“Tôi thực sự rất tò mò,” Trương Thành Phong dừng lại, dường như đang suy nghĩ tìm từ thích hợp: “Tại sao Tổng giám đốc Cố lại đưa ra một đề nghị hợp tác như vậy?”
Phải biết rằng, lần này web Baitan hợp tác với Trung tâm đào tạo lái xe Phong Thừa, nói thế nào thì Baitan cũng không thu được bao nhiêu lợi nhuận, hơn nữa còn phải gánh vác trách nhiệm rất lớn. Một người lãnh đạo khôn ngoan, lão luyện như Cố Trầm, không thể không nhìn ra điều này được. Đây là lý do tại sao Trương Thành Phong lại cảm thấy thắc mắc. Cố Trầm hao tâm trù tính như vậy, hẳn không chỉ đơn giản là muốn noi theo tấm gương Lôi Phong* làm việc tốt đấy chứ.
(*: Lôi Phong là một anh hùng Trung Quốc, được miêu tả như một công dân kiểu mẫu. Quần chúng nhân dân Trung Quốc được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, hết đời hiến dâng của Lôi Phong)
Cố Trầm khẽ cười. Tất nhiên, cậu không thể nói ra mục đích thực sự được, bèn trả lời quấy quá: “Tổng giám đốc Trương cứ coi như Baitan thích làm việc tốt mỗi ngày đi.”
Biết Cố Trầm không muốn tiết lộ, Trương Thành Phong cũng không hỏi thêm. Ông ta liếc nhìn đồng hồ, ngỏ ý nói: “Cũng muộn rồi, chắc là Tổng giám đốc Cố chưa ăn tối đâu nhỉ? Hôm nay tôi mời, không biết Tổng giám đốc Cố có chịu nể mặt không?”
Bữa ăn đầu tiên sau khi hai bên nhất trí hợp tác, dù sao vẫn mang tính chất thương mại xã giao. Tất nhiên Cố Trầm phải nể mặt rồi. Trương Thành Phong lên tiếng trước: “Không biết Tổng giám đốc Cố muốn ăn gì?”
Cố Trầm cười nói: “Tôi ăn gì cũng được.”
Trương Thành Phong suy nghĩ, đưa ra gợi ý: “Tôi biết Tổng giám đốc Cố là người Tuyết Thành. Thành phố A gần đây có một quán chuyên đồ hầm chảo gang mới mở, rất ngon. Chi bằng tôi mời Tổng giám đốc Cố ăn món ăn quê nhà? Có điều, mấy hôm nay trời hơi nóng, không biết cậu có muốn ăn hay không thôi?”
Cố Trầm khẽ xao động: “Ăn thử cũng không tệ. Cũng lâu rồi tôi không được ăn món ăn quê nhà. Tổng giám đốc Trương thực có lòng.”
Trương Thành Phong khoát tay, cười hể hả: “Việc nên làm mà.”
Hai người ra khỏi quán cà phê, Trương Thành Phong đặt sẵn một phòng bao. Ông ta đang định lái xe đưa Cố Trầm tới đó thì chợt thấy cậu đang ngây người nhìn về phía chiếc Maybach màu đen đậu bên kia đường.
Ông ta thấy là lạ, bèn hỏi: “Tổng giám đốc Cố, sao vậy?”
Cố Trầm định thần lại, áy náy nói: “Xin lỗi Tổng giám đốc Trương, chuyện khi nãy có lẽ tôi phải rút lại lời rồi.”
Trương Thành Phong nghe vậy sửng sốt, cho rằng Cố Trầm đang nói đến việc hợp tác giữa Baitan và Phong Thừa, nhưng rồi lại nghe cậu nói tiếp: “Bạn của tôi tới tìm tôi. Tôi không thể đi ăn với Tổng giám đốc Trương được rồi. Bữa này coi như tôi nợ, hôm khác tôi mời được không?”
Hóa ra là chuyện này!
Trương Thành Phong thầm thở phào một hơi, cười xòa: “Tôi còn tưởng chuyện gì. Tổng giám đốc Cố là lãnh đạo, ắt phải bận rộn rồi. Cậu cứ bận chuyện của mình đi. Chúng ta cũng vừa mới bắt đầu hợp tác, sau này còn nhiều cơ hội ăn chung mà.”
Cố Trầm lịch thiệp đáp: “Rất cảm ơn.”
Cậu gật đầu với Trương Thành Phong, đôi chân dài rảo bước sang đường. Trương Thành Phong dõi theo cậu từ phía sau, không hiểu sao lại cảm thấy bóng lưng của Cố Trầm có một chút gì đó hân hoan lại phơi phới.
Có vẻ như người bạn này là người Tổng giám đốc Cố rất quan tâm.
Trương Thành Phong nhướng mày, miễn cưỡng đè nén lại tâm hồn bao đồng nhiều chuyện đang hừng hực trong lòng, lấy chìa khóa ra, khởi động xe.
Nói chung, hôm nay cũng là một chuyến đi có thu hoạch. Liệu Trung tâm đào tạo lái xe Phong Thừa có thể trở thành trung tâm dạy lái xe hàng đầu cả nước được hay không, phải xem tình hình vài tháng tới đây rồi.
Trương Thành Phong ngồi trong xe, khẽ ngâm nga khúc hát nào đó, lái xe rời đi. Bên kia, Cố Trầm mặt mày hớn hở, quay sang hỏi Chung Ly Toại: “Không phải em đã gửi tin nhắn WeChat nói hôm nay phải bàn chuyện với người ta, bảo anh không cần đến đón rồi sao? Sao anh vẫn đến vậy?”
“Anh chỉ định đến xem thế nào thôi.” Chung Ly Toại nở nụ cười ấm áp: “Không định quấy rầy em bàn chuyện. Em ghét bỏ anh đấy à?”
Nhìn cái điệu bộ tủi hờn này kìa. Cố Trầm bấm bụng nhịn cười: “Nào có ghét bỏ anh, nhưng mà, có phải anh Chung Ly hơi dính người rồi không? Sao trước giờ em không phát hiện ra anh Chung Ly lại không nỡ xa em đến vậy nhỉ?”
Nhìn dáng vẻ như có gió trêu đùa gợn trên từng sợi tóc của Cố Trầm, Chung Ly Toại bất giác mỉm cười: “Đó là bởi vì lúc trước anh che đậy giỏi, nên em mới không phát hiện ra.”
Cố Trầm lập tức nghe ra ẩn ý của anh: “Xem ra trước đây là do em chưa đủ quan tâm anh, cho nên mới không nhận ra anh che đậy giỏi đến thế.”
Chung Ly Toại bật cười: “Sau này quan tâm anh nhiều hơn là được.”
Hừ ~
Cố Trầm cười hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
Chung Ly Toại hỏi ngược lại cậu: “Em muốn ăn gì?”
“Tổng giám đốc Trương nói thành phố A mới mở một quán chuyên đồ hầm, ngon lắm. Anh có sợ nóng không?”
Chung Ly Toại vừa mới tan ca, trên người vẫn nguyên một cây vest chỉnh tề ôm sát. Nghe Cố Trầm hỏi, anh lập tức đáp: “Cũng bình thường.”
“Vậy thì ăn mì lạnh đi. Anh thử món mì lạnh đóng băng* bao giờ chưa?”
(*: Món mì lạnh đựng trong chiếc bát được tạo hình từ khối đá băng.”
Chung Ly Toại lắc đầu.
Cố Trầm đột nhiên thấy thương cho anh Chung Ly nhà cậu quá. Anh sống từng ấy năm rồi, mà hỏi ra thì cái này chưa ăn, cái kia cũng chưa ăn. Quanh đi quẩn lại mỗi bữa cũng chỉ ăn những món quen thuộc nhà làm, lối sống gì đâu nề nếp tuần tự quá thể!
Nghĩ đến đây, Cố Trầm bỗng dừng lại, thầm gạch bỏ hai chữ “nề nếp” vừa nãy ra khỏi đầu.
“May là có em ở bên anh rồi nhé.” Cố Trầm hứa: “Sau này, em sẽ thường xuyên dẫn anh đi ăn đồ ăn ngon.”
Chung Ly Toại mỉm cười thỏa mãn: “Được.”
Cố Trầm nhìn khuôn mặt dịu dàng của anh ẩn trong màn đêm: “Hình như em nói gì, anh cũng đồng ý thì phải?”
Chung Ly Toại nhướng mày: “Không thì sao?”
Cố Trầm thắc mắc: “Tổng giám đốc Chung Ly Toại không có món ăn vặt nào khoái khẩu hay sao?”
Anh ngoan ngoãn trả lời: “Nghe em hết.”
Cố Trầm hỏi ngược lại: “Ăn gì cũng nghe em hết?”
Chung Ly Toại lặp lại: “Ừ, nghe em hết.”
Cố Trầm lại hỏi: “Vậy anh còn chuyện gì nghe em nữa?”
Ý cười trên mặt Chung Ly Toại càng ngày càng sâu xa: “Chuyện gì cũng đều nghe em.”
Cố Trầm: “Trong nhà cần mua gì cũng nghe em?”
Nghe thấy Cố Trầm nhắc đến hai chữ “trong nhà”, nụ cười chiều chuộng của Chung Ly Toại dâng đầy trong mắt: “Đều nghe em.”
Cố Trầm vẫn tiếp tục mạnh dạn dò hỏi: “Em muốn đầu tư vào dự án nào anh cũng nghe em?”
Chung Ly Toại gật đầu ngay tắp lự.
Cố Trầm nghe vậy lập tức hồ hởi, lòi ra đuôi chuột: “Vậy tối nay, không làm nữa có được không?”
“Không được!” Chung Ly Toại dứt khoát lắc đầu. Đôi mắt đen láy của anh vì nhiễm ý cười mà trở nên sáng rỡ: “Đừng có mơ.”
Đậu xanh!
Chiêu trò lại một lần nữa thất bại. Cố Trầm đương nhiên không cam tâm: “Anh phải học cách dưỡng sinh đi chứ!”
“Bởi vậy mới phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.” Chung Ly Toại trả lời như một phản xạ tự nhiên. Anh cười gian nhìn Cố Trầm, cứ như thể con cáo đang nhìn chằm chằm vào con mồi: “Em không thích à?”
Cố Trầm á khẩu.
“Không phải không thích.” Cậu suy nghĩ một chút, khéo léo nói: “Nhưng anh không thể ngày nào cũng đều như vắt tranh vậy được.”
Chung Ly Toại im lặng nhìn Cố Trầm, không biết là cảm xúc gì, trông mặt anh cứ buồn buồn.
Cố Trầm thấy vẻ mặt này của Chung Ly Toại quen quen, không hiểu sao cậu có một chút xíu chột dạ.
“Em không thích à?” Chung Ly Toại lại hỏi: “Không thích ở bên anh sao?”
“Tất nhiên không phải.” Cố Trầm giải thích: “Nhưng mà, tinh lực của em có hạn thôi. Anh biết mà, em cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức.”
“Em không cần.” Chung Ly Toại lắc đầu: “Em chơi bóng rổ giỏi như vậy. Ngày nào chẳng tập luyện.”
“Nhưng anh cũng đâu thể suốt ngày vậy được.” Cố Trầm ra chiều thương lượng: “Sau này mỗi tuần một lần, có được không?”
Chung Ly Toại kiên quyết lắc đầu: “Không được.”
Cố Trầm: “...”
Cố Trầm thở dài, nhượng bộ: “Vậy thì, năm ngày một lần?”
Chung Ly Toại vẫn lắc đầu: “Em không yêu anh!”
Cố Trầm sửa lại: “Ba ngày một lần?”
Chung Ly Toại đột nhiên hỏi: “Em ghét bỏ anh có phải không? Em có người khác ở bên ngoài rồi à?”
Cố Trầm sửng sốt nhìn Chung Ly Toại.
Anh thở dài: “Anh biết ngay sẽ có ngày này mà. Chỉ là không ngờ nó lại đến sớm như vậy. Cũng phải thôi...”
Chung Ly Toại cười khẩy: “Anh hơn em nhiều tuổi vậy cơ mà. Lúc trước Minh Phàm cũng nói với anh, rằng có lẽ em ở bên anh chỉ là vì muốn tìm cảm giác mới mẻ...”
“Khoan đã!” Cố Trầm nhíu chặt đầu mày: “Minh Phàm mà anh nói, là Tổng giám đốc Khương ấy hả?”
Chung Ly Toại gật đầu, thản nhiên bán bạn cầu vinh.
Trong lòng Cố Trầm chợt dâng lên một ngọn lửa phẫn nộ không tên, nhịn không được hỏi anh: “Tổng giám đốc Khương đã nói gì với anh?”
Chung Ly Toại thuật lại cho Cố Trầm những gì trước đây Khương Minh Phàm đã nói với mình.
Cố Trầm nghe xong nổi cơn tam bành: “Sao cái tên Tổng giám đốc Khương này lại như vậy chứ? Em có đắc tội gì với anh ta đâu!”
“Cậu ấy cũng vì lo cho anh thôi.” Chung Ly Toại thở dài, cười khổ: “Chắc nghĩ là anh không có sức hấp dẫn, mới không thu hút được em?”
“Tổ sư.” Cố Trầm giận đến mức không nhịn được chửi thề: “Anh ta hiểu cái đinh gì. Trong lòng em, anh là số một, anh là tốt nhất. Anh đừng nghe người khác nói nhăng nói cuội.”
“Nhưng khi nãy em nói...” Chung Ly Toại lặng lẽ nhìn cậu, không nói tiếp.
Cố Trầm vội giải thích: “Em không phải ghét bỏ anh. Em chỉ cảm thấy... tần suất hơi nhiều thôi.”
Chung Ly Toại lại im lặng.
Cố Trầm hết cách, chỉ đành thuận theo: “Vậy, anh muốn thế nào?”
Chung Ly Toại mở miệng, lời nói chứa đầy ẩn ý: “Ngày mai là thứ bảy.”
Cố Trầm im lặng. Vẻ mặt Chung Ly Toại lập tức phảng phất nét hụt hẫng, chán chường. Cố Trầm không nhẫn tâm nhìn anh không vui, cuối cùng cậu cũng thỏa hiệp: “Tùy anh đấy.”
Hai mắt Chung Ly Toại lập tức sáng như đèn pha ô tô, anh đạp chân ga: “Chúng ta đi ăn mì lạnh đóng băng trước.”
Cố Trầm ngẩn tò te trên ghế lái phụ, trông thấy tâm trạng Chung Ly Toại trong nháy mắt trở nên phấn chấn, phởn phơ hẳn ra khiến cậu cứ có cảm giác như mình vừa bị lừa.
Đậu xanh rau má!
Cố Trầm hỏi anh: “Vừa rồi là anh diễn với em đấy à?”
Khóe mắt Chung Ly Toại thoáng liếc nhìn Cố Trầm, nghiêm túc “lên án”: “Là em bẫy anh trước mà.”
Cố Trầm nghĩ lại khi nãy, đúng là cậu định bẫy anh thật, nhưng không phải là thất bại rồi sao. Hơn nữa, cậu cũng chỉ mới thăm dò sương sương trên phương diện lời ăn tiếng nói thôi.
Kết quả là Chung Ly Toại lại tạo ra một kịch bản vô cùng đặc sắc để bẫy lại cậu. Cố Trầm không phục: “Hình tượng của anh sụp đổ rồi! Sụp đổ hoàn toàn rồi.”
Chung Ly Toại cười đắc ý, hỏi lại: “Rốt cuộc hình tượng của anh trong lòng em là như thế nào vậy?”
Cố Trầm im lặng.
Chung Ly Toại cười ngả ngớn: “Có phải vô cùng hoàn hảo hay không?”
Cố Trầm trợn trắng mắt, cứng miệng phản bác: “Làm gì đến nỗi vô cùng hoàn hảo.”
Chung Ly Toại hiểu rồi: “Chỉ mới ở mức hoàn hảo thôi à?”
Đúng là hết chịu nổi mà! Cố Trầm điên tiết: “Lái xe! Lái xe đi! Anh có thể chuyên tâm lái xe được không? Có tí tinh thần và ý thức nào của người lái xe không vậy?”
Thấy Cố Trầm thẹn quá hóa giận, Chung Ly Toại vội thu tay. Anh răm rắp nghe lời, nhìn thẳng về phía trước, bắt đầu nghiêm túc lái xe.
Cuối cùng cũng không có người hỏi đông hỏi tây nữa. Cố Trầm thở phào một hơi, từ từ dựa vào lưng ghế lái phụ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Lúc chờ đèn đỏ, Chung Ly Toại khẽ cười, lấy ra một gói kẹo dẻo đưa cho Cố Trầm: “Ăn kẹo không?”
Cố Trầm liếc nhìn túi kẹo trong tay Chung Ly Toại, nhận ra đây là nhãn hiệu trước đây cậu mua tặng anh: “Anh cũng thích ăn cái này hả?”
“Cũng thích.” Thực ra Chung Ly Toại không hề thích ăn đồ ngọt, nhưng kẹo dẻo này thì khác. Đây là chiếc kẹo đầu tiên Cố Trầm tặng anh nên nó mang một ý nghĩa kỷ niệm vô cùng đặc biệt. Chung Ly Toại vừa hay lại là một người đàn ông có cảm giác lễ nghi mạnh mẽ.
Cố Trầm nhận lấy, vừa mới ăn một chiếc, Chung Ly Toại đã nhắc nhở: “Đừng ăn nhiều quá, kẻo lát nữa lại không ăn được cơm.”