Tả Thục Tuệ hít sâu một hơi, mới mắc cỡ đỏ mặt nói: “Sợ là Lục công gia trên chiến trường chịu nội thương.”
“Này…?” Tiết thị sắc mặt đỏ lại trắng, há hốc mồm thật lâu nói không nên một chữ.
Trên nóc nhà đột nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ, hai mẫu tử đồng loạt ngẩng đầu, không phát giác được khác thường cũng liền không thèm để ý.
Hai nữ nhân căn bản không thể tưởng tượng được trên nóc nhà nhà mình, mỗi ngày đều có một nam nhân vào xem.
Ẩn Nhất một tay che miệng, một chân nghiền nát mái ngói, sau đó lặng yên khôngtiếng động trở lại viện tử của Tả Thiệu Khanh.
Hắn ta cảm thấy mình hiện tại nên trước viết một bức thư báo cáo nội dung hômnay nghe được, cũng không biết chủ tử nhà hắn ta sau khi xem xong có thể muốn giết hắn ta hay không.
Kì thật tin tức như vậy từ năm trước liền có, chỉ là người phủ Trấn quốc công khôngcó ai để ý, dù sao cũng không ai dám ở trước mặt nghị luận, nếu bọn họ phản ứng quá mức, ngược lại bị người hiểu là vì chột dạ.
Chỉ là nhịn không được, Ẩn Nhất vẫn là tại ngày thứ hai sau khi Tả Thiệu Khanh tỉnhlại hồi báo chuyện này, sau đó chỉ thấy vị phu nhân tương lai này một bộ dáng muốncười lại không cười.
“Ngươi nói, nếu để cho bọn họ đối với lời đồn đãi này tin tưởng không nghi ngờ, Tả Thục Tuệ còn muốn gả cho gia nhà ngươi không?” Bàn tính trong lòng Tả Thiệu Khanh lại vang lên đùng đùng.
Ẩn Nhất trước tiên liền phản đối, cái này là liên quan đến tôn nghiêm chủ tử nhàhắn ta, sao có thể tùy ý Tả Thiệu Khanh lấy ra tính toán?
“Nữ nhân kia nhìn trúng chỉ là gia thế của gia nhà ta.”
“Lời này ngươi tin?” Tả Thiệu Khanh bĩu môi, Lục Tranh muốn tài có tài, muốntướng mạo có tướng mạo, muốn quyền thế có quyền thế, bỏ gia thế của hắn qua một bên cũng nhất định có rất nhiều nữ nhân vội vàng muốn gả cho hắn.
Ẩn Nhất cũng không muốn cùng phu nhân tương lai thảo luận vấn đề mị lực của chủtử nhà hắn ta, đều nói tình nhân trong mắt chính là Tây Thi, Lục công gia trong mắt Tả tam gia sợ là ngay cả hoàng đế thống trị cả thiên hạ cũng không bằng.
Rời giường ăn xong điểm tâm, Tả Thiệu Khanh vẫn là trước sau như một đi thỉnh an, y cũng không muốn để cho người ngoài cảm thấy y thứ tử này bất kính mẹ cả.
Nhớ tới lịch trình sắp xếp ngày hôm nay, Tả Thiệu Khanh sáng sớm liền đi ra ngoài, ngồi trên xe ngựa do quản gia chuẩn bị chạy đến nhà mới của Tả Uẩn Dương.
Nhà mới của nhị thúc y cách Tả phủ cũng không xa, nhưng cấp bậc so với Tả phủ tốt hơn nhiều, động dạng là viện tử tam tiến, bên trong trang trí sắp xếp lại vô cùng khác biệt.
Tả Thiệu Khanh dám xác định, Tiết thị nhất định chưa từng tới chỗ này, nếu không hôm qua liền không chỉ là trào phúng dáng người Tả Uẩn Dương.
“Nhà mới Nhị thúc trang trí không tệ.” Tả Thiệu Khanh quan sát một vòng, pháthiện trong phòng trang trí rất nhiều vật phẩm hiếm có hiện nay.
“Ha ha… Này đều là dựa vào phúc của Thiệu Khanh, Nhị thúc bỏ giá tiền thấp từ Kha quản sự mua được không ít thứ tốt, chờ cháu sau khi mở trân bảo các, Nhị thúc sợ là mua không được.”
“Nhị thúc quá khách khí, người xem vừa ý cái gì trực tiếp nói với Kha quản sự đưatới thì được, còn nói mua cái gì?” Tả Thiệu Khanh khách khí một câu, kì thật thu tiềncủa Tả Uẩn Dương thu yên tâm thoải mái.
Người khác không biết, nhưng y là biết sản nghiệp của Nhị thúc tương đối khá, cộng thêm khối lợi nhuận tại Tào bang, chỉ sợ thương nhân bình thường không thể so sánh.
Tả Uẩn Dương cười khoát tay: “Nói như thế nào cũng là Kha quản sự vất vả từ hải ngoại đào trở về, sao có thể lại để cho hắn một chuyến tay không, chẳng qua nói thật, vẫn là Thiệu Khanh con mắt tinh tường, Nhị thúc năm đó đúng là nhìn nhầm, Kha quản sự có tài.”
“Thật sự?” Tả Thiệu Khanh giả bộ bộ dáng vui mừng kinh ngạc: “Vậy cháu đã có thể dựa vào Kha quản sự phát tài rồi.”
Trước đây Tả Thiệu Khanh định ở kinh đô mở trân bảo các, Kha Hữu Lương vẫn luôn bận rộn lựa chọn địa điểm, sửa sang tiệm mới, tính toán thời gian nên cũng sắp xong.
Tả Thiệu Khanh quyết định, thời gian khai trương chính là ngày yết bảng, chỉ cần thả ra một chút tiếng gió, chắc hẳn sẽ có không ít người cổ động.
Về phần thời gian trước khai trương, Kha Hữu Lương liền đem hàng hóa của trân bảo các đào thải tiệm tạp hóa không lớn không nhỏ, đồ vật tuy không quý trọng, nhưng thắng tại hiếm có, buôn bán cũng không tệ.
“Cứ buông tay để cho hắn đi liều, hiện tại chúng ta muốn thuyền có thuyền, muốn người có người, đợi sau khi Lục công gia chưởng quản thủy sư Đại Ương, ra vào bến cảng đều thuận tiện hơn rất nhiều, chỉ cần không phải ở trên biển gặp gió bão,thuyền hủy người vong, khẳng định kiếm được lời không lỗ.”
Tả Thiệu Khanh đương nhiên hiểu rõ điểm ấy, hơn nữa y còn tính thừa dịp buôn bán trên biển còn chưa phát triển liền để cho Kha Hữu Lương nắm bắt thời cơ chạy nhiều vài chuyến.
Đi thăm hết phòng, Tả Uẩn Dương liền mang theo Tả Thiệu Khanh đi tiệm trấn bảocác mới kia.
Tuy còn chưa khai trương, bên trong cũng đã trang trí đổi mới hoàn toàn, hàng hóa cũng đã đặt trên kệ chỉnh tề, lúc đầu mới vào, thị giác bị trùng kích không nhỏ.
Tả Thiệu Khanh kiến thức có hạn, kiếp trước ở trong Giang phủ cũng chỉ nhìn thấy một ít đồ trân quý, hôm nay đứng ở trong tiệm của mình, nhìn nhiều kì trân dị bảo đặt ở trên kệ, trong lúc nhất thời có chút sáng chói.
“Ông chủ thỏa mãn không?” Kha Hữu Lương có chút đắc ý hỏi.
Tả Thiệu Khanh ánh mắt xoay chuyển một vòng, gật đầu nói: “Địa điểm chọn không tệ, phía đông đường phố là nơi có lưu lượng người qua lại nhiều, phụ cận chính là quốc tử giám, công tử thế gia vọng tộc không tiếc tiêu tiền.”
“Đem kệ phía đông xếp thưa thớt một chút, mời mộc sư tới để họ làm mỗi thứ một cái giá đỡ và hộp, không cần tiếc tiền, mỗi thứ trên kệ để một vật là được, trân bảo các không phải tiệm tạp hóa, không phải thứ gì càng nhiều càng tốt.”
Kha Hữu Lương vừa nghe vừa gật đầu, âm thầm ghi nhớ những nội dung chính ở trong lòng.
“Có thời gian liền tìm kiếm một chưởng quỹ, về sau ngươi vẫn là chuyên môn dẫn người chạy biển, nếu như ngại trên biển vất vả, cũng có thể nhanh chóng bồi dưỡng người nối nghiệp, trân bảo các này của chúng ta về sau nguồn cung cấp chủ yếu liềntừ hải ngoại.”
Kha quản sự ngay từ đầu nghe thấy có người muốn thay thế mình làm quản sự còn có chút sợ, chẳng qua đợi nghe Tả Thiệu Khanh nói xong, thoáng nghĩ liền hiểu rõ ý của y, đây là muốn để cho mình làm tổng quản sự.
Hắn ta híp đôi mắt, liên tiếp đồng ý, đồng thời trong lòng nghĩ, phải chăng nên đónngười trong nhà đến kinh đô.
“Ông chủ, tiểu nhân giữ lại cho ngài mấy thứ, đều là lựa chọn kĩ, ngài muốn bây giờ xem không?”
“A? Là bảo bối gì? Ta đây nhất định phải mở mang.” Tả Thiệu Khanh vô cùng hàohứng, theo Kha Hữu Lương đi về phía nhà kho.
Chờ lúc y nhìn thấy đồ Kha Hữu Lương thay mình giữ lại, kinh ngạc thiếu chút nữa quên hô hấp, hai con mắt đều dính vào trong mấy cái hộp.
Kha Hữu Lương chỉ vào bồn cây cảnh nói: “Bồn san hồ này tiểu nhân dùng mười cuộn gấm Vân Nam đổi lấy, nếu như theo giá thị trường bán đi, có thể kiếm được lợi nhuận không chỉ gấp mười lần.”
Tả Thiệu Khanh nhìn bồn cây cảnh màu đỏ chói mắt kia, cảm thấy đợi đến ngày y và Lục Tranh kết hôn bày ở trong phòng nhất định rất đẹp: “Được, trước thu lấy.”
Kha Hữu Lương vội vàng giới thiệu với y mấy thứ khác, một tấm gương khảm bảo thạch, mặt kính bình thường, nhưng gọng kính quả thực hoa lệ.
Tả Thiệu Khanh cảm thấy thứ này tác dụng không lớn, nghĩ nghĩ, quyết định đưa cho Lão phu nhân, trong tiềm thức, y cảm thấy nữ nhân đều thích thứ hoa lệ.
Còn có một hộp đông châu, mỗi viên lớn nhỏ không khác bao nhiêu, ánh huỳnh quang lóng lánh, vừa nhìn chính là hàng thượng đẳng.
Tả Thiệu Khanh biết thứ này phu nhân tiểu thư thích nhất, về sau tặng người cũng rất tốt, cho nên để cho Kha Hữu Lương cũng thu lại.
Còn có mấy hộp bảo thạch tràn đầy, Tả Thiệu Khanh xem hoa mắt, nghe Kha Hữu Lương nói: “Hòn đảo bên ngoài Nam Hải thừa thải bảo thạch và ngọc thạch, chỗ đócủa bọn họ thủ công mỹ nghệ thô ráp, làm không ra đồ vật quá tốt, cho nên tiểunhân liền định thu hồi lại, gia công xong rồi lại mang bán đi.”
“Được.” Tả Thiệu Khanh cười nói: “Kha quản sự quả nhiên có đầu óc.”
Y từ trong hộp chọn mấy viên bảo thạch sắc hệ, lại lấy ra cái khác đặt vào: “Trước đem những thứ này làm ra đồ trang sức trọn vẹn, muốn kiểu dáng phu nhân.”
Kha Hữu Lương cho rằng y là dùng đến hiếu kính mẹ cả, bởi vậy rất cẩn thận mang thứ đó thu về.
“Những thứ này trước đặt ở trong tiệm, ngày khác có tác dụng ta lại đến lấy.” Tả Thiệu Khanh không dám mang những vật quý trọng này về Tả gia, nếu bị người khác nhìn thấy, lại là một trận phong ba.
“Vâng.”
“Đối ngoại liền nói cửa hàng này là của Nhị thúc.”
“Vâng.”
Tả Thiệu Khanh nghĩ nghĩ, bổ sung nói: “Nếu có người dám ồn ào, liền báo ra danh hiệu phủ Trấn quốc công.”
Kha quản sự ngẩn người, còn cho rằng Tả Thiệu Khanh là muốn mượn danh nghĩa uy thế phủ Trấn quốc công, có chút lo lắng hỏi: “Lỡ như phủ Trấn quốc công truy cứu...?”
Tả Thiệu Khanh khoát tay: “Không có việc gì, cứ nói như vậy.” Cây lớn dễ hóng mát, Tả Thiệu Khanh như thế nào sẽ bỏ qua cơ hội dựa vào tốt như vậy?
Tả Uẩn Dương ở bên cạnh trầm mặc nhìn hồi lâu, lúc này mới lên tiếng nói: “Kha quản sự, liền dựa theo ý Thiệu Khanh nói mà làm, không sai đâu.”
Kha quản sự thấy ông chủ cũ cũng nói như vậy, tuy trong lòng còn rất nghi hoặc, nhưng vẫn là nghe lệnh nhớ kĩ.
Hắn ta bắt đầu còn lo lắng Tả Thiệu Khanh tìm không thấy chỗ dựa vững chắc, kinh đô nước sâu như vậy, một tiệm trân bảo các muốn yên ổn mở cửa liền không dễ dàng, lỡ như đụng phải người có tiền bá đạo vô lý, không có chỗ dựa thực sự không được.
Tả Thiệu Khanh lại cùng hắn ta thương định thời gian khai trương, ngay cả bảng hiểu Kha quản sự đau đầu cùng với nghi thức khai mạc đều bị Tả Thiệu Khanh ôm ra.
Y trước đó liền để cho Lục Tranh viết xong bảng hiệu, chỉ cần cầm lấy đi khắc trang hoàng liền xong, về phần ngày đó khai trương mở tiệc chiêu đãi khách mời, y không muốn ồn ào, chỉ dự định mời vài học sinh có danh vọng liền được