Nghe thấy chủ tịch Tập đoàn Hoắc Thị nhắc tới chữ hợp tác, Lăng phu nhân vốn đang bị cô cả nhà họ Cố nói cho phát điên cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Dù bà ta có chán ghét người nhà họ Cố thế nào thì cũng phải lấy công việc kinh doanh của Tập đoàn Lăng Thị làm trọng. Tuy người nhà họ Cố có hành vi khiếm nhã, không biết giao tiếp, nhưng bây giờ bà ta không thể đắc tội với Cố Trầm được.
Lăng Tú nở nụ cười yếu ớt nhìn ba người nhà họ Hoắc, ân cần chào hỏi: “Cháu chào bác Hoắc, bác gái Hoắc, chào Minh Chương. Cám ơn mọi người đã đến dự tiệc sinh nhật của cháu ạ.”
Trong mắt chủ tịch Hoắc hiện lên vẻ nghiền ngẫm, đứa bé này sửa miệng cũng nhanh đấy.
“Tôi còn đang lo cậu mới quay về nhà họ Lăng sẽ không thích nghi được, bây giờ trông có vẻ cậu cũng thích ứng rất tốt nhỉ.”
Lăng Tú cười ngượng ngùng, nhìn Lăng phu nhân đầy vẻ ỷ lại: “Ban đầu cháu cũng chưa thích ứng được, nhưng mẹ cháu đối xử với cháu rất tốt.”
Lăng phu nhân đắc ý ôm Lăng Tú. Nhìn hành động qua lại của hai mẹ con họ, trong mắt mẹ Cố thoáng qua vẻ buồn rầu.
Hoắc Minh Chương thấy thế, không nhịn được liền khuyên nhủ: “Em đã về nhà họ Lăng cũng đừng quên ba mẹ nuôi của em. Bọn họ nuôi em mười tám năm cũng không dễ dàng gì.”
Lăng Tú tươi cười ngọt ngào: “Đương nhiên. Em sẽ không quên công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ Cố đâu.”
Trước mặt tất cả quan khách trong sảnh, Lăng phu nhân cũng cười tươi nói tiếp: “Chuyện này cậu cứ yên tâm, nhà họ Cố có ơn rất lớn với Tú Tú, nhà họ Lăng chúng tôi ghi lòng tạc dạ, nhất định sẽ cố gắng báo đáp.”
Cô cả nhà họ Cố cười nhạo ra tiếng: “Thôi khỏi. Chúng tôi cũng không đỡ nổi báo đáp của nhà họ Lăng mấy người đâu. Nhìn dáng vẻ mấy người thế này người nào mà biết chuyện thì sẽ hiểu là nhà chúng tôi giúp hai vợ chồng bà nuôi một đứa con mười tám năm, còn người nào không biết lại tưởng nhà họ Cố chúng tôi là đám họ hàng nghèo kéo đến tống tiền đấy.”
Lời này vừa nói ra, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Lăng phu nhân cười nói: “Bà đang hiểu lầm rồi. Chúng tôi hoàn toàn không có ý nghĩ như vậy.”
Cô cả nhà họ Cố xua tay: “Có nghĩ vậy hay không không quan trọng, trong lòng mọi người đều tỏ tường cả. Dù sao sau hôm nay chúng tôi về quê cũng sẽ không còn liên quan gì nữa.”
Lăng phu nhân không ngờ đám nghèo mạt kiếp nhà họ Cố lại có thể cứng rắn như vậy, hoàn toàn không giống kiểu người nghèo bám riết không buông thân thích giàu có như trong ấn tượng của bà ta. Trong lúc nhất thời bà ta cũng hơi ngạc nhiên: “Sao mọi người về sớm vậy? Hiếm lắm mới đến thành phố A một chuyến, mọi người cũng nên đi dạo thăm thú chứ.”
“Có gì đáng thăm thú đâu.” Ông nội Cố vẫn luôn không mở miệng giờ lại chậm rãi lên tiếng: “Bây giờ đã là tháng mấy rồi, đất ở nhà cũng đến lúc phải trồng cấy, không có thời gian nhàn nhã ra ngoài đi chơi.”
“Vậy thì lại ở vài ngày nữa.” Trước mặt nhiều khách khứa như vậy, Lăng phu nhân tỏ vẻ nhiệt tình giữ lại: “Hiếm lắm mọi người mới đến một lần, chúng tôi còn chưa tiếp đãi tử tế nữa.”
“Tiếp đãi rất tốt rồi.” Bà nội Cố nói khách sáo: “Không phải đã mời một bữa cơm rồi à, còn có gì không hài lòng nữa đâu.”
Nghe bà cụ Cố nói, cô cả nhà họ Cố lại nói thêm: “Thôi đi thôi đi. Cái bữa cơm mời đó đến một món ăn hữu dụng cũng không có, không phải là đồ sống thì cũng là đồ kẹp, chẳng ai ăn no, còn chả bằng cái cậu Tổng giám đốc Chung Quỳ mời chúng tôi đi ăn lẩu thịt dê, ăn no căng bụng.”
Nghe đến đó, Cố Trầm không nhịn được mà nhỏ giọng sửa lại: “Cô cả, người ta họ Chung Ly.”
“À!” Cô cả nhà họ Cố kịp thời sửa lại: “Đúng, Chung Ly.”
Chủ tịch Hoắc cười tủm tỉm nói: “Tôi đã nghe nói từ lâu là cậu Cố và Tổng giám đốc Chung Ly của Công ty đầu tư Thiên Toại có quan hệ tốt. Tôi nhớ là Công ty đầu tư Thiên Toại cũng tham gia dự án tái thiết khu phố cổ lần này nhỉ…”
Chủ tịch Lăng luôn không nói lời nào nghe vậy vẻ mặt liền biến sắc. Trước đó Lăng Phi đã báo với ông ta, Chung Ly Toại đến sân bay đón người, nhưng chủ tịch Lăng không ngờ ngoài đón người và cung cấp chỗ ở ra, Chung Ly Toại còn lãng phí thời gian hai ngày đưa người nhà họ Cố đi dạo phố.
Chẳng lẽ Chung Ly Toại thực sự coi trọng kế hoạch tái thiết khu phố cổ như vậy sao? Người có địa vị cao mà không ngại đi nhân nhượng người có địa vị thấp, người này nhất định muốn tạo quan hệ tốt với Cố Trầm đến vậy sao?
Suy đoán của chủ tịch Lăng cũng là suy đoán trong lòng nhiều khách mời khác, bao gồm cả Hoắc Nguyên Khải. Vốn dĩ vì nghe được tin tức này nên ông ta mới quyết định tự mình đến gặp Cố Trầm.
Việc phát triển phố thương mại ở khu phố cổ trong mắt các chủ đầu tư lâu đời như họ thì chỉ là một dự án vô cùng tầm thường. Cho dù phe phía tây đã đề xuất ra được một vài ý tưởng mới, nhưng nếu chỉ xét riêng trên phương diện phố thương mại, trừ khâu livestream bán hàng ra thì khả năng hoàn vốn đầu tư của dự án này thực sự rất bình thường. Cho nên, họ nghĩ mãi mà không rõ vì sao Chung Ly Toại lại để ý đến dự án này như vậy, thậm chí còn đích thân đi vận động các khách hàng lớn chưa đồng ý, nhất định muốn được thông qua kế hoạch của dự án này.
Nhưng chắc chắn sẽ không có ai nghi ngờ tầm nhìn đầu tư của Chung Ly Toại. Tuy đám nhà đầu tư này cân nhắc trái phải mà mãi vẫn không hiểu, nhưng họ vẫn có thể duy trì hoạt động cơ bản nhất của việc theo đuổi lợi nhuận đầu tư… đó là đầu tư mạo hiểm.
Còn Cố Trầm, với tư cách là người khởi xướng ban đầu và là người lên kế hoạch chính cho dự án này, thì tất nhiên địa vị của cậu trong dự án cũng sẽ thuận thế mà tăng lên theo. Rất nhiều nhà đầu tư đều hy vọng có thể thông qua Cố Trầm để tìm ra lý do thực sự tại sao Chung Ly Toại lại coi trọng dự án này như vậy.
Chuyện này khiến cho Cố Trầm cảm thấy không nói nên lời.
Tất nhiên, có một điều khác càng đáng để Cố Trầm cân nhắc hơn nữa, đó là chủ tịch Lăng muốn thông qua Lăng Tú để mượn sức cậu, không tiếc tiền tặng cậu nhà ở làm quà hối lộ. Nhưng thái độ của Lăng phu nhân lại giống với kiếp trước, thậm chí chỉ có hơn mà không có kém. Điều này khiến Cố Trầm không thể không nghi ngờ về ảnh hưởng của ánh hào quang trong cốt truyện đối với người nhà họ Lăng, chính xác mà nói là ảnh hưởng đối với những nhân vật trong truyện đứng về phía Lăng Tú.
Nói cách khác, cho dù ý định ban đầu của những người này là gì thì họ cũng không thể thoát khỏi giới hạn của cốt truyện, cuối cùng họ sẽ vẫn dấn thân vào con đường cũ là gây khó khăn cho Cố Trầm. Thậm chí, bởi vì Cố Trầm không phối hợp nên sẽ xuất hiện những chỗ thiếu hụt mà bản thân cậu cũng khó mà tự khắc phục.
Cố Trầm không biết mình có thể lợi dụng hiện tượng này để làm gì không, nhưng cậu tin phát hiện này nhất định rất có ý nghĩa.
“Nghĩ gì mà xuất thần vậy?”
Cố Trầm lấy lại tinh thần, nhìn Chung Ly Toại ngồi ở đối diện, cười nói: “Không có gì.”
Một ngày sau khi bữa tiệc sinh nhật của Lăng Tú kết thúc, người nhà họ Cố lập tức đặt vé bay trở về Tuyết Thành. Theo thường lệ, vẫn là Chung Ly Toại dẫn theo trợ lý đến tiễn họ. Trước khi đi, bà nội Cố còn làm chủ, để lại cho Cố Trầm hai con gà và một trăm quả trứng mẹ Cố mang cho Lăng Tú, dặn cậu chăm sóc sức khỏe cho tốt: “Qua một năm nay cháu gầy đi ít nhất cũng phải mười cân rồi đấy.”
Cố Trầm không cảm thấy mình gầy, vì vậy liền mang hai con gà và một trăm quả trứng đến cho giáo sư Hình. Chờ sau khi người nhà họ Cố lên máy bay, ba người cũng quay trở về. Cố Trầm nhân đó mời Chung Ly Toại và trợ lý Lâm đi ăn cơm. Trợ lý Lâm còn có việc bận nên đã đi trước, chỉ còn lại hai người Cố Trầm và Chung Ly Toại. Vì vậy, họ liền đến nhà hàng Quảng Đông mà Cố Trầm thích.
“Lúc trước cậu đã nói là có chuyện muốn nói với tôi.” Chung Ly Toại mong chờ hỏi: “Là chuyện gì thế?”
“À.” Cố Trầm lấy ra từ trong túi sách một tập kế hoạch. Nói một cách chính xác thì đó không phải là một tập kế hoạch, mà chỉ là một vài dự án mạng có lợi nhuận đầu tư rất tốt trong vài năm tới mà Cố Trầm đã thống kê ra. Cậu đã thu thập thông tin, cố gắng điều tra và phân tích thị trường để tổng hợp lại, nói chuẩn xác hơn thì đây là báo cáo phân tích ngành và các công ty liên quan.
“Đây là cái gì thế?” Chung Ly Toại cầm lấy tập tài liệu rồi lật ra xem.
“Cá nhân tôi nghĩ tương lai vài năm nữa những dự án này nhất định sẽ kiếm ra tiền.” Cố Trầm cười nói: “Nếu anh thấy hứng thú thì có thể xem qua.”
Trước khi Cố Trầm trùng sinh, trên mạng đã từng có một câu đùa, nói là nếu như có thể trùng sinh quay về vài thập niên trước thì dù có là heo cũng biết đầu tư cái gì có thể kiếm ra tiền. Điều quan trọng là người nghèo sau khi trùng sinh vẫn sẽ là người nghèo. Nếu không có vốn thì có đặt chậu châu báu trước mắt cũng không thể bưng đi.
Nhưng loại chướng ngại vật đó không tồn tại trước mặt Chung Ly Toại. Cho nên, Cố Trầm cảm thấy giới thiệu cho Chung Ly Toại những dự án mình không có vốn để đầu tư nhưng có thể đảm bảo lợi nhuận là không còn gì tốt hơn.
Vẫn tốt hơn so với việc bỏ uổng cơ hội tốt.
“Đây đều là do cậu vất vả tổng hợp phân tích.” Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm: “Vậy tại sao lại đưa cho tôi?”
“Bởi vì đưa cho anh thích hợp hơn.” Cố Trầm cười nói: “Anh hùng phải có đất dụng võ. Anh yên tâm, trong lúc chọn mục tiêu đánh giá tôi đã cố ý tránh các công ty công nghiệp lâu đời và các công ty nhà nước rồi, sẽ không liên quan đến việc rò rỉ thông tin đâu.”
Sau lời nhắc nhở của Hình Luật, Cố Trầm ngày càng thận trọng hơn trong các dự án đầu tư và cổ phiếu, tuyệt đối không để lại nhược điểm cho người khác bắt được. May thay, tuy trước nay phương hướng nghiên cứu của giáo sư Hình đều là hoạt động cải cách của các doanh nghiệp nhà nước, nghiên cứu của ông không hay đề cập đến lĩnh vực Internet và loại mô hình kiểu mới, nhưng Cố Trầm sau khi trùng sinh lại quen thuộc nhất với hai lĩnh vực đó.
“Tôi không có ý đó.” Chung Ly Toại dừng một chút rồi nói: “Tôi muốn hỏi tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy?
“!” Cố Trầm đang chuẩn bị múc một chén canh, nghe vậy động tác liền dừng lại, vẻ mặt cũng dại ra nhìn về phía Chung Ly Toại.
Nhìn phản ứng của Cố Trầm, Chung Ly Toại cũng thấy xấu hổ. Anh đứng dậy, cầm lấy bát trong tay Cố Trầm, múc đầy nước canh, đặt trước mặt cậu.
Cố Trầm lấy lại tinh thần, mở miệng nói: “Bởi vì anh cũng đối xử với tôi rất tốt.”
Không khí trong phòng riêng lập tức yên lặng. Chung Ly Toại bỗng thấy hối hận vì sự đột ngột của mình. Anh suy nghĩ rồi nói quay trở lại đề tài: “Tôi đối xử tốt với cậu vì cậu đã giúp tôi quá nhiều trong dự án Công ty Khoa học kỹ thuật Hạo Dương. Đây là điều tôi nên làm.”
Cố Trầm không nói gì.
Chung Ly Toại tiếp tục hỏi: “Tôi rất tò mò, cậu có kế hoạch gì cho tương lai của mình vậy?”
Ánh mắt Cố Trầm hơi mơ hồ.
Chung Ly Toại nói: “Tôi thấy cậu rất thành thạo trong việc phân tích tài chính và tuyên truyền tiếp thị. Sau này cậu có muốn làm việc về mảng này không?”
Cố Trầm nhíu mày, chính bản thân cậu cũng không chắc chắn. Chung Ly Toại thấy thế lại hỏi: “Vậy cậu có muốn đến Công ty đầu tư Thiên Toại giúp tôi không?”
Trên mặt Cố Trầm lộ vẻ do dự.
Chung Ly Toại cười nói: “Cậu muốn gây dựng sự nghiệp của riêng mình à?”
Lúc này, Cố Trầm mới gật đầu: “Chắc là vậy.”
“Cậu muốn làm gì?” Chung Ly Toại tò mò hỏi. Trừ việc muốn nhanh chóng nói sang chuyện khác thì anh cũng thật sự muốn biết rốt cuộc Cố Trầm cảm thấy hứng thú với chuyện gì.
Chuyện này Cố Trầm vẫn còn chưa nghĩ ra.
Chung Ly Toại thấy thế cũng không hỏi thêm nữa. Anh cười nói: “Tôi tin với năng khiếu và khả năng của cậu thì chuyện cậu muốn làm nhất định sẽ rất thú vị.”
Sau đó, câu chuyện của hai người lại trở về mấy dự án Cố Trầm đưa cho Chung Ly Toại xem, bầu không khí trong phòng bao cũng dần trở lại đúng hướng.
Sau khi ăn xong, Chung Ly Toại đưa Cố Trầm quay về trường. Khi đến trường, nhìn Cố Trầm mở khóa dây an toàn rồi mở cửa bước xuống xe, anh đột nhiên gọi cậu lại.
Cố Trầm đứng bên cạnh xe, xoay người nhìn vào bên trong cửa kính.
Chung Ly Toại nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen như mực của Cố Trầm, cố lấy dũng khí nói: “Lúc nãy ăn cơm, tôi nói tôi tốt với cậu vì cậu đã giúp tôi rất nhiều. Nhưng nếu tôi nói, tôi đối xử tốt với cậu không chỉ vì nguyên nhân đó, mà chỉ vì tôi muốn đối xử tốt với cậu thôi thì sao?”
Cố Trầm sửng sốt.
Chung Ly Toại vốn dĩ không muốn ngả bài sớm như vậy. Anh không biết Cố Trầm có phải cũng thích đàn ông hay không, càng không chắc chắn rằng đối phương sẽ thích mình. Thậm chí anh còn không thể phán đoán được những cảm giác trước đó có phải chỉ là ảo tưởng của bản thân mình hay không. Nhưng Chung Ly Toại phát hiện mình đã không có cách nào để chờ đợi thêm nữa. Bởi vì cách Cố Trầm đối xử với người khác quá trong sáng, trong sáng đến mức khiến cho Chung Ly Toại nảy sinh cảm giác áy náy, cứ như mình đang lợi dụng lòng thiện chí của Cố Trầm để trục lợi vậy.
Chung Ly Toại không muốn trong mối quan hệ của hai người bị trộn lẫn quá nhiều chuyện liên quan đến lợi ích. Cho nên anh không dám trì hoãn quá lâu, sợ nếu để sau một thời gian dài mới thổ lộ với Cố Trầm thì sẽ khiến đối phương hiểu nhầm không biết anh vì con người hay vì lợi ích. Vì vậy, anh tình nguyện nói rõ trong thời điểm chưa chắc chắn này, trao quyền chủ động vào tay Cố Trầm.
Cố Trầm hoàn toàn ngây người, đầu óc trống rỗng. Cậu thậm chí còn nghi ngờ câu nói mình vừa nghe là thật hay là do chính mình bị ảo giác mà ra.
Sao Chung Ly Toại có thể nói những câu như vậy? Hay là, câu nói kia của Chung Ly Toại cũng không giống như những gì cậu đang nghĩ?
Chung Ly Toại xuống xe, đi vòng qua chỗ ghế lái phụ, mở cửa xe, nói dịu dàng: “Có lẽ chúng ta nên tìm một nơi yên tĩnh ngồi xuống nói chuyện, cậu có thể nói chuyện với tôi một lúc không?”
Cố Trầm vô thức lùi một bước về phía sau. Cánh tay Chung Ly Toại rơi vào khoảng không. Anh ngây người nhìn Cố Trầm đang không có biểu cảm gì, cảm thấy mình đã hiểu ra điều gì rồi.
“Xin lỗi, hôm nay là do tôi đường đột quá.”
Cố Trầm xoay người, bước chân đi cứng nhắc vào trong trường. Khi đến sân thể dục cậu chợt nghe thấy tiếng điện thoại vang lên một tiếng “ting”. Cố Trầm lấy điện thoại ra, Chung Ly Toại gửi cho cậu một tin nhắn WeChat: “Cố Trầm, tôi thích em. Em có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi em không?”
Không phải là ảo giác! Không phải là hiểu lầm.
Cố Trầm tìm một chỗ ngồi xuống ở sân thể dục. Cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, cậu lạnh run cả người, nhưng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.
Cậu được Chung Ly Toại tỏ tình sao?
Cố Trầm lại nhìn thoáng qua điện thoại. Sau khi nhìn vô số lần cậu đột nhiên không biết nên trả lời thế nào.
Giây tiếp theo, Chung Ly Toại lại gọi điện tới.
Cố Trầm nhìn tên người gọi, đột nhiên lại thấy lo được lo mất. Cậu trơ mắt nhìn tiếng cuộc gọi của Chung Ly Toại vang lên thật lâu, sau đó vì không bắt máy nên tiếng chuông cũng chấm dứt. Nhìn màn hình điện thoại tối đi, không hiểu sao Cố Trầm cũng cảm thấy tâm trạng mình dần ảm đạm xuống.
Cậu thở dài, cất điện thoại vào túi, chuẩn bị quay lại phòng ngủ, nhưng vừa bước xuống một bậc thì tiếng chuông quen thuộc lại vang lên.
Cố Trầm lại lấy điện thoại ra, quả nhiên, vẫn là Chung Ly Toại.
Lần này, không đợi Cố Trầm cân nhắc có nên nghe điện thoại hay không thì ngón tay cậu đã phản ứng nhanh hơn não.
Giọng Chung Ly Toại truyền ra từ đầu bên kia điện thoại: “Cố Trầm, cám ơn em vẫn nhận cuộc gọi của tôi.”
Chung Ly Toại cũng thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang thót lên đến cổ họng cuối cùng cũng rơi trở lại chỗ cũ: “Tôi gọi cho em vì muốn nói, em không cần phải lập tức đồng ý với tôi. Nếu em sẵn lòng chấp nhận tôi thì tôi sẽ rất vui vẻ. Nếu em không chấp nhận tôi thì tôi vẫn sẽ đối xử tốt với em. Giữa chúng ta, ngoài việc tôi yêu thích em thì em vẫn là quý nhân của tôi, ân nhân của tôi. Tôi thích em, tỏ tình với em chỉ vì muốn trao quyền chủ động cho em trong chuyện này, không có ý muốn ép em.”
Chung Ly Toại nói: “Thậm chí em có thể coi như chuyện này chưa hề phát sinh. Chúng ta tiếp tục làm bạn bè bình thường. Tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi đối xử tốt với em vì tôi thích em. Có lẽ việc đó còn trộn lẫn nhiều yếu tố khác, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là bởi vì em xứng đáng.”
Chung Ly Toại thành thật thú nhận: “Sở dĩ tôi tỏ tình với em vội vàng như vậy là vì tôi phát hiện ra em đối xử quá tốt với tôi. Tôi sợ nếu kéo dài quá lâu sẽ khiến em hiểu nhầm mong muốn tỏ tình ban đầu của tôi.”
“Tập kế hoạch mà em đưa cho tôi giá trị quá cao. Tôi không có gì để báo đáp, bởi vì tôi thích em, nên muốn lấy việc công làm việc tư, lấy thân báo đáp.” Giọng Chung Ly Toại ở bên kia điện thoại hết sức dịu dàng: “Không biết ân nhân nhỏ của tôi có đồng ý không?”
Cố Trầm chỉ cảm thấy lỗ tai mình hơi ngứa, sau đó trong lòng cũng thấy ngứa ngáy nữa.
Nhưng đầu óc cậu vẫn còn rất tỉnh táo: “Vì sao anh lại thích tôi?” Vì sao lại thích kiểu người như cậu?
“Bởi vì em rất tốt.” Chung Ly Toại nói: “Là người tốt nhất tôi từng gặp, người tôi muốn yêu nhất.”
Cố Trầm cảm thấy hoang mang, rốt cuộc cậu tốt ở đâu, chính bản thân cậu còn không biết.
Không khí quá im lặng, im lặng đến mức Chung Ly Toại có thể nghe thấy tiếng thở của Cố Trầm. Anh không nhịn được mà hỏi: “Giờ em đang ở đâu?”
Cố Trầm trả lời trong vô thức: “Ở sân thể dục.”
“Mau trở về phòng ngủ đi.” Chung Ly Toại nói: “Buổi tối lạnh, em lại mặc ít, dễ cảm lắm.”
Cố Trầm hít mũi, quả thật cậu cũng thấy lạnh, gió đêm liên tục thổi vào phía trong cổ cậu.
Cố Trầm cầm điện thoại đi xuyên qua sân thể dục, trở lại ký túc xá. Khi nhìn thấy bạn cùng phòng, cậu chợt tắt máy theo bản năng.
Chung Ly Toại nhìn thoáng qua chiếc điện thoại đã bị cúp máy, sau đó gọi cho Khương Minh Phàm.
“Đại ca, cậu nhìn xem bây giờ mấy giờ rồi đi.” Khương Minh Phàm nói: “Không phải cậu định nói với tôi là muốn tôi tới tăng ca đấy chứ?”
“Tôi đã tỏ tình với Cố Trầm rồi.” Chung Ly Toại nói.
Khương Minh Phàm: “!”
Khương Minh Phàm: “?”
Thật lâu sau đó, Khương Minh Phàm mới lấy lại tinh thần: “Cậu ấy đồng ý rồi à?”
Chung Ly Toại tránh né không đáp: “Đi ra ngoài uống một chén với tôi đi.”
Cố Trầm mang theo gió lạnh trở về phòng ngủ, mất hồn mất vía ngồi xuống trước bàn học. Thái độ kỳ lạ của cậu ngay lập tức thu hút sự chú ý của mấy người bạn cùng phòng.
“Cậu làm sao vậy?” Ba tên con trai xúm lại quanh cậu: “Có phải tên nhóc Lăng Tú kia ỷ vào trong nhà có chỗ dựa nên lại định bắt nạt cậu phải không?”
“Không phải.” Cố Trầm tỏ vẻ thản nhiên hỏi: “Anh nói xem, nếu một người chưa thể hoàn thành được việc gì nên hồn thì liệu có tư cách yêu đương không?”
Ba người bạn cùng phòng nhìn nhau. Trái tim Cao Hải Dương giật thót, bưng khuôn mặt vuông chữ điền của mình làm bộ trêu chọc: “Trầm Trầm này! Cậu nói như vậy tôi sẽ nghi ngờ là cậu đang ám chỉ tôi đó nha!”
Cố Trầm làm bộ mắt điếc tai ngơ: “Nếu một nửa khác của mình quá ưu tú, sự nghiệp lại thành công, còn mình thì vô dụng, mối quan hệ như vậy trong mắt người khác có phải sẽ thấy cực kỳ không xứng không?”
Ba người bạn cùng phòng đã hiểu rồi: “Cho nên là cậu muốn yêu rồi phải không?”
“Yêu ai thế?”
Cô gái nhà nào lại có thể ưu tú đến mức làm cho Trầm Trầm của bọn họ cũng cảm thấy mình chẳng ra gì, mình vô dụng vậy?
Chắc chắn không thể là Chu Hiểu Đình được. Cô gái này bị ba mẹ đưa ra nước ngoài rồi! Thương Nhuế, cũng không thể! Ba người dùng phương pháp loại trừ, chỉ hận không thể rà soát hết một lượt tất cả các nữ sinh trong Đại học A. Họ cân nhắc cả nửa ngày, cuối cùng cảm thấy hoặc là người này ở ngoài trường, hoặc là căn bản không hề tồn tại.
Căn cứ vào hành trình gần đây của Cố Trầm thì xem ra chắc hẳn người này ở ngoài trường rồi.
“Không phải là một tổng giám đốc nữ đấy chứ?” Ba người quay sang nhìn nhau. Chẳng lẽ Trầm Trầm nhà họ gặp phải cảnh phim kinh điển “Nữ tổng tài bá đạo yêu tôi” đấy à? Vậy bước tiếp theo có phải nên…
Ngay lúc ba người còn đang suy nghĩ miên man thì Cố Trầm đột nhiên lại thở dài, nằm gục lên bàn: “Các anh nói xem, nếu tôi khởi nghiệp thì nên làm gì đây?”
Mấy người kia lại quay sang nhìn nhau. Câu hỏi siêu khó này không nằm trong phạm vi hiểu biết của họ.
Cố Trầm vùi đầu vào gối. Lại một lần nữa nhận thức được mình là kẻ bỏ đi thế nào. Cậu đã trùng sinh hơn nửa năm, ngoài việc trong thẻ ngân hàng có một ít tiền thì cậu hoàn toàn không có gì cả
Không biết rốt cuộc Chung Ly Toại thích điểm gì ở một người vô tích sự như cậu.
Cố Trầm nghiêng đầu, ánh mắt vô tình quét qua một đống túi lớn túi nhỏ xếp trên mặt đất, nhất thời liền ngây dại: “Các anh đang làm gì vậy?”
“Thu dọn đồ đạc.” Cao Hải Dương cũng thở dài: “Bốn năm đại học quá nhiều thứ bị hỏng. Giờ dọn dẹp trước, đến thứ bảy, chủ nhật bày ra trước cổng trường bán. Đỡ phải để đến trước lúc tốt nghiệp mới đem đi bán, lúc đấy trời nóng lắm.”
Triệu Thự cũng cảm thấy đau đầu: “Quan trọng là ai mua mấy cái thứ đồ hỏng này chứ? Có thời gian đi bày đồ bán trước cổng trường thì thà tôi đánh thêm hai trận nữa còn hơn. Mấy thứ đồ của tôi cũng đừng bán nữa. Cố Trầm, cậu thấy cái nào dùng được thì cứ giữ lại đi. Nếu cậu không cần thì để tôi hỏi mấy cậu em khóa dưới xem có cần không. Nếu không có ai cần thì tôi vứt hết đi.”
“Ném đi tiếc lắm!” Hà Thanh Thần nói: “Nếu không thì cậu cứ đưa cho tôi đi, lúc tôi và Cao Hải Dương bày quán bán thì bán cả cho cậu luôn.”
“Các cậu không sợ trời lạnh à?” Triệu Thự hỏi. Bây giờ là đầu xuân, nhưng dù là đầu xuân thì nhiệt độ cũng chỉ trên dưới mười độ, trông thì không lạnh, nhưng nếu bày quán bán có thể bị cóng chết đấy.
“Cũng không vội gì.” Hà Thanh Thần đã vượt qua vòng hai kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh, bây giờ chỉ cần chờ đến khai giảng là sẽ đổi phòng ngủ. Thậm chí anh ta cũng không có ý định đổi phòng, định đến lúc đó sẽ hỏi giáo viên hướng dẫn xem có thể ở cùng Cố Trầm không.
Để lại một mình Cố Trầm họ vẫn luôn thấy lo lắng. Chủ yếu là vì thể chất của cậu quá thu hút những chuyện kỳ lạ.
Cố Trầm nghe bạn cùng phòng thảo luận về chuyện tốt nghiệp rời trường, bất chợt lại thất thần. Sau khi nghe thấy Hà Thanh Thần định sau này học nghiên cứu sinh vẫn sẽ ở cùng phòng với mình cậu mới lấy lại tinh thần, thuận miệng nói: “Anh có thể đăng lên mạng bán mà.”
“Đăng thế nào?” Cao Hải Dương lắc đầu: “Một đống đồ rách nát bày ra cổng trường còn chưa có người mua nữa là, đăng lên mạng lại càng không được.”
Cố Trầm sửng sốt, cậu chợt nghĩ ra mình có thể làm gì rồi!
Ba người nhìn Cố Trầm như bị động kinh, đột nhiên đứng phắt dậy khỏi bàn học, mở máy tính ra gõ bàn phím lạch cạch.
Mặt Cao Hải Dương ngơ ngẩn, đứng sau Cố Trầm hỏi: “Trầm Trầm này, đừng nói với tôi là cậu biết lập trình đó nhé!”
Cố Trầm thuận miệng đáp: “Biết một ít.”
Thật đấy à?
Ba người nhìn dáng vẻ gõ chữ như múa của Cố Trầm, đây hoàn toàn không phải là tư thế của việc “biết một ít”.
“Cho nên rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Mấy giờ sau, Cố Trầm đánh thức từng người bạn cùng phòng đã ngủ say, vẻ mặt đắc ý chia sẻ với họ kiệt tác của mình.
“Web bán hàng Baitan?”
Cố Trầm gật đầu.
Ba người bạn ngáp ngắn ngáp dài trèo xuống giường, đi đến chỗ máy tính của Cố Trầm, định dùng thử trò mới mà cậu vừa sáng tạo ra.
Vài phút sau…
Hà Thanh Thần nghiêng đầu qua, cẩn thận nhìn khuôn mặt trắng bệch với hai quầng thâm lớn trên mắt của Cố Trầm: “Trầm Trầm này, cái thứ này của cậu hình như không chạy được.”
Cố Trầm: “...”
Cố Trầm giải thích với vẻ thiếu tự tin: “Vừa, vừa rồi còn chạy được mà.”
“Không sao.” Triệu Thự vỗ vai Cố Trầm, nhắm mắt lại an ủi: “Từ từ là được. Không cần vội vàng. Nếu không được thì chúng ta lại bày hàng ở cổng trường thôi.”
Cao Hải Dương nhìn dáng vẻ của Cố Trầm, suy nghĩ một hồi còn rất chu đáo đề xuất: “Nếu không thì học kỳ này cậu đăng ký học ngôn ngữ C đi?”
Nếu không thì tư thế thao tác như mãnh hổ, động tác nhanh không kịp thở thế này thật sự không phù hợp với Trầm Trầm đã thành thần trong lòng bọn họ.
Cố Trầm nhìn ba người bạn cùng phòng đã leo lên giường đi ngủ lại lần nữa, cậu suy nghĩ rồi ôm laptop đi đến phòng học chung.
Cậu phải chiến đấu đến cùng với đống số liệu này.