Sau sự việc Hà Đại Tráng với Hạ Dư Huy đánh nhau, nhờ vào việc Hà Đại Tráng đứng trước lớp công khai xin lỗi Hạ Dư Huy mà kết thúc.
Cao Chí Bác tuy rằng vẫn bất mãn, nhưng cũng không nói gì, chỉ âm thầm ghi nhớ trong lòng để mai sau đòi lại.
Thời gian trôi qua, chớp mắt một cái, một mùa hè lại đi qua.
Căn hộ ở gần trường đã trang hoàng xong, mua đủ đồ dùng, qua nghỉ đông là có thể dọn vào ở rồi.
Hạ Dư Huy không hiểu, tại sao sau khi mình cắn Hà Đại Tráng một cái, mỗi ngày đi học Hà Đại Tráng đều bám đuôi cậu. Có đôi khi vẫn sẽ bị người khác bắt nạt nhưng những người đó đều bị Hà Đại Tráng đè ra đánh cho một trận, cảnh cáo, Hạ Dư Huy chỉ có y mới được bắt nạt, người khác không thể.
Hạ Dư Huy rối rắm, cậu cắn tay Hà Đại Tráng chứ có phải cắn vào đầu đâu? Sao lại thành thế này?
Hôm nay là ngày cuối cùng của học kỳ này, ngày mai sẽ bắt đầu nghỉ đông.
Hà Đại Tráng ngăn Hạ Dư Huy lại: "Ngày nghỉ cậu có đi đâu chơi không?"
Hạ Dư Huy nhíu mày: "Không biết."
"Mình tìm cậu đi chơi nhé?"
"Không được!"
Hà Đại Tráng có chút tức giận: "Tại sao?"
"Bởi vì mình còn phải học."
"Vậy...vậy...mình muốn nói với cậu cái này..." Nói xong ngượng ngùng nhìn Hạ Dư Huy, mặt Hà Đại Tráng lúc này đã đỏ tưng bừng như quả táo.
Hạ Dư Huy chớp chớp mắt nhìn Hà Đại Tráng, người này tuy rằng ngày thường thích bắt nạt cậu, nhưng lại không để cậu bị người khác bắt nạt, Hạ Dư Huy đã không còn chán ghét Hà Đại Tráng như trước nữa. Ngẫu nhiên cũng sẽ nói với y vài câu, chủ yếu là do Hà Đại Tráng lải nhải quá nhiều bên tai cậu.
"Mình...mình...mình thích cậu..."
Hạ Dư Huy nhìn chằm chằm Hà Đại Tráng, không hiểu ý tứ của y: "Thích mình?"
"Đúng vậy, không được sao?" Hà Đại Tráng trừng mắt Hạ Dư Huy, giống như chỉ cần cậu nói không được, y liền nhào lên đánh cậu.
"Không phải cậu thích Mỹ Mỹ à?"
Hà Đại Tráng lập tức hét lên: "Ai bảo thế? Mỹ Mỹ xấu chết đi được!"
Hạ Dư Huy chớp chớp mắt, vẫn không hiểu tại sao Hà Đại Tráng lại thích mình: "Vậy tại sao cậu lại thích mình?"
Hà Đại Tráng có chút thẹn thùng, cúi đầu túm góc áo: "Cậu đẹp..."
Hạ Dư Huy: "Nhưng mình không thích cậu."
Hà Đại Tráng ngây người nửa ngày, đột nhiên hốc mắt đỏ lên: "Vậy cậu thích ai?"
Hạ Dư Huy nở nụ cười: "Mình thích anh mình!"
Hà Đại Tráng tức giận hét to: "Không được thích hắn! Cậu phải thích mình!"
Hạ Dư Huy không vui: "Tại sao mình phải thích cậu? Mình thích anh mình cơ."
Hà Đại Tráng sắp khóc đến nơi, khóe mắt đỏ hồng, nước mắt đảo quanh con ngươi: "Không được thích hắn!!!"
"Mình thích anh ấy mà!"
"Không được!"
"Mình cứ thích đấy!"
"Cậu...mình đánh cậu bây giờ. Có tin không?"
"Đến đây! Ai sợ cậu?"
"Hừ!"
Cao Chí Bác đứng bên ngoài phòng học nhìn Hà Đại Tráng, hừ một tiếng, tên nhóc này lại dám nhớ thương vợ mình, nằm mơ! Không nghĩ tới thằng khỉ con này lại là M!
"Vợ!" Cao Chí Bác đánh gãy cuộc đấu võ mồm của Hạ Dư Huy với Hà Đại Tráng.
Hạ Dư Huy vừa thấy Cao Chí Bác lập tức chạy đến, nhảy lên người hắn, ôm cổ hắn, mềm mại gọi: "Anh!"
Cao Chí Bác cười cười hôn lên mặt Hạ Dư Huy: "Đang nói chuyện gì vậy?"
Hạ Dư Huy giật giật mắt, rũ đầu nghịch cổ áo Cao Chí Bác: "Không nói gì cả."
Cao Chí Bác nhướng mày: "Nhưng anh nghe thấy mất rồi."
Hạ Dư Huy kéo kéo cổ áo Cao Chí Bác: "Anh..."
Cao Chí Bác hôn Hạ Dư Huy: "Anh nghe thấy bảo bối bảo thích anh nha!"
Hạ Dư Huy đỏ mặt, dúi đầu vào hõm cổ Cao Chí Bác, không nói gì.
Cao Chí Bác cười xoa đầu cậu, sau đó nhìn về phía Hà Đại Tráng đang nhìn chằm chằm mình, nhướng mày: "Thích em ấy?"
Hà Đại Tráng ra vẻ ngạo mạn: "Đúng vậy, tao thích cậu ấy! Mày mau nhường cậu ấy cho tao!"
Khóe miệng Cao Chí Bác khẽ giật một cái, vỗ vỗ mông Hạ Dư Huy, kéo cậu ngẩng đầu rồi hôn xuống, Hạ Dư Huy chỉ phát ra được vài đơn âm, thanh âm kia giống y như tiếng mèo con làm nũng, miễn bàn đến có bao nhiêu hấp dẫn.
Cao Chí Bác hôn đủ, nhìn Hà Đại Tráng đang nỗ lực không bật khóc: "Vợ tao, mày đừng hòng mơ tưởng!"
Nói xong liền ôm Hạ Dư Huy ra về, phía sau vang lại tiếng khóc cực lớn, tâm tình Cao Chí Bác tốt hơn không ít.
Vợ là của hắn, hắn còn lâu mới thèm ăn giấm của một thằng nhóc 9 tuổi!