Đã là cuối năm rồi, đường to ngõ nhỏ treo đèn kết hoa, phát nhạc chúc mừng, tràn ngập hương vị ngày tết.
Cố Trầm và Chung Ly Toại đi vào trung tâm thương mại theo dòng người, mục tiêu tiến thẳng tới khu vực dành cho người trung niên.
Quần áo, giày dép, áo khoác, đồ lót giữ nhiệt, đồ bổ, máy massage, bồn ngâm chân...
Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm so sánh danh sách hàng tết được liệt kê trong điện thoại di động, tay vừa không ngừng lấy hàng, nhịn không được tò mò hỏi: “Rốt cuộc trong nhà cậu có bao nhiêu người vậy?”
“Ngoài ba mẹ ông bà nội ông bà ngoại ra, còn có hai chú hai cô ba cậu bốn dì, thêm cả con cái trong nhà bọn họ nữa, hơn hai mươi người đó!”
Chung Ly Toại cười nói: “Con cháu đông đúc. Lúc ăn Tết chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt.”
“Náo nhiệt lắm.”
Tính cả trước lúc sống lại thì đã hơn mười năm Cố Trầm không về thôn nhà họ Cố ăn Tết rồi. Đời trước cảm thấy quê hương xa xôi chẳng có gì phải về cả. Bây giờ nghĩ lại, ăn Tết ở quê thì càng có không khí hơn ở thành phố A.
“Thôn chúng tôi không quản lý nghiêm ngặt như thành phố A, lúc Tết có bắn pháo hoa gì đó cũng không ai quan tâm đâu. Buổi sáng mùng một Tết trẻ con trong thôn đã bắt đầu chơi trò đánh du kích rồi, tìm theo mùi thơm thấy nhà nào thì phá bếp nhà đó. Tới nhà ai thì nhà đó đều phải lấy hạt dưa hạt lạc bánh kẹo hoa quả ra chiêu đãi.”
“Vì mẹ tôi là cô giáo tiểu học trong thôn chúng tôi, mỗi năm khi tới Tết, trẻ con tới nhà chúng tôi là nhiều nhất. Đương nhiên tôi tới nhà khác, bánh kẹo hoa quả nhà khác mang ra cho tôi cũng đều là tốt nhất.” Cố Trầm nói mãi nói mãi, liền cảm khái rằng: “Hôm nay đã là hai chín tháng mười hai âm lịch rồi, ba tôi chắc chắn đang mổ lợn ở nhà. Anh đã từng ăn tiệc mổ lợn chưa?”
Chung Ly Toại lắc đầu.
Cố Trầm nói: “Anh đừng có thấy món này bán không được đắt hàng, thực ra nó ngon lắm thơm lắm luôn.”
“Còn cả gà hầm củi, đầu cá hầm, lúc hầm còn cho ngô nướng bánh lên bên cạnh chảo sắt nữa. Đợi khi hầm thức ăn xong rồi, ngô và bánh cũng rán xong, cái phần dán vào chảo thì cứng, cắn một miếng vô cùng thơm.”
Cố Trầm nói mãi nói mãi, tới mức chảy cả nước miếng. Thực ra cậu rất thích ăn những món ăn của quê hương. Nhưng đời trước từ sau khi Cố Tú nhận tổ quy tông, nhà họ Lăng ghét bỏ những món ăn này quá thô tục, cho rằng cả nhà họ Cố đều là nông dân lưng quay với trời mặt cắm xuống đất, không vẻ vang gì hết, bắt Cố Tú đổi thói quen ăn uống.
Lúc đó vì có thể được lòng nhà họ Lăng, chủ yếu là vì tuổi trẻ bồng bột, không chịu nổi sự chê cười khinh bỉ của đám con cháu nhà giàu kia, nên Cố Trầm cũng thay đổi thói quen ăn uống, còn âm thầm mời giáo viên lễ nghi lén học những lễ nghi khi ăn đồ tây. Sau khi bị nhà họ Lăng phát hiện ra thì lại cười nhạo thêm trận nữa.
Tóm lại, cho dù cậu làm cái gì cũng là không đúng, làm cái gì cũng là có ý đồ, làm cái gì cũng là tham lam của cải tham hư vinh.
Đời trước Cố Trầm chẳng thể nào hiểu nổi “đãi ngộ” này, gần một nửa cuộc đời đi vào ngõ cụt, cuối cùng vơ hết những chuyện đấy vào thành lỗi của mình. Sau khi sống lại, Cố Trầm không còn thoải mái cởi mở nữa. Cậu hiểu ra rằng, có một số người quá tệ hại không hiểu được việc tôn trọng người khác, không có nghĩa là người bị đối xử tệ làm điều gì sai, mà là do chính kẻ tệ hại kia không có tu dưỡng không có tố chất.
Chung Ly Toại nhìn vẻ mặt phiền muộn không thể giải thích được của Cố Trầm, dịu giọng cười nói: “Nghe cũng không tệ đấy. Nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ thử.”
Cố Trầm bật cười: “Vậy nhất định phải chọn mùa đông đó, mùa hè không thể hầm củi được đâu. Nóng lắm.”
Chung Ly Toại nhìn chăm chú vào mắt Cố Trầm, cười nói: “Hay là chúng ta quyết định một cái hẹn đi. Kì nghỉ đông năm sau, cậu mời tôi về quê cậu chơi mấy ngày, mời tôi ăn tiệc mổ lợn, còn có cả mấy món hầm củi lửa nữa.”
Cố Trầm bị Chung Ly Toại nhìn như vậy, trái tim vô thức đập lệch nhịp. Cậu có hơi mất tự nhiên dời ánh mắt đi, rồi quay lại nhìn: “Quyết định vậy nha.”
Chung Ly Toại cong khóe môi, chủ động chuyển chủ đề: “Vậy cứ quyết định như thế nhé. Đúng rồi, có phải cậu còn phải mua đồ chơi cho các em họ cùng với các cháu chắt họ không?”
Cố Trầm lập tức tiếp lời: “Sao có thể mua đồ chơi cho chúng nó được. Tôi sẽ bị trưởng bối trong nhà mắng chết mất.”
Cố Trầm cười vô cùng xấu xa: “Đợi lát nữa đi dạo trung tâm thương mại xong, chúng ta sẽ tới hiệu sách, chọn mấy bộ sách phụ đạo và sách luyện tập.”
Chung Ly Toại nhìn dáng vẻ xấu xa của Cố Trầm, tâm trạng cũng vui vẻ theo mà cong khóe môi.
Cố Trầm tốn cả một buổi sáng chọn xong quà cho bạn bè thân thiết. Sau đó gọi chuyển phát nhanh đóng gói ở trung tâm thương mại, gửi thẳng về quê.
Làm xong chuyện này thì đã sắp mười hai giờ trưa. Hai người đều đã hơi đói. Cố Trầm hỏi Chung Ly Toại: “Muốn ăn gì?”
Chung Ly Toại nói: “Hamburger gà rán.”
“Không được đâu! Tôi đã đồng ý mời anh ăn cơm rồi.” Cố Trầm cau mày: “Tôi biết gần đây có một quán thịt nướng không tệ. Đi ăn thịt nướng có được không?”
Chung Ly Toại đưa đồng hồ ra cho Cố Trầm nhìn: “Hai rưỡi chiều cậu bay. Đi ăn thịt nướng, có lên máy bay kịp không?”
Cố Trầm: “...”
Chung Ly Toại cười nói: “Thịt nướng đợi cậu quay lại rồi mời tôi ăn sau cũng được. Hôm nay cứ tùy tiện một chút đi.”
Sắc mặt Cố Trầm có hơi xấu hổ. Cậu chỉ mải mua đồ, thế mà quên để ý tới thời gian.
Chung Ly Toại thấy vậy liền cười nói: “Cũng lâu rồi tôi không ăn hamburger. Đúng lúc đi ăn cho đỡ thèm. Tiện thể nhớ lại quãng đời sinh viên luôn.”
Cố Trầm nói: “Vậy tôi đi xếp hàng.”
Chung Ly Toại nói: “Nhiều người quá, gọi ship tới đi.”
Cố Trầm: “...”
Mấy phút sau, Cố Trầm nhận lấy hamburger khoai tây chiên từ tay anh trai ship đồ, một mặt cạn lời ngồi trong xe. Chung Ly Toại ăn một chiếc hamburger, lái xe đưa Cố Trầm tới sân bay.
Cố Trầm vừa cầm hamburger gà sán vừa nhìn vẻ mặt của Chung Ly Toại, hỏi với vẻ mặt áy náy: “Anh đã ăn no chưa?”
Chung Ly Toại nói dè dặt: “Cũng tạm.”
Vậy là chưa no rồi.
Cố Trầm suy nghĩ: “Hay là, để tôi lái xe nhé?”
Chung Ly Toại cười khẽ: “Cậu không có bằng lái.”
Cố Trầm: “...”
“Nếu cảm thấy có lỗi như vậy.” Chung Ly Toại liếc Cố Trầm một cái, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Cậu đút tôi ăn đi.”
Cố Trầm: “...”
Cố Trầm: “Hả?”
Chung Ly Toại cười nói: “Đùa cậu thôi. Vi phạm luật giao thông.”
Cố Trầm đương nhiên biết lúc lái xe không được phép ăn đồ ăn, không được phép đút đồ ăn. Cậu chỉ cảm thấy xấu hổ... Ban nãy không nên lú lẫn đi đặt đồ ăn nhanh mới phải.
“Mau ăn đi.” Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm đang ôm hộp gia đình cúi thấp đầu: “Tôi đưa cậu tới sân bay xong sẽ ăn tạm chút gì đó. Còn cậu lên máy bay rồi thì không có cơ hội để ăn đâu.”
“Không phải cậu cũng đói à? Mau ăn đi.”
“Mua mà không ăn, lát nữa sẽ nguội đấy.”
Dưới sự thúc giục của Chung Ly Toại, Cố Trầm lẳng lặng bắt đầu ăn. Trong xe toàn là mùi thơm của thực phẩm chiên dầu, Cố Trầm máy móc ăn hamburger gà rán, chỉ cảm thấy như nuốt phải sáp.
Xấu hổ quá.
Một tiếng đồng hồ sau, Chung Ly Toại lái xe vào sân bay, sau đấy vội vàng tiễn Cố Trầm lên máy bay. Lúc quay trở lại xe, nhìn hộp gia đình bị bỏ quên ở ghế phó lái, anh không nhịn được mà lại nhớ tới dáng vẻ chẹp chẹp lúc ăn đồ ăn của Cố Trầm.
Chung Ly Toại mỉm cười. Rút giấy ướt ra lau tay, sau đấy cầm một miếng khoai đã hoàn toàn lạnh ngắt lên cho vào miệng...
“Cũng khá ngon đấy!”
Ở bên kia, Cố Trầm đã lên máy bay tìm vị trí ngồi xuống, sau đấy lấy ngay điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chung Ly Toại: “Tôi lên máy bay rồi.”
Mấy giây sau, điện thoại “ting” một tiếng, Chung Ly Toại trả lời: “Năm mới vui vẻ. Đi đường bình an.”
Cố Trầm vẫn còn định trả lời lại một câu, nhân viên trên máy bay đã nhắc nhở tất cả các hành khách tắt hết điện thoại cùng với thiết bị liên lạc. Cố Trầm chỉ vội vàng trả lời một câu “Lái xe cẩn thận”, sau đó tắt nguồn máy.
Chung Ly Toại nhìn câu “Lái xe cẩn thận” nằm lẳng lặng trong WeChat, khóe môi khẽ cong lên.
Hai tiếng đồng hồ sau, máy bay đáp xuống Tuyết Thành đúng giờ.
Cố Trầm vừa xuống máy bay đã mở điện thoại ra ấn vào WeChat ngay. Vừa nhìn đã thấy Chung Ly Toại gửi một bức ảnh chụp một bàn đồ ăn ngon, bên dưới còn có một câu: “Bữa ăn của một người”.
Cố Trầm bật cười, lưu ảnh lại, sau đấy lập tức trả lời: “Tôi tới Tuyết Thành rồi.”
Hai phút sau, Chung Ly Toại không trả lời lại tin nhắn. Cố Trầm đoán chắc Chung Ly Toại đang bận chuyện gì đó, vậy là tiện tay đút điện thoại về túi.
Vừa đi được hai bước thì chợt nghe thấy điện thoại trong túi đổ chuông. Cố Trầm lấy điện thoại ra, cũng không nhìn màn hình điện thoại mà nghe máy luôn: “Tôi vừa xuống máy bay...”
“Chú em Cố à!” Trong điện thoại vang lên tiếng nói hào sảng: “Tôi biết cậu vừa xuống máy bay, cậu từ sân bay về thôn họ Cố xa lắm đúng không? Tôi cho nhân viên bộ phận nghiệp vụ chúng tôi đi đón cậu rồi. Cậu thấy anh ta chưa?”
Cố Trầm lập tức phản ứng lại: “Tổng giám đốc Diêu?”
“Ừ!” Tổng giám đốc Diêu đáp một tiếng, cười haha nói: “Tôi bảo chuyên viên công ty chúng tôi tới sân bay đón cậu rồi. Còn gửi cho ông bà một chút đồ Tết nữa. Chút tấm lòng thôi. Năm mới vui vẻ nhé!”
Cảm xúc của Cố Trầm dần dần bình tĩnh lại. Cười nói: “Làm phiền Tổng giám đốc Diêu quá.”
“Khách sáo như vậy làm gì! Nhờ phúc của chú em, tã lót của xưởng chúng tôi năm nay bán đắt hàng lắm.”
Trước đây để tổ chức cuộc thi thu thập bài viết, Cố Trầm đã đăng một bài kéo nhà tài trợ ở trong vòng bạn bè. Tổng giám đốc Diêu cũng nhìn thấy. Lúc đó liền nghĩ rằng muốn kết giao với người như Cố Trầm, vậy là tài trợ hai mươi vạn. Ngoài ra còn 20000 phiếu rút thăm tã lót và băng vệ sinh. Không ngờ rằng cuộc thi thu thập bài viết của Cố Trầm lại nổi như vậy, khiến nhãn hiệu tã lót của Tổng giám đốc Diêu cũng nổi trên toàn mạng. Cuối năm bán rất đắt hàng.
Tổng giám đốc Diêu vô tình cắm liễu, nhưng lại kiếm được bộn tiền, cười không khép được miệng lại. Sau đấy biết tin Cố Trầm về quê ăn Tết, cho dù tế nào cũng phải thể hiện tấm lòng. Vậy là cố ý dặn người phụ trách ở bộ phận bán hàng bên Tuyết Thành cử xe tới sân bay đón người, còn sắp xếp không ít quà Tết.
Tấm lòng này, đương nhiên Cố Trầm phải nhận. Sau khi nói chuyện mấy câu với Tổng giám đốc Diêu, Cố Trầm cúp máy, sau đấy liền thấy chuyên viên mà Tổng giám đốc Diêu nói cầm bảng đón sân bay đứng ở sảnh.
Cố Trầm xách vali đi tới: “Xin chào, tôi là Cố Trầm đây.”
“Chào cậu! Chào cậu!” Dương Phàm nhìn sinh viên đại học tuấn tú nho nhã trước mặt, cười nói: “Anh là người mà Tổng giám đốc Diêu cử tới đón cậu về nhà. Anh tên Dương Phàm.”
“Anh Dương.” Cố Trầm chào hỏi. Dương Phàm tiện tay nhận lấy vali trong tay Cố Trầm: “Để anh cầm cho.”
Cố Trầm cười nói: “Tự em cầm được.”
Dương Phàm cười nói rằng: “Lên xe đi. Thôn họ Cố xa lắm. Lái xe hai ba tiếng đồng hồ mới tới được. Trời tối rồi đường không dễ đi.”
Cố Trầm mỉm cười: “Làm phiền anh Dương rồi.”
“Không phiền. Nhiệm vụ lãnh đạo giao cho mà!” Dương Phàm nói, sau đấy lại hỏi Cố Trầm: “Cậu có đói không? Hay chúng ta ăn gì trước đã nhé?”
“Trước khi lên máy bay em đã ăn rồi.”
“Vậy thì đi thôi.” Dương Phàm dẫn Cố Trầm lên xe, lấy một hộp đồ ăn vặt đưa cho Cố Trầm: “Nếu cậu đói thì cứ lót dạ tạm nhé.”
Cố Trầm nhẹ giọng nói cảm ơn.
Dương Phàm nói: “Không cần cảm ơn đâu. Đây đều là những việc bọn anh nên làm cả mà. Cậu không biết cuộc thi thu thập bài viết này của cậu khiến tã lót công ty bọn anh bán được đắt hàng thế nào đâu. Thưởng cuối năm của anh cũng tăng gấp đôi luôn đấy.”
Cố Trầm cười không nói gì.
Dương Phàm vừa nói chuyện vừa lái xe. Trời tối đường xa, đường còn vô cùng trơn, thực sự rất khó đi. Đợi Dương Phàm đưa được Cố Trầm về tới thôn nhà họ Cố thì đã là bảy rưỡi tối sắp tám giờ rồi. Trời đã tối hẳn.
Cố Trầm nhìn thôn họ Cố rực rỡ ánh đèn trong đêm, đột nhiên trái tim run rẩy.
Tự dưng có cảm giác thấp thỏm khi gần về tới quê hương.