Edit: Bông
Cao Chí Bác cảm thấy Hà Đại Tráng không khác gì Tiểu Cường (*), nghị lực kiên cường thật đáng khâm phục!
(*): Tiểu Cường = con gián
Khi Cao gia trở về liền nhìn thấy Hà Đại Tráng ngồi xổm trước cửa nhà, hai tay ôm cặp sách gục đầu ngủ đến là thơm ngọt, nước miếng theo khóe miệng nhỏ tong tong xuống đất.
Cao Chí Bác hối hận vì buổi sáng không cầm máy ảnh theo để chụp lại hình ảnh đặc sắc này, thi thoảng nhàm chán lại lôi ra chọc cười.
Mẹ Cao gọi Hà Đại Tráng dậy: “Sao cháu lại ngủ ở đây? Nhỡ bị cảm lạnh thì sao?”
Hà Đại Tráng mơ mơ màng màng nhìn mẹ Cao, dụi dụi mắt cho tỉnh ngủ, ú ớ gọi: "Dì Linh!" Rồi lồm cồm bò dậy chạy đến bên cạnh Hạ Dư Huy.
Cao Chí Bác cảm thấy Hà Đại Tráng không khác gì một con cún to xác, bộ dạng này chỉ kém chưa ngồi xổm trước mặt Hạ Dư Huy lè lưỡi vẫy đuôi.
Hạ Dư Huy vẫn như cũ không để ý đến Hà Đại Tráng.
Hà Đại Tráng muốn kéo tay Hạ Dư Huy lại bị né tránh, ủy khuất nói: "Cá nhỏ, cậu đi đâu vậy? Mình đã đợi cậu cả ngày rồi!”
Hạ Dư Huy suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Đi câu cá.”
Hà Đại Tráng không ngờ Hạ Dư Huy sẽ giải thích với mình, chút ủy khuất kia lập tức bốc hơi sạch sành sanh: "Chơi vui không?"
Hạ Dư Huy gật gật đầu.
Mẹ Cao vội vàng vào bếp nấu nước đường đỏ cho bà nội Cao. Bà nội Cao hiếm khi ngồi xe lâu như hôm nay nên trong người có chút không thoải mái, vừa về đến nhà liền trở về phòng nằm nghỉ.
Ba Cao vào thư phòng chuẩn bị cho kế hoạch xây dựng khách sạn ở hồ Bắc.
Trong phòng khách chỉ còn lại ba đứa trẻ mắt to trừng mắt nhỏ.
Hà Đại Tráng lôi tất cả đồ ăn vặt trong cặp sách ra: “Cá nhỏ, mau ăn thử cái này đi!”
Hạ Dư Huy lắc đầu.
Hôm nay Hà Đại Tráng đặc biệt hưng phấn, không biết có phải là đã miễn dịch với việc Hạ Dư Huy không quan tâm đến mình hay không mà không còn tỏ vẻ buồn bã như trước kia.
“Cá nhỏ, mình có một tin tốt muốn nói với cậu!”
Hạ Dư Huy quay đầu nhìn về phía Hà Đại Tráng, ý hỏi tin tốt gì?
Hà Đại Tráng toét miệng cười: “Mẹ mình đã đồng ý cho mình chuyển trường rồi, còn xin cho mình học cùng lớp với cậu nữa.”
Hạ Dư Huy ngẩn người, đây là tin tốt?
Cao Chí Bác đứng bên cạnh thì chỉ hận không thể bóp chết Hà Đại Tráng, sao thằng bé này cứ như âm hồn không tan vậy?
Hà Đại Tráng nói xong còn không quên nhìn về phía Cao Chí Bác, tặng hắn một ánh mắt khiêu khích, chỉ kém không hét vào mặt Cao Chí Bác: Chúng ta cứ chờ mà xem!
Cao Chí Bác cảm thấy nguyên nhân mình càng ngày càng ấu trĩ chính là do Hà Đại Tráng! Nếu hắn phản ứng lại Hà Đại Tráng thì quá ấu trĩ, rõ ràng là người lớn mà đi chấp nhặt với trẻ con. Nhưng nếu không phản ứng lại, hắn sẽ tức đến hộc máu mất! Vừa gặp đã khiêu khích hắn, còn ngang nhiên đòi cướp vợ hắn! Vợ là của hắn, ai cũng đừng hòng đoạt! Cho nên giữa ấu trĩ và tức đến hộc máu, Cao Chí Bác bất đắc dĩ lựa chọn cái trước.
Ấu trĩ dù sao vẫn tốt hơn là bị tức đến hộc máu, huống hồ...mỗi lần nhìn thấy Hà Đại Tráng ủ rũ, tâm trạng Cao Chí Bác đều tốt lên không ít.
Hà Đại Tráng cọ cơm ở Cao gia xong mới trở về, trước khi đi còn không quên hẹn ngày mai gặp lại với Hạ Dư Huy làm Cao Chí Bác chỉ hận không thể một cước đạp bay y ra khỏi cửa.
Buổi tối đi ngủ, Hạ Dư Huy rúc vào lòng Cao Chí Bác: “Hôm nay mẹ Linh nói gì với anh vậy?”
Cao Chí Bác dùng chân kẹp lấy bàn chân hơi lạnh của Hạ Dư Huy: “Bảo bối đoán xem?”
“Chuyện của chúng ta đúng không? Vậy anh trả lời như thế nào?”
“Anh nói là cả đời này anh chỉ thích một mình Hạ Dư Huy, ai cũng không ngăn cản được!”
“…Mẹ Linh có đồng ý không?”
“Mẹ sợ anh dạy hư em, dặn là phải đợi em đủ lớn để hiểu rõ tình cảm của em dành cho anh rồi mới được ăn em!”
Mặt Hạ Dư Huy đỏ tưng bừng, tuy cậu cũng không hiểu "ăn" ở đây nghĩa là gì nhưng theo trực giác cảm thấy đây chắc chắn là một việc rất xấu hổ.
Cao Chí Bác cúi đầu nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Hạ Dư Huy, nhịn không được mà hôn xuống.
Mười lăm tuổi, thân thể đã bắt đầu phát dục, dục vọng cũng dần dần thức tỉnh. Trước kia tuổi còn nhỏ, Cao Chí Bác còn có thể khống chế, mà hiện tại hắn đã có chút không thể khống chế được bản thân nữa rồi.
Mỗi buổi sáng đều bị dằn vặt đến tỉnh, trong ngực ôm người mình yêu nhất nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Hạ Dư Huy cũng cảm giác được sự biến hóa của Cao Chí Bác.
Đột nhiên, Cao Chí Bác nắm tay Hạ Dư Huy ấn xuống nơi nào đó đang bừng bừng hưng phấn.
Tay chạm vào vật nóng rực kia, trong miệng còn có đầu lưỡi không thuộc về mình không ngừng khuấy đảo, Hạ Dư Huy cảm thấy cơ thể hơi nóng lên, giãy giụa muốn thoát ra.
Cao Chí Bác chấm dứt nụ hôn nhưng vẫn không buông tay, nhìn Hạ Dư Huy xấu hổ đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, nhẹ nhàng nói: "Bảo bối đừng sợ, bởi vì yêu em nên nó mới như thế."
Hạ Dư Huy run run tay, đây là lần đầu tiên Cao Chí Bác nói yêu cậu mà không phải là thích!
Ở trong đầu cậu, yêu so với thích lại càng thâm tình hơn, yêu chính là việc cả đời ở bên nhau, không thể chia lìa.
Giọng nói của Hạ Dư Huy lạc hẳn đi: "Anh..."
"Ừ?" Cao Chí Bác nhẹ nhàng hôn lên mắt Hạ Dư Huy, bàn tay đang nắm lấy tay Hạ Dư Huy chậm rãi di chuyển, lần đầu tiên của bản thân hắn cũng muốn dành cho Hạ Dư Huy.
Là lần đầu tiên nên thời gian cũng không quá dài, dịch thể màu trắng đục bắn ra tay Hạ Dư Huy.
Khi Cao Chí Bác bắn ra, cả người Hạ Dư Huy khẽ run lên, mặt càng chôn sâu vào ngực Cao Chí Bác, mặc cho Cao Chí Bác dỗ thế nào cũng không chịu chui ra.
Cao Chí Bác bất đắc dĩ, với lấy khăn giấy trên tủ đầu giường lau tay cho Hạ Dư Huy, lại xử lý chính mình rồi mỹ mãn rơi vào mộng đẹp.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến làm tình là một việc khiến người ta thỏa mãn đến vậy. Tuy chưa làm đến bước cuối cùng nhưng chỉ tưởng tượng thôi Cao Chí Bác đã cảm thấy trong lòng lâng lâng.
Đời trước ở tuổi này hắn đã lên giường với nữ sinh, cái sự tự hào kích động khi ấy cũng không thể so sánh được với sự thỏa mãn hiện tại.
Đời trước chắc chắn hắn bị mù nên mới bỏ lỡ người này, may là ông trời còn cho hắn một cơ hội nữa.
Hạ Dư Huy càng không cần phải nói, từ lúc bắt đầu đến giờ đầu óc cậu đều trống rỗng, mặt nóng đến mức sắp thành thịt chín đến nơi rồi. Tuy trong lòng xấu hổ nhưng cũng rất vui vẻ, chuyện này làm Hạ Dư Huy cảm thấy mình và Cao Chí Bác đã thân cận hơn không ít.
Cao Chí Bác là của cậu, là của cậu...
Ngày hôm sau, sáng sớm Hà Đại Tráng đã mò đến. Tối hôm qua Cao Chí Bác chỉ được ăn đến lưng lửng bụng nhưng vẫn cảm thấy rất mỹ mãn, nhìn Hà Đại Tráng cũng không thấy chướng mắt nữa.
Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy, làm lơ Hà Đại Tráng nhảy nhót trêu chọc Hạ Dư Huy.
Nhưng sự vui vẻ của Cao Chí Bác chưa tồn tại được bao lâu đã bị Hà Đại Tráng đánh bay.
Ba Hà Đại Tráng mấy năm nay làm ăn không tệ, sinh ý càng lúc càng lớn. Điều kiện trong nhà tốt lên, bây giờ Hà Đại Tráng ra ngoài cũng có tài xế riêng chuyên đưa đón y, không khác gì một phú nhị đại chân chính.
Cao Chí Bác cảm thấy Hà Đại Tráng chính là một tên siêu cấp M, làm phú nhị đại thì không làm, suốt ngày chạy đến trước mặt Hạ Dư Huy làm nũng bán manh, đủ tiện!
“Cá nhỏ, đêm nay mình ngủ ở đây đưỡ không? Ngày mai chúng ta có thể cùng nhau đi học.”
Hạ Dư Huy nhíu mày, không để ý đến y.
Hà Đại Tráng biết nói với Hạ Dư Huy vô dụng, nhanh trí chạy đến làm nũng với mẹ Cao.
“Dì Linh ơi, tối nay cháu ngủ lại đây được không ạ?”
Mẹ Cao bật cười: "Được chứ! Tối nay cháu muốn ăn gì? Dì Linh làm cho cháum"
“Cháu sao cũng được ạ, dì Linh làm món gì cũng ngon.”
Mẹ Cao nhìn Hà Đại Tráng chạy ra phòng khách, nụ cười dần tắt, không phải ai cũng giống Cao Chí Bác cho nên thích trong miệng Hà Đại Tráng đại khái cũng chỉ là cách bày tỏ sự yêu quý đối với bạn bè mà thôi. Hy vọng...là vậy.