Buổi sáng ngày thứ ba sau khi Cố Trầm khởi động trang web, cậu mới đến đài truyền hình ghi hình.
Dù kiếp trước đã có nhiều kinh nghiệm phỏng vấn, nhưng đây là lần đầu tiên Cố Trầm được đài truyền hình phỏng vấn. Vì vậy, khi đích thân người bên tổ sản xuất đưa cho Cố Trầm bản thảo lời thoại, lịch trình ghi hình và một số nội dung phải chú ý, cậu biểu hiện vô cùng khiêm tốn, thái độ cẩn thận hết sức, khiến người bên tổ sản xuất vô cùng bất ngờ.
Lâu lắm rồi cô ta chưa gặp một thanh niên có thành tích như vậy mà vẫn có thể duy trì trạng thái kiềm chế giữ kẽ thế này. Phần lớn những người có tài sau khi đạt được thành tựu nhất định, dù không đến mức thanh niên bồng bột thì chí ít cũng có dáng vẻ hăng hái bừng bừng, người bình tĩnh và điềm đạm như Cố Trầm thực sự vô cùng hiếm thấy.
Hơn nữa, lời nói, cử chỉ của cậu quá mức thận trọng, chín chắn, quả thực không giống người trẻ tuổi chút nào. Người của tổ sản xuất thậm chí còn tưởng mình đang nói chuyện với một cán bộ già có thâm niên trong nghề.
Nhưng nghĩ đến những “thành tích” trước đây của Cố Trầm, như có thể cứu Tập đoàn Đại Chu khỏi khủng hoảng truyền thông, rồi về sau lại khiến bọn họ gặp khủng hoảng truyền thông ngược lại; đến cả việc tổ chức cuộc thi làm phim ngắn để thúc đẩy tuyên truyền cho việc phát triển khu phố cổ; mở phiên chợ mùng hai tháng hai phổ biến trên mạng; thêm cả việc Nhà máy đồ hộp Hương Sơn gần đây vô cùng hot trong ngoài cõi mạng, tất cả đều có thể dùng làm bài giảng kinh điển cho vào sách giáo khoa.
Nhà sản xuất chỉ có thể công nhận, có lẽ là có những người trời sinh ra đã giỏi việc gì đó rồi.
“Trước khi phỏng vấn chính thức, chúng tôi phải trang điểm cho cậu đã.” Nhà sản xuất nhìn Cố Trầm một lúc, rồi đột nhiên nói: “Bởi vì khi ghi hình trong phòng thu sẽ có chiếu sáng chuyên nghiệp. Nếu không trang điểm thì mặt cậu xuất hiện trước ống kính trông sẽ rất hốc hác.”
Cố Trầm gật đầu, kiếp trước khi nhận phỏng vấn thỉnh thoảng cậu cũng sẽ trang điểm, tất nhiên có thể hiểu lý do của ekip chương trình. Cậu cười nói: “Được ạ, làm phiền chị.”
Nhà sản xuất mỉm cười: “Ừ, không cần khách sáo.”
Nói xong cô ta liền gọi một staff đưa Cố Trầm vào phòng thay đồ.
Gần đến ngày Quốc tế Lao động, đài truyền hình đang chuẩn bị cho một buổi biểu diễn nghệ thuật, họ mời không ít đoàn ca múa nhạc và nghệ sĩ trong giới đến tham gia biểu diễn. Vì vậy, trong phòng thay đồ chung có rất nhiều người.
Staff dẫn Cố Trầm đi qua phòng thay đồ công cộng để đến phòng thay đồ đơn ở cuối. Người này đẩy cửa ra, cười giải thích với Cố Trầm: “Cậu nghỉ một lúc nhé, thợ trang điểm sẽ đến ngay thôi.
Cố Trầm cười gật đầu, đang chuẩn bị đi vào thì nghe thấy có tiếng gọi mình từ phía sau: “Cố Trầm, đúng là cậu rồi. Sao cậu lại ở đây?”
Cố Trầm quay đầu lại, cậu nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa đang nhìn mình, dáng vẻ ngạc nhiên vui mừng.
Trông khá quen mắt.
“Cậu không nhớ ra tôi sao?” Cô gái chỉ vào mình: “Tôi là trợ lý của Văn Huyên. Cậu có nhớ chị Huyên không?”
Trong một khoảnh khắc Cố Trầm thực sự mờ mịt. Trong lúc cậu đang cố gắng nhớ lại “Văn Huyên” là ai thì cánh cửa phòng thay đồ bên cạnh đột nhiên mở ra. Một nữ nghệ sĩ trang điểm cầu kỳ được đám đông vây quanh đang bước ra ngoài. Nhìn thấy Cố Trầm, đối phương hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Bạn học Cố Trầm đấy à? Không ngờ lại trùng hợp như vậy. Cậu cũng đến ghi hình sao?”
Cố Trầm nhìn người này rồi chợt nhớ ra. Đây không phải là sao nữ nhất định muốn ký tên cho cậu ở lễ trao giải cuộc thi quay phim ngắn sao?
“Xin chào.” Cố Trầm gật đầu với Văn Huyên, lễ phép lùi lại hai bước, nhường lối đi cho đối phương.
Không ngờ Văn Huyên lại đứng lại không đi tiếp nữa, cười hỏi Cố Trầm: “Cậu tới tham gia tiết mục gì vậy?”
Cố Trầm chưa trả lời thì staff đứng bên cạnh đã nói: “Là chương trình “Talks” của kênh Giáo dục bọn em.”
Trong mắt Văn Huyên lóe lên ánh sáng kinh ngạc: “Cậu giỏi quá.”
Dừng một chút, Văn Huyên lại bổ sung thêm: “Nhưng thật ra tôi cũng không ngạc nhiên lắm. Vốn dĩ cậu đã là một thanh niên có tài rồi.”
Văn Huyên vẫn còn nhớ rõ thái độ ân cần của Tổng giám đốc Tôn và Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Lăng Thị khi gặp mặt Cố Trầm. Từ thái độ của hai vị tổng giám đốc này, Văn Huyên cũng biết Cố Trầm nhất định không phải là người bình thường.
Trong phòng thay đồ chung nhiều người phức tạp, thấy Văn Huyên và Cố Trầm nói chuyện thì đã có người xì xào bàn tán. Còn có người vụиɠ ŧяộʍ lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Cố Trầm nhíu mày, không muốn làm chuyện quá ồn ào.
Văn Huyên là người giỏi quan sát sắc mặt, cô ta cười nói: “Tôi phải đi diễn tập đây, lần sau có thời gian chúng ta sẽ lại nói chuyện tiếp.”
Khi Cố Trầm đi vào phòng thay đồ thì chuyên viên trang điểm cũng đã tới. Staff quan sát nét mặt Cố Trầm, hỏi cậu với vẻ hóng chuyện: “Cậu biết Văn Huyên à?”
Cố Trầm nói: “Lúc trước từng gặp một lần.”
“Vậy cậu rất may mắn đó.” Người kia cười nói: “Năm nay Văn Huyên hot lắm. Cậu có thấy cô ấy rất đẹp không? Tôi rất thích diễn xuất của cô ấy…”
“Yên lặng nào.” Chuyên viên trang điểm cau mày liếc mắt nhìn qua: “Cô đi xem chị Vận trang điểm xong chưa? Nếu xong rồi thì đến đây trao đổi kịch bản với khách mời đi.”
Staff gật đầu, xoay người chạy ra khỏi phòng thay đồ.
Thợ trang điểm tỏ ý xin lỗi với Cố Trầm: “Cô gái này là thực tập sinh đài mới điều qua, không hiểu chuyện lắm.”
Cố Trầm mỉm cười: “Không sao ạ.”
Thợ trang điểm thấy Cố Trầm quả thật không để ý mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chương trình “Talks” khác với các chương trình tạp kỹ khác trên đài, khách mời đều là những người đứng đầu trong ngành hoặc là tinh anh trong giới. Những người như vậy hoặc là có tài năng khác thường, hoặc được giáo dục rất kỹ càng, tỷ lệ trở thành trụ cột của xã hội là rất cao. Họ không phải là đám nghệ sĩ nho nhỏ có thể đắc tội trong giới giải trí.
Cho nên, nhân viên trong ekip cũng đã quen với việc phải khiêm tốn cẩn thận, không lanh cha lanh chanh làm mất lòng người khác.
Đặc biệt là kiểu người vừa ra tay đã khuấy động khắp nơi như Cố Trầm, mấy dự án qua tay cậu đều trở thành kinh điển của giới quảng cáo và quan hệ công chúng, vậy nên họ càng không dám đắc tội.
Có trời mới biết nếu Cố Trầm mà mất hứng thì có thể tặng cho tổ sản xuất chương trình một cuộc “thảo luận hot” trên mạng xã hội hay không.
Vì là khách mời nam, hơn nữa lại trẻ tuổi, làn da đã đẹp sẵn nên thợ trang điểm chỉ làm đơn giản, phủ một lớp kem nền, vẽ lông mày, viền môi cho Cố Trầm, làm cho khí sắc cả người cậu trông đã sáng láng hẳn lên. Thợ trang điểm nhìn mà hai mắt sáng ngời, không nhịn được phải thốt lên một câu: “Đẹp trai quá!”
Thợ trang điểm vừa thu dọn đồ đạc vừa nghiêm túc nửa nịnh nọt nửa cảm thán: “Chỉ với khuôn mặt và khí chất này của cậu, dù có gia nhập giới giải trí thì nhất định cũng cực kỳ nổi tiếng, được vô số cô bé yêu thích cho mà xem.”
Cố Trầm thấy buồn cười, đã lâu rồi cậu không nghe thấy một tính từ lỗi thời như vậy.
“Là nhờ kỹ thuật trang điểm tốt ạ.”
Đang nói chuyện thì người dẫn chương trình Hàn Vận đã gõ cửa bước vào. Nhìn thấy Cố Trầm, cô nở nụ cười tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Hàn Vận. Người dẫn chương trình của “Talks”.”
Trước khi Cố Trầm tham gia chương trình cũng đã tìm hiểu trên mạng về chương trình “Talks”, bao gồm cả thông tin liên quan đến người dẫn chương trình và các khách mời. Cậu biết Hàn Vận năm nay ba mươi bảy tuổi. Nhưng trông cô còn rất trẻ, nhìn qua trông như chưa đến ba mươi. Mặt cô trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế. Có lẽ để phù hợp với độ tuổi của khách mời ngày hôm nay nên cô mặc một bộ vest nghiêm chỉnh màu hồng nhạt, trông càng dịu dàng, ra dáng trí thức hơn.
Cố Trầm giơ tay ra cười nói: “Xin chào, tôi là Cố Trầm.”
“Nghe tên đã lâu.” Hàn Vận bắt tay với cậu, cười nói: “Không biết lúc trước cậu đã từng xem chương trình của chúng tôi chưa?”
Cố Trầm gật đầu: “Trước khi tôi đến đây đã tìm hiểu qua.”
Hàn Vận cười nói: “Thật ra chương trình của chúng tôi cũng không quá khắt khe. Cậu có thể nói chuyện thoải mái, chúng tôi sẽ biên tập chương trình rồi để khách mời xem qua. Nếu cậu cảm thấy chỗ nào không phù hợp, không hợp lý thì chúng ta có thể trao đổi.”
Tuy Cố Trầm tin mình sẽ không nói điều gì không thích hợp, nhưng không thể phủ nhận sau khi Hàn Vận nói xong câu đó, trong lòng cậu vẫn được thả lỏng hơn nhiều.
Cố Trầm cười nói: “Cảm ơn chị. Bây giờ bắt đầu luôn à?”
Hàn Vận giơ tay: “Mời cậu.”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi thẳng tới studio.
“Talks” là chương trình đặc sắc của kênh Giáo dục tỉnh A, địa điểm ghi hình ở trong phòng thu số 1 của đài truyền hình. Khi Cố Trầm đi vào, dưới thính phòng đã ngồi chật kín người. Cố Trầm rất tinh mắt, cậu còn nhìn được một phần đông khán giả đang đeo huy hiệu của trường hàng xóm.
Để ý thấy tầm mắt của cậu, Hàn Vận cười tủm tỉm giải thích: “Đây là truyền thống của chương trình. Chúng tôi thích mời các khách mời là các bạn sinh viên đến làm khán giả giao lưu.”
Nếu như vậy thì khi khán giả đặt câu hỏi sẽ có chất “học thuật”.
Cố Trầm lắc đầu, chẳng trách tổ chương trình lại “dễ nói chuyện” như vậy, hóa là có chiêu này chờ cậu.
Hai người ngồi trên ghế sô pha. Các nhân viên của tổ quay phim, tổ ánh sáng vẫn đang điều chỉnh đèn và ống kính tại hiện trường. Sau khoảng năm phút, thư ký trường quay cầm bảng diễn đến trước máy quay đóng bảng. Cùng với tiếng nhạc dạo đầu quen thuộc, Hàn Vận đối diện với máy quay nở một nụ cười nhẹ nhàng, cô dùng tốc độ nói nhanh và lưu loát dẫn xong phần mở đầu và phần quảng cáo tiêu đề. Sau đó, cô tiếp tục giới thiệu đến thành thích của Cố Trầm bằng một đoạn giới thiệu thật ngắn gọn xúc tích: “... Sau đây xin mời vị khách của chúng ta ngày hôm nay, Cố Trầm.”
Dưới sân khấu vang lên những tràng pháo tay nhiệt liệt, Cố Trầm nói: “Xin chào chị MC, xin chào tất cả các bạn khán giả có mặt ở trường quay và các bạn đang xem đài, tôi là Cố Trầm.”
“Đây là lần đầu tiên bạn tham gia ghi hình chương trình của chúng tôi. Cố Trầm, bạn có suy nghĩ gì không?” Hàn Vận cười hỏi.
“Ekip chương trình các chị chơi xấu quá.” Cố Trầm đưa tay ra hiệu với khán giả: “Vừa rồi ở trong phòng thay đồ, người dẫn chương trình còn an ủi tôi, nói là tôi có thể mạnh dạn nói thật thoải mái, không sợ nói sai. Hậu kỳ có thể biên tập lại sau, nhất định không để tôi phải xấu hổ.”
“Kết quả là tôi vừa lên sân khấu đã thấy rất nhiều bạn sinh viên trường hàng xóm đang nhìn tôi như hổ rình mồi ở dưới kia.” Sau khi Cố Trầm nói xong câu này, người quay phim cũng vô cùng hiểu ý lập tức lia máy quay xuống dưới sân khấu, bắt được cảnh có sinh viên trường Đại học B đang tỏ vẻ vui sướng khi người gặp họa, hoặc đang che miệng cười trộm.
“Tôi nghĩ hôm nay nếu tôi chơi không tốt thì phải nhờ ekip chương trình chỉnh sửa giúp thôi. Không cần đợi tới buổi tối thì có lẽ những cảnh xấu hổ của tôi trong chương trình đã lan truyền hết trên mạng rồi. Tôi tin chắc là các bạn sinh viên đang ngồi phía dưới không có bạn nào vô tội đâu.” Khán giả phá lên cười, Cố Trầm tiếp tục nói trong tiếng cười: “Chơi xấu quá. Nói vậy thì cảm giác chênh lệch thế này là do ekip chương trình muốn ra oai phủ đầu với tôi đây.”
Hàn Vận cũng bị Cố Trầm chọc cho cười, không nhịn được hỏi: “Vậy bạn định ứng phó thế nào với “đòn phủ đầu” này?”
“Đương nhiên là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.” Cố Trầm nhìn thoáng qua đám sinh viên ngồi phía dưới, rồi nói một câu nghe rất có tính talkshow: “Dù sao thì với hiểu biết của tôi về các bạn trường hàng xóm, bọn họ cũng không thể hỏi những câu khiến tôi cảm thấy bất ngờ đâu.”
“Wow!” Khán giả dưới sân khấu reo hò vỗ tay cuồng nhiệt, các bạn sinh viên được mời đến đã nóng lòng muốn thử ngay lập tức. Trong nháy mắt bầu không khí đã trở nên rất nóng.
Người của tổ sản xuất và đạo diễn đứng trong phòng chỉ đạo đều ngạc nhiên nhìn không khí trong trường quay bỗng nhiên tăng lên, họ không nhịn được mà cảm khái: “Không hổ danh là thiên tài, trong ngành nào cũng được tôn sùng là trường hợp kinh điển, vừa ra tay là không giống người thường.”
Trong phòng thu, Hàn Vận đợi cho đến khi mọi người im lặng hơn mới bắt đầu dẫn theo lịch trình: “Chúng ta đều biết, năm ngoái bạn Cố Trầm mới thi đậu vào trường Đại học A. Không lâu sau khi lên đại học, bạn đã đến văn phòng kinh doanh của Tập đoàn Đại Chu để làm nhân viên kinh doanh. Tôi có thể hỏi bạn tại sao lúc đó bạn lại chọn công việc bán thời gian này không?”
“Bởi vì kiếm được nhiều tiền.” Cố Trầm rất ngay thẳng: “Tôi mới học năm thứ nhất, chưa học đến các môn chuyên ngành, càng không nói tới các kỹ năng chuyên nghiệp. Cho dù muốn đến thực tập ở các công ty top năm trăm thì họ cũng sẽ không nhận. Trong trường hợp đó tất nhiên làm bán thời gian sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.”
Theo cách nói của Cố Trầm thì cả tiền và kinh nghiệm cậu đều phải kiếm được như nhau.
“Vậy nên cậu đã chọn văn phòng kinh doanh bất động sản.” Hàn Vận tiếp tục nói: “Chúng tôi đã điều tra, cậu làm ở văn phòng kinh doanh của Tập đoàn Đại Chu tổng cộng hơn bốn tháng. Đây là khoản tiền đầu tiên cậu tiết kiệm được có phải không?”
Cố Trầm gật đầu, không nói trong bốn tháng mình đã kiếm được bao nhiêu tiền, Hàn Vận cũng không hỏi tới. Nội dung đề tài chuyển hướng: “Tôi nghe nói sau khi bạn kiếm được khoản tiền đầu tiên đã chuyển sang chứng khoán, trong thời gian hơn một tháng kiếm được lợi nhuận gấp khoảng mười lần. Bạn đã làm như thế nào vậy?”
Cố Trầm cười nói: “Bây giờ tình hình thị trường rất tốt, rất dễ kiếm tiền từ cổ phiếu.”
Hàn Vận hỏi: “Cho nên bạn rất lạc quan về thị trường chứng khoán sao?”
Cố Trầm lắc đầu: “Không lạc quan.”
Hàn Vân ngạc nhiên. Cô đưa ra câu hỏi này chỉ vì muốn đi theo từng bước quá trình phát triển con đường sự nghiệp của Cố Trầm. Không ngờ câu trả lời Cố Trầm đưa ra lại hoàn toàn trái ngược với tình trạng hiện tại của thị trường chứng khoán.
Hàn Vận không nhịn được mà hỏi: “Vì sao bạn không thấy lạc quan về thị trường chứng khoán? Phải biết là thị trường hiện nay đang rất phát triển. Khối lượng giao dịch của thị trường chứng khoán Thâm Quyến và Thượng Hải đã vượt quá bảy trăm tỷ tệ.”
Cố Trầm gật đầu: “Đúng là như vậy. Thị trường chứng khoán bây giờ quá điên cuồng. Có vẻ mỗi ngày đều có tiền được ném lên trời, cứ tham gia thị trường là sẽ kiếm được tiền. Một cổ phiếu công nghệ tôi mua vào tháng mười một năm ngoái trong vài tháng đầu năm nay đã liên tục tăng giới hạn một ngày đến 40 lần.”
Trải qua hai lần hao phí sức lực làm thao tác cung không đủ cầu, Cố Trầm đã quyết định từ bỏ hành động giảm thọ mà tác dụng khoe kỹ năng nhiều hơn lợi nhuận kiếm về là sử dụng đòn bẩy để đầu cơ trong ngắn hạn. Căn cứ vào ký ức kiếp trước, cậu chỉ chọn mấy loại cổ phiếu công nghệ có tốc độ tăng trưởng ổn định để đầu tư. Coi như là một dạng tiết kiệm định kỳ, quăng tiền vào đó rồi không để ý đến nữa. Kết quả, dưới sức ảnh hưởng của thị trường, cổ phiếu khái niệm và cổ phiếu công nghệ đã đạt đến giới hạn hàng ngày đến hàng chục lần. Tiền trong tài khoản của Cố Trầm cũng tăng lên theo. Kiếm tiền còn dễ dàng hơn nhiều so với cách dùng đòn bẩy vất vả cậu đã làm trước đó.
“Oa!” Nghe thế khán giả trong thính phòng đều ồ lên thành những tiếng cảm thán đầy ngạc nhiên.
Có người không nhịn được hỏi: “Cậu mua cổ phiếu nào vậy, giới thiệu cho chúng tôi với.”
“Đại thần, kéo tôi theo với!”
Hàn Vận tiếp tục hỏi: “Biểu hiện xuất sắc như vậy mà bạn vẫn không thấy lạc quan sao? Có thể giải thích là tại sao không?”
Cố Trầm nói: “Tôi không có chứng chỉ chứng khoán.”
Hàn Vận sửng sốt.
Cố Trầm giải thích: “Không có trình độ chuyên môn thì không thích hợp phân tích về cổ phiếu trước máy quay, tránh việc gây ra hiểu lầm cho khán giả xem đài.”
Hàn Vận không ngờ Cố Trầm còn trẻ mà tác phong làm việc lại cẩn thận đến vậy. Cô cũng lập tức nhận ra kiểu phân tích tài chính chuyên nghiệp này quả thực không phù hợp với chương trình.
Đặc biệt khi “Talks” lại là một chương trình tương đối nghiêm túc và có uy tín.
“Xin lỗi.” Hàn Vận nói một câu theo bản năng, rồi chuyển chủ đề: “Cho nên, sau khi kiếm được khoản tiền thứ hai trên thị trường chứng khoán, vì sao bạn lại chọn dự án phát triển phố thương mại ở khu phố cổ? Còn cả hoạt động của Nhà máy đồ hộp Hương Sơn và đào vàng Viêm Lăng rất được quan tâm trên mạng cách đây mấy ngày. Tôi nhận thấy bạn khá quan tâm đến các doanh nghiệp nhà nước và các dự án dân sinh. Trong thế hệ thanh niên các bạn bây giờ thì chuyện này khá hiếm gặp. Đó là nhờ thầy giáo hướng dẫn, giáo sư Hình đã định hướng cho bạn sao?”
Ekip chương trình đã chuẩn bị rất đầy đủ, mỗi dự án Cố Trầm từng tham gia họ đều tìm hiểu rất rõ, các câu hỏi được đặt ra cũng rất sắc sảo.
“Có thể nói là như vậy. Không chỉ những dự án tôi đã thực hiện trước đây, mà bao gồm phần lớn phong cách ứng xử hiện tại của tôi đều chịu ảnh hưởng từ giáo sư Hình. Khi bạn thực sự gặp được một người thầy tốt thì bạn sẽ nhận ra ảnh hưởng của người đó với bạn vô cùng sâu sắc…” Cố Trầm nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của MC.
Trong nửa sau chương trình, các staff mang lên hai chồng sách. Người dẫn chương trình mỉm cười yêu cầu Cố Trầm ký tên tặng cho khán giả dưới sân khấu. Trong quá trình ký tên, Hàn Vận cũng đề cập đến việc Cố Trầm đã tặng tiền nhuận bút và thù lao của bộ sách này cho sinh viên nghèo, đồng thời lập một quỹ học bổng ở Đại học A: “Tại sao bạn lại chọn làm việc này?”
“Có phải là vì “khi thành công thì nên nghĩ đến việc làm lợi cho thiên hạ”, cho nên bạn muốn giúp được nhiều người khác không?”
“Thật ra cũng không đến mức cao thượng như chị nói.” Cố Trầm vừa kí tên vừa nói: “Tôi chỉ mong mình có thể giúp cho nhiều người yên tâm học tập trong khả năng của tôi thôi.”
“Bởi vì giáo viên hướng dẫn của tôi đã nói khi bạn giúp người khác thay đổi vận mệnh của họ thông qua sức mạnh của chính mình thì cảm giác thành tựu sẽ rất tuyệt vời.” Cố Trầm cụp mắt xấu hổ: “Tôi muốn thử cảm nhận cảm giác thành tựu mà giáo sư nói tới.”
Hàn Vận nhìn Cố Trầm, nhất thời hơi thất thần.
Cô chưa từng gặp người thanh niên nào như Cố Trầm, trông có vẻ rất khéo léo sâu sắc, kinh nghiệm đầy mình, dường như đã nhìn được thấu đáo rất nhiều chuyện. Nhưng vẫn có thể vượt trên thế tục, duy trì một phần ngây thơ, thuần khiết.
Dường như cậu luôn mang hy vọng đối với những điều tốt đẹp trên thế giới này, nhưng lại chưa bao giờ tin tưởng tấm lòng của người khác. Trong lúc ghi hình cậu không thích làm chuyện giật gân thu hút sự chú ý, nhưng khi làm các dự án thì lại đổ hết tình cảm vào đó.
Thực sự là một thanh niên vô cùng mâu thuẫn.
Sau khi ký hết ba mươi bộ sách tham khảo, Cố Trầm bỏ bút xuống xoa các ngón tay. Nhìn thấy khán giả phía dưới đã không kìm được kích động, nhao nhao giơ tay lên muốn nhận sách, Cố Trầm nói đùa: “Các bạn sinh viên hàng xóm bây giờ nhiệt tình như vậy nhưng mong là sau khi nhận được cuốn sách có chữ ký của tôi, các bạn có thể bảo quản thật tốt nhé. Đừng chỉ vì tình nghĩa hai trường chúng ta mà làm tổn thương quyển sách vô tội này.”
Dưới khán đài lập tức có người tiếp lời, la lên thật lớn: “Đối với sinh viên thì trên đời này không có quyển sách tham khảo nào là vô tội hết.”
Lại là một tràng cười.
Hàn Vận cho biết: “Không chỉ xuất bản sách, mà còn tham gia phát triển dự án dân sinh ở phố thương mại của khu phố cổ, giúp doanh nghiệp nhà nước “cải tử hoàn sinh”. Tôi nghe nói là bạn còn sáng tạo một trang web riêng. Bạn có muốn giới thiệu qua về trang web với chúng tôi không?”
Hiếm có cơ hội được quảng cáo như vậy, tất nhiên Cố Trầm sẽ không để lỡ: “Hôm nay là ngày thứ ba trang web bán hàng Baitan của tôi đi vào hoạt động. Trang web được chia thành các khu chức năng là buôn bán đồ cũ, học tập trao đổi và giải trí ngày thường...”
“Trang web của chúng tôi đã hoạt động được ba ngày, hiện đã có hơn ba nghìn người dùng đăng ký bằng tên thật. Về cơ bản đều là sinh viên của trường Đại học A…”
Dưới khán đài có người giơ tay ra hiệu, sau khi được cho phép liền hỏi: “Chỉ sinh viên trường Đại học A được đăng ký thôi sao?”
“Chúng tôi hoan nghênh tất cả mọi người sử dụng trang web này.” Cố Trầm cười: “Nhưng bây giờ, về cơ bản thì chỉ có sinh viên từ Đại học A thôi.”
“Vậy nếu chúng tôi đăng ký trang web này thì cũng sẽ giống sinh viên Đại học A, có thể bán đồ trực tuyến, tra tư liệu của thư viện Đại học A và gọi đồ ăn mang về đúng không?”
“Đúng.” Tạm dừng một lát, Cố Trầm bổ sung thêm: “Hoạt động bán hàng giao tận nơi có thể tạm thời còn chưa thực hiện được. Bởi vì chúng tôi chưa hợp tác với các doanh nghiệp ở các trường học lân cận. Cho nên hoạt động này còn cần thêm thời gian. Nếu số lượng đăng ký của sinh viên các trường khác tăng lên thì trang web sẽ liên hệ với các doanh nghiệp gần các trường để thảo luận về vấn đề hợp tác. Bao gồm cả việc hợp tác với hội sinh viên của mỗi trường về hoạt động làm thêm ngoài giờ …”
Thời gian còn lại về cơ bản là Cố Trầm tương tác với khán giả để quảng bá các chức năng của web bán hàng. Cố Trầm không ngờ khán giả dưới khán đài lại hợp tác như vậy. Bỗng chốc cảm thấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Nhưng loại cảm giác này không kéo dài quá hai phút thì chợt có một sinh viên trường hàng xóm đứng dậy hỏi: “… Vậy những câu chúng tôi hỏi có cái gì mới với bạn không?”
“Ồ!”
Khán giả ngay lập tức vỗ tay tán thưởng. Cố Trầm mỉm cười: “... Tất cả đều nằm trong dự đoán của tôi.”
“Câu hỏi tiếp theo của tôi chắc hẳn nằm ngoài dự đoán của bạn.” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hơi dừng lại, rồi đỏ mặt hỏi: “Cố Trầm, bạn có bạn gái chưa?
“Oa! “ Dưới sân khấu đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Ngay cả đèn trong studio dường như cũng được bật sáng lên gấp hai lần, đạo diễn đưa ra chỉ thị qua tai nghe, máy quay lập tức theo sát Cố Trầm và khán giả nữ phía dưới sân khấu.
Cố Trầm cười lắc lắc đầu, cầm micro nói: “Câu hỏi này không liên quan đến nội dung chương trình hôm nay.”
“Vậy bạn có ngại có bạn gái là sinh viên trường hàng xóm không?” Cô gái buộc tóc đuôi ngựa chủ động tấn công, hoàn toàn không để ý tới sự tránh né của Cố Trầm.
“Oa!”
Khán giả trên khán đài đều như phát cuồng, ngay cả Hàn Vận và các staff cũng nhìn qua với vẻ mặt hóng chuyện.
Cố Trầm không ngờ trong quá trình ghi hình lại nảy sinh tình huống bất ngờ như vậy. Sau một hồi sững sờ, cậu mới định thần lại: “Xin lỗi.”
Nữ khán giả cầm mic cười hỏi: “Bây giờ bạn đã thấy ngạc nhiên chưa?”
Cố Trầm á khẩu không trả lời được, nắm quyền, khom người cúi đầu thật sâu với cô sinh viên kia tỏ ý hoàn toàn bội phục.
Tiếng vỗ tay trong trường quay càng lúc càng nhiệt liệt. Buổi ghi hình ngày hôm đó cũng đã kết thúc thành công tốt đẹp trong không khí viên mãn.
Sau khi rời trường quay, Cố Trầm trở lại phòng thay đồ đơn để tẩy trang. Khi đi ngang qua phòng sinh hoạt chung, đột nhiên cậu cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có vẻ không đúng.
Cố Trầm cau mày nghi ngờ, quay trở lại phòng thay đồ lấy điện thoại ra. Sau khi mở máy, cậu ngạc nhiên phát hiện trong máy mình có hơn một trăm cuộc gọi nhỡ. Cố Trầm lướt xem, thấy tất cả đều là của những người bạn học thân quen với mình. Trong số đó, chỉ riêng Cao Hải Dương là hơn ba mươi cuộc. Cuộc gọi nhỡ cuối cùng là hai phút trước.
Cố Trầm đang định gọi cho Cao Hải Dương thì điện thoại đã rung lên, là anh ta gọi tới.
Cố Trầm nhận cuộc gọi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Sao anh gọi nhiều vậy?”
Cố Trầm chưa kịp nói xong thì ở đầu bên kia Cao Hải Dương đã hào hứng cắt ngang lời cậu: “F*ck! Cố Trầm, cậu quá trâu bò! Tên nhóc nhà cậu lên hot search rồi! Lên hot search với Văn Huyên!”
“Cậu thành bạn trai tin đồn của Văn Huyên rồi!”