục Tranh.
Thời gian dần qua, hắn ta đối với Trấn quốc công càng ngày càng tò mò, cũng rất muốn gặp nam nhân so với huynh trưởng trẻ hơn nhưng lại sát phạt quyết đoán.
Lần thứ nhất gặp mặt chưa nói tới ấn tượng tốt, bởi vì khi đó hắn ta không biết rõ thân phận Lục Tranh, chỉ cho là lão đại Tào bang, còn cảm thán nam nhân như vậy lại trộn lẫn vào bãi cỏ hoang đáng tiếc.
Sau khi lên kinh, hắn ta thăm dò được phủ Trấn quốc công danh nghĩa giúp đỡ một nhà Đồng An Đường, thu nhận cô nhi từ Bắc Cương cứu trở về, trong lòng đối với Trấn quốc công kính sợ càng cao thêm một tầng.
Sau đó hắn ta tìm cách gặp Lục công gia, truyền đạt nguyện vọng của mình muốn đi Đồng An Đường nhìn một chút, hắn ta nhắc đến huynh trưởng sớm mất của mình, đối phương quả nhiên đồng ý.
Không lâu lắm, trên phố truyền ra lời đồn Lục công gia thích nam phong, Tưởng Hằng Châu cảm thấy nhất định là có người ác ý hãm hại, cũng không xem là chuyện quan trọng, cho đến khi lời đồn không ngừng được chứng minh là đúng, tức giận trong lòng của hắn ta cũng càng ngày càng sâu.
Thật giống như tờ giấy trắng bị dính bẩn, khiến cho người nhịn không được muốn lau, đại khái chính là khi đó, hắn ta đối với Tả Thiệu Khanh đã có vướng mắc, cộng thêm thi hội bị Tả Thiệu Khanh đè ép một đầu, vướng mắc cũng càng ngày càng lớn, chỉ là hai người không thân, căn bản không có cơ hội gì gặp mặt.
Vốn là muốn tại thi đình hòa nhau một ván, không nghĩ tới cuối cùng vẫn là thua ở dưới tay y.
Hắn ta ngoài mặt trấn tĩnh, kì thực trong lòng sớm đã sóng cả mãnh liệt, bại ở trong tay người khác hắn ta có thể tâm tình bình thường đối đãi, nhưng người này là Tả Thiệu Khanh, là người khiến cho Trấn quốc công đi lệch đường, là người hủy thanh danh Trấn quốc công.
Tưởng Hằng Châu vừa phóng ra một bước, muốn đánh Tả Thiệu Khanh vào vạn kiếp bất phục, chợt nghe thấy Lục Tranh âm vang hữu lực nói; “Thần muốn cưới Tả Thiệu Khanh làm vợ, thỉnh hoàng thượng tứ hôn.”
Mấy ngàn người đồng loạt ngược lại hít một hơi lạnh, vẻ mặt ngạc nhiên không thể so với lúc trước Chiến Viên Phong nghe thấy tin tức này tốt hơn bao nhiêu.
Chiến Viên Phong nhìn tình cảnh như vậy rốt cục thoải mái một chút, hắn tanghiêm trang phản bác: “Lục ái khanh, ngươi cũng biết mình đang nói cái gì? Tả Thiệu Khanh thế nhưng là trạng nguyên lang năm nay, có thể nào gả cho ngươi làm vợ?”
“Cái này cũng không xung đột.”
“Như thế nào không xung đột? Người làm vợ nên giúp chồng dạy con, quản lý việcnhà, sao có thể vào triều làm quan?” Nói xong lời này, Chiến Viên Phong phát hiệnmình lỡ miệng, một nam thê, giúp chồng có thể, chỗ nào ra dạy con?
“Phủ Trấn quốc công không thiếu quản gia hạ nhân, không cần phu nhân tự mình quản gia.” Lục Tranh giải thích nói.
Chiến Viên Phong nghe ghê răng, này còn chưa kết hôn đâu, liền mở miệng gọi mộttiếng phu nhân.
“Qua nhiều triều đại, chưa bao giờ có tiền lệ vợ chồng là quan đồng liêu.”
“Thần lấy chính là nam thê, tự nhiên không giống.”
“A, ngươi còn biết ngươi muốn cưới là nam thê?”
Lục Tranh cao cao tại thượng liếc Chiến Viên Phong, nghiêm trang trả lời: “Hoàng thượng, con mắt của thần không mù.” Đương nhiên là phân biệt được nam nữ.
Chiến Viên Phong bất đắc dĩ, tại sao lại có nam nhân không có tâm nhãn như vậy?
Hắn ta chuyển hướng Tả Thiệu Khanh, triển khai toàn bộ khí thế, trầm giọng hỏi: “Tả Thiệu Khanh, nếu trẫm nói, giữa trạng nguyên và phu nhân trấn quốc công ngươi chỉ có thể chọn một, ngươi là chọn trạng nguyên nở mày nở mặt hay phu nhân Trấn quốc công bị người phỉ nhổ?”
Tả Thiệu Khanh dũng cảm ngẩng đầu, không chút nghĩ ngợi trả lời: “Hồi hoàng thượng, học sinh bằng lòng…cùng Trấn quốc công kết làm phu thê.”
Tuy y tham luyến danh lợi, tuy y rất muốn vào triều làm quan, tuy y rất muốn làm ra một phen sự nghiệp, nhưng nếu không có Lục Tranh, những cái này còn có ý nghĩa gì đâu?
Y biết Lục Tranh sẽ không nhốt y ở hậu viện, dù cho làm quan không thành, y còn có rất nhiều chuyện có thể làm, ví dụ như ra biển, ví dụ như kinh thương.
Y đi đến bên người Lục Tranh đứng thẳng tắp, cùng hắn cùng nhau mặt đối mặt với tất cả.
Lục Tranh nhéo lòng bàn tay y, ý bảo y yên tâm, có hắn ở, trạng nguyên cần, phu nhân Trấn quốc công cũng cần.