“Sáng sớm ngày ra, lại làm sao thế?” Cô cả Cố đứng ngoài nhìn mẹ Cố và Cố Tú lằng nhằng không dứt, không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Tú Tú muốn bỏ nhà ra đi.” Mẹ Cố nhìn mấy người họ Cố ngoài cửa: “Mọi người mau giúp tôi khuyên thằng bé đi.”
Cô cả Cố nghe vậy liền sửng sốt, phản xạ hỏi lại: “Tại sao?”
Mẹ Cố nói: “Tôi nói thằng bé mấy câu.”
“Chao ôi, lớn rồi, cứng cáp rồi, mẹ vừa nói vài câu mình không thích nghe đã học được rời nhà bỏ đi đấy à.”
Cô hai Cố đứng một bên vừa cắn hạt dưa vừa cười ha hả: “Chị dâu đừng cản nó làm gì, cứ để cho nó đi đi. Hôm nay là ba mươi Tết, nào có xe công cộng nào đi thành phố đâu. Em xem nó đi được chỗ nào? Đi tới đi lui cũng chỉ từ đầu thôn đến cuối thôn là cùng.”
“Lại quậy chứ sao nữa! Hơi có gì không thuận ý là một khóc hai nháo ba thắt cổ, cũng không biết học từ ai!” Cô cả Cố lườm Cố Tú một cái, cực kỳ ghét bỏ: “Cháu Tú, cô nói chứ tính tình cháu cứ như vậy là không được đâu. Mẹ cháu nói hai câu đã làm sao nào. Đàn ông đàn ang, có tí việc lại khóc sướt mướt không thôi, có giống đàn bà không hả?”
“Dù sao nhà họ Cố mình không có người như thế.” Cô hai Cố lắc đầu, bỗng nhiên nhớ đến một việc: “Trầm Trầm đâu? Sao em không thấy Trầm Trầm?”
Mẹ Cố sửng sốt: “Chắc còn đang trong phòng sách.”
“Anh ấy không ở phòng sách.” Con gái cô cả Cố nói: “Lúc cháu lên tầng có nhìn qua, trong phòng sách không có người.”
“Anh ấy về phòng rồi.” Con trai cô hai Cố nói: “Cháu định đi tìm anh ấy chơi game, nhưng mà anh ấy đang đọc sách rồi!”
Cô cả Cố nhăn mày: “Ba mươi Tết mà vẫn còn học à?”
Con trai cô hai Cố nói: “Anh ấy nói là bài tập giáo sư giao.”
Cậu ta nói tới đây liền thoáng dừng lại một chút, sau đó vẫn không nhịn được khoa tay múa chân: “Một chồng sách cao chót vót luôn ấy, chắc phải hơn mười quyển. Sách dày thế này này, cháu nhìn mà hoa cả mắt.”
Cô hai Cố tát cái "bốp" một phát lên gáy con trai: “Bảo con học bài thì con bắt đầu hoa mắt, cả ngày chỉ biết chơi thôi. Năm sau lên lớp mười một rồi đấy. Mẹ chống mắt lên xem con có thể thi được trường Đại học gì.”
Con trai cô hai Cố ôm đầu, bày ra vẻ mặt không còn gì để nói: “Không phải mẹ bảo mừng năm mới, cho con thả lỏng một lúc à!”
“Mẹ bảo cho con thả lỏng là con thả lỏng luôn à? Lớn bằng này rồi sao không có tí chủ kiến nào thế! Rồi sau này cũng thành một thằng đàn ông lỗ tai mềm, cưới vợ quên mẹ đúng không!”
Con trai cô hai Cố sống không còn gì luyến tiếc. Đám con cháu nhỏ tuổi nhà họ Cố cúi đầu nghẹn cười. Cô cả Cố liếc con gái một cái, cũng nói: “Con đi lấy ít hoa quả mang vào phòng cho anh đi.”
Con gái cô cả Cố gật đầu: “Mẹ, con muốn ăn sầu riêng.”
Trong số quà Tết Dương Phàm mang tới hôm qua, ngoại trừ quần áo, đồ chơi ra thì còn có mấy thùng hoa quả nhiệt đới hiếm thấy. Đám trẻ con nhà họ Cố trông mà thèm, nhưng lại không dám mặt dày đòi ăn. Cô cả Cố nhíu mày: “Cái đó thối lắm!”
Con gái cô cả Cố làm nũng: “Con muốn ăn mà!”
Cô cả Cố nhìn thoáng qua mẹ Cố. Mẹ Cố vội nói: “Muốn ăn thì cứ ăn đi. Hoa quả tươi cũng không để được lâu, nếu không sẽ hỏng mất. Mấy đứa muốn ăn cái gì thì cứ lấy mà ăn. Bác nhớ còn một thùng xoài và một thùng măng cụt đấy. Đều lấy ra ăn cả đi.”
Cô cả Cố tiếp lời: “Đừng mang sầu riêng ra phòng khách. Mẹ không chịu nổi cái mùi kia. Ai muốn ăn thì vào bếp mà ăn!”
Đám trẻ nhà họ Cố nghe vậy đều hoan hô ầm lên, như ong vỡ tổ chạy ùa xuống tầng dưới.
Cô cả Cố nhìn thoáng qua Cố Tú ấm a ấm ức ngồi cạnh vali, quay sang nói với mẹ Cố: “Chị dâu, chị nói gì mà nó khóc thế?”
Mẹ Cố ngập ngừng.
Cô cả Cố vừa thấy đã hiểu: “Lại là ác nhân cáo trạng trước đúng không? Em thấy thằng bé này đều do chị chiều ra cả đấy. Thiếu đòn!”
Mẹ Cố không nói lời nào.
Cô cả Cố lại quay sang nói với Cố Tú: “Đầu xuân năm mới, có cái gì cũng nghẹn về hết cho cô. Ngày cả nhà đoàn viên không cần cháu khóc tang. Cái nhà này cháu muốn ở lại thì ở, không ở được cũng không ai cản cháu đâu. Nhà họ Cố nuôi cháu mười tám năm, ba mẹ cháu cũng không hy vọng cháu có thể dưỡng lão, chăm sóc trước lúc lâm chung gì đó. Nếu cháu cảm thấy cánh mình cứng cáp rồi, có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân, không cần nhà họ Cố nữa thì cũng đừng ở đây gây sự. Cháu không mừng năm mới, nhưng cả nhà thì vẫn muốn mừng năm mới đây!”
Cô cả Cố nói xong một tràng này, cũng không buồn để ý đến Cố Tú nữa. Lại nói với mẹ Cố: “Chị dâu cả, chị là dâu trưởng trong nhà, có có lời này em chỉ nói với chị thôi. Trong nhà ta còn có các cụ lớn tuổi đấy! Ba mẹ chúng ta năm nay đều hơn bảy mươi rồi, qua một năm là ít đi một năm. Sao đón cái năm mới thôi mà còn bắt ba mẹ nhìn con trẻ bằng mặt không bằng lòng chứ! Chị nói thế nào cho thằng bé một vừa hai phải thôi. Đừng có ép em phải đánh nó.”
Cô hai Cố cũng phụ họa: “Đúng đấy. Chị dâu đừng chiều nó mãi. Chị xem đi, hôm qua bà con đến tặng đồ ăn mà nó lại bày ra trò như vậy. Cuối năm rồi làm gì không biết! Chị còn là nhà giáo đấy! Dạy ra con trai như vậy, nói ra ngoài không sợ mọi người cười hay sao!”
“Người không có văn hóa cũng không làm ra được chuyện như thế! Lại còn sinh viên đại học cơ đấy!” Cô cả Cố không cho là đúng bĩu môi: “Em thấy càng học càng đi lùi.”
Mẹ Cố không nói câu nào.
Cô cả Cố còn nói thêm: “Chị có thời gian dỗ dành nó thì không bằng quan tâm Trầm Trầm nhiều hơn đi. Trầm Trầm mới là đích tôn nhà họ Cố chúng ta, là con ruột của chị, là miếng thịt rớt từ người chị xuống.”
“Không phải có câu như vậy à, thịt dê vĩnh viễn không dán được lên bụng chó. Chị cũng đừng vì một đứa nhặt bên ngoài về mà thành ra xa cách với con ruột của mình.”
Có vài lời khó mà nói nhiều. Cô cả Cố cũng chỉ nói đến điểm là ngừng.
Cố Trầm nhốt mình trong phòng một mực học đến giữa trưa. Khoảng mười hai rưỡi trưa, con gái cô cả Cố đến gõ cửa, gọi Cố Trầm xuống dưới ăn cơm trưa.
Cố Trầm buông bút, lắc lắc cổ, duỗi dài thắt lưng. Nghĩ đến việc ăn cơm xong vẫn lên đọc sách tiếp, cậu cũng lười thu dọn, đứng dậy bước ra ngoài. Lúc ra cửa còn thuận tay khóa trái cửa phòng lại.
Vừa xuống tầng chợt nghe được một trận hoan hô. Thì ra là hàng Tết Cố Trầm mua đã về đến nhà rồi.
Cả một xe tải ắp, bởi vì Cố Trầm thanh toán tiền chuyển phát nhanh nên bên chuyển hàng dùng riêng một xe đưa tận nhà. Già trẻ lớn bé nhà họ Cố đứng sau xe dỡ hàng, hàng xóm láng giềng thôn họ Cố cũng đều chạy tới giúp vui.
Cô cả Cố kéo cánh tay Cố Trầm nói: “Cháu mua nhiều quá rồi! Chắc không phải chuyển luôn siêu thị nhà người ta về đấy chứ?”
“Chỗ này tốn bao nhiêu tiền đây!”
Chắc tiêu đến hai mươi vạn gì đó!
Cố Trầm cười nói: “Chút tấm lòng của cháu. Đừng để ý tiền ạ.”
“Đây là một chút tấm lòng ấy à? Chú thấy tấm lòng này của cháu có thể nhét đầy cả thôn mình đấy!” Chú hai Cố quệt mồ hôi trên trán, thở hồng hộc nói: “Cháu cả, chú hỏi cháu một chút, rốt cuộc mấy tháng này cháu ở bên ngoài kiếm được bao nhiêu tiền thế?”
Cố Trầm vừa lên đại học tháng đầu tiên đã gọi điện thoại về báo với trong nhà mình tìm được việc làm thêm, không cần người nhà chuyển phí sinh hoạt cho mình nữa. Chuyện này người trong thôn đều biết. Lúc ấy còn cảm khái đứa nhỏ nhà họ Cố ngoan ngoãn hiếu thuận, biết thương cho ba mẹ, cũng giỏi giang, vừa lên đại học đã có thể kiếm tiền.
Nhưng mọi người đều không biết số tiền cụ thể Cố Trầm kiếm được là bao nhiêu. Thấy một xe tải hàng tết trước mặt đều trợn tròn hai mắt.
“Chỗ này chắc tốn đến vài vạn nhỉ!” Có người trong thôn không nhịn được tính toán: “Cái hộp vuông đen to đùng kia là gì?”
“Tivi LCD ạ.” Cố Trầm nói: “Cứ để đấy đã, chờ qua năm mới rồi hẵng tìm thợ lắp lên.”
Hàng xóm láng giềng nghe xong thì hít hà một hơi. Có người biết giá chắt lưỡi nói: “Tôi nghe nói Tivi LCD phải hơn một vạn tệ đấy!”
“Thế cái ghế tựa to kia để làm gì?”
“Là ghế mát xa. Nhà ông bà nội một cái, nhà ông bà ngoại một cái. Người lớn tuổi mỗi ngày mát xa một lúc thì gân cốt cũng thoải mái.”
Cố Trầm còn mua cho mỗi nhà một cái bồn tắm mát xa. Người lớn nhà họ Cố đa số làm nông, mặt hướng đất lưng hướng trời, chỉ có người đã từng trồng trọt mới hiểu được sự vất vả này. Cố Trầm lo lắng người lớn trong nhà đều là người thực tế, nếu mua mấy thứ hàng hiệu gì đó thì thứ nhất là không thích hợp mặc dùng, thứ hai là cũng không nỡ mặc, vậy nên cậu không mua mấy thứ “không thức tế” như vậy. Ngoại trừ mỗi nhà một cái bồn tắm, cậu còn mua cho các cô, dì, bác gái mỗi người một chiếc vòng cổ vàng. Các chú, bác trai thì mỗi người một bộ quần áo, một đôi giày. Em trai họ và em gái họ đều có quần áo, giày dép, đồ chơi và sách tham khảo. Lại vào siêu thị mua thật nhiều hải sản trong nhà ít ăn như tôm hùm, cá muối vân vân...
Có thể nói sống hai đời đến nay, chỗ quà Tết này là số quà năm mới Cố Trầm tiêu ít tiền mua nhất, số lượng đồ đa dạng nhất, kiểu dáng... “tục tằng” nhất.
Nhưng Cố Trầm chuẩn bị thật sự cẩn thận, giờ nhìn mọi người nhận được quà năm mới đều vui vẻ không thôi.
Thấy mọi người vui sướng, Cố Trầm cũng đi cười theo. Đã lâu lắm rồi cậu không thấy vui vẻ như vậy. Lúc trước hao phí tâm trí chuẩn bị quà tặng cho người khác, thứ đổi lại được, ngoại trừ soi mói ta thì cũng chỉ có trào phúng.
Quả nhiên chuyện tặng quà thế này, người nhận quà phải hài lòng thì người tặng quà mới có cảm giác thành tựu.
Người nhà họ Cố chỉ dỡ đồ thôi cũng tốn hết nửa tiếng đồng hồ. Vậy nên khi mọi người cùng vào phòng thì đồ ăn đã nguội cả rồi. Mẹ Cố và cô cả Cố lại phân công đi làm nóng đồ ăn, ba Cố giữ tài xế đưa hàng lại, bảo người ta ăn xong cơm trưa thì hẵng đi.
Lúc ăn cơm, cô cả Cố nhớ tới một chuyện, bảo con gái mình lên tầng truyền lời: “Con đi hỏi anh Tú Tú của con xem. Không phải nó muốn bỏ nhà đi à? Giờ vừa hay có xe đấy, bảo nó ăn cơm xong theo tài xế đi luôn này. Còn nếu không đi thì xuống ăn cơm ngay đi.”
“Dạ!” Con gái cô cả Cố đặt bát đũa xuống, tung tăng vui vẻ đồng ý. Đứng dậy chạy lên tầng.
Con trai cô hai Cố cũng vội vàng buông bát đũa, đứng dậy nói: “Cháu cũng đi.”
“Con đi làm gì!” Cô hai Cố trừng mắt nhìn con trai mình. Thật sự rất nghi ngờ thằng bé này cầm tinh con khỉ đấy, cứ chỗ nào náo nhiệt thì chạy ra chỗ ấy.
Vài phút sau, con gái cô cả Cố chạy xuống tầng, lớn tiếng nói: “Anh Tú Tú bảo anh ấy khó chịu trong người. Không xuống ăn cơm đâu.”
Vậy là biết sợ rồi đấy!
Cô cả Cố bĩu môi, lười so đo với trẻ con: “Ăn cơm đi.”
Cơm nước xong, Cố Trầm muốn ra ngoài tản bộ một chút, thuận tiện tiêu thực luôn. Ba Cố cầm một gói thuốc lá, đứng dậy nói: “Ba con mình cùng đi.”
Hai ba con một trước một sau ra cửa. Đêm qua vừa hạ một trận tuyết lớn thật lâu, mãi đến sáng nay tuyết mới ngừng. Tuyết đọng không quá cổ chân. Ba Cố dẫm một bước sâu một bước nông đi tới, than thở: “Nên nói cho rõ ràng.”
Cố Trầm không nói gì.
Ba Cố nhìn thoáng qua Cố Trầm: “Con nói con xem, vất vả lắm mới kiếm được ít tiền, sao không để lại mà tiêu, mua nhiều thứ như vậy về làm gì?”
Cố Trầm nói: “Cũng chỉ nhân dịp năm mới mua một lần thôi. Bình thường ít có cơ hội hiếu kính mọi người.”
Ba Cố thở dài một hơi: “Con mới có mấy tuổi đầu? Chuyện hiếu kính ba mẹ sau này rồi nói! Ba và mẹ con còn đi được làm được, cũng kiếm được tiền. Ba mẹ không thể tăng gánh nặng cho con. Con cứ yên tâm học tập là được rồi.”
Cố Trầm không đáp lại.
Ba Cố nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nói: “Chuyện của Tú Tú con đừng trách mẹ con. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. Con cứ nghĩ thế này đi, cho dù nuôi một con chó mười tám năm thì cũng sẽ nuôi ra tình cảm mà, huống chi là con người.”
“Con nên làm thế nào thì cứ làm thế ấy. Bên phía mẹ con có ba đây rồi!” Dừng một chút, ba Cố lại bổ sung: “Thật ra dù là mẹ con, đến điểm mấu chốt cũng sẽ hướng về phía con.”
Ba Cố dứt lời, muốn hút điếu thuốc. Sờ soạng một hồi mới phát hiện lúc ra ngoài vội quá, quên lấy bật lửa. Ba Cố bỏ điếu thuốc vừa ngậm lên môi vào hộp, thở dài: “Ba cảm thấy mấy tháng này, con và Tú Tú đều thay đổi rất nhiều.”
Cố Trầm hiểu ba Cố muốn nói cái gì. Cậu sống lại một lần, tính cả mười năm của đời trước thì cũng đã là ông chú già gần ba mươi rồi. Sự nghiệp không thành công, thất bại thảm hại, ngay cả cột sống đã bị gõ cho nát bấy những vẫn cắn răng dính lại. Sao có thể so sánh với sinh viên ưu tú hăng hái phấn chấn chỉ dựa vào năng lực bản thân thi vào Đại học A năm đó được.
Cậu đã sớm qua cái tuổi có thể đắc ý dào dạt chỉ vì thành tích thi tốt đẹp rồi. Nhưng trong mắt ba Cố, cậu vẫn là thanh niên trạng nguyên đi ra từ vùng hẻo lánh kia thôi.
Còn về phần Cố Tú...
Nói thật ra, Cố Tú bây giờ rất khác với Cố Tú ngoan ngoãn, lanh lợi được mọi người yêu thích trong trí nhớ của Cố Trầm. Đời trước Cố Tú xuôi gió xuôi nước, nói chuyện làm việc đều nhẹ nhàng, hiền lành. Tới tận lúc chết Cố Trầm cũng chưa thấy cậu ta nổi giận bao giờ.
Nhưng cũng không biết do kiếp này trải qua quá nhiều chuyện không hài lòng hay là do bản tính bại lộ, Cố Trầm luôn cảm thấy tính cách Cố Tú bén nhọn, cay nghiệt hơn đời trước rất nhiều. Tính tình cũng càng ngày càng kém.
Ít nhất đời trước Cố Tú sẽ không dùng cái cớ rời nhà bỏ đi để uy hϊếp người khác.
Ba Cố thấy Cố Trầm không nói lời nào, còn cho rằng Cố Trầm để ý thái độ của mẹ Cố đối với Cố Tú, nên cũng không hỏi nhiều nữa. Hai người đi một đường, gặp được láng giềng ra ngoài thăm hỏi. Bọn họ vừa thấy hai ba con Cố Trầm thì lập tức dừng lại, chặn ngang giữa đường kéo tay ba Cố trò chuyện. Một câu lại một câu, không ngừng khen Cố Trầm có tương lai, giỏi kiếm tiền, lại còn hiếu thảo, mua nhiều đồ như vậy về cho người trong nhà.
“Nào, Trầm Trầm, ăn hạt dưa với đậu phộng này.” Người láng giềng lấy một nắm hạt dưa với đậu phộng trong túi ra rồi dúi cho Cố Trầm, còn có một chiếc kẹo hạnh phúc nữa: “Đây là do thím Hai của cháu tự làm đấy. Nếu cháu thích thì lúc nào về chú bảo Nha Đản nhà chú mang một ít qua cho.”
Cố Trầm cười cảm ơn. Thật ra cậu đã hông nhớ người trước mặt là ai nữa rồi. Thời gian mười năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng chẳng phải ngắn, đủ để làm người ta quên rất nhiều chuyện.
Ba Cố và người láng giềng tiếp tục nói chuyện phiếm. Cố Trầm đứng ở bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi. Đời trước cậu rất ghét hành vi nói chuyện phiếm bên đường thế này. Bởi vì người nhà họ Lăng từng nói, chỉ có những kẻ tầng lớp thấp kém nhàn rỗi không có việc gì làm thì mới đứng ở vệ đường nói chuyện phiếm, bởi vì thời gian của bọn họ rất rẻ mạt. Mà người thành công thật sự sẽ dùng mỗi phút, mỗi giây tập trung cho sự nghiệp của mình.
Đời trước Cố Trầm không cảm thấy cách nói này có vấn đề gì. Cũng vì vậy mà sinh ra tự ti, xấu hổ trong lòng. Mãi đến khi cậu tận mắt thấy Lăng Phi hao phí bao nhiêu tinh thần và sức lực ở đủ các loại tình huống khác nhau, tìm cách tình cờ gặp gỡ các thành viên quan trọng của phe phía tây. Lúc ấy Cố Trầm mới ý thức được, thì ra làm chuyện gì ở tình huống nào đều không quan trong, quan trọng là người làm việc ấy là ai thôi.
“Trầm Trầm? Trầm Trầm?”
Cố Trầm còn đang miên man suy nghĩ thì nghe có người gọi mình. Chờ cậu phục hồi tinh thần thì thấy ba Cố đang nhìn mình chằm chằm. Láng giềng vừa nói chuyện với ba Cố đã đi xa rồi.
“Con suy nghĩ cái gì mà tập trung vậy?” Ba Cố hỏi.
“Không nghĩ gì ạ.” Cố Trầm đưa hạt dưa và đậu phộng trong tay cho ba Cố, chỉ giữ lại chiếc kẹo hạnh phúc kia: “Chúng ta đi thêm một lát đi.”
“Đi một chút nữa là tới trường tiểu học của thôn rồi.” Ba Cố nói tới đây thì thở dài: “Năm nay tuyết lớn như vậy, chờ đầu xuân tuyết tan, con đường này lại lầy lội.”
Cố Trầm nghe ba Cố nói xong, chợt nhớ đến lúc mình đi học tiểu học. Con đường này lúc nắng thì bụi bặm, lúc mưa thì ướt sũng, chỗ nào cũng là vũng bùn, gần như không có lúc nào sạch sẽ cả.
“Sao còn chưa sửa đường ạ!” Cố Trầm thuận miệng hỏi một câu.
“Ai sửa? Sửa con đường ít nhất phải hơn mười, hai mươi vạn. Chính phủ không chi tiền, ai có thể sửa chứ?” Ba Cố nói: “Con tưởng thôn mình không muốn sửa à? Hiệu trưởng năm nào cũng đệ đơn xin, mà bên trên không phê duyệt.”
“Con sửa cho.” Cố Trầm nói: “Không phải hai mươi vạn thôi à, con chi.”
Ba Cố khϊếp sợ nhìn Cố Trầm, bật thốt nói: “Thôi con đừng bốc phét với ba nữa đi?”
Cố Trầm: “...”
Ba Cố khôi phục tinh thần, lúc này mới phát hiện mình khϊếp sợ quá mức nên nói lời thô tục trước mặt con trai, vội vàng sửa miệng: “Ý ba là không cần phải làm thế! Đây là đường của nhà nước, không phải đường nhà mình. Mà con cũng không phải danh nhân gì, không cần làm chuyện này kiếm thanh danh.”
“Cũng không đáng bao nhiêu.” Cố Trầm vốn chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Nghe ba Cố nói xong lại bỗng nảy ra một ý, âm thầm suy tư: “Coi như làm công đức đi ạ.”
“Ba nói nếu con chi tiền sửa đường thì có thể đặt tên đường là đường Cố Trầm không?”
Ba Cố phức tạp nhìn con trai. Không ngờ con trai mình lại có sở thích này.
Cố Trầm thấy nét mặt ba Cố thì biết ông hiểu lầm mất rồi. Nhưng cậu cũng lười giải thích: “Chúng ta tới nhà trưởng thôn một chuyến đi.”
“Con chờ đã!” Ba Cố ngăn Cố Trầm lại, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Con nói thật với ba, rốt cuộc con ở ngoài kiếm được bao nhiêu tiền.”
Quan trọng là có kiếm được nhiều đến đâu cũng không chịu nổi kiểu tiêu tiền phá hoại như thế này!
“Ba với mẹ con còn có thể kiếm tiền được, trong nhà tạm thời không cần nhờ con kiếm tiền nuôi sống, con kiếm được tiền thì giữ lại mà tiêu là được rồi. Không cần lo cho ba mẹ.” Ba Cố nghĩ một lát, vẫn nói: “Nhưng tình huống trong thôn thì lại khác. Con vô duyên vô cớ lấy hơn mười, hai mươi vạn ra sửa đường thì chắc chắn mọi người sẽ đoán rằng con kiếm được rất nhiều tiền. Con không sợ sau này bọn họ có chuyện gì cũng tìm đến con à?”
“Nếu thật sự có chuyện thì con ra ít tiền cũng không sao.” Cố Trầm thản nhiên nói: “Ba yên tâm, con không phải người coi tiền như rác. Sẽ không đến mức ai xin tiền gì cũng cho đâu.”