Vào buổi trưa ngày hôm sau, tại nhà ăn của trường Đại học A.
Tiếng chuông tan học vang lên, các sinh viên đại học A lao ra khỏi lớp rồi chạy đến nhà ăn, nhìn những chai tương gạch cua xếp chồng lên nhau trên cửa sổ, tò mò hỏi dì xới cơm: “Đây là cái gì ạ?”
“Không biết Cố Trầm chuyển đống tương gạch cua này từ đâu tới nữa. Tổng cộng có cả trăm chai, nói là miễn phí cho sinh viên dùng thử.” Dì xới cơm vừa trả lời câu hỏi của sinh viên vừa sử dụng kỹ năng lắc muôi xới cơm điêu luyện của mình.
“Cố Trầm đưa tới sao?”
“Miễn phí luôn à!”
Một số bạn học nghe thấy hai chữ “miễn phí”, hai mắt lập tức sáng lên. Không chần chờ gì nữa, một bạn học mở nắp lọ tương gạch cua ra, mùi dầu cua thơm ngon, béo ngậy lập tức lan tỏa ra.
“Mùi thơm quá.” Bạn học cầm tương gạch cua do dự một lát rồi trực tiếp đổ hai thìa lên cơm: “Tôi phải nếm thử mới được.”
“Tôi cũng muốn nếm thử. Cậu đừng đổ nhiều quá, để dành một ít cho mọi người với.”
Tổng cộng chỉ có một trăm chai, nhìn thì khá nhiều, nhưng sinh viên Đại học A thì còn nhiều hơn. Ai cũng tò mò không biết Cố Trầm mang về thứ gì.
Vì vậy, khi Cố Trầm và Trình Dật bước vào nhà ăn sau giờ học, những gì họ nhìn thấy là cảnh tượng rầm rộ của các sinh viên Đại học A vừa xới cơm vừa xếp hàng để lấy tương gạch cua.
Cả nhà ăn đều tràn ngập mùi thơm của tương gạch cua. Trình Dật hít hít mũi, nghiêm túc cảm thán: “Tương gạch cua này có mùi khá nồng.”
“Cố Trầm!” Thương Nhuế và mấy cô bạn thân của cô ấy đúng lúc ngồi ở hàng ghế từ cửa nhà ăn đến cửa sổ, vừa nhìn thấy Cố Trầm thì mỉm cười chào hỏi: “Cậu lấy tương gạch cua ở đâu vậy? Thơm lắm ấy, ăn với cơm lại càng ngon hơn.”
“Chủ thương hiệu tự chui đầu vào lưới và chủ động giao hàng tận nơi.” Không đợi Cố Trầm trả lời, Trình Dật đã giành nói trước: “Được mở bán trên Baitan. Lúc đầu giá chào bán cao lắm, tới 99 tệ một chai.”
Các cô gái nhỏ sâu một hơi, từng tiếng cảm thán vang lên.
“Nhưng Cố Trầm không đồng ý.” Trình Dật cười nói: “Cố Trầm nói, 99 tệ mua một tặng một, thích bán hay không thì tùy. Nếu muốn bán thì trước hết phải tặng một trăm chai cho mọi người nếm thử, mọi người ăn được thì mới đặt đơn trực tuyến để mua.”
“Hơn nữa, Cố Trầm cũng nói rằng về sau nguyên liệu làm tương gạch cua để bán cũng phải giống hệt lô này. Nếu dám ăn bớt cắt xén nguyên vật liệu, thì phải trừ vào tiền đặt cọc của bọn họ để bồi thường cho người tiêu dùng.”
Khi một nhóm sinh viên nghe thấy những lời của Trình Dật, họ cũng không nghĩ nhiều, một số người còn cười hì hì phụ họa: “Cái này cũng không tệ lắm đâu.”
“Năm mươi tệ một chai, tôi muốn mua hai chai.” Có người nói: “Ngon lắm, thật ra tôi rất thích ăn mì gạch cua, nhưng mì gạch cua trong nhà ăn trường chúng ta cho quá ít gạch cua, ăn không đã ghiền gì hết.” Cậu ta muốn mua cho mình hai chai tương gạch cua, sau đó bỏ hết gạch cua vào.
Vừa nghe thấy lời này, đúng là người không thiếu tiền, Trình Dật thầm líu lưỡi không nói nên lời.
Lăng Tú cũng đến nhà ăn để ăn cơm. Nghe được những gì Trình Dật nói, cậu ta không nhịn được mà hỏi: “99 tệ một chai tương gạch cua, Cố Trầm có thể đổi thành 99 tệ mua một tặng một chỉ với một câu nói. Xem ra lợi nhuận của phương diện này cũng không nhỏ nhỉ. Các người mở trang web bán hàng có thể kiếm được bao nhiêu vậy?”
Trình Dật nhíu mày: “Liên quan gì đến cậu?”
Lăng Tú cười khẩy: “Không liên quan đến tôi, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”
Các bạn học khác nghe vậy cũng đều bày ra vẻ mặt tò mò nhìn Cố Trầm và Trình Dật.
Thương Nhuế không nhịn được, nói: “Nếu cậu thấy ăn ngon thì mua. Nếu lo lắng về giá cả, sợ mua mắc thì cứ việc đến siêu thị hoặc là mấy trang web bán tương gạch cua khác để so sánh đi, ngoài chuyện đó ra thì đừng quản nhiều như vậy. Tôi tin chắc chắn Cố Trầm sẽ không hãm hại chúng ta đâu, mua đồ ở trang web Baitan chắc chắn sẽ tiết kiệm chi phí hơn nhiều khi mua đồ tại Bách hóa Lăng Thị đấy.”
Sắc mặt Lăng Tú thay đổi: “Thương Nhuế, cậu có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Thương Nhuế hừ lạnh một tiếng: “Cậu nên tự quan tâm chuyện của cậu đi. Bán hàng giảm giá khuyến mãi mà còn có thể tăng giá trước rồi lại giảm giá sau. Mấy thủ đoạn ăn gian như này cũng chỉ có Bách hóa Lăng Thị của các người làm được thôi. Nghe nói kế hoạch này cũng là chủ ý của cậu đúng không?”
Nghe Thương Nhuế nói vậy, các bạn học đang vây xem cũng lập tức liên tưởng đến những chuyện kinh tởm mà Lăng Tú đã gây ra gần đây. Các bạn học cũng lười quan tâm đến mấy lời đồn thổi về các loại phí dịch vụ của các thương nhân trên trang web Baitan, họ không nhịn được nên hùa theo Thương Nhuế: “Đúng vậy đấy Lăng Tú, cậu nên quan tâm chuyện của cậu đi. Bây giờ danh tiếng của Bách hóa Lăng Thị kém như vậy, cậu cũng không thoát khỏi trách nhiệm đâu.”
“Thật sự không ngờ cậu có thể làm ra chuyện kinh tởm như vậy. Uổng cho cậu lớn lên từ nhỏ ở nhà họ Cố, vậy mà không thèm nghĩ đến cảm nhận của những người tiêu dùng bình thường một chút nào.”
Lăng Tú vốn dĩ muốn gây sự với Cố Trầm, nhưng không ngờ rằng trước khi tai họa ập lên người đối phương thì bản thân cậu ta lại bị đám sinh viên Đại học A “bao vây, trấn áp”. Tức thì, cậu ta không quan tâm đến việc ăn uống trong nhà ăn nữa, mà tức giận hậm hừ bỏ đi.
Thấy thế, Thương Nhuế không nhịn được mà liếc nhìn cậu ta bằng nửa con mắt: “Rảnh rỗi gây chuyện!”
Nói xong, cô ấy lại nhìn về phía Cố Trầm: “Cậu đừng để bụng, chúng mình tin tưởng cậu.”
Cố Trầm mỉm cười, cảm ơn Thương Nhuế đã giải vây giúp cậu.
Sau khi Cố Trầm và Trình Dật rời đi, Thương Nhuế ngồi xuống với khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói với cô bạn thân: “Vừa rồi Cố Trầm đã cười với tớ đấy. Cậu ấy cười đẹp quá. Các cậu có cảm thấy Cố Trầm của hiện tại đẹp trai khí chất hơn lúc mới nhập học không?”
Đám bạn thân của Thương Nhuế không chịu nỗi mà thẳng thắn lắc đầu, một cô bạn chọt chọt cánh tay của Thương Nhuế: “Bớt mê trai lại đi. Vừa nãy ở trước mặt Cố Trầm, cậu biểu hiện hung dữ như vậy... Con trai người ta đều thích mấy cô gái yểu điệu thục nữ thôi, cậu cứ nhe nanh múa vuốt như này, không sợ Cô Trầm rút lui à?”
Thương Nhuế phản bác lại: “Cố Trầm sẽ không nông cạn như mấy cậu nói đâu! Cái gì mà hung dữ với không hung dữ chứ, tớ chỉ đang cố gắng đấu lý thôi mà. Chỉ cần có tớ ở đây, đừng ai nghĩ đến chuyện bắt nạt Trầm Trầm nhà tớ.”
“Lại còn Trầm Trầm nhà tớ!” Mấy cô bạn thân đưa mắt nhìn nhau: “Cậu nói lời này quá sớm rồi nhỉ!”
“Các cậu thì biết cái gì!” Thương Nhuế liếc mắt khinh bỉ, nói một cách chắc chắn: “Cho dù cậu ấy không thuộc về tớ, trái tim cũng không phải của tớ, nhưng có một thứ thuộc về tớ.”
Mấy cô bạn thân tò mò truy hỏi: “Cái gì?”
Thương Nhuế khẽ nói: “Thích cậu ấy, muốn bảo vệ quyền lợi của cậu ấy!”
Mấy cô bạn thân thở dài một hơi, nói về tình yêu đơn phương một cách công khai như vậy, Thương Nhuế này đúng là hết thuốc chữa rồi.
“Tôi cảm thấy Thương Nhuế thực sự rất tốt, vừa xinh đẹp mà thành tích học tập cũng tốt.” Trình Dật thầm xoa tay nhìn Cố Trầm: “Chính là hoa khôi của khoa quản lý của Đại học A chúng ta đấy!”
“Thương Nhuế rất ưu tú.” Cố Trầm nói.
Trình Dật tiếp tục nói: “Mọi người đều biết cô ấy thích cậu.”
Cố Trầm không nói lời nào cả.
Trình Dật chớp mắt, ngập ngừng hỏi: “Rốt cuộc cậu có thích cô ấy không? Hoặc là rốt cuộc cậu có thể thích cô ấy không?”
Cố Trầm đã nhận ra điều gì đó, đôi mắt đen như mực thoáng hiện lên ý cười nhìn về phía Trình Dật.
Trình Dật cười khì khì, có chút ngượng ngùng: “Nếu cậu thật sự không có ý gì với cô ấy, vậy thì tôi đây có thể theo đuổi cô ấy nhỉ?”
Cố Trầm nhíu mày.
Trình Dật xua tay: “Cậu đừng nhìn tôi như thế, tôi mắc cỡ lắm.”
Cố Trầm cười nói: “Không nhìn ra đấy nhé.”
“Cậu đừng ngắt lời.” Hai tai của Trình Dật đã đỏ bừng, mở miệng nói: “Cậu không ngại đứng ở giữa chứ? Nếu không ngại thì tôi sẽ theo đuổi.”
“Cậu muốn theo đuổi thì đi cầu xin Thương Nhuế đi, tôi thì có tư cách gì mà để ý chứ? Nhưng Thương Nhuế tốt như vậy, nếu cậu không theo đuổi được thì cũng đừng thẹn quá hóa giận, quay lại quẳng gánh lên đầu tôi đấy.”
“Ai lại làm thế!” Trình Dật nhíu mày, giống như rất oan ức: “Tôi là loại người như vậy à. Mặc dù Thương Nhuế rất ưu tú, tôi rất thích cô ấy, nhưng mà trong mắt tôi thì đại thần cậu mới là số một.”
Cố Trầm hơi buồn nôn xoa xoa cánh tay: “Bớt dẻo miệng đi.”
“Tôi nói thật đấy.” Trình Dật giơ tay xin thề: “Trong lòng tôi, cậu tuyệt đối ở vị trí thứ nhất, ngoại trừ ba mẹ tôi ra thì không ai có thể so bì được.”
“Nếu cậu thực sự nghĩ như vậy thì cậu sẽ khó theo đuổi cô bạn gái này đấy.” Cố Trầm không tin những gì Trình Dật nói, vừa cười vừa trêu ghẹo.
Sau khi hai người mua cơm ở cửa sổ căn tin xong, quay đầu lại liền đụng phải Hoắc Minh Chương và hai người bạn của anh ta đang đứng cách đó một bước.
Có lẽ Hoắc Minh Chương đã nghe thấy cuộc đối thoại của Trình Dật và Cố Trầm, ánh mắt của anh ta nhìn Trình Dật đặc biệt phức tạp: “Không ngờ Trình Dật cậu lại là người như thế.”
Trình Dật nghe không hiểu gì cả: “Tôi là người như thế nào?”
Hoắc Minh Chương cười khẩy một tiếng, lười trả lời lại Trình Dật. Ánh mắt anh ta nhìn thẳng về phía Cố Trầm: “Tôi nghe nói cậu đã đến khách sạn suối nước nóng với Chung Ly Toại của Công ty đầu tư Thiên Toại trong kỳ nghỉ lễ 1/5?”
Cố Trầm cau mày.
Trình Dật theo bản năng nhìn thoáng qua Cố Trầm, rồi lại nhìn Hoắc Minh Chương. Cuối cùng cảm thấy Hoắc Minh Chương có gì đó không đúng: “Cố Trầm đi với ai vào ngày lễ thì liên quan gì đến anh?”
“Tôi không nói chuyện với cậu.” Hoắc Minh Chương còn không thèm nhìn Trình Dật, ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Cố Trầm: “Không phải là muốn kéo đầu tư cho trang web Baitan thôi sao. Chung Ly Toại có thể cho cậu, tôi cũng có thể cho cậu. Cậu không cần phải vì chút tiền ấy mà đi suối nước nóng với loại người như thế.”
“Hoắc Minh Chương, não anh bị úng nước đấy à!” Không đợi Hoắc Minh Chương nói xong, Cố Trầm không nhịn được nữa mà cất giọng mắng: “Anh là thứ gì chứ, dựa vào đâu mà đòi quản chuyện của tôi? Lại còn có tư cách gì mà đánh đồng với Chung Ly Toại?”
Hoắc Minh Chương không ngờ Cố Trầm lại nói khó nghe như vậy, sắc mặt lập tức trở nên u ám: “Cậu nói cái gì?”
“Tôi nói anh đừng quá coi trọng bản thân!” Cố Trầm nói: “Không phải ai cũng thiếu nợ con trai nhà họ Hoắc của anh đâu. Anh cũng đừng lúc nào cũng ỷ lại vào thế lực của ba anh nữa, chỉ rước lấy phiền phức cho ba anh thôi.”
Vẻ mặt của Hoắc Minh Chương đột nhiên thay đổi, ánh mắt hung tàn của anh ta nhìn chằm chằm Cố Trầm: “Cậu nói lại lần nữa xem!”
“Tai điếc thì đi khám bác sĩ đi.” Cố Trầm mất kiên nhẫn, nói: “Đầu óc có bệnh thì không phải lỗi của anh, nhưng xông ra ngoài cắn người loạn xạ thì chính là lỗi của anh đấy.”
Hoắc Minh Chương là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Hoắc Thị. Dựa vào gia thế bối cảnh, cùng với một phần khí chất hào quang của nam chính, vì thế nên trong hai mươi năm cuộc đời này anh ta luôn ăn ngang nói ngược, làm gì ở đâu cũng thuận lợi. Chưa từng có ai dám mắng anh ta đến mức đổ cả xô máu chó trước mặt nhiều người như vậy.
Trong lúc nhất thời, đừng nói là bản thân Hoắc Minh Chương không thể tin được, ngay cả những sinh viên đang chủ động hay bị động vây xem trong nhà ăn đều mở to mắt không thể tin được. Một đám quần chúng vây xem lập tức biến thành mấy bà tám, dỏng tai trừng mắt nhìn về phía hai người, sợ hai người họ sẽ xông tới đánh nhau trong giây tiếp theo.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng.
Vào thời khắc nguy cấp, chỉ nghe thấy một câu hỏi thản nhiên vang lên từ bên ngoài đám đông: “Hoắc Minh Chương, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy Chu Hiểu Đình sải bước đi tới trước mặt Cố Trầm: “Cố ý tìm lỗi để đánh nhau phải không?”
Hoắc Minh Chương cười giễu một tiếng: “Cậu còn có lòng dạ quản chuyện của cậu ta à, lo ngẫm nghĩ xem bản thân cậu bên làm gì bây giờ đi.”
“Chuyện của tôi không cần cậu quan tâm.” Chu Hiểu Đình nói: “Cậu dựa vào cái gì mà ăn hϊếp Cố Trầm? Cậu ấy cũng đâu đụng chạm trêu chọc tới cậu?”
“Cậu ta vừa mắng tôi là kẻ có bệnh cuồng loạn, cậu không nghe thấy à?” Hoắc Minh Chương nhìn về phía Cố Trầm, nhất thời cũng không hiểu rốt cuộc mình đang có tâm tình gì: “Từ nhỏ tới lớn, chưa có ai dám mắng tôi như thế. Họ Cố kia, chuyện này tôi không để yên đâu.”
“Đừng ở đây giả tạo với tôi!” Cố Trầm chế nhạo: “Nghe giống như anh chịu ấm ức lắm vậy. Anh đến tìm tôi, không phải là tới tìm người ta nghe chửi sao?”
Hoắc Minh Chương: “...”
Hai người bạn đi theo Hoắc Minh Chương kia ngơ ngác nhìn nhau. Dù sao họ cũng cảm thấy những lời này của Cố Trầm hình như cũng không có gì sai trên phương diện logic cả.
Hành động vừa rồi của Hoắc Minh Chương, không phải chính là cố ý đến tìm người ta để ăn chửi sao!