Khi rời khỏi nhà họ Chung Ly thì sắc trời đã tối. Màn đêm buông xuống, bầu trời lấp lánh ánh sao, gió đêm mát mẻ nhẹ nhàng thổi qua hàng cây xanh hai bên đường, bóng cây khẽ lắc lư dưới ánh đèn.
Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm đang dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt dưỡng thần, nhẹ nhàng nói: “Nói chuyện với ba mẹ cả ngày, mệt rồi phải không?”
“Sao có thể chứ?” Cố Trầm lấy lại tinh thần: “Em cảm thấy ở cùng nhau như vậy rất thoải mái. Bác trai bác gái đều là người có kinh nghiệm và trí tuệ, nói chuyện với họ, em học hỏi được không ít.”
Cố Trầm dừng lại một lát rồi bổ sung thêm: “Thật ra, mỗi lần tới thăm bác trai bác gái, cũng không chỉ là tới ở bên cạnh họ… Tình hình trong nhà em, anh cũng biết đấy. Em cảm thấy bác trai bác gái đều rất tốt.”
Cố Trầm nói không rõ ràng, nhưng Chung Ly Toại vẫn hiểu. Anh mỉm cười với Cố Trầm: “Nhà anh chính là nhà em. Người nhà anh cũng là người nhà em. Họ thích anh, cũng sẽ quý em.”
Cố Trầm cúi đầu khẽ cười.
Chung Ly Toại nói tiếp: “Nhà anh khá nhiều người. Có điều, bình thường mọi người đều bận bịu, rất khó có thời gian bên nhau. Có vài người, ngay cả lễ Tết cũng không thể gặp nhau.”
Đây chính là nguyên nhân căn bản của “chỉ nghe nói chứ không thấy người” mà mẹ Chung Ly Toại nói.
“Tuần sau chúng ta cùng tới nhà ông ngoại anh. Tính cách ông bà ngoại anh đề rất hiền hòa, mấy cậu và dì cũng là người thân thiện. Hơn nữa họ đều từng xem chương trình “Bă trăm sáu mươi ngành nghề”, đều rất có thiện cảm với em.” Chung Ly Toại cười nói: “Cháu gái anh còn là fan hâm mộ của em nữa. Nói không chừng sau khi gặp mặt còn xin chữ ký em đấy.”
Cố Trầm mỉm cười. Có điều Chung Ly Toại nói vậy, lòng cậu cũng thoải mái hơn nhiều.
Hai người xuống xe vào nhà. Chủ nhật tuần sau, Cố Trầm mang theo quà lúc đi du lịch tới gặp giáo sư Hình. Hai ông bà đang ở trong nhà hầm chân giò, thấy Cố Trầm tới, giáo sư Hình cười nói: “Thằng nhóc này đúng là có lộc ăn. Hôm nay thầy có chân giò này.”
Cố Trầm nghe vậy, lập tức có chút bất ngờ: “Cô hầm chân giò ạ?”
Giáo sư Hình cười không khép miệng gật đầu. Chủ động nói thẳng: “Hôm qua không phải thứ bảy sao! Thầy với cô em tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, các chỉ tiêu đều duy trì ở mức tốt. Cô em rất vui, quyết định hầm chân giò thưởng cho thầy.”
Cô Thích cười tiếp lời: “Đều do ông, thời gian gần đây ngày nào cũng kiên trì tập thể dục. Giờ hiểu rồi phải không? Phải rèn luyện không ngừng. Tập thể dục cho tốt thì sẽ có thịt ăn.”
Giáo sư Hình hài lòng gật đầu, liên tục nói: “Biết rồi, biết rồi.”
Vừa nói ông vừa dẫn học trò tâm đắc của mình vào thư phòng: “Chúng ta nói chuyện lúc trước, em cân nhắc thế nào rồi?”
Cố Trầm gật đầu: “Em quyết định rồi, em đồng ý nghiên cứu.”
Lông mày giáo sư Hình đang nheo lại lập tức giãn ra: “Thầy ủng hộ quyết định của em.”
Dứt lời, ông lại chuyển chủ đề: “Thầy thấy em xách rất nhiều đồ tới, là cái gì thế?”
“Đều là đặc sản vùng miền ạ.” Cố Trầm cười nói: “Lần này em đi du lịch, tới rất nhiều thành phố. Bên đó có rất nhiều thứ thú vị.”
Giáo sư Hình gật đầu cười, rất tán đồng lời Cố Trầm nói: “Vân Nam đúng là một nơi tốt. Lần này đi du lịch thế nào, chơi có vui không?”
Cố Trầm cười nói: “Vui lắm ạ.”
Giáo sư Hình lại nói: “Là người mà! Nên cân bằng giữa làm việc với nghỉ ngơi, thường xuyên để bản thân thư giãn một chút. Trước đây em sống quá căng thẳng rồi. Tuổi còn trẻ, sống cuộc sống quá vất vả thì còn chán hơn cả ông già như thấy ấy.”
Sau hơn một năm, tính cách của Cố Trầm đã cởi mở hơn nhiều. Làm việc cũng ngày càng thành thạo hơn, hiểu được cách thả lỏng bản thân.
Giáo sư Hình thấy vậy, cũng yên tâm hơn nhiều.
Giáo sư Hình chỉ vào hộp trà trên giá sách: “Mấy hôm trước có một đàn anh của em tốt nghiệp xong tới thăm thầy, mang cho thầy hột hộp trà ô long thượng hạng. Uống ngon lắm, em đi pha một ấm đi. Chúng ta vừa uống vừa nói chuyện.”
Cố Trầm gật đầu, đứng dậy pha trà. Lúc vào phòng thì bị cô Thích nhét cho một cái bát, bên trong có trứng kho thịt vừa nấu xong: “Thử xem mùi vị thế nào, có vừa miệng không?”
Cố Trầm tiện tay cầm đôi đũa bên trong lồng, gặp trứng gà nếm thử một miếng. Mùi canh thịt hầm kết hợp hoàn hảo với vị bùi của trứng gà, hương vị đậm đà, vừa vặn, vị mặn ngọt hòa quyện với nhau.
Ánh mắt Cố Trầm sáng lên: “Ngon ạ.”
“Vừa miệng chứ?” Cô Thích cười nói: “Thịt với trứng này hầm tới tối ăn sẽ càng ngon hơn. Tới lúc đó cô làm thêm đậu kho trứng, salad sứa. Hôm nay đồ ăn bớt đi một chút, chúng ta ăn chân giò cho lão Hình bớt thèm.”
Cố Trầm cười nói: “Vâng ạ.”
Cô Thích thấy Cố Trầm cầm ấm trà bèn nói: “Muốn uống trà đúng không? Em để ấm và lá trà ở đây, nấu nước xong cô sẽ gọi em.”
Cố Trầm gật đầu, cười nói: “Cảm ơn cô ạ.”
Cô Thích lại nói: “Trong tủ lạnh có hoa quả. Em thích ăn gì thì tự lấy đi.”
Cố Trầm lại gật đầu.
Cô Thích thấy Cố Trầm vẫn có dáng vẻ ngoan ngoãn gật đầu, không khỏi cười nói: “Đứa bé này không thay đổi chút nào!”
Cố Trầm hơi nghiêng đầu, có chút khó hiểu nhìn cô Thích.
“Không có gì.” Cô Thích cười cười đuổi Cố Trầm ra khỏi bếp: “Đừng ở đây nữa. Nhà bếp không lớn, một mình cô có thể làm được. Em ở đây chỉ vướng thêm thôi.”
Bị cô ghét bỏ chê vướng víu, Cố Trầm lấy một chùm nho trong tủ lạnh, rửa sạch rồi ngoan ngoãn trở về thư phòng.
“Nước chưa sôi, chúng ta ăn chút hoa quả trước ạ.” Cố Trầm nói với giáo sư Hình.
Giáo sư Hình xua tay: “Em ăn đi. Thầy phải giữ bụng để lát ăn chân giò.”
Cố Trầm suy nghĩ rồi nói: “Trứng hầm cô làm cũng cực kỳ ngon. Vừa thơm vừa ngọt.”
Giáo sư Hình nghe vậy, theo bản năng nuốt nướng miếng, có chút bất mãn nói: “Sao cô em lại thế nhỉ? Không ngờ lại lén cho em ăn.”
Dứt lời, giáo sư Hình tức giận đứng lên, chạy vào nhà bếp lý luận. Nhân tiện ăn hai miếng trứng.
“Giờ chưa ăn được thịt, ăn trứng cho đỡ thèm đi.” Cô Thích cười nói.
Cố Trầm suy nghĩ rồi nói: “Vậy chẳng phải lát nữa thầy sẽ ăn ít đi một miếng chân giò sao?”
Giáo sư Hình nghe vậy, động tác ăn lập tức khựng lại. Ông có chút luyến tiếc nhìn một miếng trứng kho khác trong bát, đưa cho Cố Trầm: “Em nói rất có lý. Giờ thầy tuổi cao rồi, hệ tiêu hóa không so được với thanh niên các em. Đúng là không ăn được nhiều. Em giải quyết miếng trứng này giúp thầy đi.”
Cố Trầm nhận lấy bát, vui vẻ giúp giáo sư Hình giải quyết nốt miếng trứng kho còn lại. Giáo sư Hình thấy Cố Trầm ăn ngon miệng, không khỏi nuốt nước miếng.
“Không thể chịu nổi mà!” Giáo sư Hình có chút tuyệt vọng: “Tuổi cao cái là vô dụng, ngay cả ăn bữa cơm cũng không được ngon.”
Cố Trầm an ủi giáo sư Hình: “Sức ăn mỗi người đều có hạn. Giờ thầy ăn bớt một miếng trứng kho, lát nữa có thể ăn nhiều thêm một miếng chân giò. Còn em hiện giờ ăn thêm một miếng trứng kho thì lát nữa lại phải bớt đi một miếng chân giò. Đây là năng lượng bảo toàn, không ai có thể tránh khỏi.”
Giáo sư Hình rầu rĩ nói: “Nhưng khẩu vị của em tốt, ăn được nhiều hơn thầy.”
Cố Trầm thẳng thắn nói: “Nhưng em cũng vận động nhiều hơn thầy.”
Giáo sư Hình: “...”
Lời này cũng có lý!
Giáo sư Hình thở dài một hơi: “Không nói vấn đề này nữa. Chúng ta chơi ván cờ đi.”
Cố Trầm lại đi lấy bàn cờ.
Khi đánh cờ, Giáo sư Hình nói với Cố Trầm: “Trong sáu tháng cuối năm là Hình Luật sẽ về. Nó học ở nước M lâu như vậy, e là không hiểu về cách đối nhân xử thế trong nước. Hai đứa nói chuyện rất hợp, thường ngày em phải khuyên nó nhiều vào. Đừng có mang cái tác phong ở nước M về, người trong nước không như vậy đâu.”
Cố Trầm đoán, chắc là giáo sư Hình và Hình Luật lại có tranh cãi gì rồi, có lẽ giáo sư Hình không chấp nhận phong cách làm việc của anh Hình Luật.
Cố Trầm cười nói: “Anh Hình Luật là người rất thông minh. Anh ấy làm việc cũng có chừng mực và nguyên tắc của bản thân. Thầy nên tin anh ấy.”
Giáo sư Hình hừ một tiếng: “Em còn không phân tốt xấu, cố nói đỡ cho nó.”
Cố Trầm nói: “Cũng không phải không phân tốt xấu. Mà là em hiểu anh Hình Luật là người thế nào, thầy không cần lo lắng về anh ấy.”
“Thầy cũng biết thằng nhóc đó là người như thế nào.” Giáo sư Hình nói: “Nó giống hệt em. Em là người thế nào thì nó là người thế đấy. Thầy lo cho em thế nào thì cũng lo cho nó thế đấy.”
Giáo sư Hình nói rồi lại có chút đau đầu. Một người là con trai ruột, một người là học trò tâm đắc, rõ ràng không có chút huyết thống nào, không ngờ lại có tính cách y chang nhau. Lúc thông minh thì đúng là thông minh, lúc cố chấp thì lại quá cố chấp.
Cố Trầm nói: “Anh Hình Luật và em không giống nhau. Anh ấy nhìn xa trông rộng hơn em, cũng thông minh hơn em.”
“Em không cần tự xem nhẹ mình.” Giáo sư Hình nói: “Thông minh đủ dùng là được rồi. Một người có thể đi bao xa, còn phải xem tâm tính như thế nào. Lòng dạ quan trọng hơn nhiều so với trí thông minh.”
Cố Trầm mỉm cười không nói gì.
Giáo sư Hình thở dài một hơi: “Em là một đứa trẻ hay suy nghĩ. Thầy từng lo lắng em sẽ đi sai đường. Có điều hai năm qua, thấy em ngày càng ổn định, hiện giờ thầy không lo gì về em nữa. Nhưng Hình Luật nó…”
Giáo sư Hình sắp xếp lại từ ngữ một chút, tiếp tục nói: “Bộc lộ tài năng, ý chí hăng hái. Thầy biết người trẻ tuổi, đặc biệt là người trẻ tuổi ưu tú như vậy, đều có khát vọng cuộc đời của riêng mình. Nhưng làm người làm việc cũng giống như pha trà nấu cơm vậy, không thể quá nóng vậy. Đôi khi, thiếu chút lửa cũng có thể làm hỏng cả mâm cơm, cả ấm trà.”
Cố Trầm gật đầu: “Em hiểu rồi. Em sẽ tìm cơ hội nói chuyện với anh Hình Luật.”
Vừa dứt lời, cô Thích gọi vọng ra từ trong bếp: “Trà pha xong rồi.”
Cố Trầm đứng dậy đi bưng trà. Thuận tiện mang cái bát con giáo sư Hình cầm vào thư phòng về. Khi quay lại, phát hiện quân cờ của mình đã bị động vào.
Giáo sư Hình đỏ mặt: “Vừa rồi nói chuyện không để ý, có bước thầy đi nhầm. Chúng ta chơi lại.”
Cố Trầm khẽ cười: “Được ạ. Chúng ta chơi lại ván này.”
Khi thu dọn bàn cờ, ánh mắt Cố Trầm nhìn giáo sư Hình đầy biết ơn. Thật ra, cậu rất cảm kích giáo sư Hình. Nếu nói vận mệnh mang tới cho Cố Trầm một cơ hội làm lại, vậy thì giáo sư Hình chính là ân nhân thật sự giúp cậu sống lại. Cổ nhân nói, nhà giáo, nhà truyền đạo là nghề giải đáp thắc mắc. Cố Trầm nghĩ, có lẽ giáo sư Hình chính là kiểu sư trưởng có khí phách như cổ nhân đó.
Có thể được một vị trưởng bối dẫn dắt trong lúc cuộc đời khó khăn nhất, giai đoạn mờ mịt nhất, Cố Trầm cảm thấy, có lẽ đây là chuyện may mắn nhất sau khi cậu trùng sinh.
Một chuyện khác, có lẽ là gặp được Chung Ly Toại.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào cửa sổ, khẽ rọi vào bàn cờ. Trong thư phòng, hương trà vương vấn, hòa cùng mùi thịt kho phảng phất. Dưới lầu, không biết là ai, vừa phát quảng cáo chất bán dẫn vừa tản bộ, những tiếng rao vọng vào cửa sổ. Giáo sư Hình đang chơi cờ gật gù đắc ý, lắc lư theo tiếng nhạc.
Năm tháng bình yên.