La Tắc nhìn thấy Liễu Ngộ Sinh, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Tiểu tử này tới làm cái gì?” Triệu Quân Nghị nhỏ giọng hỏi La Tắc.
“Không biết.” La Tắc đáp.
Triệu Quân Bác tiến lên một bước, đứng trước La Duy, hắn làm người luôn thận trọng: “Tiểu Duy ở trong này, các ngươi không thể lỗ mãng.”
La Duy nhìn Liễu Ngộ Sinh, người nọ kiếp trước là hung thủ hại chết đại ca La Khải của y, nhưng y không hề nhớ chuyện kiếp trước người này đến quân doanh Đô Úy gây sự.
Liễu Ngộ Sinh đến trước cổng cũng không xuống ngựa, chỉ lạnh lùng nhìn bốn người phía trong.
“Ngươi!” La Tắc mở miệng.
La Duy ở phía sau kéo La Tắc: “Hắn hình như là đang đợi người nào đó.”
“Chúng ta chẳng lẽ cứ chờ ở trong này, để hắn đạp cửa xông vào?” La Tắc hỏi.
“Nếu được…” La Duy nói: “Nhị ca hãy mời hắn vào quân doanh là hay nhất.”
Triệu Quân Nghị nói: “Sao có thể để tiểu tử Liễu gia vào quân doanh Đô Úy? Chuyện này truyền ra, người ta sẽ chê cười.”
“Không sao đâu, hắn có thể làm gì được?” La Duy nói: “Quân doanh Đô Úy cũng không phải của La gia, vẫn nên mời hắn vào đi ạ.”
La Tắc không yên lòng nói: “Thật sự không có việc gì chứ?”
La Duy nhìn La Tắc cười nhẹ: “Có ba vị huynh trưởng ở đây, một Liễu Ngộ Sinh sao có thể gây uy hiếp?”
Liễu Ngộ Sinh thấy La Tắc cùng Triệu Quân Nghị đi về phía hắn, bày ra vẻ mặt phòng bị.
“Liễu đại công tử đến quân doanh Đô Úy có việc sao?” La Tắc hỏi Liễu Ngộ Sinh.
Liễu Ngộ Sinh nói: “Tất nhiên là có việc rồi.”
La Tắc tránh sang một bên, thủ thế: “Vậy hãy vào trong doanh nói chuyện đi.”
Liễu Ngộ Sinh không ngờ La Tắc sẽ mời mình vào doanh, lập tức sững sờ.
Triệu Quân Nghị thấy bộ dạng này của Liễu Ngộ Sinh, bật cười nói: “Như thế nào? Liễu đại công tử sợ chúng ta hại ngươi? Cho nên ngươi không dám vào quân doanh Đô Úy?”
Liễu Ngộ Sinh bị Triệu Quân Nghị kích, quả thật liền xuống ngựa, mang theo người vào quân doanh Đô Úy.
“Mời vào.” La Tắc mời Liễu Ngộ Sinh vào đại trướng của hắn trong quân doanh.
“Ngươi không vào?” Triệu Quân Bác hỏi La Duy còn đứng yên tại chỗ.
“Đệ muốn nhìn xem còn có ai đến nữa.” La Duy nói: “Triệu đại ca cứ đi cùng hai ca ca đi, đừng để bọn họ đánh nhau với Liễu công tử.”
“Vậy ngươi cẩn thận.” Nơi này là quân doanh Đô Úy của La Tắc, Triệu Quân Bác yên tâm để La Duy đứng một mình, lập tức vỗ vai La Duy, bước vào trong quân trướng.
La Duy đợi ước chừng nửa nén hương, thấy hai chiếc kiệu quan dừng trước cổng.
“Đi báo với tướng quân.” La Duy nói với thân binh của La Tắc đứng phía sau: “Nói cho huynh ấy có người của Hình bộ đến.”
Hình bộ Thượng Thư Cố Quân hạ kiệu, phía sau là phủ doãn Thượng Đô Tương Duẫn Ti cũng hạ kiệu.
“Hai vị đại nhân sao lại cùng đến quân doanh Đô Úy?” La Duy chào đón nói, ánh mắt lại hướng về một nữ tử khoác bố y đứng giữa đám nha dịch.
“Thì ra La tam công tử hôm nay cũng ở quân doanh.” Cố Quân sau khi nhìn thấy La Duy, có chút ngoài ý muốn.
“Các ngươi mang nữ nhân tới nơi này?” La Tắc vừa ra đến ngoài cổng nhìn thấy nữ tử kia, nhất thời phát hỏa, cũng không rõ có chuyện gì.
“Nhị ca.” La Duy ngăn cản La Tắc: “Hãy mời hai vị đại nhân vào doanh nói chuyện đi.”
Lúc này lại một trận tiếng vó ngựa truyền đến, Long Huyền cùng đội thị vệ của hắn xuất hiện trước mặt La Duy.
La Duy nhìn Long Huyền treo một vài dã vật trong núi bên ngựa, liền cười nói: “Nhị điện hạ vừa săn bắn trở về?”
Mọi người trong doanh đều hành lễ với Long Huyền.
“Xem ra hôm nay chỗ của La tướng quân rất náo nhiệt đấy.” Long Huyền sau khi miễn lễ cho mọi người, liền nói với La Tắc.
La Tắc nói: “Mạt tướng cũng không biết hôm nay quân doanh Đô Úy này tại sao lại náo nhiệt đến thế.”
“Nhị điện hạ cũng đến xem sao.” Cố Quân lúc này mới lên tiếng.
Long Huyền nhìn La Tắc.
La Duy ở phía sau kéo La Tắc.
“Nhị điện hạ, mời!” La Tắc mời Long Huyền vào doanh.