“Chào cậu, tôi tên Lô Dụ An. Là sinh viên năm ba khoa Công nghệ thông tin của Đại học D. Chắc cậu không biết, nhưng mà tôi cũng là fan của cậu đó.” Lô Dụ An vươn tay về phía Cố Trầm, cười tít mắt giới thiệu.
Cố Trầm bắt lại tay Lô Dụ An: “Tôi tên Cố Trầm, là sinh viên năm hai khoa Quản trị kinh tế và tài chính của Đại học A.”
“Tôi tên Lâm Phỉ Phỉ, sinh viên năm ba khoa Tiếng Anh của Đại học C.”
“Tôi tên Phùng Dao, là sinh viên năm hai khoa Văn học Đại học F.”
“Tôi tên Ninh Viễn, học khoa Toán học của Đại học B”.
Các khách mời giới thiệu qua lại, năm thành viên cố định cũng tự giới thiệu bản thân thật giản lược trước máy quay.
Một trong năm thành viên cố định, đồng thời cũng là MC của chương trình này, Diêu Thanh Phong lên tiếng: “Trời cũng khá muộn rồi, chúng ta lên xe thôi. Vừa di chuyển vừa trò chuyện.”
Mười người tham gia cùng với đoàn ekip chương trình lên xe buýt du lịch mà chương trình đã chuẩn bị sẵn.
Nhóm người hâm mộ cũng thi nhau kéo đến phía trước xe buýt. Thương Nhuế vẫy vẫy tay chào Cố Trầm, rồi dẫn nhóm chị em fanclub bé nhỏ rời đi trong hân hoan.
“Sao tự dưng tôi cảm nhận được dáng vẻ “xong việc rồi, nghỉ khỏe thôi” từ họ ấy nhỉ?” Lô Dụ An nheo mắt, tỏ vẻ ngờ vực với cảnh tượng vừa rồi: “Có thật là họ không phải do cậu thuê đến để ủng hộ không vậy?”
Cố Trầm: “...”
Cố Trầm lựa lời mà đáp: “Cậu từng nói cậu là người hâm mộ của tôi phải không?”
Có người hâm mộ nào lại nghi ngờ thần tượng của mình như thế à?
Ừ nhỉ. Lô Dụ An chép miệng, không nói gì nữa.
Diêu Thanh Phong thấy thế thì cười tít mắt, lên tiếng: “Hay là thế này, mọi người thử kể về những gì mình đã trải qua đi, làm quen với nhau.”
Cả nhóm người trố mắt nhìn nhau, bỗng chốc không biết phải kể từ đâu.
Cậu diễn viên trẻ tuổi Mục Thiên Minh nổi lên nhờ bộ phim tiên hiệp chiếu vào mùa hè đề nghị: “Hay là chúng ta kể lại tình huống oái oăm nhất mà mình từng trải qua trong đời đi? Tôi nói trước nhé. Lúc tôi quay “Kiếm Thanh Thiên”, trời nóng dữ dội nên có một lần tôi bị cảm nắng, vấp vào dây cáp nên té lộn nhào, thế là khăn trùm đầu rớt xuống, rơi lên đầu đạo diễn đoàn phim…”
Câu chuyện này đã được Mục Thiên Minh kể vô số lần lúc mình được phỏng vấn, cư dân mạng hay hóng hớt cũng nghe đến mòn cả tai rồi. Nhưng khách mời ngồi ở đây đều là những thần đồng chỉ biết vùi đầu học tập, bình thường cũng không ưa hóng hớt lắm nên gần như đây là lần tiên họ nghe về chuyện này, nghe rất chăm chú.
Được Mục Thiên Minh dẫn đầu, các thành viên cố định khác cũng bắt đầu kể lại chuyện buồn cười mà mình đã trải qua. Đến nhóm khách mời, ai nấy đều nói về những chuyện hay ho lúc họ tranh giải học thuật hay làm thí nghiệm, còn Cố Trầm suy tư một hồi, mới kể: “Chuyện ngu ngốc nhất mà tôi từng làm trong đời, chắc là ngày đầu tiên làm việc thử, tôi đã đọc thuộc lòng toàn bộ quy định khi làm việc trước mặt tất cả các đồng nghiệp.”
“Đọc thuộc lòng?” Cả đám người đồng loạt trợn mắt thật to, không hẹn mà cùng hỏi lại.
“Phải, đọc thuộc lòng.” Cố Trầm cười đáp: “Ngu ngốc lắm đúng không?”
Chuyện này mà cũng coi là ngu ngốc nữa hả?
Mấy người tham gia khác thì trố mắt ra, nhìn nhau, tự dưng lại có ảo giác như bị sỉ nhục trí thông minh vậy.
Phùng Dao tỏ vẻ hâm mộ, nói: “Chắc trí nhớ của cậu phải tốt lắm. Nếu tôi có được trí óc như cậu thì hay biết mấy, không cần phải đọc vanh vách, chỉ cần nhớ đại ý là được.”
Phùng Dao học khoa Văn học. Cô phải thường xuyên đọc các tài liệu văn sử. Mỗi lần phải học thuộc lòng một quyển sách thì câu cuối cùng còn không nhớ nổi. Cô hâm mộ khả năng này của Cố Trầm đến chết mất thôi.
Cố Trầm bật cười. Thật ra trí nhớ của cậu ở đời trước không tốt đến vậy, cũng là nhờ sau khi trùng sinh thì không thôi nhớ về những chuyện mình đã trải qua đời trước, trí nhớ cũng dần dần tốt hơn. Cố Trầm nghi ngờ, chắc là việc trí nhớ tốt lên có liên quan đến chuyện cậu có thể trùng sinh.
Lô Dụ An thở dài thườn thượt. Cậu ta nhận ra hình như Cố Trầm rất hút phái nữ. Từ lúc bắt đầu ghi hình, mấy thành viên nữ ai cũng chỉ chú ý đến Cố Trầm. Chắc cũng vì vẻ ngoài của Cố Trầm còn đẹp trai hơn nhiều minh tinh khác.
Lô Dụ An vờ nói chuyện như ông cụ non: “Tôi thì ngược lại, không có hâm mộ trí nhớ tốt của Cố Trầm, tại vì trí nhớ của tôi cũng tốt lắm rồi. Tôi chỉ hâm mộ vẻ đẹp trai của Cố Trầm thôi! Nếu mà tôi cũng đẹp trai giống thế thì hay rồi, không sợ không tìm được người yêu.”
“Đáng nhẽ bây giờ cậu cũng không sợ không có bạn gái chứ?” Lâm Phỉ Phỉ cười: “Không phải cậu cũng là hot boy ở trường cậu sao?”
Lô Dụ An lắc đầu: “Tôi chỉ là hot boy khoa tôi thôi. Mà ấy, khoa Công nghệ thông tin của tụi tôi… Mọi người biết đó, tiêu chuẩn thấp tẹo, tóc ai dày thì lên làm hot boy thôi ấy mà.”
Ai nấy đều cười nắc nẻ.
Mục Thiên Minh nhân lúc này cũng bông đùa: “Thế bây giờ cậu nhân chương trình này phát lời mời tìm bạn gái đi. Chắc cú là sau khi chương trình phát sóng, cậu khỏi lo mình cô đơn chiếc bóng nữa.”
Lô Dụ An nghe thế bèn nhìn vào máy quay một cách nghiêm túc: “Các bạn nghe thấy không? Tôi xin tìm bạn gái, tìm hiểu nghiêm túc đi đến hôn nhân. Nếu còn không có nữa… thì nam cũng chịu luôn. Yêu cầu của tôi thấp lắm, không phân biệt giới tính, còn sống là chịu hết.”
Người tham gia nghe thấy thế thì còn cười dữ hơn.
Lúc bấy giờ, nữ ngôi sao trẻ đang lên Dương Vận Dồn là một trong năm thành viên cố định lại bất thình lình hỏi Cố Trầm: “Không biết tiêu chuẩn bạn gái tương lai của Tổng giám đốc Cố là gì vậy? Tôi nghĩ, chắc là khán giả trước màn ảnh nhỏ sẽ thấy hứng thú về chuyện này lắm đó.”
“Không có tiêu chuẩn gì đâu.” Cố Trầm lắc đầu: “Tôi thấy thích là được rồi.”
“Không có giới hạn về giới tính luôn ư?” Lô Dụ An nhìn Cố Trầm, như đang lăm le: “Nếu không có tiêu chuẩn nào, thế cậu thấy tôi thế nào?”
Mọi người cười vang. Dương Vận Dồn cũng bật cười, vấn đề này bị lời ba hoa tám nhảm của Lô Dụ An phủi đi mất.
Trong lúc quay, ekip phát hiện Lô Dụ An và Mục Thiên Minh rất có tinh thần giải trí, thế nên quyết định quay họ nhiều hơn. Dương Vận Dồn nhạy bén phát hiện ý định của bên ekip thì có phần không cam tâm. Cô ta tiếp tục hỏi Cố Trầm: “Ở trên mạng dạo gần đây, ai cũng chú ý đến vụ kiện giữa người nhà Tổng giám đốc Cố với nhà họ Lăng cả, Là vụ Tổng giám đốc Cố giúp dì nhỏ của mình kiện người nhà họ Lăng tội cố ý gây thương tích đấy. Cậu thấy vợ của Chủ tịch Lăng có bị phạt tù không?”
Trong vòng một năm nay, Cố Trầm là một trong các nhân vật sốt dẻo nhất trên mạng. Chuyện cậu có thù oán dây dưa với ba nhà Hoắc, Lăng, Chu kia, ai mà thường xuyên lên mạng thì đều nghe đến nhàm cả tai. Tất nhiên là không thể không biết vụ kiện với nhà họ Lăng.
Vốn dĩ ekip chương trình cũng muốn lấy chuyện này ra tạo đề tài, nên hiện giờ nghe thấy Dương Vận Dồn chủ động nhắc đến nó thì nhân viên quay phim lập tức hướng máy quay đặc tả Cố Trầm, nhân viên phụ trách việc đảm bảo tính trôi chảy của chương trình đưa micro đến trước mặt Cố Trầm theo bản năng: “... Cậu có muốn trả lời vấn đề này không?”
Đây là những nội dung đã bàn bạc xong xuôi từ trước, không có gì phải e ngại cả.
Nhóm người tham dự nhìn Cố Trầm với vẻ sôi nổi, tỏ vẻ mình cũng muốn hóng hớt trực tiếp. Diêu Thanh Phong đánh giá tình huống, cất tiếng hỏi: “Tổng giám đốc Cố thấy sao về vấn đề này?”
“Đừng gọi tôi là Tổng giám đốc Cố, cứ gọi tôi Cố Trầm là được rồi.” Cố Trầm dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Thật ra thì tôi không cảm thấy gì hết. Tôi chỉ làm việc theo luật pháp thôi, chuyện gì cần báo cảnh sát thì báo cảnh sát, cần kiện thì kiện. Còn chuyện bị cáo có ngồi tù hay không, thì tôi tin tưởng sự công bằng của luật pháp.”
Câu trả lời này rất đường hoàng. Có vẻ như vị Tổng giám đốc Cố này tự tin rằng mình có thể tống bà nhà họ Lăng kia vào tù.
Cố Trầm ghi hình chương trình này là có mục đích cả. Nhưng mà có một số việc nhiều quá hóa dở, thế nên Cố Trầm không huyên thuyên quá nhiều. Da mặt ekip cũng khá mỏng, nên chỉ mới thử hỏi một câu thế thôi rồi ngưng hẳn. Lúc sau, ai nấy cũng chỉ trò chuyện vài vấn đề ăn uống này nọ, sau đấy ekip cử người đến giới thiệu hành trình hai ngày này cho mọi người biết.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua, xe buýt đã đến thành phố Hoàn Nam. Tại nơi này, các thành viên phải hoàn thành nhiệm vụ cũng như nội dung ghi hình mùa đầu tiên, đó là: theo chân các thợ thủ công lành nghề học tập cách tạo ra giấy Tuyên Thành.
Người đại diện chào đón chương trình là ông chủ nhỏ của Tuyên Bảo Các, một người đàn ông trung niên đã hơn ba mươi tuổi. Vóc người anh ta rất cao, mặc một bộ Đường trang bằng tơ lụa màu trắng, trên áo thêu khóm trúc màu xanh sáng. Trên ngón tay cái của anh ta còn đeo một chiếc ban chỉ* bằng phỉ thúy màu xanh lấp lánh, nhìn qua toát lên khí chất lịch sự, văn nhã.
(*: nhẫn ngọc thời xưa)
“Tuyên Bảo Các của chúng tôi đã có hơn bốn trăm năm lịch sử, chủ yếu là làm giấy viết và bút lông. Nơi chúng ta sẽ đến là xưởng giấy, chúng ta sẽ học tập cách chế tạo ra giấy Tuyên Thành tại đó.”
Nhưng trước khi đến xưởng giấy thì vẫn nên tham quan Tuyên Bảo Các một lượt. Họ đi tham quan thưởng thức chất lượng giấy và bút của Tuyên Bảo Các, còn đi đến phòng lưu trữ ở tầng trên cùng quan sát những hiện vật quý giá của Tuyên Bảo Các.
Đời trước của Cố Trầm chỉ toàn sống lay lắt được ngày nào biết ngày đấy, nào có thời gian yên tĩnh để thưởng thức những món đồ cổ bửu bối thế này. Cậu quan sát một chiếc nghiên mực bày trên bục với vẻ hiếu kỳ. Ánh mặt trời đầu thu bên ngoài cửa sổ chiếu vào, chùm tia nắng rực rỡ chói lóa bao quanh Cố Trầm thành một vầng sáng, khi Mục Thiên Minh quay đầu thì bắt gặp ngay cảnh Cố Trầm chìm trong vầng sáng ấy, bỗng thấy có phần ghen tị, rồi anh ta cười khen ngợi: “Cố Trầm cậu trông đẹp trai thế này, có định gia nhập giới giải trí làm ngôi sao không?”
Cố Trầm lắc đầu: “Tôi không biết hát, cũng không biết diễn, không hợp làm ngôi sao đâu.”
Mục Thiên Minh cười đáp: “Nhưng trông cậu đẹp trai hết sảy! Chỉ cần cậu gia nhập showbiz thì gương mặt này của cậu cũng đủ giúp cậu nổi tiếng rồi.”
Lô Dụ An láu táu nói: “Cố Trầm đâu cần tham gia showbiz đâu, cậu ấy đã nổi tiếng lắm rồi. Có ai dùng internet mà không biết web Baitan chứ! Cậu ấy làm sếp còn thoải mái hơn làm ngôi sao nhiều mà.”
Sắc mặt Mục Thiên Minh thoáng sượng cứng.
Một thành viên khác thấy thế bèn cười, nói lảng sang chuyện khác: “Thật ra thì nếu Tổng giám đốc Cố thấy hứng thú, có thể chọn đầu tư vào phim ảnh xem sao? Ví dụ như đầu tư cho một bộ phim hiện đại tập trung vào ngành nghề nào đó, thuận tiện quảng bá cho trang web Baitan luôn.”
Cố Trầm cười, đáp: “Ý kiến này cũng hay lắm.”
Mục Thiên Minh lại cười nói: “Nếu mà Tổng giám đốc Cố có ý định đầu tư phim ảnh thì thử cân nhắc chuyện chọn tôi cho vai nam chính nhé. Tôi xin tự đề cử bản thân.”
Cố Trầm nhấn mạnh một lần nữa: “Đừng gọi tôi là Tổng giám đốc Cố nữa mà. Cứ gọi là Cố Trầm được rồi.”
Sau khi chiêm ngưỡng các hiện vật quý giá trưng bày tại Tuyên Bảo Các, các thành viên tiếp tục lên xe đi đến xưởng làm giấy ở ngoại ô. Ông chủ nhỏ của Tuyên Bảo Các dẫn các thành viên tham quan xưởng trước, nhân tiện giới thiệu về công nghệ làm ra giấy, sau đó anh ta mới để thầy thủ công lành nghề dạy cho mọi người cách làm ra giấy Tuyên Thành.
Cố Trầm cảm thấy tiến trình ghi hình quá bình thường. Bệnh kinh niên “đã tốt phải làm cho tốt hơn” của cậu tái phát, thế là không nhịn nổi tìm đến Tổng đạo diễn bàn bạc về việc quay tiếp chương trình thế nào.
Tổng đạo diễn cũng nhận ra nhịp độ chương trình của họ có vấn đề, nhưng cũng không biết phải sửa đổi ra làm sao. Suốt quá trình ghi hình cứ sầu não mãi. Khi nghe thấy Cố Trầm nói thế thì nhìn cậu như cọng rơm cứu mạng: “Không biết Tổng giám đốc Cố có cách gì không?”
Cố Trầm chẳng buồn sửa lại xưng hô của ekip chương trình nữa. Cậu nghe vậy thì ngẫm nghĩ một lát, rồi nói với vẻ ngần ngại: “Không thì, chúng ta đổi phong cách chương trình sang mô tuýp truy tìm kho báu đi?”
Đổi thế nào được? Tất cả nhân viên tổ biên kịch đang xúm xít lại nghe thấy thế thì mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Khi Cố Trầm nhớ lại các chương trình thực tế ở đời trước, xin Đạo diễn Trần giấy và bút rồi trình bày ý tưởng của mình được nửa chừng rồi mới sực mình tỉnh táo lại. Mới ngỡ ngàng rằng mình thế mà lại lo chuyện bao đồng nữa. Đúng là số khổ trời sinh.
Đạo diễn Trần và nhà sản xuất cũng thấy ái ngại, vậy là họ bèn mặt dày, cẩn thận hỏi ý cậu: “Hay thôi thì, Tổng giám đốc Cố tham gia tài trợ cho chương trình của chúng tôi luôn nhé?”