Hai tháng sau khi Lương Viện Viện biến mất, Cố Trầm nhận được một bức thư, bên trong có bảy tấm bưu thϊếp. Trên mỗi một thấp bưu thϊếp đầu có cảnh đẹp tượng trưng của mỗi thành phố. Lương Viện Viện viết trong thư: “Thượng đế tạo ra thế giới trong bảy ngày. Còn tôi đi hết bảy thành phố trong hai tháng, phát hiện ra đúng là thế giới này rất rộng lớn. Cảm ơn cậu đã cho tôi có được một cơ hội để chủ động lựa chọn cuộc đời. Tôi sẽ dùng thời gian còn lại đi hết mỗi một ngóc ngách trên thế giới này. Cuộc đời trước đây của tôi rất hạn hẹp, nhưng thế giới sau này của tôi sẽ rất rộng lớn.”
“Như vậy cũng không tệ.” Chung Ly Toại cười an ủi Cố Trầm: “Lúc bà ấy còn trẻ không có năng lực để lựa chọn sống như thế nào. Nhưng bây giờ thì có thể lựa chọn, dùng cách gì để đối mặt với cái chết.”
Chủ đề này không khỏi quá tàn khốc, Cố Trầm im lặng một hồi lâu, nói với Chung Ly Toại: “Mấy ngày trước em nhận được điện thoại của bà ngoại, bà ấy còn hỏi em Lương Viện Viện thế nào rồi.”
Cố Trầm nói tin tức Lương Viện Viện đã rời khỏi thành phố A cho bà ngoại, bà im lặng rất lâu rồi mới lẩm bẩm nói: “Đi rồi sao, mình còn chưa nhìn thấy nó nữa mà.”
Chung Ly Toại khẽ thở dài một tiếng, cất lời nói: “Không có ai vĩnh viễn đứng yên tại chỗ đợi người khác quay đầu, Lương Viện Viện đã đợi hơn nửa đời người. Cũng đủ lâu rồi.”
Nhưng trong quãng thời gian lâu như vậy, Lương Viện Viện không hề đợi được dù chỉ là một người muốn quay đầu vì bà ấy. Cho nên lần này, Lương Viện Viện lựa chọn tự mình rời đi.
Cố Trầm cất bảy tấm bưu thϊếp cẩn thận, đặt vào nơi cao nhất trên giá sách. Chung Ly Toại hỏi Cố Trầm: “Sắp tới nghỉ đông rồi. Năm nay em có về nhà không?”
Kì nghỉ đông năm ngoái, vì công việc của Cố Trầm quá bận nên cũng không có thời gian quay về, hai người ăn cơm tất niên ở nhà họ Chung Ly. Cho nên Tết năm nay, Chung Ly Toại muốn về thôn họ Cố cùng với Cố Trầm, chủ yếu là muốn gặp phụ huynh.
Vành tai Cố Trầm hơi đỏ, nhưng mặt lại trở nên nặng nề.
Về nhà có nghĩa là cậu phải nói rõ với người trong nhà. Tới lúc đó chắc chắn còn phải đánh trận một phen.
“Anh đi cùng em.” Chung Ly Toại năm lấy tay Cố Trầm, trong nụ cười dịu dàng bất chợt có ý chí chiến đấu sục sôi.
Cố Trầm mỉm cười, nhẹ giọng cười nói: “Được.”
Hai người về tới thôn họ Cố vào tối ngày hai chín tháng chạp âm lịch. Lúc tới nhà, người nhà họ Cố đã chuẩn bị cơm tối xong từ lâu. Mọi người nhận được tin Cố Trầm muốn dẫn ông chủ đối tác làm ăn về nhà ăn Tết.
Biết được ông chủ kia chính là Chung Ly Toại, người nhà họ Cố đều rất kích động. bởi vì ban đầu lúc người nhà họ Cố tới thành phố A, Chung Ly Toại là bạn của Cố Trầm, cũng chiêu đãi vô cùng chu toàn. Cho nên lần này Cố Trầm dẫn Chung Ly Toại về nhà, người nhà họ Cố đều quyết định phải nhân cơ hội này chiêu đãi một phen. Để báo đáp tình cảm của Chung Ly Toại năm đó.
“... Dưới quê không có gì ngon.” Ông nội Cố Trầm nhìn Chung Ly Toại mặc vest nghiêm chỉnh, hơi cẩn thận nói: “Đều là đặc sản ở đây cả đấy. Ngỗng hầm chảo sắt, còn có gà hầm củi, cá hầm. Cũng không biết cậu ăn có quen không.”
“Quen ạ.” Chung Ly Toại cảm khái vô cùng chân thành: “Rất thơm, rất ngon ạ.”
Ông nội Cố Trầm cười nói: “Đều là đồ nhà nuôi cả. Cho ăn thóc, chắc chắn là thơm hơn bán ở bên ngoài. Cá kia là chiều nay ba với chú Cố Trầm đi câu ở sông. Cậu ăn quen là tốt rồi.”
Khựng lại một chút, bà nội Cố Trầm lại nói với Cố Trầm: “Biết mấy đứa muốn về, từ hôm qua mẹ cháu đã dọn dẹp phòng của cháu với phòng khách để cho cậu Chung Ly ở rồi. Chăn gối đều là mới mua, cũng đã giặt cả rồi. Hơ ấm trên giường đất cả ngày, ấm lắm!”
Cố Trầm gật đầu. Trong lòng còn tính toán xem nên come out với người trong nhà như thế nào.
Kết quả là ăn xong bữa cơm này, cũng chưa tìm được thời cơ thích hợp.
“Đừng vội.” Chung Ly Toại nhẹ giọng an ủi Cố Trầm. Tình hình nhà họ Cố khác với nhà họ Chung Ly. Người nhà Chung Ly Toại đã biết tính hướng của Chung Ly Toại từ rất lâu rồi, nhiều năm nay cũng đã chấp nhận. Nhưng người nhà Cố Trầm lại không biết Cố Trầm thích đàn ông, càng không biết Cố Trầm và Chung Ly Toại đã ở bên nhau. Người già trong nhà giờ đã cao tuổi, có một số chuyện vẫn phải nói từ từ. Tránh để các cụ không chấp nhận được, ngay ngày Tết lại ầm ĩ cả lên.
Chuyện này Chung Ly Toại vô cùng hiểu cho Cố Trầm. Anh về nhà ăn Tết cùng Cố Trầm, là vì muốn đối mặt cùng Cố Trầm chứ không phải ép Cố Trầm come out cùng với gia đình ngay.
“Em đừng cảm thấy có áp lực. Cho dù lần này không có cơ hội nói cũng không sao cả.” Chung Ly Toại an ủi Cố Trầm: “Cùng lắm thì về sau hằng năm chúng ta về. Anh đều đi cùng em. Thời gian dài rồi, để tự bọn họ từ từ phát hiện.”
Dù gì một đời cũng rất dài, bọn họ còn một đống thời gian có thể từ từ rồi tới.
Cố Trầm nhìn Chung Ly Toại, cảm động ôm lấy anh. Chung Ly Toại cười khẽ, vỗ về lưng cậu.
Buổi tối lúc đi ngủ, Cố Trầm trải giường giúp Chung Ly Toại. Bởi vì giường trong phòng khách là giường đất nên Cố Trầm vừa trải giường vừa giải thích với Chung Ly Toại: “Bên chỗ bọn em đều là giường đất. Lúc ngủ sẽ hơi cứng. nhưng thoải mái lắm. Anh thử xem, nếu như không quen thì em đổi với anh.”
Trong phòng Cố Trầm là giường.
Chung Ly Toại cười tủm tỉm gật đầu. Trước đây anh còn chưa bao giờ ngủ giường đất cả. Lần này về nhà cùng Cố Trầm, có trải nghiệm mới mẻ như vậy, nghe cũng không tệ.
Trải giường xong, Cố Trầm lại dây dưa với Chung Ly Toại ở trong phòng một lúc. Mẹ Cố gõ cửa đi vào đưa hoa quả, nhìn Cố Trầm lắp bắp nói: “Bà ngoại con muốn nói chuyện với con một chút. Lúc ăn cơm trong nhà có quá nhiều người, cũng không nói chuyện được.”
Cố Trầm cũng hiểu ra được, cậu thuận tay cầm lấy đèn pin cầm tay trên bàn, đi trong đêm tối tới nhà bà ngoại ở cách vách.
Cuối năm mà nhà bà ngoại lại không có người. Trong phòng rất yên lặng ông bà ngoại của Cố Trầm cũng đều chưa ngủ. Bàn trà trong phòng khách đặt các loại bánh kẹo hoa quả, đều là những thứ Cố Trầm thích ăn.”
“Trầm Trầm ăn cam đi. Bà bổ ra rồi đấy.” Bà ngoại Cố Trầm đẩy cam tới trước mặt Cố Trầm: “Còn cả thanh long nữa, đều là thứ cháu thích ăn đấy.”
Cố Trầm ngồi xuống sofa trong phòng khách: “Mẹ cháu nói bà có lời muốn nói với cháu.”
Bà ngoại Cố Trầm im lặng một lúc, nhẹ nhàng hỏi: “Thực ra cũng không có gì. Muốn hỏi cháu là... Lương Viện Viện kia, sau khi đi, có còn liên lạc với cháu không?”
Cố Trầm nhớ tới bảy tấm bưu thϊếp cất trong nhà, do dự một chút rồi vẫn nói: “Không liên lạc ạ. Nghe nói hình như bà ấy ra nước ngoài du lịch rồi.”
Ông ngoại Cố Trầm đột nhiên nói: “Con nhóc này cũng giỏi thật.”
Cố Trầm không tiếp lời.
Ông ngoại Cố Trầm lại nói: “Có phải nó ghi hận ông bà không? Khỏi bệnh rồi cũng không nói quay về thăm ông bà, cứ vậy mà đi luôn.”
Cố Trầm suy nghĩ rồi nói rằng: “Chắc bà ấy không hận mọi người đâu ạ.”
Người thân mà chưa từng gặp nhau bao giờ, trừ huyết thống ra thì chẳng khác nào người xa lạ cả, cũng chẳng có gì để hận hay không hận cả.
Ông ngoại của Cố Trầm trầm mặc một lát rồi nói: “Thực ra nó hận chúng ta cũng là đương nhiên. Ông với bà ngoại của cháu cháu có lỗi với nó.”
Bà ngoại Cố Trầm nghe thấy vậy bỗng bật khóc, vừa lau nước mắt vừa nói: “Lúc nó được sinh ra vẫn còn chưa nhớ hết gì, nhỏ vậy đã bị ông bà đem cho đi rồi. Khi đó trong nhà nghèo quá, thật sự không nuôi được nhiều con như vậy. Còn tưởng rằng tìm được cho nó một người nhà tốt, ít nhất có thể vào thành phố, ăn cơm trắng. Ai mà ngờ được sau này lại có nhiều chuyện như vậy.”
Thôn họ Cố nhỏ như vậy, chút chuyện tai tiếng thôi là có thể truyền khắp nơi. Thời gian đó áp lực của nhà bà ngoại Cố Trầm rất lớn.
“Trong nhà còn có nhiều người như vậy! Các cậu các dì trong nhà vẫn còn phải sống, các anh chị em của cháu cũng còn phải đi học. Nếu như nhận nó về, nhưng người khác trong nhà phải làm sao đây?” Bà cụ Cố Trầm than vãn: “Ông bà muốn đợi thêm một chút, đợi qua sóng gió này đã.”
Nhưng không ngờ rằng đợi mãi đợi mãi rồi cuối cùng bặt vô âm tín thế này. Bà ngoại Cố Trầm hỏi cậu: “Nó ra nước ngoài rồi, có còn về nữa không?”
Cố Trầm không biết.
Bà ngoại Cố Trầm thở dài một tiếng.
Im lặng một lúc, ông ngoại Cố Trầm cất lời nói: “Đi rồi cũng tốt. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có duyên với nhà chúng ta rồi.”
Nói xong ông ngoại Cố Trầm lại hỏi cậu: “Nó nằm viện hết tổng cộng bao nhiêu tiền của cháu? Ông bà còn tích được chút tiền.”
Cố Trầm vội vàng nói: “Không cần đâu ạ. Tiền của ông bà thì ông bà cứ tự giữ lấy. Lương Viện Viện cũng coi như trưởng bối của cháu. Cháu làm chút chuyện cho bà ấy, cũng là điều nên làm ạ.”
Ông ngoại Cố Trầm lắc đầu: “Không có cái lý đó đâu. Số tiền này nên để ông với bà ngoại cháu bỏ ra.”
Không đợi Cố Trầm nói gì, ông ngoại Cố Trầm lại nói: “Cháu cứ coi như ông và bà ngoại cháu dùng số tiền này để mua lấy sự yên lòng đi.”
Cố Trầm lập tức sững sờ.
Ông ngoại Cố Trầm cau mày, ngồi trên sofa lặng lẽ hút thuốc lá. Bà ngoại Cố Trầm cất lời nói: “Cứ nghe theo ông ngoại cháu đi. Nhiều năm như vậy rồi, ông bà cũng không làm được gì cho đứa con út ấy.”
Cố Trầm im lặng không nói gì nữa, cuối cùng cậu nói: “Lương Viện Viện cũng tiêu bao nhiêu, bà ấy chỉ lấy một vạn ở chỗ cháu làm phí đi đường thôi.”
Ông ngoại Cố Trầm gặng hỏi: “Nó nằm viện cũng không cần cháu bỏ tiền sao?”
Cố Trầm lắc đầu, cố ý nói mơ hồ: “Có một phần là nhà họ Hoắc trả, một phần là nhà họ Chu trả, còn có một phần là miễn phí.”
Ông ngoại Cố Trầm biết cậu không nói thật, nhưng ông cũng không muốn hỏi tiếp nữa. Ông nhìn sang bà ngoại Cố Trầm một cái, bà ngoại Cố Trầm về phòng lấy sổ tiết kiệm.
“Trong sổ tiết kiệm này có hai vạn sáu. Là tiền năm nay bà với ông ngoại cháu tích cóp được. Cũng đều là các dì các cậu của cháu cho cả. Cháu cầm lấy đi.”
Cố Trầm nhận lấy sổ tiết kiệm: “Ngày mai cháu sẽ đi rút tiền. Đợi rút tiền xong cháu sẽ cầm sổ về.”
Ông ngoại Cố Trầm gật đầu: “Cháu cũng về nghỉ ngơi đi. Không còn sớm nữa, ông và bà ngoại cũng phải ngủ rồi.”
Cố Trầm gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Bà ngoại Cố Trầm tiễn cậu mãi tới tận cửa, thấp giọng hỏi: “Đứa trẻ đó sống vẫn tốt chứ?”
Cố Trầm suy nghĩ: “Ít nhất thì cuộc sống bây giờ là tự bà ấy lựa chọn.”
Bà ngoại Cố Trầm không nói gì nữa, bước chân run rẩy về phòng.
Sáng ngày hôm sau, Cố Trầm và Chung Ly Toại cùng lái xe lên trấn rút tiền. Sau khi rút tiền xong, Cố Trầm trực tiếp lấy một phiếu chuyển tiền, quyên góp số tiền này cho một quỹ trẻ mồ côi dưới danh nghĩa Lương Viện Viện.
Chung Ly Toại hỏi Cố Trầm: “Chuyện Lương Viện Viện rời đi, em không báo trước cho người trong nhà, bọn họ không giận em chứ?”
Cố Trầm lắc đầu.
Chung Ly Toại an ủi: “Thực ra cũng có thể hiểu được suy nghĩ của ông bà ngoại em. So với người thân chưa từng gặp mặt, mỗi người đều sẽ lựa chọn người thân sớm chiều ở bên nhau.” Khi lợi ích của hai bên xuất hiện sự xung đột, đa số mọi người đều vô thức lựa chọn cái sau.
Cho nên cuối cùng ông bà ngoại của Cố Trầm vẫn không đi thăm Lương Viện Viện, có lẽ bọn họ cũng không biết phải đối mặt với Lương Viện Viện như thế nào. Càng không biết sau khi gặp mặt thì nên xử lý những vấn đề sau này ra sao.
Cho nên cuối cùng, vẫn lựa chọn không đối mặt.
Sau khi lên xe, Chung Ly Toại nắm lấy tay Cố Trầm: “Cho dù sau này có thế nào, anh đều sẽ đối mặt cùng với em.”
Cố Trầm cũng nắm lại tay Chung Ly Toại. Cho dù tương lai thế nào, có thể có người ở bên cùng mình đối mặt, có lẽ là chuyện đáng để vui mừng nhất trong cuộc đời này.