Chuyện vô tình làm người công cụ này khiến Cố Trầm hơi bận tâm. Xem ra vần nhau cùng đám cáo già vẫn phải đề cao cảnh giác mọi lúc, nếu không sẽ giống như lần này, bất cẩn một cái là bị người ta lợi dụng.
Cố Trầm thở dài một tiếng, nói với Chung Ly Toại: “Cũng không biết tổ điều tra điều tra như thế nào rồi.”
Thực ra tiến triển của tổ điều tra cũng rất nhanh. Bởi vì dấu vết Tập đoàn Hoắc Thị và Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương hợp tác với nhau quá rõ ràng, thêm vào đó Chủ tịch Chu còn phối hợp với tổ điều tra không ngừng cung cấp manh mối, cho nên chưa tới nửa tháng, công việc điều tra của tổ điều tra đã hoàn tất tới bảy tám phần. Hoắc Nguyên Khải và Phan Hạo Dương bị phán tội cố ý khống chế thị trường chứng khoán, phạt năm tỷ tệ, cấm vào thị trường một năm.
“Có mỗi một năm!” Cố Trầm khẽ hừ một tiếng: “Xem ra Hoắc Nguyên Khải cũng chạy vạy không ít nhỉ.”
“Cấm vào thị trường một năm, đối với doanh nghiệp làm ăn phát đạt như Tập đoàn Hoắc Thị thì không được tính là trừng phạt quá nghiêm trọng. Vốn dĩ cục diện sàn chứng khoán hai năm nay đã không tốt rồi. Hơn nữa lệnh cấm vào thị trường chỉ chỉ là bản thân Hoắc Nguyên Khải và Phan Hạo Dương chứ không phải Tập đoàn Hoắc Thị.” Cố Trầm nói tới đây, không nhịn được cau mày: “Chuyện lừa gạt của Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương ảnh hưởng nghiêm trọng như vậy, loại người như Phan Hạo Dương nên cấm vào thị trường cả đời mới đúng.”
“Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương là nguồn sống của anh ta. Bây giờ đã nợ nần chồng chất, ngân hàng ngừng cho vay, bản thân Phan Hạo Dương lại bị cấm vào thị trường một năm. Thời gian một năm này, nếu như Công ty Khoa học Kỹ thuật Dạo Dương không trả được nợ cho ngân hàng, Phan Hạo Dương sẽ phải ngồi tù.” Chung Ly Toại nói xong, đưa một tờ báo vào tay Cố Trầm: “Cáo buộc cố ý làm hại người của Lăng phu nhân cũng đã được xác định.”
Trước đây Tập đoàn Hoắc Thị thuê thủy quân đăng tin tức không xác thực là Chủ tịch Chu gϊếŧ người lên trên mạng, bị chủ tịch Chu nắm được cơ hội đâm lại một nhát. Không chỉ khẳng định thêm việc Tập đoàn Hoắc Thị ác ý tung tin đồn tấn công Tập đoàn Đại Chu mà còn thuận thế đưa chuyện Lăng phu nhân thuê người hành hung. Sau khi bên cảnh sát tiến hành điều tra, ba nghi phạm đã khai nhận. Lăng phu nhân bị phán tội xúi giục và cố ý hãm hại. Không có gì ngoại lệ, cũng phải ngồi tù.
“Không ngờ sau một trận hỗn loạn, Tập đoàn Đại Chu lại là người thắng cuộc cuối cùng” Cố Trầm nhướng mày, không thoải mái lắm.
“Tập đoàn Đại Chu cũng tổn thất nặng nề.” Chung Ly Toại nói: “Chủ tịch Chu này vì sự ích kỷ của bản thân, hại giá trị trên thị trường của Tập đoàn Đại Chu tổn thất quá nửa. Những cổ đông kia cũng không dễ dàng buông tha cho ông ta đâu.”
Nhưng hiện tại, xui xẻo nhất vẫn là Tập đoàn Lăng Thị. Vốn dĩ đã yếu thế, lại là ngành dịch vụ dựa vào uy tín và thương hiệu để có được người tiêu dùng. Năm lần bảy lượt xuất hiện scandal, người tiêu dùng đã chán ghét tới mức còn không muốn vào siêu thị bách hóa trực thuộc Tập đoàn Lăng Thị nữa. Các nhãn hiệu lớn kí hợp đồng với Tập đoàn Lăng Thị cũng bị ảnh hưởng, bởi vậy mà truy cứu trách nhiệm của Tập đoàn Lăng Thị. Mà bây giờ, vợ của chủ tịch Tập đoàn Lăng Thị lại ngồi tù vì tội cố ý hành hung. Giá cổ phiếu của Tập đoàn Lăng Thị lại tụt dốc lần nữa. Vốn dĩ thị trường năm nay đã không tốt, giá cổ phiếu của Tập đoàn Lăng Thị đã không ngừng bốc hơi rồi, bây giờ lại càng tệ hơn. Sau những trận đòn liên tiếp, Tập đoàn Lăng Thị đã sắp đóng cửa rồi.
“Em có hứng thú muốn thu mua Tập đoàn Lăng Thị không?” Chung Ly Toại bỗng hỏi.
“Gì cơ?” Cố Trầm không kịp phản ứng, một mặt kinh ngạc.
“Thu mua Tập đoàn Lăng Thị.” Chung Ly Toại kiên nhẫn lặp lại: “Hiện giờ web Baitan của em chủ yếu kinh doanh về hai mảng điện tử và ship hàng. Nếu như có thể mua lại được công ty bách hóa của Tập đoàn Lăng Thị, rồi phối hợp với bán hàng trực tuyến, có thể làm được rất nhiều chuyện đấy.”
Điều quan trọng nhất là, Chung Ly Toại luôn cảm thấy thái độ của Cố Trầm quá để ý tới ba nhà Hoắc Lăng Chu. Nếu như đã vậy, chẳng bằng nghĩ cách nắm ba tập đoàn trong tay luôn.
Giải quyết tận gốc là cách điều trị nhạy cảm tốt nhất.
Cố Trầm chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể mua lại Tập đoàn Lăng Thị. Bỗng chốc trong đầu loạn cả lên. Vô thức muốn phản bác.
“Đừng vội từ chối.” Chung Ly Toại kiên nhẫn phân tích: “Trước đây em cũng nói rồi, cho dù em muốn tránh xa thì bọn họ cũng sẽ không tha cho em. Vậy vì sao em không cướp lại thứ mà bọn họ đang dựa vào? Chỉ cần trong tay bọn họ không có thứ gì có thể đe dọa được em, cho dù có ác ý như nào đi nữa, thì có thể làm gì được?”
Cố Trầm nhướng mày: “Để bọn họ ngứa mắt em, nhưng lại không làm gì được em. Ngược lại còn phải mở mắt trừng trừng nhìn em làm ăn phát đạt à?”
Chung Ly Toại nhẹ giọng nói: “Chuyện làm ăn phát đạt của em còn được gây dựng lên từ tâm huyết cả đời của bọn họ. Nghĩ như vậy, không phải rất thoải mái sao?”
Cố Trầm tượng tượng, đúng thật là rất suиɠ sướиɠ.
“Nhưng dù sao thì Tập đoàn Lăng Thị cũng là sản nghiệp tổ truyền của nhà họ Lăng, không đến mức bất đắc dĩ thì người nhà họ Lăng sẽ không bán cổ phần trong tay đâu?” Cố Trầm nói.
“Vậy thì ép bọn họ tới cảnh bất đắc dĩ thôi.” Chung Ly Toại hờ hững nói.
Một doanh nghiệp đã đạt đến một quy mô nhất định thì không thể nào bền chắc như thép được. Chủ tịch Lăng và Lăng phu nhân khiến Tập đoàn Lăng Thị tổn thất nặng nề như vậy, tin rằng chắc chắn có rất nhiều cổ đông và thành viên ban quản trị bất mãn với hai người này, chỉ cần có người mở cuộc họp cổ đông yêu cầu cách chức Chủ tịch Lăng vào lúc này, thì nhất định sẽ khiến Tập đoàn Lăng Thị chia rẽ nội bộ. Bởi vì Chủ tịch Lăng chắc chắn sẽ không ngồi yên chờ chết.
Cố Trầm bỗng nghĩ tới gì đó, đôi mắt sáng lên: “Chúng ta có thể ra tay từ phía ba con Lăng Phi.”
Chi thứ hai nhà họ Lăng có dã tâm với Tập đoàn Lăng Thị, Cố Trầm vẫn luôn rõ ràng. Đời trước để cho Lăng Tú đứng vững gót chân, Cố Trầm không ít lần qua lại với ba con nhà này. Cậu phát hiện ba con Lăng Phi có tham vọng từ lâu, cũng nhắc nhở Lăng Tú nhiều lần. Chỉ tiếc là không ai tin lời cậu, tất cả người nhà họ Lăng đều cảm thấy cậu đang châm ngòi ly gián, tới tận khi chuyện ba con Lăng Phi xây dựng một công ty để lừa tiền của tập đoàn bị Hoắc Minh Chương phát hiện, Chủ tịch Lăng mới nổi giận đuổi ba con Lăng Phi ra khỏi tập đoàn.
Còn đời này à!
Cố Trầm khẽ cười một tiếng: “Nếu như Lăng Chính Đạo thông minh thì nên biết tình trạng bây giờ của ông ta, căn bản không thể tiếp tục đảm nhiệm chức chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thị được nữa. Nếu như Lăng Phi và ba anh ta có thể có được sự tín nhiệm của Lăng Chính Đạo, để Lăng Chính Đạo chủ động từ chức, rồi lại đề cử ba Lăng Phi lên làm, sau đó thông qua cách điều khiển chỉ huy chi thứ hai nhà họ Lăng tiếp tục nắm quyền Tập đoàn Lăng Thị, là có thể an ổn vượt qua khó khăn này.”
Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm với vẻ mặt tán thưởng, bình tĩnh nói: “Nhà họ Lăng anh em hòa thuận, Chủ tịch Lăng vẫn rất tin tưởng người em trai này của ông ta.”
Cố Trầm cười nói: “Tiếc là người này không đáng để tin tưởng.”
Cố Trầm tập hợp lại các hành động của ba con Lăng Phi, gửi ẩn danh cho Chủ tịch Lăng. Chỉ cần sự tin tưởng của Lăng Chính Đạo đối với em trai tan rã thì không thể cam tâm tình nguyện từ chức để em trai ông ta lên làm được. Chuyện đã tới nước này rồi, cơ hội quản lý tập đoàn ở ngay trước mắt, ba con Lăng Phi cũng không thể ngồi im được. Tới lúc đó hai nhà lại xâu xé nhau, Tập đoàn Lăng Thị vốn dĩ đã lung lay sắp đổ chỉ e cũng khó mà biết được tương lai thế nào.
Cố Trầm lại nghĩ cách nhân cơ hội thuyết phục các cổ đông nhỏ khác bán cổ phần. Một Tập đoàn Lăng Thị không đáng một đồng giơ tay ra là sẽ có được.
Chung Ly Toại nói: “Thực ra tài sản đáng tiền nhất của cả Tập đoàn Lăng Thị là tài sản hàng bách hóa và đất đai thuộc Tập đoàn Lăng Thị. Chúng ta không cần thiết mua cả Tập đoàn Lăng Thị. Chỉ cần mua Bách hóa Lăng Thị là được.”
Cố Trầm nói: “Nhà họ Lăng sẽ không chỉ bán mỗi Bách hóa Lăng Thị đâu.”
Chung Ly Toại cười nói: “Vậy phải xem nói chuyện thế nào, nói chuyện với ai. Chỉ cần phương pháp đúng đắn, mua Bách hóa Lăng Thị sẽ dễ dàng hơn nhiều so với mua cả Tập đoàn Lăng Thị.”
Cố Trầm cau mày nhìn Chung Ly Toại, trầm ngâm hồi lâu, chợt nhận ra: “Anh muốn Tập đoàn Lăng Thị đóng gói tài sản và đất đai bán cho anh với phương thức đóng gói tài sản à?”
Chung Ly Toại cười gật đầu.
Chung Ly Toại cảm thấy không thể: “Nhà họ Lăng cũng đâu có ngốc.”
Chung Ly Toại không nói quá nhiều, chỉ bảo với giọng bình tĩnh: “Tập đoàn Lăng Thị sắp đóng cửa rồi.”
Một tập đoàn sắp đóng cửa thì không có tư cách lựa chọn trên bàn đàm phán.
Cố Trầm suy nghĩ, bỗng nhiên đứng dậy quay về phòng ngủ, lấy một quyển sổ ra đưa cho Chung Ly Toại.
Chung Ly Toại nhận lấy quyển sổ rồi mở ra, bên trên ghi rất nhiều chứng cứ vi phạm pháp luật của Tập đoàn Lăng Thị, Chung Ly Toại biết trải nghiệm của Cố Trầm, vì vậy cũng không cảm thấy bất ngờ. Cố Trầm nói: “Trước đây em đi vào ngõ cụt, suýt chút nữa lấy cái thứ này ra liều mình với nhà họ Lăng. May mà giáo sư Hình kịp thời cảnh tỉnh em. Bây giờ em cũng nghĩ thông suốt rồi. Thứ này cũng chẳng có tác dụng với em. Anh nói đúng, đàm phán kinh doanh thực sự nên được xảy ra trên bàn đàm phán. Bất kể đường ngang ngõ tắt đầu cơ trục lợi gì, bản chất đều là không tự tin về năng lực của mình.”
Dứt lời, cậu lấy bật lửa ra đốt quyển sổ, vứt vào trong thùng rác.