Buổi tối đi ngủ, Hạ Dư Huy không cho Cao Chí Bác tắt đèn, Cao Chí Bác cũng chiều cậu, mở đèn, ôm người ngủ.
Nửa đêm, Cao Chí Bác tỉnh lại, thật cẩn thận đứng dậy đi WC.
Khi trở về, nhìn thấy Hạ Dư Huy nằm trên giường, vẻ mặt trắng bệch, cơ thể run bần bật, không ngừng đổ mồ hôi lạnh, trong miệng lẩm nhẩm gì đó.
Cao Chí Bác hoảng sợ, vội vàng tiến lên, nhìn vẻ hoảng sợ trên mặt Hạ Dư Huy, mồ hôi lạnh làm ướt trán, Cao Chí Bác lắc lắc cậu, nhẹ giọng gọi: "Dương Dương...bảo bối...vợ nhỏ..."
Nhưng cơ thể Hạ Dư Huy vẫn không ngừng run rẩy, trong miệng lẩm nhẩm gì đó.
Cao Chí Bác ghé tai đến gần miệng Hạ Dư Huy để nghe thử, mơ hồ nghe được một vài từ "mẹ", "đừng mà", "con sợ"...
Cao Chí Bác đau lòng ôm Hạ Dư Huy vào lòng, lau mồ hôi lạnh trên trán cậu, không ngừng hôn môi, vỗ nhẹ lên lưng cậu dỗ dành: "Đừng sợ, có anh ở đây rồi."
Hạ Dư Huy gắt gao dụi đầu vào ngực Cao Chí Bác, tay vô thức ôm cánh tay hắn, nước mắt không ngừng từ khóe mắt chảy xuống.
Cao Chí Bác ôm người không ngừng dỗ dành, cũng may cơ thể cậu đã dần ngừng run rẩy, hô hấp cũng khôi phục bình thường.
Cao Chí Bác không ngủ lại được, ôm Hạ Dư Huy mà trong lòng rối như tơ vò.
Tảng đá đè trong lòng Hạ Dư Huy, sợ rằng...vĩnh viễn không bỏ xuống được.
Ngày hôm sau, sáng sớm, ba người chuẩn bị trở về K thị.
Hạ Dư Huy vẫn luôn nắm tay Cao Chí Bác, Cao Chí Bác đi đâu cậu cũng đi theo.
Mẹ Cao đã tỉnh lại, ngoài trừ sức khỏe vẫn còn suy yếu thì đã không còn gì đáng ngại.
Mẹ Cao vừa tỉnh lại, chuyện đầu tiên nhớ đến là mẹ Hạ và Hạ Dư Huy như thế nào rồi.
Ba Cao nói Hạ Dư Huy không có việc gì.
"Vậy em Phương đâu?"
"Em ấy...đang nghỉ ngơi ở phòng khác. Đợi hai ngày nữa em khỏe lên, anh sẽ đưa em đi thăm em ấy."
Mẹ Cao nhẹ nhàng thở ra.
Khi Cao Chí Bác mang theo Hạ Dư Huy tới, mẹ Cao nhìn thấy Hạ Dư Huy, vội vàng vẫy tay ý bảo cậu đi qua.
Hạ Dư Huy nắm chặt tay Cao Chí Bác, không hề muốn qua đó, bàn tay còn hơi run rẩy.
Cao Chí Bác cúi đầu nhìn Hạ Dư Huy, phát hiện mặt cậu đã trắng bệch, xoa đầu cậu, hỏi: "Bảo bối, làm sao vậy?"
Hạ Dư Huy gắt gao nhéo tay Cao Chí Bác, cúi đầu, không nói lời nào.
"Dương Dương, Bác Nhi."
Mẹ Cao lo lắng nhìn Hạ Dư Huy, Cao Chí Bác đành phải lôi kéo cậu đi đến trước mặt mẹ Cao, một tay khác tay cầm tay mẹ Cao, nói: "Mẹ...thật xin lỗi..."
Mẹ Cao cười cười: "Con xin lỗi cái gì, con có làm gì sai đâu. Dương Dương tới đây, để mẹ Linh nhìn xem."
Cao Chí Bác ngậm miệng không đáp, đây là hắn sai, nhưng không có người nào biết.
Hạ Dư Huy lùi về phía sau Cao Chí Bác, bàn tay đang nắm chặt tay hắn ngày càng run rẩy mạnh hơn.
Cao Chí Bác vội vàng ôm người vào lòng dỗ dành: "Bảo bối, làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
Ba mẹ Cao đều sốt ruột nhìn Hạ Dư Huy, Hạ Dư Huy rúc vào trong lòng Cao Chí Bác, đầu vùi vào ngực hắn, không ai nhìn thấy sự khủng hoảng trên khuôn mặt cậu.
Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy, nói với ba Cao: "Ba, con cùng Dương Dương đi trước."
Ba Cao gật đầu.
"Mẹ, mẹ nhớ nghỉ ngơi nhé!"
Mẹ Cao ừ một tiếng: "Nhớ chăm sóc cho Dương Dương."
"Con biết."
Cao Chí Bác mang theo Hạ Dư Huy ra khỏi phòng bệnh, ôm người ngồi lên trên băng ghế ngoài hành lang bệnh viện, hôn nhẹ lên tóc cậu, hỏi: "Bảo bối, làm sao vậy?"
Hạ Dư Huy vẫn chôn đầu vào ngực Cao Chí Bác, thân thể đã ngừng run rẩy.
Cao Chí Bác nhẹ nhàng vỗ lưng Hạ Dư Huy, dỗ dành cậu giống như hồi nhỏ.
"Bác Nhi, Dương Dương, sao các con lại ngồi ở đây?"
Cao Chí Bác ngẩng đầu nhìn ba Hạ đang đến gần, gọi: "Ba Hạ."
Ba Hạ đi tới, ngồi xổm trên mặt đất nhìn Hạ Dư Huy, duỗi tay vuốt tóc cậu, lo lắng hỏi: "Dương Dương làm sao vậy?"
Cao Chí Bác cười cười: "Không có gì, tối hôm qua không ngủ ngon, muốn ngủ."
Ba Hạ bán tín bán nghi, nhưng thấy Hạ Dư Huy không có động tĩnh gì nên cũng tin lời Cao Chí Bác: "Để ba ôm nó lên xe, sắp phải đi rồi."
Cao Chí Bác lắc đầu: "Con ôm là được, ba Hạ bận gì thì đi làm đi, bọn con lên xe ngồi đợi trước."
"Vậy được, các con lên xe chờ ba trước. Đợi ba sắp xếp xong rồi chúng ta liền đi."
"Vâng."
Mới qua mấy ngày nhưng nhìn ba Hạ đang già đi rất nhiều, trên mái tóc đen đã điểm vào sợi bạc, Cao Chí Bác rũ mắt, cúi đầu hôn lên trán Hạ Dư Huy: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Ba Hạ thuê một chiếc xe ngựa, lại bỏ tiền mua một rương ướp lạnh để bảo quản thi thể mẹ Hạ.
Từ Y thị đến K thị, dù đi đường cao tốc cũng mất hai ngày một đêm.
Bên trong xe bố trí khá thoải mái, còn có chỗ để nằm nghỉ.
Cao Chí Bác lên xe liền ôm Hạ Dư Huy ngồi trên ghế dựa, phía sau cách một cái ván sắt chính là mẹ Hạ, không biết có phải hay không có khí lạnh thổi qua, Cao Chí Bác cảm thấy cả người rét run lên.
Bắt đầu từ lúc lên xe, Hạ Dư Huy vốn đang yên tĩnh lại bắt đầu run rẩy không ngừng, thậm chí so với lúc nãy còn mạnh hơn. Hơn nữa khuôn mặt nhỏ cũng một mảnh trắng bệch, hô hấp trở nên dồn dập hơn.
Cao Chí Bác lúc này mới phản ứng, sợ tới mức vội vàng ôm cậu hỏi: "Bảo bối, làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"
Nhưng đôi mắt Hạ Dư Huy lại có chút tan rã, bên trong tràn đầy hoảng sợ.
Cao Chí Bác trong lòng lộp bộp một tiếng, ôm Hạ Dư Huy xuống xe, quả nhiên, vừa xuống xe, trạng thái của Hạ Dư Huy rõ ràng tốt lên nhiều. Vẻ mặt Cao Chí Bác khẽ trầm xuống. Hạ Dư Huy đối với xe cộ sợ hãi, đây là tâm bệnh.
Khi ba Hạ tới, Cao Chí Bác vội vàng nói với ông về việc này. Ba Hạ đau lòng xoa đầu Hạ Dư Huy: "Hay hai đứa đi máy bay trở về?"
Cao Chí Bác nhìn Hạ Dư Huy cố rúc sâu vào lòng mình, bất đắc dĩ gật đầu.
Ba Hạ vội vàng gọi điện cho ba Cao, giải thích sự việc một cách đơn giản, ba Cao nói ông sẽ lập tức tìm người đi mua vé máy bay, sau đó sẽ đưa Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy đến sân bay.
Sau khi liên hệ với ba Cao, ba Hạ lại dặn dò Cao Chí Bác mấy câu rồi lên xe rời đi.
Rương ướp lạnh cũng chỉ duy trì thi thể mẹ Hạ toàn vẹn được một khoảng thời gian nhất định, nếu qua thời gian sẽ không còn tác dụng. Tuy rằng hiện tại là mùa đông rét lạnh nhưng ba Hạ vẫn không muốn thi thể mẹ Hạ xảy ra bất cứ biến dạng gì.
Nhìn chiếc xe rời đi, Cao Chí Bác mang theo Hạ Dư Huy trở về bệnh viện.
Vé máy bay đã đặt xong, buổi chiều xuất phát.
Hạ Dư Huy đã làm thủ tục xuất viện nên không thể trở lại phòng bệnh nghỉ ngơi, Cao Chí Bác đưa cậu đến phòng mẹ Cao ngồi tạm.
Nhưng Cao Chí Bác phát hiện, vừa vào phòng bệnh của mẹ Cao, nghe thấy giọng nói của mẹ Cao, cơ thể Hạ Dư Huy lại bắt đầu run rẩy.
Trong lòng Cao Chí Bác đã trầm đến không thể trầm hơn.
Hạ Dư Huy đã phát sinh bóng ma tâm lý đối với cả người lẫn vật liên quan đến sự kiện kia. Ví dụ như cậu sợ ngồi xe, sợ nhìn thấy mẹ Cao và rất nhiều thứ mà hắn chưa phát hiện ra. Tóm lại, nội tâm Hạ Dư Huy có một bóng ma rất lớn, chỉ cần đụng nhẹ tới cậu đã không chịu nổi rồi.
Cao Chí Bác cho ba Cao một cái ánh mắt, ôm Hạ Dư Huy nói: "Dương Dương kêu đói bụng muốn ăn gì đó, bọn con đi ăn chút. Mẹ, mẹ muốn ăn gì không?"
Mẹ Cao lắc đầu: "Các con đi đi."
Cao Chí Bác vâng một tiếng, mang theo Hạ Dư Huy ra khỏi phòng bệnh.
Ba Cao đi theo Cao Chí Bác ra ngoài, nhìn Cao Chí Bác hỏi: "Làm sao vậy?"
Cao Chí Bác đem sự tình nói đơn giản một lần.
Trong mắt ba Cao ngập tràn sự đau lòng: "Vậy các con cũng đừng đi vào, hơn nữa nếu như bị mẹ con nhìn ra cái gì, đối với sức khỏe mẹ con hiện tại cũng gây ảnh hưởng không tốt.
Cao Chí Bác gật đầu: "Con mang Dương Dương xuống dưới tầng ngồi đợi, buổi chiều sẽ trực tiếp ra sân bay về K thị."
"Con trở về nhớ giúp đỡ bác Hạ ít nhiều, Dương Dương cũng cần con phải chăm sóc. Thời gian này con vất vả rồi. Đợi hai ngày nữa...ba mẹ sẽ trở về."
"Nếu sức khỏe của mẹ vẫn chưa hồi phục thì ba cũng đừng vội đưa mẹ trở về."
Ba Cao lắc đầu: "Không được, tính cách của mẹ con, ba hiểu rõ nhất. Lễ tang này...nếu mẹ con không được tham dự...mẹ con sẽ hận ba cả đời!"
Cao Chí Bác há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn vâng một tiếng: "Vậy mấy ngày nay cứ để mẹ nghỉ ngơi cho tốt."
"Ha hả, yên tâm đi tiểu tử thúi, đó là vợ của ba, không cần con phải lo lắng."
"Vậy con đưa Dương Dương xuống dưới đây."
"Nhớ chăm sóc Dương Dương hẳn hoi đấy!"
"Con biết rồi!"
Xuống dưới tầng, Cao Chí Bác tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, cúi đầu nhìn Hạ Dư Huy nằm trong lòng mình, đau lòng vừa ôm vừa hôn. Hạ Dư Huy an an tĩnh tĩnh nằm trong lòng Cao Chí Bác, không nói lời nào.
Sau sự kiện kia, câu mà Hạ Dư Huy nói nhiều nhất chính là "Đừng mà...con sợ...", những lúc khác đều không mở miệng nói chuyện. Ngày trước, mỗi khi nhìn thấy Cao Chí Bác, Hạ Dư Huy đều hớn hở gọi anh anh liên hồi, nhưng bây giờ lại không hề gọi tiếng nào.
Hiện tại hỏi cậu vấn đề gì, cậu chỉ nhẹ nhàng vâng một tiếng, hoặc là không nói lời nào.
Vốn dĩ đã không thích nói chuyện, hiện tại càng trở nên trầm mặc.
"Dương Dương, khát không? Muốn uống cái gì?"
"Chúng ta mua chân gà ngâm xả ớt về ăn được không?"
Trước kia Hạ Dư Huy thích nhất là ăn mấy thứ này, nếu mua cho cậu, cậu có thể vui vẻ suốt nửa ngày.
Mà hiện tại, cậu vẫn an an tĩnh tĩnh ngồi trong lòng Cao Chí Bác, không nói lời nào.
Cao Chí Bác vuốt lưng cậu: "Bảo bối, vợ nhỏ...anh ở đây rồi, đừng sợ."
Ngồi đợi một lúc thì ba Cao cũng xuất hiện, mang bọn họ đến sân bay, làm xong thủ tục rồi tiễn Cao Chí Bác và Hạ Dư Huy lên máy bay.
Ngồi vào vị trí, Cao Chí Bác phát hiện mặt Hạ Dư Huy hơi trắng nhợt, tay nhỏ cũng hơi run rẩy. Nhưng so với ngồi trên xe thì đỡ hơn chút, ít nhất thì đôi mắt vẫn còn thanh tỉnh.
Cao Chí Bác ôm Hạ Dư Huy vào lòng, đai an toàn vừa vặn trói chặt hai người. Hạ Dư Huy dựa vào lồng ngực Cao Chí Bác, nắm lấy cánh tay hắn, hơi run rẩy.
Tiếp viên hàng không đến nhắc Hạ Dư Huy ngồi trở lại vị trí, cột kỹ đai an toàn.
Cao Chí Bác mở to hai mặt đầy vẻ ủy khuất nhìn tiếp viên hàng không: "Chị ơi, chị để em ôm em trai em đi, em ấy sợ."
Tiếp viên hàng không nhìn Cao Chí Bác cùng Hạ Dư Huy, hai đứa trẻ thật xinh đẹp, vừa rồi cô cũng để ý thấy hai đứa trẻ này không có người lớn đi cùng, trong lòng cũng rất thương xót.
Cao Chí Bác thấy tiếp viên hàng không có chút buông lỏng, vội vàng nói không ít lời hay, cuối cùng rốt cuộc mới làm đối phương đồng ý.
Ôm Hạ Dư Huy, vỗ nhẹ trên lưng cậu, thấp giọng ở bên tai cậu hát một bài hát thiếu nhi mà ngày trước mẹ Hạ hay dùng để ru cậu ngủ.
Đối với việc mẹ Hạ xảy ra chuyện, Cao Chí Bác vẫn thấy rối rắm trong lòng. Nhưng cái hiệu ứng bươm bướm này cũng chẳng ai biết trước được. Có lẽ...mẹ Hạ cũng sẽ không trách hắn...