Tiết học cuối cùng ở trường kết thúc vào lúc hơn năm giờ chiều. Sinh viên ùa ra sân trường, tản về các phía như đàn ong vỡ tổ.
Cố Trầm kéo vali đi giữa đám sinh viên vai khoác balo tay ôm sách, trông vô cùng nổi bật.
“Cố Trầm, cậu định đi đâu thế?” Thương Nhuế vừa mới mượn sách từ trong thư viện đi ra, đang chuẩn bị đến căng tin ăn tối thì nhìn thấy Cố Trầm đang kéo vali, bèn nổi cơn tò mò: “Cậu phải đi công tác xa à?”
“Không phải.” Cố Trầm lắc lắc đầu, chợt nhận ra suy nghĩ của mình có hơi kích động.
“Thế vali này là...” Thương Nhuế nghĩ ngợi, một tia sáng chợt lóe lên: “Cậu thuê được phòng ở ngoài rồi hả?”
Cố Trầm ngập ngừng: “Cũng không phải.”
Thương Nhuế sững sờ, vẻ mặt khó hiểu nhìn Cố Trầm: “Thế cậu định mang theo vali đi đâu?”
“Tôi mới mở công ty, đang bận làm thống kê số liệu nên buổi tối đều phải thức khuya tăng ca. Với cả dạo này tôi cũng ít về ký túc xá, nên tính đem theo mấy bộ quần áo ở lại trụ sở luôn.” Cố Trầm cười đáp. Trái tim sục sôi khi nãy dần trở nên nguội lạnh.
“Ồ.” Thương Nhuế gật gật đầu.
Đám sinh viên Đại học A đứng ở gần đó lẳng lặng thu lại đôi tai vểnh ra hóng hớt của mình, có người lặng lẽ cất lại chiếc điện thoại đang chụp lén. Rõ ràng câu trả lời của Cố Trầm không hề giống với những gì bọn họ tưởng tượng.
Có điều, trên trang web Baitan vẫn có người post lên bài đăng thảo luận về công ty mới của cậu.
“À phải rồi, có cái này cho cậu nè.” Thương Nhuế lấy từ trong ba lô ra một túi kẹo sữa, trông bao bì vô cùng xinh xắn: “Tổng cộng có hai vị, vị trà sữa với vị cà phê, ăn vào tỉnh táo cả người đã lắm. Mình thấy cậu ngày nào cũng phải thức đêm làm việc, cậu đó, uống ít cà phê thôi, không tốt cho sức khỏe đâu. Phải ăn nhiều kẹo vào.”
“Cảm ơn nhé.” Cố Trầm nhận lấy túi kẹo, còn chưa kịp nói câu sau, Thương Nhuế đã cướp lời: “Giá với link mua mình sẽ gửi vào WeChat cho cậu sau. Nếu thấy thích nhớ nói cho mình biết nhé.”
Nói xong, cô vẫy vẫy tay với Cố Trầm: “Không làm lỡ giờ tăng ca của cậu nữa, mình đi ăn cơm đây.”
Cố Trầm ôm túi kẹo sữa, kéo vali ra khỏi cổng trường, băng qua đường lớn, vào trong trụ sở chính của Baitan. Không biết đã thức trắng bao nhiêu hôm, cú đêm Trình Dật với cặp quầng thâm mắt to đùng phi xuống dưới lầu, tiện tay cắp theo một hộp mì ăn liền từ trong tủ.
Cố Trầm chau mày: “Bao lâu rồi cậu chưa ngủ thế? Công việc làm không hết thì cứ gác lại, đến giờ nghỉ vẫn phải nghỉ ngơi chứ. Tôi đâu có ý ép các cậu. Còn nữa, đừng suốt ngày ăn mì ăn liền, số điện thoại cơm hộp dán ngay trên tường kia, muốn ăn gì thì gọi.”
“Tôi ăn chơi chơi ấy mà.” Trình Dật ngáp ngắn ngáp dài, xua xua tay: “Cậu không phải lo đâu. Tôi biết mà. Hồi xưa tôi còn chơi game xuyên đêm cơ, khác gì đâu, còn đột tử được đấy.”
“Xùy xùy xùy!” Là một quý ngài trùng sinh nên Cố Trầm ít nhiều vẫn có chút mê tín: “Cậu bớt thui thủi cái mồm đi.”
“Cậu bị sao đấy!” Thấy phản ứng nghiêm túc của Cố Trầm, Trình Dật buồn cười: “Nói cứ như thật ấy.”
“Mau lên.” Cố Trầm chau mày thúc giục.
Trình Dật hết cách, chỉ đành hời hợt xùy xùy vài tiếng rồi đặt cốc mì ăn liền trên bàn phòng nghỉ, quơ tạm quyển sách nào đó úp lên.
Xong xuôi, cậu ta mới để ý thấy chiếc vali cạnh chân Cố Trầm: “Gì đây?”
Cố Trầm nói tỉnh bơ: “Tăng ca cùng các cậu.”
“Vậy cũng đâu cần phải vác hẳn cái vali đến?” Trình Dật vò mái tóc rối tung như ổ gà, đột nhiên đánh hơi thấy sự khác lạ: “Quần áo bẩn thì về ký túc thay là xong, tiện tắm rửa luôn. Giờ cậu đem theo cả vali tới đây là định dắt chim đi dạo* trước mặt đám này à?”
(*: ý chỉ con trai thả rông)
Trụ sở của Baitan không có phòng đơn. Tuy tầng một đã được cải tạo lại thành văn phòng game và phòng nghỉ, nhưng cũng là chỗ vui chơi nghỉ ngơi chung của tất cả mọi người, Bản tính Cố Trầm lại vốn hướng nội. Hồi trước sau khi tập luyện ở đội bóng rổ xong, đi tắm cậu còn phải thay đồ ở phòng riêng, sao giờ đột nhiên lại bung lụa làm ra cái chuyện bạo gan như vậy.
Nhắc tới, Trình Dật lại nhớ đến một chuyện khác: “Có phải trụ sở của chúng ta nên nghĩ đến phương án thiết kế một cái phòng tắm hay không? Chứ ai lại một đám đàn ông con trai túm tụm tăng ca ngủ nghỉ cùng nhau như vậy. Sinh viên trong trường còn đỡ, có thể về ký túc xá tắm rửa được, chứ đám anh Mạc thì bất tiện lắm.”
Giữa tiết trời ngày hè nóng bức mà cứ một tuần nửa tháng không tắm, không bốc mùi thành mắm mới lạ.
“Cậu lên tầng ngửi thử là biết ngay.” Trình Dật cười xấu xa: “Với cái bệnh nghiện sạch sẽ của cậu, trụ được năm phút coi như cậu thắng.”
Điều kiện gian khổ đến mức này rồi ư?
Cố Trầm sửng sốt, lấy làm áy náy: “Là tôi suy nghĩ không chu toàn. Tôi sẽ nghĩ cách khắc phục ngay.”
“Tôi đang cân nhắc xem, hay là decor lại cái nhà vệ sinh tầng một thành phòng tắm? Dù sao cũng ở tầng trệt, không lo vấn đề chống thấm nước, chỉ cần tìm một đội ngũ chuyên nghiệp đến sửa sang lại một chút là được.” Trình Dật tính toán nói: “Phía anh Mạc có khoảng gần hai mươi người. Một tuần bảy ngày, thay phiên nhau tắm rửa, như vậy cũng không ảnh hưởng tới thời gian hay những việc khác.”
“Được.” Cố Trầm gật gật đầu: “Bây giờ tôi sẽ liên hệ với đội ngũ thiết kế. Chút chuyện vặt này, một ngày là xong thôi.”
“Còn không đến một ngày ấy.” Trình Dật canh chuẩn giờ, mở nắp mì gói, đang định đánh chén thì chợt nhớ tới gì đó, hỏi Cố Trầm: “Cậu ăn tối chưa đấy? Có cần tôi úp cho cậu một bát không?”
“Tôi không ăn đâu.” Cố Trầm nói xong, cẩn thận dựa vali vào góc tường phòng nghỉ.
Trình Dật nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng nâng niu của Cố Trầm, không nhịn được tò mò: “Bên trong có vàng hả?”
Cố Trầm khựng lại, nghĩ cũng không cần thiết phải giấu giấu diếm diếm, bèn thành thật đáp: “À, tôi mang theo cả mô hình xe hơi đến.”
Trình Dật bừng tỉnh: “Cậu định đặt nó lên giá trưng bày cho bọn này chiêm ngưỡng thật á?”
Trình Dật sớm đã hóng được chuyện Cố Trầm sở hữu một mô hình siêu xe cực kỳ hoành tráng, nghe nói là cấu hình nguyên bản của nhà máy, nhờ người mang về từ nước ngoài. Cũng biết rằng Cố Trầm nâng niu nó như bảo vật trong ký túc chứ chưa được tận mắt nhìn thấy bao giờ.
“Cho tôi ngó cái coi!” Trình Dật hào hứng hồ hởi: “Đời này của tôi chưa được chiêm ngưỡng mô hình siêu xe chính hãng bao giờ đâu!”
Cố Trầm mở vali, lấy ra một mô hình được bao bọc cẩn thận trong lớp quần áo, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
Trình Dật nhào đến gần, sau một hồi quan sát tỉ mỉ trái phải trước sau bèn ngỏ ý hỏi: “Tôi cầm lên xem được chứ?”
Cố Trầm nhìn Trình Dật, gật đầu.
Trình Dật cẩn thận nâng mô hình lên ngắm nghía: “Cái đù! Đỉnh thật đấy! Mô hình này chắc cũng phải mười mấy vạn tệ đấy nhỉ!”
Cố Trầm không nói gì.
Trình Dật thưởng thức một hồi, khóe mắt thoáng lướt qua một lượt những vật dụng khác bên trong vali của Cố Trầm, nhướng mày: “Cậu tính định cư ở đây thật đấy à?”
Cố Trầm đáp: “Cậu cũng biết mà, phòng ký túc của tôi làm gì còn ai nữa. Tôi ở đó một mình cũng chán.”
Cũng đúng!
Chuyện trước kia Cố Trầm chuyển phòng ký túc xá đã khiến cả trường họ được một phen náo loạn. Lăng Tú dẫn về hai tên ngu ngục không coi Cố Trầm ra gì khiến cậu không thể ở lại trong ký túc xá tân sinh viên được nữa, chỉ đành chuyển sang ký túc dành cho sinh viên tốt nghiệp. Chuyện này đối với đám nam sinh năm nhất ngành quản trị kinh tế và tài chính của Đại học A chẳng khác nào một sự sỉ nhục.
“Hai hôm trước tôi có nói chuyện với đám anh em trong phòng. Không biết sau khi ba anh phòng cậu tốt nghiệp, cậu sẽ phải ở cùng thể loại người nào nữa.” Trình Dật có vẻ lo lắng: “Nếu không phải phòng của tôi đã đủ mống thì tôi cũng muốn lôi cậu về ở chung thật đấy.”
Cố Trầm mỉm cười: “Không cần lo cho tôi đâu. Nói cứ như là tôi sẽ chịu thiệt vậy.”
Chẳng lẽ còn không phải!
Trình Dật lắc lắc đầu. Cả cái trường Đại học A này ai cũng biết Cố Trầm cực kỳ dễ bắt nạt, duy chỉ có bản thân cậu là không biết.
“Có điều cậu yên tâm đi, mấy thằng đó không dám bắt nạt cậu đâu. Cậu có biết là cậu nổi như cồn với đám nữ sinh trong trường rồi không. Biết Thương Nhuế chứ, cô ấy còn lập cho cậu hẳn một cái fanclub, hoạt động còn sôi nổi hơn cả nhóm cổ vũ bóng rổ của trường nữa.” Trình Dật cười ha hả: “Cô ấy lập group trên mạng, đám con gái trường khác cũng đua nhau đăng ký gia nhập fan cứng kia kìa. Tên nhóm là gì mà Văn phòng đại diện Tổng tài, gọi tắt Văn phòng tổng tài.”
Cố Trầm nghe xong sửng sốt: “Cái gì?”
“Tôi nói Tổng giám đốc Cố bây giờ là người có fan hâm mộ rồi!” Nói đến đây, Trình Dật chợt nhớ tới một chuyện khác: “Phải rồi, hôm qua tôi có nhận được một cuộc điện thoại. Có người chủ động tìm tới tận cửa rồi này, nói là muốn đầu tư cho công ty mới của chúng ta. Tôi có ghi lại số điện thoại, là Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương, cậu nghe qua bao giờ chưa?”
Trình Dật vừa nói vừa lấy di động ra, lục lại ghi chú, tìm số điện thoại: “Tôi có lên mạng tra thử về công ty này. Ông chủ tên là Phan Hạo Dương, trước kia cũng từng mở một công ty tên Khoa học kỹ thuật Hạo Dương. Có vẻ trâu bò đấy, còn được Công ty đầu tư Thiên Toại mua lại. Anh ta nói có thể hỗ trợ kỹ thuật cho công ty chúng ta...”
Trình Dật ngẩng đầu, vô thức nhìn thấy vẻ chán ghét rõ mồn một trên khuôn mặt Cố Trầm, cậu ta nhất thời sửng sốt: “Sao thế?”
“Anh ta không phải người tử tế gì đâu.” Cố Trầm thầm chế nhạo. Cậu còn chưa tìm Phan Hạo Dương kiếm chuyện thì thôi, không ngờ anh ta lại dám vác mặt tới tận cửa, còn cả gan ngấp nghé công ty mới của cậu.
“Không phải người tử tế á?” Trình Dật nghiền ngẫm, hỏi lại: “Hai người có hiềm khích gì à?”
Chiến lược bắt đáy cổ phiếu* giữa Tập đoàn Đại Chu và Công nghệ sinh học Hạo Dương là chuyện cơ mật, Cố Trầm không thể tiết lộ cho Trình Dật được, chỉ đành tìm bừa một cái cớ: “Phan Hạo Dương rót vốn vào Tập đoàn Đại Chu, hiện đang vận hành Đại Chu niêm yết lần thứ hai trên thị trường cổ phiếu Hồng Kông, chắc cậu cũng đã thấy tin tức này trên mạng rồi chứ?”
(*: Là việc khi giá cổ phiếu giảm sâu trong một thời gian ngắn, nhà đầu tư cho rằng cổ phiếu đang ở mức giảm thấp nhất nên bắt đầu mua vào, đợi sau khi thị trường chứng khoán tăng trở lại sẽ bán ra với giá cao hơn nhằm thu lại lợi nhuận lớn.)
Trình Dật sững sờ, lúc này mới hiểu được khúc mắc trong lòng Cố Trầm: “Cậu đang lo Đại Chu lòng dạ khôn lường, sẽ lợi dụng việc Công nghệ sinh học Hạo Dương bỏ vốn cho chúng ta để gây rắc rối?”
Cố Trầm không ngờ Trình Dật lại hiểu theo hướng này, có điều cũng là sai sót ngẫu nhiên nên cậu cũng không sửa lại, chỉ nói quàng: “Cũng không phải không có khả năng này.”
“Vậy dẹp đi.” Trình Dật lập tức lên tiếng. Với cậu ta, chỉ cần công ty còn có Cố Trầm thì sẽ không phải lo về vấn đề huy động vốn. Nếu Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương đã có dã tâm thì tốt nhất là không nên chơi cùng. Nói không chừng sau này còn có nhà đầu tư tốt hơn.
Ví dụ như Thiên Toại chẳng hạn.
Đang nói chuyện, Chung Ly Toại bỗng gọi đến, hẹn Cố Trầm ra ngoài ăn tối. Cố Trầm chưa kịp ừ hử gì thì người anh em Trình Dật với đôi tai thính như chó nghiệp vụ đã lập tức nhao lên bày tỏ sự tâm lý hào phóng cùng lòng nhân từ bác ái của mình: “Sếp cứ đi đi, không cần lo cho bọn này đâu. Sếp vốn không rành về lập trình, ở đây cũng không giúp được gì. Công ty đã có tôi và anh Mạc ra tay thì chỉ có gạo xay ra cám, đảm bảo sếp chỉ có yên tâm trở lên thôi.”
Cố Trầm cạn lời nhìn Trình Dật, bảo sao “phận làm sếp” này cứ có ảo giác bị chính những người anh em tâm phúc của mình bán rẻ.
Từ trong trụ sở Baitan đi ra, Cố Trầm thoáng nhìn đã trông thấy chiếc xe đỗ trước cổng trường. Cậu cười tươi rói đi đến bên ghế lái phụ, mở cửa xe ngồi vào.
Thấy Cố Trầm tay không đến đây, Chung Ly Toại bỗng chốc cảm thấy hụt hẫng: “Vali của em đâu?”
Cố Trầm sửng sốt: “Sao cơ?”
“Ban nãy anh lướt thấy có người đăng bài trên mục thảo luận của Baitan, nói em đem theo vali mà.” Chung Ly Toại thấp giọng: “Anh còn tưởng em muốn chuyển tới nhà anh ở cơ.”