Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 97: Số mệnh



La Duy buông tay, nhìn thấy Hưng Võ đế đi tới, quỳ rạp xuống đất, trong thâm tâm vẫn không cam lòng, quốc sư này nhất định là biết được gì đó rồi, như thế nào y cũng phải tìm hiểu rõ.

“Bệ hạ.” Phất Y đại sư nhìn thấy thánh giá nhưng lại không quỳ, chỉ khom người thi lễ: “Bần tăng chỉ là cùng tam công tử nói vài câu Phật lý, xem ra Tam công tử với Phật vô duyên.”

Hưng Võ đế một bên để La Duy bình thân, một bên cùng Phất Y đại sư nói đùa: “Quốc sư muốn độ hóa tiểu tử này?” Hưng Võ đế cũng tôn Phật, chỉ là ở phương diện người làm phụ thân, khi nghe La Duy không có duyên với Phật, ngài vô cùng vui vẻ, không ai hy vọng con mình bước vào cửa Phật, Hưng Võ đế cũng như vậy, ngài muốn La Duy cả đời được sống trong vinh hoa phú quý.

“Tam công tử.” Phất Y đại sư nói với La Duy: “Có một số việc, Phật dạy không thể nói, thì không thể nói.”

La Duy tức giận, đã không thể nói, vậy những lời ban nãy cần gì ngài phải nói? Hay là… La Duy nhớ tới chuyện quốc sư cùng đi với Long Huyền, hay là người nọ đang giúp Long Huyền biện hộ? Long Huyền hiện tại thế bại, tại sao quốc sư này phải giúp hắn? Muốn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi?

“Duy nhi, ngươi về điện Trường Minh trước đi.” Hưng Võ đế nhìn La Duy tâm thần không yên: “Trẫm và quốc sư còn có chuyện riêng.”

La Duy về điện Trường Minh trước, hiện tại cách thời gian lâm triều còn nửa canh giờ, không biết Hưng Võ đế muốn nói những thứ gì với quốc sư.

Trong điện Trường Minh, Triệu Phúc thấy La Duy bước vào, vội vàng chào đón: “Công tử, bệ hạ để lại cho công tử một phong thư, nói là khi công tử đến hãy đọc.”

La Duy đi đến, trên bàn có một phong thư, mở ra xem, là Long Ngọc gửi tới. La Duy đọc nội dung bức thư, lập tức càng cảm thấy buồn khổ. Trong thư Long Ngọc nói, Liễu thị dù sao cũng đã từng có công với đất nước, hắn cầu Hưng Võ đế hãy cho Liễu thị một con đường sống. Loại người này… loại người này thật sự lớn lên ở hoàng cung? La Duy nhất thời cũng không biết nên phản ứng làm sao.

Hưng Võ đế cùng Phất Y đại sư đi dạo trong ngự hoa viên, thời tiết đã âm lãnh mấy ngày, lại không mưa không tuyết, vạn vật tiêu điều, chỉ làm cho người cảm thấy áp lực.

“Đại sư vì sao lại vào cung?” Đến tận khi bước vào con đường mòn chỉ còn lại hai người, Hưng Võ đế mới hỏi Phất Y.

“Đêm qua nhị điện hạ say rượu, bần tăng mời điện hạ vào chùa nghỉ tạm một đêm.” Phất Y đại sư nói: “Mong rằng bệ hạ đừng trách nhị điện hạ.”

Hưng Võ đế hừ lạnh một tiếng: “Nó là con trẫm, trẫm có thể giam giữ nó như thế nào đây?”

Phất Y đại sư lại nói: “Bệ hạ mình cũng nên bớt sầu lo mới tốt.”

“Đứa bé lúc nãy…” Hưng Võ đế lại nói: “Chính là La Duy, đại sư sau khi thấy nó, cảm thấy thế nào?”

Phất Y đại sư nói: “Bệ hạ muốn hỏi về cái gì?”

“Trẫm muốn hỏi số mệnh của nó.”

“Số mệnh tam công tử tất nhiên là phú quý.”

“Có thể phú quý dài lâu không?”

“Bệ hạ, ngày ấy bệ hạ đưa bát tự của một người cho bần tăng, có phải người này chính là La tam công tử?”

Hưng Võ đế nhìn về phía Phất Y đại sư, người này có một đôi mắt nhìn thấu tất cả: “Ngươi lần trước nói nó sẽ cả đời đau khổ nếu như ở trong triều, bảo trẫm nên thả nó ra. Hôm nay lại nói nó mệnh phú quý, đại sư, trẫm nên tin câu nào của ngươi đây?”

“Bệ hạ.” Phất Y đại sư nói: “Tam công tử mang họ La tốt hơn là mang họ Long, ở nơi thôn dã ắt sẽ khoái hoạt hơn so với ở hoàng cung. Cẩm y ngọc thực, chính là phú quý, cái đau khổ, là trái tim.”

“La gia chưa từng bạc đãi nó.” Hưng Võ đế nói: “Sao trái tim của nó có thể khổ đau? La Tri Thu là từ phụ, tuy nó không thân cận với mẫu thân, nhưng bà chưa từng khắt khe, người đối xử khe khắt với nó, chính là hai vị huynh trưởng, nhưng thực sự họ đều đối với nó rất tốt.”

“Sau này sẽ phát sinh chuyện gì, bần tăng cũng không biết.” Phất Y đại sư nói: “Chỉ là cảm thấy tam công tử nên rời khỏi nơi này, có lẽ có thể yên vui cả đời.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv