“Cởi trói cho gã!” La Duy thấy Trịnh Cảnh Phong đã chịu thỏa hiệp, mới nói với Thất Tử. Chờ Thất Tử cởi trói xong cho Trịnh Cảnh Phong, La Duy đặt đứa nhỏ trong lòng Trịnh Cảnh Phong: “Các ngươi nuôi dưỡng nó rất tốt, béo tròn thực khả ái.”
Trịnh Cảnh Phong máy móc ôm ấu tử, gã không còn biết tương lai chờ hai cha con là gì nữa.
Tri phủ Úc Châu Dương Trứ dường như phát điên. Trịnh Cảnh Phong mất tích, hắn đã đứng ngồi không yên, như kiến bò trên chảo nóng, Ngự Sử triều đình đến tra án lại quan sát không rời mắt, khiến hắn không dám quang minh chính đại phái người đi tìm. Hiện tại nhà họ Trịnh cháy rụi, hắn đứng ngồi không yên, tự mình mang theo người đến cứu. Nhưng Trịnh gia lại ở trong phố xá bình dân, ngõ sâu ngách hiểm, dân chúng cách mấy dãy phố cũng tập hợp xem hỏa hoạn, người của Dương Trứ khó có thể lại gần.
Tôn lão bản nhìn phòng khách đối diện sáng đèn, thổi một khúc tiêu.
Kẻ hành hung, quan binh chặn người đều tán đi nhanh như chim như thú, đảo mắt đã mất dạng.
Dân chúng trố mắt nhìn, nhưng tài sản nhà mình mới là quan trọng nhất, mắt thấy cơn hỏa hoạn này sẽ thiêu hủy thành phố, cái gì cũng không nghĩ nhiều, vội vàng cứu hỏa.
Đại hỏa thiêu suốt một đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau lửa mới tắt, cả con phố đều chẳng còn lại thứ gì.
Dương Trứ ngây ngốc nhìn ngã tư đường đã hoàn toàn thay đổi, dân chúng tán gia bại sản kêu khóc trước mắt hắn, Dương Trứ thầm nghĩ, là ai ra tay với Trịnh Cảnh Phong? Trịnh Cảnh Phong ẩn mình kỹ như vậy, ai sẽ biết đến gã? Con trai thứ ba nhà Tả tướng, La Duy, có khả năng đã đến Úc Châu, chẳng lẽ là y? Không có khả năng, y chỉ là thư đồng của nhị điện hạ, không thể biết rõ chân tướng sự việc. Nhưng sao lại thành ra thế này? Trong số bọn họ có nội gián sao? Vậy nội gián kia là ai?
Thi thể người nhà Trịnh gia lần lượt được khiêng ra.
Dương Trứ cố nén ghê tởm, tiến lên nhìn cho rõ, hắn muốn biết Trịnh Cảnh Phong có trong số thi thể này không, nếu thực sự như vậy, có khi lại tốt, Úc Châu sau này sẽ không còn gặp chuyện chẳng lành. Tất cả thi thể đều cháy rụi, không thể phân biệt nam nữ, hoàn toàn thay đổi, Dương Trứ nhìn hồi lâu cũng không thể nhận ra ai với ai.
Trịnh gia diệt môn trở thành đề tài bàn tán khắp đầu đường cuối ngõ ở Úc Châu.
Chủ nhân Trịnh gia chỉ là sư gia trong nha môn, sao lại gây thâm thù đại hận, dẫn tới thảm họa diệt vong? Hay là cường đạo tới cửa? Nhưng một sư gia, lại ở trong một ngõ hẹp như thế, có thể có bao nhiêu tài sản đưa cho cường đạo? Mọi người tha hồ phát huy trí tưởng tượng, các loại tin đồn bay đầy trời, làm người ta càng nghe càng hồ đồ.
Dương Trứ chiêu tập đồng đảng thương lượng, nhưng vẫn không tìm ra cách xoay xở, hoàn toàn không hiểu được mấu chốt vấn đề là ở đâu.
Ngược lại Ngự Sử đại phu Tống Bình thấy có gì khác lạ, sai người niêm phong Trịnh phủ, cũng tịch thu hết đồ làm việc của Trịnh Cảnh Phong, sau đó sẽ điều tra.
“Tốt nhất là mau chóng bẩm báo cho Liễu tướng biết.” Cuối cùng, Dương Trứ nói với đồng bọn, hắn là môn sinh của Liễu Song Sĩ, nghĩ rằng không rõ sau khi ân sư biết tin này, sẽ nổi trận lôi đình ra sao, nhất thời thấy lạnh toát cả sống lưng.
“Còn nhị điện hạ thì sao?”
“Liễu tướng biết, nhị điện hạ đương nhiên sẽ biết.” Dương Trứ tưởng tượng đến phản ứng của Long Huyền sau khi biết chuyện, lường trước, có lẽ cái ghế tri phủ Úc Châu cũng không thể ngồi lâu nữa.
Quan trường Úc Châu nhất thời rơi vào tình cảnh bi thảm, ai cũng cảm thấy bất an.
Từ đầu tới cuối, bọn họ cũng chưa từng gặp mặt La Duy, chẳng ai có thể khẳng định việc y đã đến Úc Châu hay chưa