Mùng năm Tết, Cố Trầm cầm quà Tết tới thăm giáo sư Hình.
“Thấy tinh thần em cũng phơi phới phết đấy.” Giáo sư Hình cẩn thận đánh giá Cố Trầm, cười nói: “Béo hơn năm ngoái.”
Cô Thích cũng tiếp lời: “Tết năm ngoái Trầm Trầm còn bận thu mua Bách hóa Lăng Thị, còn phải bận bịu nhiều chuyện như vậy, một năm cũng chẳng dễ dàng. Cuối cùng thì năm nay cũng có thể nghỉ ngơi được rồi.”
Hình Luật nhận lấy quà Tết trên tay Cố Trầm: “Nhiều đồ như vậy, sao không gọi anh xuống đón cậu?”
Sau đấy lại hỏi: “Sao Tổng giám đốc Chung Ly kia không tới cùng cậu vậy?”
Cố Trầm nói: “Trong nhà Chung Ly Toại có khách, nhưng tối anh ấy sẽ tới đón em về.”
Hình Luật cười sâu xa, trêu chọc một cậu: “Bảo anh ta đừng đến. Tối nay cậu ở lại đây đi.”
Cố Trầm: “...”
Giáo sư Hình cất lời nói: “Đừng có trêu thằng bé, nó đang nôn nóng thật kia kìa.”
Cố Trầm có chút cạn lời kêu một tiếng: “Giáo sư.”
“Làm sao?” Giáo sư Hình ra vẻ nghiêm túc: “Có chuyện thì nói.”
“Không có gì ạ.” Cố Trầm bất đắc dĩ bật cười: “Em đi giúp cô nấu cơm đây.”
Hình Luật cười nói: “Anh cũng đi.”
Mùng năm ăn sủi cảo. Cô Thích chuẩn bị tổng cộng hai nhân. Một nhân là rau hẹ tôm trứng gà, một nhận là thịt lợn rau cải cần tây. Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi. Cố Trầm rửa rau trước bồn nước, bắt đầu gói băm nhân.
“Trầm Trầm nhà chúng ta nấu cơm ngon lắm.” Cô Thích vừa khen Cố Trầm vừa nói với Hình Luật: “Con cũng học nấu cơm đi. Đừng có ăn ngoài suốt, đâu dinh dưỡng vệ sinh bằng tự mình nấu.”
Hình Luật cười híp mắt nói: “Biết rồi ạ. Không phải con đang học đây sao.”
Cố Trầm hỏi Hình Luật: “Nghiên cứu sinh cách anh sắp tốt nghiệp rồi đúng không? Định về nước hay ở lại nước ngoài?”
“Anh vẫn muốn về nước.” Hình Luật nói: “Anh đã nói chuyện với một công ty luật rồi. Đợi tốt nghiệp quay về sẽ trực tiếp làm đối tác cao cấp của công ty luật đó.”
Cố Trầm nghe thấy Hình Luật nhắc tới tên công ty luật, nhướng mày nói: “Không tệ nha. Công ty luật này rất nổi tiếng trong nước. Nhóm luật sư mà Công ty đầu tư Thiên Toại thuê cũng là của công ty luật này.”
Hình Luật mỉm cười: “Sau này có cơ hội, có lẽ chúng ta còn có thể hợp tác đấy.”
Cố Trầm cười nói: “Nhất định sẽ có cơ hội này.”
Trong lúc nói chuyện, giáo sư Hình cũng đi vào nhà bếp. Nhàn rỗi không có gì làm bèn nói: “Băm xong nhân chưa? Nếu như băm nhân xong rồi thì mang ra phòng khách đi. Thầy gói cùng hai đứa.”
Cố Trầm nghe thấy vậy liền kinh ngạc: “Giáo sư Hình còn biết gói sủi cảo ư?”
“Đương nhiên là thầy biết gói.” Giáo sư Hình nhìn Cố Trầm: “Chắc không phải em tưởng thầy không biết gì đấy chứ?”
“Sao mà vậy được!” Cố Trầm cười híp mắt nói: “Trong lòng em, cái gì giáo sư Hình cũng biết hết.”
Giáo sư Hình hừ một tiếng: “Chỉ biết nịnh thôi.”
Hình Luật mỉm cười, chớp mắt với Cố Trầm: “Ba anh đúng là càng già càng trẻ con.”
“Hai đứa lẩm bẩm gì đấy?” Giáo sư Hình híp mắt đánh giá con trai và học trò: “Có phải nói xấu ba không?”
Cố Trầm và Hình Luật đồng loạt lắc đầu. Cô Thích chuyển lời giúp: “Nhân băm xong hết rồi, bưng ra đi. Chúng ta nhanh chóng gói sủi cảo, buổi tối Trầm Trầm ăn cơm rồi còn phải về nhà nữa.”
Giáo sư Hình hừ một tiếng: “Không về nữa. Hôm nay ở lại nhà đi.”
Hình Luật bật cười thành tiếng: “Ba à, ban nãy ba đâu có nói như vậy.”
“Ba đổi ý rồi.” Giáo sư Hình nói đầy lý lẽ: “Ai bảo hai đứa nói xấu ba.”
Cố Trầm nhịn cười, bưng nhân đã trộn xong ra phòng khách. Mọi người vừa xem TV vừa gói sủi cảo. Trong TV đang chiếu lại gala tết. Điện thoại Cố Trầm lại đổ chuông.
Cố Trầm nghe máy, liền nghe thấy Chung Ly Toại cười hỏi: “Đang làm gì vậy?”
“Đang gói sủi cảo.” Cố Trầm đứng dậy, đi tới bên ngoài ban công.
Cô Thích nói với theo: “Thằng nhóc này, ra ban công làm gì? Bên ngoài lạnh như vậy, em về phòng nghe điện thoại cũng được mà. Lẽ nào còn sợ mọi người nghe lén sao?”
Cố Trầm vốn cảm thấy trong phòng có hơi nóng, muốn ra ban công cho mát. Nghe thấy cô Thích nói như vậy, không nhịn được đỏ mặt im lặng vào phòng.
Ở đầu dây bên kia, Chung Ly Toại cũng mơ hồ nghe thấy giọng cô Thích. Không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Anh cười cái gì?” Cố Trầm hỏi: “Bận xong rồi à?”
“Ừm.” Chung Ly Toại đáp một tiếng, cất lời nói: “Khách vừa mới đi hết rồi.”
Cố Trầm hỏi: “Vậy anh có tới đây không? Hay là ở nhà ăn xong cơm tối mới qua đón em?”
Chung Ly Toại trầm ngâm một lúc: “Anh vẫn nên ăn xong rồi mới qua đi. Em có thể nói chuyện với giáo sư Hình một lúc.”
Cố Trầm nói: “Giáo sư còn nói đêm nay không cho em rời khỏi đấy.”
Chung Ly Toại lập tức nói: “Vậy cũng không được. Không phải con trai của giáo sư Hình từ nước ngoài về sao? Nếu như em ở lại, có khi nào không tiện không?”
Cố Trầm cười khẽ: “Được rồi, đùa anh thôi. Vậy tám giờ tôi tới đón em nhé.”
Chung Ly Toại thở phào một hơi.
Cúp máy xong, Cố Trầm quay trở lại phòng khách. Hình Luật trêu ghẹo nói: “Mới có một lúc mà cũng không chịu được, còn nấu cháo điện thoại cơ à?”
“Không phải.” Cố Trầm giải thích: “Chỉ hỏi mất giờ tới đón em thôi.”
Hình Luật nhịn cười không nói.
Giáo sư Hình cười híp mắt hỏi: “Vậy mấy giờ cậu ấy tới?”
Cố Trầm nói: “Tám giờ tới đón em ạ.”
Giáo sư Hình nhìn đồng hồ: “Vậy sáu giờ chúng ta ăn cơm đi.”
Cô Thích cười nói: “Thế nào cũng được. Nghe theo mọi người.”
Gói sủi cảo xong, cô Thích mang vào phòng bếp luộc. Giáo sư Hình gọi Cố Trầm vào thư phòng, đưa những tên sách đã liệt kê mấy ngày trước cho Cố Trầm. Sau đấy lại hỏi rằng: “Năm sau là lên năm tư rồi. Em định làm việc hay là tiếp tục thi nghiên cứu sinh?”
Cố Trầm mở web Baitan và công ty dữ liệu, còn là đối tác cao cấp của Công ty đầu tư Thiên Toại. Đúng thật là không có nhiều sức lực để thi nghiên cứu sinh. Nhưng Cố Trầm lại rất thích trạng thái học tập bên cạnh giáo sư Hình.
“Vậy em định thế nào?” Giáo sư Hình nhướng mày: “Không thi nghiên cứu sinh nữa, chỉ tiếp tục ở bên cạnh thầy đào tạo chuyên sâu nhé?”
Cố Trầm im lặng suy nghĩ, đây cũng là một đề nghị rất tốt.
“Vậy tiếp tục làm trợ giảng của thầy đi.” Giáo sư Hình nói.
Cố Trầm gật đầu. Nhìn danh sách tên sách giáo sư Hình đưa, có chút đau đầu: “Nhiều vậy ạ?”
“Có thời gian thì đọc thêm mấy quyển.” Giáo sư Hình nói: “Sống tới già học tới già. Hơn nữa chuyện em làm bây giờ, cũng cần phải có đủ lý luận làm căn cứ.”
Ông nói cũng đúng.
Bởi vì dự án của Nhà máy đồ hộp Hương Sơn và Nhà máy may mặc Vận Thị làm quá tốt. Bây giờ thi thoảng lại có tổ chức doanh nghiệp trong nước tìm tới, mong Cố Trầm giúp bọn họ chuyển đổi doanh nghiệp. Cố Trầm dứt khoát chuyển những dự án này thành bài giảng để giải quyết. Mỗi khi phải xử lý một dự án thì phải phát biểu mấy bài luận văn. Từ góc độ này, đúng thật là Cố Trầm cần có lý luận vững vàng uyên bác để làm cơ sở.
Giáo sư Hình lôi kéo nói chuyện học tập với Cố Trầm hồi lâu. Cuối cùng chuyển sang chuyện chính: “... Nghe nói năm nay em về nhà, dẫn theo cả Tổng giám đốc Chung Ly cùng về hả?”
Cố Trầm gật đầu.
Giáo sư Hình suy nghĩ rồi hỏi: “Người trong nhà em đều biết rồi à?”
Cố Trầm biết giáo sư Hình đang hỏi điều gì, lại gật đầu tiếp.
Giáo sư Hình có chút nôn nóng: “Em đừng có gật đầu suốt thế. Người trong nhà nói như thế nào?”
“Cũng tạm ạ.” Cố Trầm nói thái độ của ông nội Cố với giáo sư Hình: “... Không ngờ rằng ông bà nội của em lại cởi mở như vậy.”
Giáo sư Hình thở phào một hơi: “Suy nghĩ của ông nội em cũng có lý. Ai lúc trẻ mà không bồng bột. Hôm nay còn thề non hẹn biển, nói không chừng hai năm sau đã đường ai nấy đi rồi. Cho dù là vợ chồng vẫn sẽ chán khi ở lâu với nhau. Nếu hai người các em không định kết hôn thì cũng không cần làm ầm ĩ lên. Dù sao thì hoàn cảnh trong nước chúng ta vẫn chưa ủng hộ hôn nhân đồng tính.”
Cố Trầm cũng biết giáo sư Hình đang nghĩ cho mình. Nên cũng không nói gì.
Giáo sư Hình lại lải nhải: “Thực ra hai người các em đã coi như rất may mắn rồi. Ít nhất thì phụ huynh hai bên không phản đối mạnh mẽ. Cũng có nghĩa rằng môi trường hai em sống với nhau vẫn rất khoan dung...”
Đang nói chuyện, cô Thích gõ cửa đi vào: “Ăn cơm thôi.”
Giáo sư Hình cũng không nói nhiều nữa.
Ăn xong bữa tối cũng mới hơn bảy giờ. Một nhà ngồi trên sofa xem xong tin tức, được một lúc thì Chung Ly Toại cũng tới.
Bởi vì Cố Trầm rất kính trọng giáo sư Hình nên Chung Ly Toại cũng coi giáo sư Hình thành trưởng bối của mình. Vậy là lúc mua quà Tết cũng tự mình lựa chọn cẩn thận.
Giáo sư Hình và cô Thích đã sớm biết mối quan hệ của hai người rồi, gặp mặt cũng chỉ nói chút chuyện thường ngày. Đợi tới tám giờ, nhìn theo Chung Ly Toại đưa Cố Trầm rời di.
Đợi người đi rồi, Hình Luật mới cười nhẹ nói: “Không ngờ vị Tổng giám đốc Chung Ly này yêu đương vào cũng không khác mọi người là mấy. Một ngày gọi ba cuộc điện thoại, tối lại tới đón người, quản chặt thật đấy.”
“Vậy là chứng minh người ta đang để ý Cố Trầm.” Cô Thích nói rồi trừng mắt nhìn con trai một cái: “Con đừng cười nhạo người khác nữa. Năm nay con cũng hơn hai mươi mấy rồi, lúc nào đưa bạn gái về đây. Mẹ với ba con còn đợi ôm cháu đấy!”
“Con có bạn gái cũng không phải là để sinh con.” Hình Luật thản nhiên đáp lời: “Như vậy cũng không công bằng với con gái nhà người ta.”
“Con ít nói mấy cái này đi.” Cô Thích gặng hỏi: “Vậy mẹ hỏi con rốt cuộc có bạn gái chưa. Nếu bây giờ còn chưa có, mẹ giới thiệu cho con một người. Là con nhà đồng nghiệp của mẹ...”
“Mẹ!” Hình Luật có chút bất lực: “Con còn chưa tốt nghiệp mà mẹ đã vội vã giới thiệu cho con rồi. Có phải là mẹ đã quên năm ngoái còn nhắc nhở con đừng có chìm đắm trong yêu đương, phải chú tâm học hành không?”
Cô Thích á khẩu không nói nên lời.
Giáo sư Hình chậm rãi nói: “Thằng bé còn chưa tốt nghiệp nữa mà! Cho dù tốt nghiệp rồi thì công việc cũng mới vừa bắt đầu, không vội tìm bạn gái. Đàn ông ấy à, vẫn là sự nghiệp quan trọng hơn.”
“Tôi có thể không được sao?” Cô Thích than thở: “Ông luôn bảo con là nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu, nhưng mấy người nhìn Trầm Trầm mà xem, người ta vừa có sự nghiệp vừa yêu đương, có lỡ làng cái gì đâu?”
Hình Luật và giáo sư Hình nhìn nhau, lắc đầu đầy bất lực.
“Hắt xì!”
Cố Trầm ngồi trên xe hắt xì một cái, không biết bản thân đã trở thành con nhà người ta trong mắt cô Thích, bị mang ra để dạy bảo con trai nhanh tìm bạn gái một chút.
“Em sao thế?” Chung Ly Toại cau mày, chỉnh nhiệt độ trong xe cao hơn một chút: “Lạnh sao?”
“Không lạnh.” Cố Trầm lắc đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “ Gần đây có quán trà sữa không?”
“Chắc là có.” Chung Ly Toại nói, sau đấy đánh tay lái: “Ghế sau xe anh có một cái áo khoác, vừa mới lấy ở tiệm giặt đồ về, em mặc vào đi.”
“Em không lạnh thật mà.” Cố Trầm nói: “Chỉ là đột nhiên muốn uống trà sữa thôi.”
Trong lúc nói chuyện thì Chung Ly Toại đã tìm được một quán trà sữa. Anh dừng xe bên đường: “Em đợi anh nhé.”
Cố Trầm nói: “Em muốn trà sữa đậu đỏ.”
Chung Ly Toại gật đầu, lúc quay lại, trong tay không chỉ có một ly trà sữa mà còn có thêm hai cái bánh trứng nóng hổi.
Cố Trầm nhận lấy trà sữa cùng bánh, vừa ăn vừa nói chuyện với Chung Ly Toại.
Giữa màn đêm sâu thẳm, trong xe tràn ngập hương vị sữa.
Cố Trầm bỗng cảm thấy, khoảnh khắc này là khoảnh khắc tốt đẹp nhất.