Ta có chút hối hận vì cái miệng tùy tiện này của ta rồi, cứ như vậy chẳng phải đang gây phiền phức cho Mã tiểu thư sao, toàn bộ phận thiết kế thì nàng là người lợi hại nhất, gặp phải chuyện khẩn cấp như vậy, nàng chắc chắn không thể tránh khỏi.
Ngay lúc ta đang hối hận thì Tô tổng nói với ta, "Hoàng Khanh, cô học đại học ở Tân Hải có quen thuộc với thị trường vải vóc bên kia không?"
"À, trước đây em hay thường xuyên đi dạo nên cũng tạm." Lúc đó ta không để ý rõ ràng, thị trường mà chúng ta nói đến không cùng một đẳng cấp.
"Không sao, tôi sẽ cung cấp cho cô phương thức liên hệ của một vài công xưởng, cô chịu khó hợp tác một chút với Marjorie và Mạn Đình đi qua bên kia, còn thắc mắc gì không?"
Mã tiểu thư lại lên tiếng, "Tôi cảm thấy không có mẫu vải mà tiến hành công việc khác sẽ là chuyện phí công, hơn nữa để gửi vải qua bưu kiện rồi tạo mẫu cũng cần thời gian."
"Cũng đúng, vậy để Mạn Đình và Hoàng Khanh cùng đi đi, Hoàng Khanh còn quá trẻ, có một số việc sợ xử lý không tốt, còn sửa mẫu gì gì đó thì cô ở bên kia hoàn thành được rồi." Tô tổng liếc mắt nhìn Vương Mạn Đình một cái, rồi nhẹ nhõm thở ra một hơi như đã giải quyết vấn đề đâu vào đó rồi.
"Tôi nghĩ Marjorie đi với Hoàng Khanh sẽ thích hợp hơn, ở phương diện lựa vải lại càng kịp thời. Hơn nữa tôi có hai trợ lý, Marjorie bên kia thì không, có vẻ không công bằng cho lắm nên tôi chuyển một người qua cho cô ấy, tôi thấy Tiểu Hoàng cũng rất tốt~ lần này đúng lúc để hai người họ hợp tác với nhau." Vương Mạn Đình cười nói.
Mặc dù ta không phản đối kết quả này nhưng luôn cảm thấy MT tỷ không có ý tốt, còn tràn ngập địch ý với Mã tiểu thư, sau khi tan họp, ta thì thầm với nàng, "Tại sao MT tỷ có hai người trợ lý mà cô thì không có người nào vậy?"
"Tôi không cần con ghẻ." Nàng mở máy tính ra, chuẩn bị sưu tập tư liệu bắt đầu thiết kế mẫu mới.
"Đệt, ý của cô là tôi sẽ kéo chân cô sao?" Ta có chút bất mãn nhướng mày.
Nàng quay đầu lại nhìn ta, sau đó liền nhìn thấy ánh mắt của nàng lệch hướng, rơi vào hộp cơm trên bàn làm việc của ta, dường như đang do dự một hồi rồi hạ mắt xuống không được tự nhiên nói, "Không phải."
"Đậu má, vì ăn mà không cần liêm sĩ! Tam quan quá hủy hoại... Cô không biết nói dối thì đừng có cố. Hừ! Tôi chắc chắn sẽ không đưa bữa trưa cho cô! Hết hy vọng đi!" Nói xong, ta liền giương cằm lên cực kì phong độ quay đầu lại, chỉ chừa cho nàng một bóng lưng tàn nhẫn.
Từ ảnh phản chiếu trong màn hình máy vi tính, ta có thể nhìn thấy Mã tiểu thư đang há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì rồi lặng lẽ tiếp tục làm việc.
Đệt, đừng bỏ đi nhanh như vậy chớ, ngươi có thể quỳ xuống ôm đùi cầu xin ta, ta sẽ đưa nguyên hộp cơm cho ngươi ngay lập tức luôn! Thật không có kiên trì!
"Này, đi mua hai cái bánh bao thịt cho tôi." Mã tiểu thư ở phía sau nói, ta cố tình không quay đầu lại.
"Ê, nói cô đấy, cái người ngu xuẩn nhất kia." Dường như nàng không có ý buông tha.
Ngươi nói như vậy ta càng không thèm nhìn! Còn nói ta, ngươi mới ngốc hơn!
"Họ Hoàng." Nàng hạ giọng xuống một chút, thấy ta không để ý tới nàng, nàng trầm mặc rồi nhàn nhạt gọi tên ta, "Hoàng Khanh."
Hừ, tiếp tục đi, cầu xin ta đi~ Ta cong môi lên, đắc ý rung đùi không ngừng, nếu như cái mông có đuôi thì giờ chắc đã vểnh lên tận trời rồi.
Ngay lúc ta đang đắc ý sắp bay lên, đột nhiên đầu bị cái gì đó đập mạnh vào, lực đạo lớn đến nổi suýt chút nữa mặt ta đập xuống bàn, trước mắt từng đợt biến thành màu đen, thân thể mềm nhũn, trực tiếp nằm sấp lên bàn, sau gáy đau muốn chết đi được.
"Này, cô không sao chứ..." Phía sau truyền đến giọng nói lo lắng của Mã tiểu thư, nàng di chuyển cái ghế nhanh chóng đi tới, khom người kiểm tra tình hình của ta, một tay nhẹ nhàng đặt lên vai ta.
Đậu má, giờ mới biết nhẹ nhàng một chút? Hồi nãy tuyệt đối là cố ý! Vốn còn muốn giả chết một hồi nhưng đuôi tóc của nàng cứ đâm lên cổ của ta, đã đau lại còn ngứa, ta ôm đầu đứng dậy, "Cô đây là mưu sát!"
Thấy ta vẫn còn sống, Mã tiểu thư lập tức thu hồi sự lo lắng trên mặt, "Cũng không phải thân thích, chết thì chết đi."
"Độc nhất là lòng dạ đàn bà!" Ta xoa đầu, nhặt lên hung khí nàng vừa vứt tới, đó là một bóp tiền bằng da.
"Đi mua hai cái bánh bao thịt cho tôi." Nàng vẻ mặt thổ hào như không thèm để ý chút nào đến bóp tiền của nàng trong tay ta, dường như cũng không quan tâm ta sẽ chiếm làm của riêng.
"Đệt, tôi là trợ lý thiết kế, không phải trợ lý sinh hoạt." Ta không quen nhìn cái kiểu vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy, còn ra vẻ đây là chuyện đương nhiên ta phải làm.
"Không phải cô cũng từng giúp MT tỷ mua đồ này nọ? Không có đặc quyền tại sao phải thăng chức." Nàng khoát tay tựa lên cạnh bàn của ta.
Ta nhìn đồng hồ đeo tay, mặc dù có hơi sớm nhưng thừa dịp còn thưa người đi mua về cũng được, chẳng muốn chen lấn cùng với một đám phụ nữ chút nào.
"Ngụy biện nhiều như vậy làm gì. Bỏ đi, thực sự thua cô luôn, cô mua bánh bao thịt là muốn đi đánh chó* sao?" Ta đành cam chịu bắt đầu thu thập đồ trên bàn.
*Cầm bánh bao thịt đi đánh chó: ý chỉ làm chuyện vô ích. Ở đây Hoàng Khanh thấy Mã tiểu thư muốn mua bánh bao thịt nên ghép câu đánh chó (đả cẩu) vào để đùa.
"Tôi không phải Cái Bang, không biết Đả Cẩu Bổng Pháp."
"Có thể học mà~" Ta vừa mới nói xong, nàng dùng bút trong tay gõ một cái lên đầu ta.
"Cô làm gì vậy?!" Đầu của ta sớm muộn sẽ hủy trong tay nàng!
"Tu luyện bổng pháp." Nàng mặt không cảm xúc nhìn ta, thản nhiên nói.
"Khốn nạn! Cô còn muốn ăn bánh bao không!?"
"Đi nhanh về nhanh, tôi đói bụng."
Đậu má, ta muốn đánh nàng thành bánh bao thịt! Nhưng ta đánh không lại nàng... Tức muốn khóc.
"Mạn Đình tỷ, sắp đến giờ ăn chưa? Hai người họ đã có người đi ra ngoài mua đồ ăn rồi." Diệp Nhiễm nhìn thấy Hoàng Khanh cầm bóp tiền ra ngoài, nhỏ giọng nói với Vương Mạn Đình.
Vương Mạn Đình lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn sang, bĩu môi, vô cùng khinh thường nói, "Toàn là đồ hồ ly tinh tham ăn! Rốt cuộc có cái quái gì tốt? Làm mấy người đàn ông kia mê mụi, hử? Cô cảm thấy cô ta tốt ở chỗ nào?"
"Em cảm thấy Marjorie lớn lên rất đẹp... Thiết kế nhìn cũng rất tốt..." Diệp Nhiễm cẩn thận nói ra từng li từng tí.
Ai biết lại nhận được một cái liếc mắt của Vương Mạn Đình, nàng hừ một tiếng, "Ăn cây táo rào cây sung! Lẽ nào tôi lớn lên không đẹp? Thiết kế không hấp dẫn?"
"Không phải... Mạn Đình tỷ cũng... Rất đẹp... Người cũng tốt nữa..." Diệp Nhiễm chính là đứa trẻ thật thà có sao nói vậy, không biết nói những lời ngon ngọt như thế nào mới phải.
"Bỏ đi bỏ đi, cô cũng quá miễn cưỡng, nghe xong càng làm tôi bực bội! Dọn dẹp một chút rồi ăn cơm đi." Vương Mạn Đình lấy ra hai hộp cơm từ trong túi xách rồi đặt lên bàn của mình, ra hiệu cho Diệp Nhiễm kéo ghế lại đây ăn chung là được rồi.
Diệp Nhiễm thường thường toàn mang đồ ăn từ nhà lên, còn Vương Mạn Đình thì đi ăn ở ngoài, ngày hôm nay cũng vì để chuẩn bị bữa trưa cho Diệp Nhiễm, buổi sáng không kịp làm nên hai người cùng nhau đến muộn.
"Mạn Đình tỷ... Thực sự cảm ơn chị, nếu không hôm nay sẽ không đến trễ rồi..." Diệp Nhiễm thận trọng ngồi xuống bên cạnh Vương Mạn Đình.
Vương Mạn Đình liếc mắt nhìn cô một cái, chậc chậc lưỡi, "Đúng vậy, đến muộn làm tiền thưởng tháng này cũng không còn, cô muốn bồi thường thế nào cho tôi đây?"
Diệp Nhiễm không ngờ tới nàng sẽ lấy tiền ra so đo với mình, mặc dù điều này không có gì sai vì mình đã mang đến phiền phức cho nàng, nhưng nghe nàng nói với mình như vậy, trong lòng đúng là vẫn không dễ chịu.
"Có cần phải nghiêm túc như vậy hay không? Trong lúc làm việc sao tôi không thấy cô chăm chú nhiều như thế. Đùa với cô thôi, ăn cơm đi." Nói xong, Vương Mạn Đình đưa dĩa ăn dành riêng cho Diệp Nhiễm.
Diệp Nhiễm cầm lấy dĩa ăn, nhìn vào nhãn mác viết tên cô trên nĩa, chứng ám ảnh cưởng chế của cô lại phát tác, cực kì muốn xé nó đi, nhìn rất giống học sinh tiểu học ấy!
Vương Mạn Đình bắt đầu ăn trước, thấy cô nhìn chằm chằm vào nhãn dán đó, đại khái đoán được suy nghĩ của cô, "Tiểu Khiếm cũng có một cái nĩa giống vậy, tôi sợ bé dùng sai nên lấy của cô dán nhãn lên."
"Ách, không có... Em không có ghét bỏ nó... Chính là, có chút không quen mà thôi..." khuôn mặt Diệp Nhiễm phiếm hồng, cầm nĩa lên cũng bắt đầu ăn, nhưng mà nói như thế nào đây, Mạn Đình tỷ nấu ăn thực sự là... Cần phải rèn luyện thêm.
"Tôi không giỏi nấu ăn lắm, vì vậy bữa trưa của Tiểu Khiếm đều phải ăn ở trường, haiz, có lẽ tôi không có thiên phú về phương diện này rồi. Thật ra tôi cũng rất muốn nấu ăn cho bé con mỗi ngày, chỉ cần nghĩ đến liền cảm thấy thật vui vẻ." Vương Mạn Đình vừa nhắc tới con gái, khuôn mặt ngay lập tức nở nụ cười tràn đầy ấm áp, cảm giác nàng khác hẳn thường ngày.
"Không có đâu, ăn cũng rất ngon mà." Diệp Nhiễm còn cố ý ăn hai miếng lớn cho đầy miệng, nhưng coi như cô đang giả bộ thì cũng không thể cười nổi, bởi vì thật sự rất khó ăn! Không biết phải nói không đúng ở chỗ nào, chính là mùi vị hơi lạ lạ, rõ ràng nhìn nó trông rất ngon cơ mà!
"Haha, phải không, vậy cô ăn hết đi, đừng lãng phí tấm lòng thành của tôi." Vương Mạn Đình làm sao không nhìn ra vẻ mặt dồn nén của Diệp Nhiễm.
Nhắc tới cũng kỳ quái, vừa rồi cô không dỗ dành mình nên tức giận, giờ cô cố ý nói vài lời an ủi nhưng sao mình vẫn không thấy cao hứng, nhất định do cô diễn xuất quá tệ, lời nói dối quá rõ ràng ngược lại không có cảm giác tri kỉ, điều này làm cho Vương Mạn Đình đối với tài nấu nướng của mình lại thất vọng lần nữa.
"Ô..." Diệp Nhiễm khóc không ra nước mắt, tại sao mình làm bất kể chuyện gì đều sẽ chọc nàng tức giận thế, đến cùng phải làm sao mới tốt đây?!
"Bỏ đi, đừng ăn nữa, hay là ra ngoài mua gì đó ăn đi." Vương Mạn Đình cũng sợ Diệp Nhiễm thật sự ăn hết sau đó lại đau bụng, bản thân càng nhiều tội lỗi hơn thì sao.
"Em không muốn ăn đồ bên ngoài đâu..." Thậm chí Diệp Nhiễm còn không muốn nắm lấy tay cầm xe buýt chứ đừng nói đến thức ăn bị người khác chạm qua.
Vương Mạn Đình cau mày nhìn Diệp Nhiễm đáng thương, bất đắc dĩ thở dài, mở ngăn kéo của bàn làm việc ra, "Bên trong bên ngoài cái gì, tôi thấy cô đang đói bụng rồi, tôi còn một ít bánh bích quy, nếu cô không ăn thì tôi ăn hết đây."
"Em... Em ăn..." Diệp Nhiễm thật sự đói bụng, so với quán cơm bên ngoài thì cô thà ăn bánh bích quy của Vương Mạn Đình còn hơn.
Vương Mạn Đình xé bịch bánh to ra rồi đặt chính giữa hai người, sau đó xoay người sang chỗ khác tiếp tục nhìn máy tính, Diệp Nhiễm ngồi một bên cũng nhìn những hình ảnh họp báo trong màn hình máy tính của Vương Mạn Đình.
Hai người đều chăm chú nhìn hình, kết quả cùng lúc đưa tay ra để lấy bánh bích quy, mu bàn tay chạm vào nhau, hình như cảm giác khác với lúc trước, Diệp Nhiễm không biết nguyên nhân là do ảo giác hay do tĩnh điện, tại sao vừa rồi trong khoảng khắc đó có cảm giác bị điện giật, nhưng giờ đang mùa hè mà, tĩnh điện đâu ra.
Thấy Diệp Nhiễm ngẩn người cầm bánh bích quy, lông mày của Vương Mạn Đình nhíu lại, cô để ý khi bị mình đụng trúng sao? Nếu chán ghét mình như thế thì luôn tiếp cận mình làm gì!
"A, bánh bích quy này làm sao có cảm giác bị ẩm rồi, cũng không giòn, để tôi xem xem còn cái nào như thế nữa hay không." Vương Mạn Đình thò đầu cầm bánh bích quy lên rồi lại bỏ xuống từng cái một, sau đó tùy tiện lấy một miếng bỏ vào trong miệng, "Cũng được, đều không có bị ẩm~"
Diệp Nhiễm trợn to mắt nhìn, mình rốt cuộc lại chỗ nào đắc tội đến Mạn Đình tỷ rồi, thấy thế nào nàng đều đang cố ý chỉnh mình, vừa rồi chỉ ăn hai miếng mà thôi, hoàn toàn chưa ăn no nữa, nàng chạm vào hết từng miếng thì mình làm sao ăn được đây.
Mặc dù Diệp Nhiễm có chút khóc không ra nước mắt nhưng cũng đành thu tay về, "Em... Em ăn no rồi..." Diệp Nhiễm buồn bã ngồi lại vị trí của mình, trong bụng còn rên ục ục.
Há, không ăn thì thôi, tâm tình của Vương Mạn Đình cực kì không tốt cầm bịch bánh ăn một mình, đối với người hẹp hòi lại thù dai như nàng, khó khăn lắm mới chợt có ý nghĩ đối với cô khá hơn một chút, kết quả Diệp Nhiễm còn ghét bỏ nàng làm nàng hết sức khó chịu.
Nghe thấy âm thanh Vương Mạn Đình ăn bánh bích quy, dường như Diệp Nhiễm cảm thấy mình càng ngày càng đói, nhưng giờ nghỉ trưa đã sắp hết rồi nên cô đành phải cố. Hi vọng hôm nay không phải tăng ca, về nhà sớm để ăn cơm, càng ngày càng nhớ nhung đồ ăn mẹ nấu, trước đây không thấy cơm mẹ nấu ngon đến vậy, nhưng kể từ bây giờ cô sẽ cảm ơn và quý trọng gấp đôi.