Bầu không khí trong chớp mắt liền yên tĩnh lại.
Cố Trầm rất nhanh đã phản ứng lại được, cậu có hơi kinh ngạc nhìn về phía Chung Ly Toại.
Sắc đêm của những ngày giữa hạ rất êm dịu, gió đêm khẽ thổi qua, những bóng cây lắc lư bên ngoài cửa xe, ánh mắt chứa ý chờ đợi của Chung Ly Toại như ẩn như hiện trong bóng đêm, Cố Trầm sửng sốt một hồi lâu rồi mới thấp giọng nói: “Em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.”
Chung Ly Toại tạm dừng một lát, rồi cười nói: “Không sao cả, chúng ta từ từ tiến tới là được.”
Xe hơi lần nữa khởi động, phát ra ánh sáng chiếu rọi khu dân cư đang ảm đạm, rất nhanh sau đó đã hòa mình vào đô thị về đêm phồn hoa.
Chung Ly Toại vừa lái xe vừa để ý thấy Cố Trầm từ sau khi từ chối lời mời của anh rõ ràng liền hết sức im lặng, anh cười nói: “Không cần phải để ý đến chuyện vừa rồi, là do anh suy xét không thấu đáo. Hai người chúng ta vừa mới xác định quan hệ mà bây giờ đã muốn gặp mặt người lớn trong nhà thì thật sự có hơi nôn nóng quá.”
“Em xin lỗi...” Cố Trầm ngập ngừng muốn nói lại thôi.
“Không sao mà.” Chung Ly Toại cười đáp: “Từ từ cũng được, chúng ta vẫn còn thời gian cả đời, có thể từ từ xóa bỏ các loại băn khoăn đó mà.”
Thấy thái độ Chung Ly Toại rõ ràng như vậy, Cố Trầm mới thở phào nhẹ nhõm.
Xe hơi chậm rãi dừng lại trước cổng trường Đại học A, trước khi xuống xe, Cố Trầm lấy một viên kẹo đường từ trong túi ra đưa cho Chung Ly Toại.
Cố Trầm thích ăn kẹo, Chung Ly Toại biết thói quen này của cậu, mà chuyện Chung Ly Toại không thích ăn kẹo, Cố Trầm cũng biết rõ. Thường ngày đều là Chung Ly Toại mang trà sữa, bánh ngọt tới cho Cố Trầm, thỉnh thoảng Cố Trầm sẽ tới nhà Chung Ly Toại nấu cơm cho anh ăn.
Trái lại, đây là lần đầu tiên Cố Trầm đưa kẹo cho Chung Ly Toại.
Chung Ly Toại nhìn cục kẹo lẳng lặng nằm im trong lòng bàn tay Cố Trầm, đột nhiên cười vang lên: “Em muốn dỗ dành anh đấy sao?”
Cố Trầm gật gật đầu, nói: “Lần này em chưa chuẩn bị tốt, nếu lần sau còn có cơ hội nữa chắc chắn em sẽ đồng ý.”
Chung Ly Toại nhìn khuôn mặt đầy nghiêm túc đang hứa hẹn với anh của Cố Trầm, anh cười cười vuốt đầu cậu.
Cố Trầm chợt sững người.
Chung Ly Toại lại nghiêm trang nói với cậu: “Anh tin em.”
Cố Trầm chớp chớp mắt, cuối cùng vẫn chưa nói gì đã hơi buồn bực xuống xe.
Mắt nhìn theo bóng lưng Cố Trầm đang đi vào trong vườn trường, Chung Ly Toại bật cười cười bóc vỏ viên kẹo đó ra, rồi bỏ viên kẹo năm sáu màu vào miệng, mùi sữa ngọt thơm chốc lát liền tràn ngập trong khoang xe.
Chung Ly Toại hơi nhíu mày, viên kẹo này quả thật rất ngọt, nhưng cảm giác đầu lưỡi bị độ ngọt thuần túy này bao phủ lấy, vậy mà lại khiến tâm trạng người ta tốt đến không ngờ.
Chung Ly Toại cười kẽ một tiếng, lái xe rời đi.
Chuyện đầu tiên Cố Trầm làm sau khi quay về trường học chính là gọi điện thoại cho Trình Dật, thông báo cho Trình Dật cùng cậu đi tiếp đón mấy người Mạc Phi.
Buổi chiều Trình Dật đã liên lạc qua tin nhắn với Cố Trầm, cậu ta đã biết được tiền căn hậu quả, còn cố ý lên mạng điều tra về nhóm người đó, bao gồm cả công ty phần mềm mà Mạc Phi mở cùng với bạn học kia, lại thông qua mạng lưới quan hệ của mình mà thăm dò ra được một ít chuyện ngoài lề.
“... Nghe nói người bạn học kia của Mạc Phi không những đào góc tường công ty anh ta, mà đến cả góc tường trong cuộc sống thực cũng đào cả luôn.”
“Cái gì?” Cố Trầm nghe không hiểu.
Trình Dật giải thích cho cậu: “Chính là tên bạn học cùng mở công ty với Mạc Phi đó dụ dỗ bạn gái anh ta luôn rồi.”
Không đợi Cố Trầm đáp lời, Trình Dật lại bắt đầu cảm khái trong điện thoại: “Tôi nói chứ, ông anh này thảm cũng không phải dạng vừa đâu, bạn bè cùng mình lập nghiệp vì lợi ích mà trở mặt không nói làm gì, đến bạn gái mình cũng bị hắn ta ôm ấp nốt. Tình trường và thương trường cùng thất bại một lượt, đả kích này không phải người bình thường có thể chịu được đâu.”
Cố Trầm nhíu mày hỏi: “Sao cậu lại nhiều chuyện thế hả?”
“Tôi đây không phải là vì tốt cho công ty mới của chúng ta sao, không phải chỉ điều tra hoàn cảnh của nhân viên mới thôi à! Sao tôi lại biết cuộc sống riêng tư của anh ta cẩu huyết như đang quay phim điện ảnh được chứ.” Trình Dật nói tiếp: “Cậu yên tâm đi, ông anh này thảm thương như vậy, đợi đến khi anh ta nhậm chức rồi, nhất định tôi sẽ đối xử với anh ta thật tốt, để anh ta cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc như người nhà.”
“Tôi phải cảm ơn cậu rồi.” Cố Trầm hừ một tiếng: “Mạc Phi và đoàn đội của anh ta tối nay sẽ nhậm chức ngay, cố gắng chen chúc ở tạm trong văn phòg của web Baitan một hôm trước vậy, sáng mai tôi sẽ đi tìm phòng mới. Lát nữa cậu gặp người ta rồi, tuyệt đối đừng có nhiều chuyện như vậy đấy.”
“Tôi cũng đâu có ngốc, lần đầu tiên gặp mặt mà nói những chuyện đó làm gì?” Trình Dật nói tiếp: “Tôi sẽ giới thiệu cho anh ta biết một ít về dự án, để họ nắm chặt thời gian bắt đầu công việc.”
Dừng một lát, Trình Dật lại nói tiếp: “Chúng ta hẹn mấy giờ tăng ca thế?”
“Tám giờ tối.” Cố Trầm nói: “Chúng ta ngồi cùng nhau đặt lẩu về ăn trước để mọi người đều quen thuộc với nhau đã...”
Lời còn chưa dứt, Cố Trầm liền đột nhiên nhớ tới một chuyện, giọng nói đang hăng say đột nhiên im bặt.
Đầu bên kia điện thoại, Trình Dật còn đang hứng khởi hỏi tiếp: “Ăn lẩu gì thế? Tối nay được ăn lẩu sao? Tôi nói này sếp, chuyện này cậu làm thế là không đúng rồi, không phải là tôi so đo, nhưng trang web Baitan của chúng ta thành lập lâu như vậy rồi mà cậu chưa từng gọi đồ ăn ngoài cho chúng tôi đâu đó. Sao hôm nay đoàn đội nhân viên mới vừa đến báo cáo cậu liền mời bọn họ ăn lẩu thế hả? Nặng bên này nhẹ bên kia chính là đang nói cậu đó đúng không? Thân là nguyên lão của công ty, tôi đây ghen tị rồi nhé!”
“Cậu ít nói lời vô nghĩa với tôi đi!” Cố Trầm nói: “Mỗi tháng tôi đều giữ cho các cậu mười nghìn tệ cải thiện bữa ăn, còn không đủ chặn miệng các cậu nữa sao? Bữa khuya của mấy cậu ít quá nhỉ?”
“Ý nghĩa không giống nhau mà.” Trình Dật còn đang muốn phân bua với Cố Trầm: “Đó là trợ cấp ăn uống của công ty chúng ta, còn bây giờ là cậu trực tiếp mời khách!”
“Mời khách cũng đã dẫn các cậu theo rồi đó.” Cố Trầm vội cúp điện thoại: “Không nói nhảm với cậu nữa, tôi còn có chuyện khác.”
Nói xong, không đợi Trình Dật phản ứng lại, Cố Trầm đã trực tiếp cúp máy.
Cố Trầm vò đầu bứt tai, rồi lại gọi điện thoại cho Chung Ly Toại, rất nhanh sau đó đã có người bắt máy.
“Ờm...” Cố Trầm có hơi xấu hổ, cậu căng da đầu nói với anh: “Lẩu mà em đặt mua vẫn còn đang ở trong cốp xe của anh đấy!”
Chung Ly Toại đã lái xe đi được một đoán xa: “...”
Bảo sao anh vẫn luôn cảm thấy hình như mình quên mất chuyện gì đó, Chung Ly Toại buồn cười chuyển tay lái: “Biết rồi, bây giờ anh quay lại đây.”
Mười lăm phút sau, chiếc Maybach màu đen của Chung Ly Toại lại lần nữa dừng lại trước cổng trường Đại học A, Cố Trầm đứng bên đường mặt đầy áy náy mở cửa xe ra: “Tối nay làm lỡ nhiều thời gian của anh rồi, không ảnh hưởng tới chuyện gì đấy chứ?”
Chung Ly Toại biết Cố Trầm đang hỏi về chuyện Công ty đầu tư Thiên Toại tăng ca làm thêm giờ để hoàn thành dự án đầu tư mạo hiểm, anh cười nói: “Không sao, công ty còn có Minh Phàm trông coi mà, không xảy ra sai sót gì được đâu.”
Cố Trầm hơi xấu hổ nhìn đồng hồ, giờ đã là tám giờ rưỡi rồi, Mạc Phi và đoàn đội của anh ta đã đến từ sớm, bây giờ đang ở văn phòng web Baitan làm quen dự án với Trình Dật. Cố Trầm đi ra ngoài nhận thức ăn giao tới. Cậu nhẩm tính toán thời gian, vòng qua vòng lại thế này, đợi đến khi Chung Ly Toại quay lại Thiên Toại thì cũng phải chín rưỡi, mười giờ tối.
Chung Ly Toại rất nhạy bén nhận thấy được tâm trạng bất thường của Cố Trầm, anh cười nói: “Lăn qua lộn lại mãi như vậy, anh cũng đã hơi đói rồi, hay là anh ở lại ăn đêm cùng các em luôn được không? Nói đến mới nhớ, anh còn chưa từng đến công ty em lần nào đâu!”
Nghe thấy Chung Ly Toại nói như thế, Cố Trầm lập tức nghĩ đến chuyện vừa rồi Chung Ly Toại mới mời cậu về nhà gặp người lớn, không biết tại sao trong nháy mắt Cố Trầm lại thấy hơi chột dạ và mất tự nhiên.
“Cũng được.” Sau khi Cố Trầm mở miệng cậu mới phát hiện giọng nói của mình có hơi căng thẳng. Cậu nhìn Chung Ly Toại một cái, vành tai dần đỏ lên, cậu nói: “Em gọi điện thoại bảo mọi người nhận đồ ăn mang lên trước.”
Cố Trầm nói xong liền gọi điện thoại cho Trình Dật, bảo cậu ta tìm hai bạn học xuống dưới nhận đồ ăn.
Tổng công ty của trang web Baitan ở một tòa nhà đối diện Đại học A, tổng cộng có bốn tầng, 800 mét vuông, trước đây là một quán Internet, đến kỳ nghỉ đông lại không hiểu sao tự dưng đóng cửa không kinh doanh nữa. Vốn dĩ ban đầu Cố Trầm chọn nơi này làm cứ điểm, nguyên nhân đầu tiên là muốn làm giấy phép kinh doanh thì cần phải có một địa chỉ, một nguyên nhân khác là bởi vì nơi này cách trường học rất gần, ra ra vào vào cũng rất thuận tiện. Hơn nữa các thiết bị máy tính trong quán vẫn còn dùng rất được. Sau khi Cố Trầm tiếp nhận cũng chưa từng thay đổi nội thất trong quán Internet này, dùng lời của Trình Dật mà nói thì cách trang hoàng này có thể khiến mọi người có tinh thần làm việc hơn, ngày nào lập trình viên cũng giống như đang chơi game, rất có cảm giác như đang chơi bời.
“... Em cũng cảm thấy như thế, công ty internet hoàn toàn không cần phải trang hoàng nề nếp, cứng nhắc như những công ty khác, vậy nên em trực tiếp sửa lầu một lại thành phòng chơi game và nghỉ ngơi, mọi người làm việc mệt mỏi rồi có thể xuống đó chơi để thả lỏng một chút, lầu hai lầu ba đều là khu vực làm việc.” Cố Trầm vừa giới thiệu về bố cục của tổng công ty của web Baitan, vừa giới thiệu nhân viên của mình cho Chung Ly Toại.
“Trình Dật, Mạc Phi...”
Trình Dật vẫn còn đang đi học, mặc dù đã từng nghe nói về danh tiếng của Chung Ly Toại và Công ty đầu tư Thiên Toại nhưng mối quan hệ và công việc tương đối đơn giản ở trường học khiến cho Trình Dật dù biết về những chuyện này nhưng cảm thụ không được sâu sắc về nó. Sau khi nhìn thấy Chung Ly Toại, cùng lắm cũng chỉ sẽ cảm thấy mình có nhiều hơn một đề tài có thể lấy ra để khoác lác mà thôi, ngoài những thứ đó ra cậu ta sẽ không nghĩ quá nhiều.
Nhưng Mạc Phi lại là một tay già đời đã lập nghiệp được nhiều năm, phản ứng đầu tiên khi anh ta nhìn thấy Chung Ly Toại chính là liên hệ công ty mới và Công ty đầu tư Thiên Toại lại với nhau, tiếp đó lại nghĩ đến bức tranh mà Cố Trầm vẽ cho anh ta, thậm chí sẽ âm thầm phỏng đoán vì nguyên cớ gì mà Chung Ly Toại lại trùng hợp xuất hiện ở đây, chắc chắn đây là một viên thuốc an thần mà Cố Trầm cho anh ta, an ủi anh ta vững tâm, ra sức làm việc, chỉ cần dự án hoàn thành tốt thì chuyện đặt chân ở sở giao dịch chứng khoán Hoa Kỳ sẽ không phải là chuyện nghìn lẻ một đêm nữa.
Mà muốn làm ra được hứa hẹn này, việc tự dưng mời một ông chủ của một công ty đầu tư tài chính tiếng tăm lừng lẫy ở thị trường quốc tế tới công ty thị sát sẽ càng có thể kích động nhiệt huyết của nhân viên.
“Tổng giám đốc Cố yên tâm, chắc chắn chúng tôi sẽ dựa theo yêu cầu của cậu làm ra hệ thống quản lý big data này nhanh nhất có thể.” Mạc Phi lòng tràn đầy nhiệt huyết, tinh thần hăng hái, sắc mặt hớn hở, mặt mày kích động hứa chắc với Cố Trầm như đinh đóng cột: “Nhất định sẽ khiến cậu hài lòng.”
Cố Trầm nhìn một cái đã nhìn thấu Mạc Phi đang nghĩ gì. Cậu ngoái đầu nhìn Chung Ly Toại một cái, thấy hơi buồn cười. Hành động bây giờ của cậu có được coi như là mượn danh Chung Ly Toại “giả danh lừa bịp” không?
Câu đó nói như thế nào nhỉ? Cáo mượn oai hùm?
Chung Ly Toại cũng rất dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của Cố Trầm. Anh chợt mỉm cười, cảm thấy tính cách của Cố Trầm thật sự rất khác với phần lớn những người mà anh đã từng gặp. Có rất nhiều người vì thái độ làm người tiêu chuẩn mà phần lớn đều là “người kính ta một thước, ta kính người lại một trượng”, cho nhau thể diện, nhưng lại rất coi trọng lợi ích của chính mình, không nói là tính toán chi ly nhưng tuyệt đối cũng là giới hạn rõ ràng, biết bản thân mình muốn gì, cũng biết bản thân mình đem lại cho người khác bao nhiêu lợi ích.
Nhưng Cố Trầm lại không giống thế, nêu tỉ mỉ các loại tiền căn hậu quả từ khi hai người quen biết nhau tới giờ. Mà nói thì thật ra những chỗ tốt và lợi ích mà Chung Ly Toại và Công ty đầu tư Thiên Toại nhận được từ Cố Trầm vượt xa tưởng tượng của người bình thường. Nhưng Cố Trầm gần như từ trước đến nay đều không có khái niệm đó, không nói tới việc làm ơn không cần báo đáp, thậm chí đến cả khái niệm “làm ơn” là thế nào Cố Trầm cũng không có.
Quay ngược lại tối nay, bởi vì một hành động của Mạc Phi mà cậu lại cảm thấy mình đang “cáo mượn oai hùm”, chuyện này khiến Chung Ly Toại không thể không tò mò, cũng không thể không cảm thán Cố Trầm rốt cuộc lớn lên trong một hoàn cảnh như thế nào? Nếu không có người bảo vệ cẩn thận thì không biết đứa bé nhìn có vẻ như rất khôn khéo nhưng thật ra lại hồ đồ, dễ mềm lòng này đã chịu biết bao bao thiệt thòi đây?
Nghĩ tới đây, Chung Ly Toại liền cảm thấy tim mình mềm nhũn, anh có hơi đau lòng.