Chu Trạch Tục chậm chạm lật người đi xuống, giữa hai chân thảm trạng rất kinh người,. Nó cúi xuống nhặt quần áo lên, từ từ xoay người mặc lại, cứ luôn đưa về phía Bạch Khôn.
Bạch Khôn ảo não nhìn chằm chằm bóng lưng nó, anh nhớ tới tám năm trước, vào ngày sinh nhật của mình.
Ngày ấy anh vốn định bày tỏ với Chu Trạch Diên, Chu Trạch Diên vào ngay buổi sinh nhật của anh câu được em bồ mới, sau buổi tiệc sinh nhật, anh về nhà một mình. Chu Trạch Tục chờ ở cửa nhà anh, mặt đỏ bừng nói với anh rằng Bạch Khôn em thích anh.
Sau đó, căn bản không phải Chu Trạch Tục ép buộc anh, mà là anh ép Chu Trạch Tục cởi quần áo, là anh mượn rượu cường hôn Chu Trạch Tục, sau đó tỉnh rượu, anh nhục mạ Chu Trạch Tục, dường như còn ra tay đánh nó, sau đó đuổi nó ra ngòai. Chu Trạch Tục đứng ngòai cửa khóc rất lâu mới rời đi.
Ba ngày sau Chu Trạch Tục gặp tai nạn giao thông, biến thành người thực vật, mẹ Chu vì bảo vệ nó nên mất mạng. Đoạn thời gian đó Chu Trạch Diên cả ngày mắt đỏ hoe rơi lệ, Bạch Khôn ở bên cạnh hắn an ủi, thường hay hỏang hốt không phân rõ người trước mặt này rốt cuộc là anh trai hay là em trai.
Cứ như vậy qua bảy năm, anh cũng không có dũng khí nói cho Chu Trạch Diên biết mình là một gã trai cong, thỉnh thỏang đến thăm Chu Trạch Tục trong bệnh viện, anh len lén qua xem mấy lần, mỗi lần nhìn xong trở về đầu đều hây hấy sốt, sau đó anh liền không đi nữa.
Cho đến khi Trạch Diên chết, lại trọng sinh vào trong thân thể Chu Trạch Tục.
Trong đầu Bạch Khôn bỗng chốc nổi lên sóng to gió lớn, tám năm qua, cái người thường xuyên xuất hiện trong mộng của anh, đến tột cùng là Chu Trạch Diên, hay lại là Chu Trạch Tục? Trong lòng anh mãi nhớ thương một người người, đến tột cùng là người anh hay người em?
Chu Trạch Tục mặc quần áo tử tế rồi mới xoay người lại, sắc mặt vẫn còn hơi trắng bệch, nhưng lại treo lên dáng vẻ cao ngạo như thường.
Nó nhìn thằng vào Bạch Khôn, nói: “Ngày mai tôi sẽ trở về Mỹ, sau này cũng chẳng muốn trở về nữa.”
Bạch Khôn không chớp mắt nhìn lại nó.
“Tôi biết anh thấy tôi phiền, qua ngày hôm nay, tôi sẽ không tới làm phiền anh nữa.” Chu Trạch Tục nhét hai tay vào túi áo khóac, thở ra một hơi, chậm rãi nói: “Tôi cũng mệt mỏi rồi, không muốn thích anh nữa.”
Đáy lòng Bạch Khôn ẩn ẩn nhói đau.
Chu Trạch Tục cúi xuống hôn lên mặt Bạch Khôn một cái, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa đau thương, nói khe khẽ: “Bạch Khôn, hẹn gặp lại.”
Chu Trạch Tục khập khễnh rời đi.
Bạch Khôn giống như bị điểm huyệt cả người cứng ngắc, qua thật lâu mới phát giác hốc mắt xon xót, trong lòng trào dâng cảm giác khổ sở khôn cùng.
“Ta ta ta——!” Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Chu Trạch Diên hí hửng giơ một hộp quà nhảy vào, sau đó kinh hãi hô: “Cái đệch mợ tình huống gì đây?!”
Hắn tiện tay ném hộp đồ qua một bên, chạy tới đứng bên mép giường, trưng ra cái vẻ mặt “không ngờ mình lại thấy được hiện trường kít thít như vậy”.
Bạch Khôn: “Ưm ưm ưm ưm!” còn không mau cởi trói cho anh!
Chu Trạch Diên vội vã lột miếng băng keo bịt miệng anh, Bạch Khôn đau đến nhe răng nhếch miệng, Chu Trạch Diên cảm thán: “Băng keo này hiệu gì mà xài tốt ghê?”
Bạch Khôn: “…” Cả thân lẫn tâm đều mệt mỏi, Chu gia quả nhiên chẳng có ai là bình thường hết.
Chu Trạch Diên vụng vụng về về cởi dây trói cho anh, ánh mắt thỉnh thỏang quét qua cái quần bị cắt rách nát tơi tả.
Bạch Khôn cảm thấy vạn phần may mắn vì Chu Trạch Tục không có quên che cái chỗ í hí hí của anh lại.
Chu Trạch Diên không nhịn được óan giận: “Thế mà cũng chẳng quên cen-xọt, có lương tâm nghề nghiệp quá đê.”
Bạch Khôn lãnh đạm nói: “Không phải ông nói không trở lại sao?”
“Không phải là vì tôi muốn cho ông một niềm vui bất ngờ à?” Chu Trạch Diên di di chân tỏ vẻ tiếc nuối, “Nếu trở về sớm một chút thì có phải sướng hơn không.”
Bạch Khôn gian nan nói tiếp: “Ông cũng không hỏi xem đã xảy ra chuyện gì sao?”
Chu Trạch Diên nhìn có chút hả hê đáp: “Cái này còn phải hỏi sao? Vừa nhìn cũng biết ông bị em zai tuôi rếp a.”
Bạch Khôn: “…” Bi phẫn muốn chết được không! Cơ hữu cái mệ gì đây!
Chu Trạch Diên lấy hộp đồ kia mang qua, nói: “Này nha, lão bà bính tôi đã nói nha.”
Bạch Khôn quay đầu đi, tức giận nói: “Nào có tâm tình ăn cái này hả?”
Chu Trạch Diên cầm một miếng, bẻ non nửa nhét vào miệng Bạch Khôn, cười nói: “Chớ được tiện nghi còn làm màu, Chu gia chúng tôi đưa lão bà bính rồi lại còn đưa thêm lão bà nữa, ông cũng phải biết đủ đi chứ.”
Bạch Khôn cả giận nói: “Ai là lão bà? Ông sao?”
Chu Trạch Diên cầm nửa miếng bánh còn lại nhét vào miệng mình, má phồng cả lên, nói: “Thật ra thì vừa nãy tôi gặp em trai tôi dưới lầu, nó không những khóc, mà đi đường cũng tập tễnh, ông còn giả vờ thanh cao cái gì?”
Bạch Khôn nheo mắt, thanh âm cũng thấp hẳn: “Khóc sao?”
Chu Trạch Diên ăn bánh ăn đến vui vẻ, gật đầu đáp: “Đúng vậy, khóc đến là thảm.” Hắn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: “Mặc dù vẫn là cái mặt mẹt của tên Lục Địch Kỳ kia, nhưng mà đổi sang linh hồn em trai tôi thấy dễ nhìn hơn hẳn, khóc lên cũng động lòng người lắm đó.”
Hồi lâu Bạch Khôn mới phụ họa theo: “Tôi cũng cảm thấy như thế.”
Chu Trạch Diên cầm một miếng bánh khác, hỏi: “Ông ăn nữa không?”
Bạch Khôn phản ứng kịp, bực tức lên án: “Không phải mang cho tôi à? Ông con mẹ nó ăn sắp hết rồi!”
Chu Trạch Diên ngượng ngùng thả miếng banh kia lại chỗ cũ, phủi đi mấy miếng vụn bánh dính trên tay.
Bạch Khôn nói: “Nó nói ngày mai nó sẽ về Mỹ?”
Chu Trạch Diên đảo mắt nghĩ ngợi, rồi nói: “Đúng vậy, ngày mai là mùng sáu! Tôi quên xừ mất, nó mua vé bay vào mùng sáu.”
Bạch Khôn trợn tròn mắt, anh vốn cho rằng Chu Trạch Tục gạt mình, “Không phải nó về đây đi học sao? Nhanh như vậy đã tốt nghiệp rồi? Trường học nhà ai mà vô trách nhiệm như thế hả!?”
Chu Trạch Diên nói: “Nè, nó về nước để học tiếng Trung, ông cảm thấy nó phải học tận ba năm rưỡi sao? Đừng có đùa nhao nha.”
Bạch Khôn trợn mắt hỏi lại: “Nó có nói sau này sẽ trở lại không? Ba ông đồng ý sao?”
Chu Trạch Diên nói rất đương nhiên: “Tại sao không? Nó bây giờ là người thừa kế duy nhất của Lục gia.”
Bạch Khôn thầm nghĩ, Chu Nhâm đại khái ước gì thằng con út không trở lại quấy rầy đôi cầm thú phụ huynh bọn họ trải qua thế giới hai người.
Chu Trạch Diên ngó ngó hai bên, rồi nói: “Rõ ràng đã nhắc bọn họ nhớ kê thêm giường cho tôi, tôi đi hỏi một chút xem sao.”
Bạch Khôn không yên lòng đáp một tiếng, hai mắt thất thần nhìn trần nhà. Nhóc thối kia thật sự muốn ra đi sao? Cũng không trở lại nữa? Cưỡng gian ông đây mà còn đòi chạy à? Mơ đẹp lắm!!!
Chu Trạch Diên dòm qua khe cửa quan sát ngó nghiêng, rồi chạy về hành lang nhắn tin cho em trai: “Báo cáo, Khôn nhi đã tẩu hỏa nhập ma.”
Sáng sớm hôm sau, Chu Trạch Diên đang nằm dang tay giạng chân trên giường cho người nhà, hộ lý đánh thức hắn, vội hỏi: “Người nhà, bệnh nhân đi đâu rồi?”
Chu Trạch Diên mơ mơ màng màng bò dậy, ngó giường bệnh trống trơn bên cạnh, còn có mảnh băng keo đung đưa đung đưa giữa không trung, hắn phất tay tỏ ý không sao cả, ngã đầu nằm xuống gối tiếp tục ngủ, ậm ừ nói: “Không sao đâu, cậu ta đi so chỉ số thông minh rồi.”
Hộ lý: “…” Người nhà nằm trông bệnh nhân mà như vậy, lần đầu tiên cô thấy đó nha. Đây rốt cuộc là ai mới đang đọ chỉ số thông minh hả!?
Sân bay quốc tế Bắc thành, ở lối vào có một quái nhân tay phải chân phải bó thạch cao lết vào, rước tới vô số ánh nhìn chăm chú. Anh thỉnh thoảng hết nhìn đông rồi lại ngó tây, giống như đang tìm người.
“Bạch Khôn?” Chu Trạch Tục ngạc nhiên từ trên ghế trong nhà chờ đứng lên gọi anh.
Ánh mắt Bạch Khôn sáng lên, hướng bên đó đi tới, anh hiển nhiên không có thói quen dùng nạng, đi đường cực kỳ chật vật.
Chu Trạch Tục đứng tại chỗ không nhúc nhích, Bạch Khôn định bỏ nạng đi, nhảy lò cò qua đó. Chu Trạch Tục mặt vô cảm nhìn nhìn, ngón tay giấu trong túi quần khẩn trương đến co rút lại.
Bạch Khôn đứng trước mặt nó thở hổn hển, tầm mắt dời xuống phía dưới, hỏi: “Không sao chứ?”
Chu Trạch Tục dĩ nhiên biết anh đang chỉ cái gì, liền đáp: “Đã bôi thuốc, không phải sợ.”
Ánh mắt Bạch Khôn lóe lóe, giống như đang do dự lưỡng lự. Chu Trạch Tục nói tiếp: “Anh đuổi theo chỉ để hỏi việc này?”
Bạch Khôn chân thành tha thiết nói: “Tôi tới để tiễn cậu.”
Chu Trạch Tục nghiến răng nghiến lợi, cố cười, nói: “Vậy thì cảm ơn anh quá.”
Hai người nhất thời nhìn nhau không nói gì.
Chu Trạch Tục rốt cục không nhịn nổi, lên tiếng trước: “Anh đi đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi sợ mình sẽ không nhịn được mà đánh anh.”
Thần sắc Bạch Khôn phức tạp, nói: “Xin lỗi cậu, tôi…”
Chu Trạch Tục vội cướp lời: “Không cần nói! Tôi làm gì anh cũng sẽ không thích tôi đúng không? Về nhà mà cả đời sóc lọ đi! Cút!”
Bạch Khôn ngạc nhiên nói: “Tôi không phải muốn nói chuyện này!”
Chu Trạch Tục lại cướp lời: “Tôi đều không muốn nghe, có phải anh quên lời tôi nói hôm qua rồi không, tôi đã không còn thích anh nữa, tôi chán anh lắm rồi!”
Có vị khách kéo vali đi ngang qua, không cẩn thận đụng phải cái chân lành của Bạch Khôn, Bạch Khôn lảo đảo suýt thì vồ ếch. Chu Trạch Tục lạnh lùng nhìn, không thèm nhúc nhích.
Bạch Khôn có chút khổ sở nói: “Tôi muốn nói cho em biết, chờ tôi tháo thạch cao, tôi sẽ đi tìm em.“
Chu Trạch Tục sửng sốt: “Gì cơ?“
Bạch Khôn chớp mắt vài cái, nghiêm túc nói: “Em cứ như vừa rồi, không được cử động, tôi sẽ đi qua tìm em.“
Chu Trạch Tục hô hấp dồn dập, hỏi: “Anh, anh đang bày tỏ với tôi sao?“
Bạch Khôn liếm môi một cái, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Anh nghĩ, anh thích em mất rồi.“
Con ngươi Chu Trạch Tục thoáng cái hồng hồng, nó cứng rắn giương mặt lạnh hỏi lại: “Anh thích tôi từ lúc nào? Không phải trong mắt anh chỉ có anh trai tôi sao?“
Bạch Khôn cũng mờ mịt lắm, nên thành thật trả lời: “Anh cũng không biết, đêm qua thức trắng, suy nghĩ rất lâu, chợt phát hiện từ nhỏ đến lớn, tất cả những chuyện liên quan đến em anh đều nhớ rõ, không dưng anh lại nhớ đến kĩ càng như vậy làm gì? Khẳng định là bởi thích em.“
Chu Trạch Tục bối rối xong, hai vai bắt đầu rung rung.
Bạch Khôn nhảy đến trước mắt nó, quả như vậy, nhóc hư này đúng là quỷ nhỏ thích khóc mà. Bạch Khôn nâng tay lau những giọt lệ trên mặt nó, nói: “Anh thích em không phải tốt lắm à, sao lại khóc?“
Nước mắt Chu Trạch Tục càng rơi mãnh liệt hơn, Bạch Khôn bất đắc dĩ nói: “Kinh nghiệm chọc em khóc thì anh có thừa, nhưng lại chẳng biết làm sao để dỗ người. Nếu không anh ôm em một cái?“
Chu Trạch Tục tránh cái tay bị thương của anh, hai người ôm nhau, Chu Trạch Tục nói tiếp: “Anh không cần đi Mỹ đâu.“
Bạch Khôn hỏi lại: “Ừ? Em sẽ trở lại?“
Chu Trạch Tục nói tiếp: “Em cũng không đi.“
Bạch Khôn chợt nghĩ tới điều gì, buông nó ra, hỏi: “Có phải em có điều gạt tôi không?“
Trên mặt Chu Trạch Tục còn vương lệ, nó giảo hoạt cười một tiếng: “Em tới đón ba mẹ Lục Địch Kỳ, hai người họ về nước thăm người thân.“
Bạch Khôn nhảy lò cò khẽ tránh, cả giận nói: “Tôi đi đây!“
Chu Trạch Tục vội nói: “Không được, Lục tiên sinh và Chu nữ sĩ đã biết con trai nhà họ muốn dẫn bạn trai tới đón rồi.“
Bạch Khôn hỏi ngược lại: “Nếu như tôi không tới đây, em đào đâu ra bạn trai tới trình diện họ?“
Chu Trạch Tục chớp chớp mắt, nói: “Vậy anh đi đi, đợi lát nữa xem chẳng phải sẽ biết sao?“
Bạch Khôn nhanh chóng nhìn ngó hai bên, xung quanh vừa vặn đều là du khách trung niên da vàng, chỉ có mấy anh da trắng đẹp trai. Anh tức điên lên chất vấn: “Em chuẩn bị câu dẫn thằng nào?“
Chu Trạch Tục cực phối hợp hỏi lại: “Anh xem ai thích hợp nhất?“
Bạch Khôn tự tin mười phần tuyên bố: “Đều không đẹp trai bằng tôi.“
Chu Trạch Tục cúi xuống nhặt cái nạng lên đưa cho anh, trịnh trọng nói: “Vậy anh liền chuẩn bị một lát nữa gặp cha mẹ chồng đi.“
Bạch Khôn đột nhiên có chút khẩn trương, hỏi: “Chúng ta có phải nhanh quá không?“
Chu Trạch Tục nắm tay anh, nói: “Em chờ mười năm rồi, không thể chậm chễ thêm nữa.“
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt thâm tình chân thành, trong lòng Bạch Khôn rạo rực vui sướng.
Di động Chu Trạch Tục vang lên, nhận được tin nhắn của anh trai nó: “Đắc thủ rồi?“