Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 131



Cố Trầm vẫn luôn cảm thấy người lớn tuổi nên khám sức khỏe định kỳ sáu tháng một lần. Cho nên vừa dỗ dành vừa lừa gạt giáo sư Hình tới bệnh viện kiểm tra xong, Cố Trầm lại gọi điện về nhà, bảo ba Cố và mẹ Cố dẫn hai cụ già trong nhà đi khám toàn thân.

Biết người trong nhà vẫn luôn lo lắng chuyện tiền bạc, có tật xấu là hễ mắc bệnh nhỏ nhặt gì thường tự mình chạy tới hiệu thuốc mua chút thuốc, có thể không đi bệnh viện thì cố gắng không đi bệnh viện. Lúc Cố Trầm gọi điện thoại trực tiếp nói luôn là mình đã đăng ký báo tên rồi trả cả tiền khám luôn rồi, bảo người nhà qua thẳng đó luôn, không đi cũng lãng phí tiền.

Sau khi nhận một trận cằn nhằn “tiêu tiền lung tung” của ông nội bà nội, cuối cùng Cố Trầm cũng nhận được lời bảo đảm các trưởng bối sẽ ngoan ngoãn tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe.
Sau đó, Cố Trầm gọi điện tới bệnh viện ở quê, làm thẻ kiểm tra sức khỏe đầy đủ cho các trưởng bối.

Hơn sáu giờ sáng ngày hôm sau, Cố Trầm tới dưới tòa nhà của giáo sư Hình đúng giờ. Nhìn thấy chỉ có một mình giáo sư Hình xuống tầng, Cố Trầm tò mò hỏi: “Cô đâu rồi ạ?”

Giáo sư Hình cằn nhằn với vẻ vô cùng ai oán: “Cô em nói thầy em đã là người lớn rồi, có thể tự mình tới bệnh viện kiểm tra. Bà ấy không đi cùng thầy nữa.”

Cố Trầm mỉm cười: “Tuy là nói như vậy. Nhưng cô cũng phải kiểm tra mà.”

Giáo sư Hình chớp mắt nhìn Cố Trầm.

Cố Trầm nói: “Tuổi tác của cô cũng lớn giống thầy. Tuy bình thường rất chú ý dưỡng sinh, nhưng vẫn nên kiểm tra sức khỏe định kỳ.”

Giáo sư Hình lập tức vui mừng, vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho bạn đời, bảo cô Thích cùng xuống tầng tới bệnh viện kiểm tra. Sau khi cúp máy, còn không quên dặn dò Cố Trầm: “... Mấy lời này em có thể nói với thầy. Nhưng ở trước mặt cô em thì đừng nhắc tới chuyện tuổi tác đấy.”
Cố Trầm gật đầu, đương nhiên cậu biết vấn đề tuổi tác đều là tử huyệt đối với đồng bào nữ giới dù là bất kì tuổi tác nào. Cậu sẽ không mắc phải sai lầm này đâu.

Mấy phút đồng hồ sau, cô Thích xách túi xuống tầng. Sau khi nhìn thấy Cố Trầm, miệng vẫn không nhịn được nói lời cằn nhằn: “Vì sao cô cũng phải tới bệnh viện kiểm tra chứ? Cô với thầy em đâu có giống nhau, cô rất chú ý giữ gìn sức khỏe. Cũng chưa bao giờ lén ăn uống bên ngoài cả.”

Giáo sư Hình nghe thấy vậy, lập tức cau mày phản bác: “Cái gì mà lén ăn uống? Tôi như vậy đều là xã giao công việc.”

“Nhà hàng là do tự ông đặt. Món ăn cũng là tự ông gọi. Trước đây học sinh của ông không dám nói ông, ông đã lén ăn bao nhiêu hả? Mỗi lần ăn xong về nhà đều lén uống thuốc.” Cô Thích hừ một tiếng: “Tưởng tôi không biết chắc.”
Giáo sư Hình không phục: “Vậy bà còn lén ăn kẹo sau lưng tôi đó! Tôi nhìn thấy vỏ kẹo trong thùng rác rồi.”

Nhìn hai người cãi nhau vì chuyện lén ăn như trẻ con, Cố Trầm cười híp mắt không nói gì.

Bởi vì mỗi năm Đại học A cũng sẽ tổ chức kiểm tra sức khỏe cho toàn thể giáo viên và người nhà, nên bác sĩ của trung tâm kiểm tra sức khỏe thành phố có thể nói là vô cùng quen thuộc với tình trạng sức khỏe của giáo sư Hình và cô Thích. Sau khi kiểm tra toàn diện, Cố Trầm lấy được báo cáo kiểm tra vào ngay hôm đó. Những phương diện khác của giáo sư Hình vẫn ổn, nhưng lượng cholesterol hơi cao. Cô Thích giống như những gì bà nói, bởi vì thường ngày rất chú ý dưỡng sinh và luyện tập. Người đã hơn năm mươi tuổi, nhưng báo cáo sức khỏe lại không khác mấy so với người hơn ba mươi tuổi. Thậm chí còn khỏe mạnh hơn một số nhân viên văn phòng thuộc tình trạng dưới mức tối ưu.
“Nhìn đi!” Cô Thích cầm báo cáo kiểm tra khoe khoang với bạn đời: “Tôi đã nói rồi mà, cơ thể của tôi vô cùng mạnh khỏe. Còn ông thì sao, lượng cholesterol cao như vậy, còn suốt ngày muốn ăn thịt kho tàu!”

“Sau này buổi tối đi tới quảng trường nhảy cùng với tôi đi!”

Khuôn mặt uất ức của giáo sư Hình nhăn hết cả lại: “Mấy tháng gần đây tôi có được ăn miếng thịt nào đâu. Lượng cholesterol vẫn cao như vậy! Thế thì tôi kiềm chế việc thèm ăn còn có ý nghĩa gì?”

“Ôi cái con người ông... chuyện này có thể nói như vậy à!” Cô Thích hết nói nổi rồi.

Cố Trầm nhìn dáng vẻ đáng thương của giáo sư Hình, thực sự cũng có chút không nỡ. Suy nghĩ rồi hỏi: “Vậy chúng ta đi ăn đồ chay đi. Ăn thịt chay được không? Dùng đậu phụ nấu chắc không có vấn đề đâu.”

Bác sĩ chăm sóc sức khỏe bỗng bật cười: “Tính ra thì đây cũng là một cách. Nhưng có rất nhiều phương pháp nấu đồ chay cũng nhiều dầu nhiều muối, việc này cần chú ý một chút. Vẫn cần phải đúng lượng.”
Dừng lại một chút rồi bác sĩ chăm sóc sức khỏe lại nói: “Thực ra chỉ cần tăng cường tập luyện, chú ý chế độ ăn uống, thi thoảng ăn một bữa thịt cũng được. Dù sao thì cơ thể cũng cần phải bổ sung các nguyên tố vi lượng khác nhau.”

Không ăn thịt trong một thời gian dài cũng không phải là dưỡng sinh.

Mắt giáo sư Hình sáng lên, lập tức nói: “Vậy hôm nay chúng ta đi ăn thịt kho tàu đi. Chỉ ăn một bữa này thôi, đã mấy tháng tôi không được ăn thịt rồi, đói tới đầu choáng mắt hoa, cảm nhận rõ ràng được thể lực giảm sút không có tinh thần.”

Cố Trầm: “...”

Cô Thích: “...”

Bác sĩ chăm sóc sức khỏe: “...”

Cô Thích nhìn bạn đời một cái, bực mình nói: “Ông biết hành động này của ông là sao không? Người xưa nói rất hay, đúng là được đằng chân lân đằng đầu.”
Giáo sư Hình coi như không nghe thấy, nhìn Cố Trầm với ánh mắt sáng quắc.

Cố Trầm: “...” Cậu cũng chỉ đành nhìn bác sĩ chăm sóc sức khỏe.

Bác sĩ chăm sóc sức khỏe cũng không nói lên lời.

Dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của giáo sư Hình, buổi trưa ngày hôm đó, Cố Trầm vẫn đưa hai ông bà đi ăn thịt kho tàu mà giáo sư Hình luôn mong nhớ. Đương nhiên cũng không dám để ông ăn nhiều, chỉ cho ăn hai miếng. Đến cả miếng thứ ba cũng không cho vươn đũa ra.

Giáo sư Hình chỉ đành cầm đũa, nhìn chằm chằm Cố Trầm và cô Thích ăn hết số thịt kho tàu còn lại. Cô Thích vừa ăn thịt vừa nói: “Thảo nào ông luôn nhớ mãi không quên. Thịt kho tàu quán này làm đúng là tuyệt thật. Ngon hơn so với tôi nấu.”

Giáo sư Hình lập tức nói: “Đúng không?”

Cô Thích trừng giáo sư Hình một cái: “Đúng không cái gì? Quán ngon thế này mà cũng không biết dẫn tôi tới, chỉ biết ăn một mình thôi. Sao tôi lại sống với người như ông cả đời chứ.”
Giáo sư Hình một mặt vô tội. Sao ông dám dẫn cô Thích tới đây ăn thịt kho tàu chứ. Không đưa bà tới mà đã như mèo vồ chuột rồi, nếu thực sự đưa tới, không phải địa điểm bí mật này của ông sẽ bị hủy sao?

Nghĩ tới đây, giáo sư Hình u oán nhìn sang Cố Trầm.

Quả nhiên, đợi ăn cơm xong, lúc đi qua quầy lễ tân, cô Thích hỏi nhân viên phục vụ: “Chắc lão Hình là khách quen của quán các cậu nhỉ?”

Nhân viên phục vụ vẫn còn không biết chuyện gì xảy ra, nghe thấy cô Thích hỏi vậy liền cười đáp ngay: “Giáo sư Hình là khách quen mặt ở quán chúng tôi đó ạ. Thường dẫn khách tới quán chúng tôi ăn cơm.”

“Vậy thì tốt.” Cô Thích hỏi nhân viên phục vụ số điện thoại của quán ăn: “Bắt đầu từ bây giờ, cậu để ý giúp tôi nhé. Về sau người này mà tới nữa, cậu không được để ông ấy ăn thịt kho tàu đâu. Lượng cholesterol của ông ấy cao, không ăn được cái này. Nếu ông ấy cố chấp chọn món này, cậu cứ gọi điện thoại báo tin cho tôi. Sau này tôi cũng thường xuyên dẫn bạn bè tới đây. Chúng tôi đều là khách quen, không làm ảnh hưởng chuyện làm ăn của quán các cậu đâu.”
Nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ lập tức cứng đờ.

Giáo sư Hình buồn bực vỗ trán.

Cố Trầm nhịn cười, tiễn giáo sư Hình và cô Thích về nhà. Lúc đi vào thư phòng, giáo sư Hình còn cằn nhằn Cố Trầm với vẻ mặt buồn bực: “... Không làm được chuyện tốt gì cả. Em cố ý có phải không? Chắc chắn là em cố ý! Sao tôi lại nhận một học trò gian xảo như em chứ. Em như vậy là rút củi dưới đáy nồi, đuổi tận gϊếŧ tuyệt, không để lại đường lui cho thầy!”

Cố Trầm mỉm cười: “Không phải thầy nói muốn ăn thịt kho tàu sao ạ?”

“Nhưng thầy chỉ được ăn một bữa ngày hôm nay thôi, có thể sau này sẽ chẳng ăn được nữa.” Giáo sư Hình bi phẫn nói.

Lúc nói chuyện, cô Thích đẩy mở cửa bưng hai bát chè đậu xanh vào cho hai thầy trò.

“Trời dần nóng lên rồi. Uống chút chè đậu xanh đi, hạ hỏa.”
Giáo sư Hình nghẹn lời không nói gì.

Đợi cô Thích đi rồi, Cố Trầm bưng bát chè đậu xanh lên tự mình chuyển chủ đề: “Chè đậu xanh này ngon thật đấy.”

Giáo sư Hình hừ một tiếng, hạ lệnh đuổi khách: “Không phải em còn phải mời kỹ sư phần mềm à? Còn không đi đi!”

Cố Trầm cười nói: “Giờ đi đây ạ. Ăn xong bát chè đậu xanh này là em đi. Không chọc thầy ngứa mắt nữa.”

Giáo sư Hình mắng: “Ăn cháo đá bát. Chả trách người ta thường nói dạy học trò thầy chết đói!”

Cố Trầm kinh ngạc. Không ngờ câu này còn có thể hiểu như vậy!

Rời khỏi nhà giáo sư Hình thì đã là hơn hai giờ chiều. Cố Trầm nhìn đồng hồ, trực tiếp gọi điện thoại cho đàn anh mà giáo sư Hình giới thiệu, muốn hẹn thời gian gặp mặt. Đúng lúc đàn anh kia cũng không có việc gì, hai người hẹn gặp mặt ở một quán cà phê gần trung tâm thương mại quốc tế.
Bốn giờ chiều, Cố Trầm tới quán cà phê đúng giờ. Đàn anh mà giáo sư Hình giới thiệu còn chưa tới. Cố Trầm tùy tiện gọi một cốc cà phê, còn cả mấy đĩa đồ ngọt mà cậu thích ăn nhất. Ngồi dựa vào ghế lô trong góc lật xem tài liệu.

Chưa qua năm phút, nhân viên phục vụ dẫn một người đàn ông mặc đồ vest thẳng thớm vào chỗ ngồi. Trên mặt người đàn ông còn đeo một chiếc kính gọng vàng, mái tóc ngắn được vuốt keo, lộ ra vầng trán đầy đặn, nhìn trông vô cùng thông minh tháo vát.

“Cậu là Cố Trầm đúng không? Tôi là Mạc Phi. Thực sự xin lỗi.” Người đàn ông vươn tay phải ra với Cố Trầm, giải thích rằng: “Trên đường gặp chút chuyện, cho nên chậm trễ mất mấy phút.”

Cố Trầm đứng dậy, dùng sức bắt tay người đàn ông, cười nói: “Không sao, tôi cũng vừa mới tới không lâu.”
Mạc Phi mỉm cười, ngồi xuống đối diện Cố Trầm. Tùy ý gọi một tách mocha. Dường như cảm thấy nhiệt độ trong quán cà phê có hơi cao, Mạc Phi dùng tay kéo cà vạt.

Nhân viên phục vụ bưng một tách mocha tới. Mạc Phi thấp giọng nói cảm ơn, bưng tách lên khẽ thổi rồi uống một ngụm.

Không biết vì sao, Cố Trầm lại nhìn ra được một chút ngượng ngùng và nôn nóng.

Cố Trầm âm thầm nhướng mày. Liền nghe thấy Mạc Phi thở dài một tiếng, cất lời nói: “Cậu có thể tới tìm tôi, chắc là đã nghe về tình huống của tôi từ chỗ thầy rồi đúng không?”

Cố Trầm nghe thấy vậy chợt sững sờ. Nghe nói gì?

Sau khi biết được yêu cầu của Cố Trầm, giáo sư Hình chỉ giới thiệu đàn anh Mạc Phi này cho cậu mà thôi, nói rằng trong tay anh ta có một đội nhỏ khoảng hai mươi người. Nếu như Cố Trầm có thể tuyển được những người này, vậy thì sẽ có đội kỹ sư phần mềm đảm nhận dự án nhà máy may mặc. Hơn nữa nếu ký hợp đồng với cả một đội, vậy cũng không cần lo lắng chuyện phối hợp ăn ý.
Theo như ý định ban đầu của Cố Trầm, thực ra cậu không muốn tuyển cả một đội. Bởi vì làm như vậy quá mạo hiểm. Chỉ cần bất cẩn một chút thôi là sẽ gây ra tình huống khó xử khiến cả tập thể đội nhảy sang ăn mảng khác. Cố Trầm không định làm nhà từ thiện làm cái gì mà người trước trồng cây người sau ăn quả, khó tránh khỏi Cố Trầm phải từ từ chọn người.

Cho nên lần này cậu tới gặp Mạc Phi, ngoài việc muốn thăm dò Mạc Phi tới cùng, xem thử thâm niên về kỹ thuật phần mềm và mô hình dữ liệu của đàn anh này có đáp ứng được yêu cầu của cậu hay không, thì còn phải bàn bạc thỏa thuận cạnh tranh. Nếu như đối phương không thể chấp nhận yêu cầu của Cố Trầm, vậy thì Cố Trầm sẽ từ bỏ đội này, từ từ tìm người khác.

Cũng chính bởi vậy, Cố Trầm không biết quá nhiều về tình hình cụ thể của Mạc Phi. Chủ yếu cũng là vì cậu tin tưởng con mắt của giáo sư Hình. Người mà ông giới thiệu, chắc chắn sẽ không nhầm.
Mạc Phi thấy Cố Trầm như vậy, liền biết có thể Cố Trầm vẫn còn chưa biết tình tình của mình. Lập tức cười khổ, kiên nhẫn giới thiệu: “Sau khi tôi tốt nghiệp đại học liền mở một công ty phần mềm cùng mấy người bạn học. Công việc chính là giúp một số doanh nghiệp nước ngoài và các tổ chức công cộng làm hệ thống quản lý. Cậu cũng biết đó, một vài năm trước trong nước bắt đầu thực hành văn phòng không giấy tờ, thực ra ngành này rất hot.”

Mới đầu công ty của Mạc Phi cũng nhận được không ít đơn hàng, công ty ngày càng phát đạt. Đáng tiếc là lúc công ty phất lên, những người cùng lập nghiệp cũng bắt đầu có ý đồ của riêng mình. Từ chia cổ phần tới quản lý hàng ngày, dần dần xảy ra các tranh chấp xích mích. Tới cuối cùng thậm chí còn phát triển thành lập nhóm riêng của mình bên ngoài để hạ giá một cách ác ý, cướp đơn hàng của công ty. Sau khi chuyện này lộ ra, bạn đại học của Mạc Phi kiêm công ty đối tác dứt khoát kéo hàng loạt lập trình viên từ chức rời công ty, tự mình làm riêng.
Mạc Phi nói tới đây, lắc đầu cười khổ: “Tôi cũng không sợ cậu cười nhạo. Bây giờ nhóm này của tôi chỉ tồn tại trên danh nghĩa thôi. Đã hơn ba tháng không phát lương cho nhân viên rồi, tôi cũng sắp không chống đỡ nổi nữa. Nếu như hôm nay chúng ta không bàn chuyện thành công, có thể quay về tôi sẽ xin phá sản đóng cửa.”

Cố Trầm: “...”

Tuy rằng không biết vì sao vừa gặp mặt mà Mạc Phi đã nói với cậu những điều này, nhưng Cố Trầm suy nghĩ rồi vẫn nói: “Nếu như nhóm của đàn anh tham gia phát triển phần mềm và quản lý hệ thống văn phòng, vậy thì dự án của chúng tôi lại phù hợp.”

Cố Trầm nói yêu cầu cụ thể của dự án nhà máy may mặc cho Mạc Phi. Mạc Phi trầm ngâm một lát: “Hệ thống big data mà cậu nói này là lần đầu tiên chúng tôi làm, nhưng mô đun hệ thống chắc cũng tương tự. Vấn đề không lớn.”
Cố Trầm cũng cảm thấy đối với kỹ sư phần mềm chuyên nghiệp và có kinh nghiệm làm dự án phong phú, vấn đề kỹ thuật chắc hẳn không là vấn đề gì to tát. Thế là lại bàn bạc về thỏa thuận cạnh tranh.

Mạc Phi nghe thấy vậy thì sững sờ.

Cố Trầm cười nói: “Phòng quân tử không phòng tiểu nhân. Hệ thống big data kiểu này đối với nhân tài như đàn anh mà nói, chắc chắn không phải là vấn đề lớn khó vượt qua gì cả. Tôi không thể làm chuyện dạy học trò thầy giáo đói được.”

Nói xong câu này, Cố Trầm bỗng nhớ tới giáo sư Hình nổi giận với cậu chỉ vì một bát thịt kho tàu, lập tức mỉm cười.

Mạc Phi nhìn thấy nụ cười của Cố Trầm, trầm ngây giây lát rồi ngập ngừng nói: “Nhất định cần thỏa thuận cạnh tranh à?”

“Nếu như đàn anh bao gồm cả nhóm của đàn anh từ chức khỏi công ty tôi. Trong vòng năm năm, tuyệt đối không được phép làm những công việc ngành nghề liên quan.” Cố Trầm nói vô cùng rõ ràng: “Đương nhiên, nếu như đàn anh và nhóm của anh an tâm ở lại công ty, cùng cố gắng với công ty, chúng tôi cũng sẽ không bạc đãi mọi người.”
Dừng một chút rồi Cố Trầm lại nói tiếp: “Mọi người đều là người trẻ tuổi, tôi có gì thì nói nấy, bây giờ các anh gia nhập công ty, thì chính là cấp bậc nguyên lão. Nhỡ đâu có một ngày công ty có thể lên sàn NASDAQ, mọi người đều có thể chia cổ phần gốc.”

Da mặt Cố Trầm cực kì dày, trực tiếp lấy mấy lời Diêu Viễn nói ra để lừa gạt Mạc Phi.

Mạc Phi nghe thấy tham vọng của Cố Trầm, không nói rõ được là cảm xúc gì, có chút buồn cười hỏi ngược lại: “Các cậu còn muốn lên sàn NASDAQ nữa à?”

“Ai mà chẳng có ước mơ chứ!” Cố Trầm nhún vai.

Mạc Phi không nhịn được hỏi: “Trang web Baitan của cậu cũng định lên thị trường NASDAQ ư?”

Cố Trầm nghe thấy vậy liền sững sờ, cậu thực sự không nghĩ tới vấn đề này.

“Nếu như có cơ hội, việc gì mà không thử chứ.” Cố Trầm mỉm cười. Thực ra so với công ty của mình lên thị trường, gần đây Cố Trầm lại nhắm vào cổ phiếu nước Mỹ, đã mua trước không ít cổ phiếu kĩ thuật rồi.
Có tầm nhìn xa của mười năm sống lại cùng dự đoán tương lai mạnh mẽ, việc đầu tư vào thị trường chứng khoán của Cố Trầm trong thời gian qua có thể nói là không đâu là không có lợi. Mà chuyện cậu giúp Công ty đầu tư Thiên Toại lựa chọn mục tiêu đầu tư miễn phí cũng đã dần lan truyền trong và ngoài ngành.

Mạc Phi nghe thấy lời Cố Trầm nói, bỗng nhận ra rằng Cố Trầm thực ra không giống như những người lập nghiệp bọn họ. Khởi nghiệp với tư cách là nhà đầu tư, ít nhất thì Cố Trầm sẽ không bao giờ gặp phải tình trạng khủng hoảng vốn đáng xấu hổ thế này. Nếu như có cơ hội có thể nhận được nguồn tài chính và sự hỗ trợ mạnh mẽ của Công ty đầu tư Thiên Toại, tin chắc rằng chuyện lên sàn NASDAQ cũng không phải điều viển vông.

Nghĩ tới đây, trái tim Mạc Phi dần bình tĩnh lại, cảm xúc cũng thay đổi từ từ chối phản đối khi nghe về thỏa thuận cạnh tranh lúc đầu, thành nghiêm túc xem xét việc gia nhập công ty của Cố Trầm, cố gắng đưa công ty lên thị trường nước Mỹ.
Thấy sự thay đổi của Mạc Phi, Cố Trầm mỉm cười, vẫn nói rất ung dung: “Vậy tiếp theo đây, chúng ta bàn về chuyện anh và nhóm của anh gia nhập vào công thi xong phải phụ trách những công việc cụ thể nào nhé. Đương nhiên còn có vấn đề đãi ngộ của các anh nữa.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv