Long Huyền không biết chuyện bệnh tình La Duy nặng thêm, sau khi vì nước chinh chiến, triều chính lại trói hắn trong điện Trường Minh, không thể chạy thoát.
Xuân đi hạ tới, đại tang Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu, Liễu thị Thái Hậu và Dụ vương Long Tường phân trước sau, cứ thế hoàn tất mà không vấy bẩn tên tuổi họ.
Long Huyền thỉnh thoảng cũng có lòng hỏi chuyện đại tang, nhưng việc phái quan viên về Đông Nam Nam Chiếu, việc an bài đóng quân, rồi việc trấn an dân chúng địa phương khiến cho Long Huyền không thể phân thân, đành giao cả ba đại tang này cho Tín vương.
Thiên hạ qua một hồi mưa thấm đất, vậy mà chẳng giảm bớt cái nóng của ngày hè.
Long Huyền vừa tranh thủ lúc rảnh rỗi dùng một bát nước ô mai ướp lạnh thì Tín vương lại tìm đến.
“Sao hoàng thúc lại đến đây?” Long Huyền nhìn Tín vương từ bên ngoài tiến vào, triều phục bị mồ hôi thấm ướt, trên tay còn cầm một chồng văn kiện, vội hỏi: “Có người nói ra nói vào chuyện đại tang sao?”
Tín vương trả lời: “Chuyện đại tang, trong triều không có ai chỉ trích, lần này thần đến là vì chuyện lập hậu của bệ hạ.”
“Lập hậu?” Long Huyền mất hứng, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì: “Sao đột nhiên hoàng thúc lại nhắc đến việc này?”
“Đây là quốc thư từ các chư quốc gửi đến đã nhiều ngày nay.” Tín vương cầm trong tay một chồng văn kiện: “Đều muốn đưa quý nữ đến Chu quốc, xin bệ hạ xem qua.”
Long Huyền nhìn Phúc Lai gật đầu.
Phúc Lai vội tới trước mặt Tín vương, nhận lấy chồng quốc thư đặt lên ngự án của Long Huyền.
“Trẫm không xem đâu.” Long Huyền không muốn đọc mấy bức thư này: “Thời tiết nóng bức, hoàng thúc mau trở về đi.”
“Bệ hạ!” Tín vương nói: “Hậu cung không thể không có hoàng hậu, Đại Chu ta cũng cần một mẫu nghi thiên hạ, ngài hãy mau chóng quyết định đi.”
“Vâng.” Long Huyền nhận lời Tín vương: “Trẫm sẽ cân nhắc, cho dù các nữ tử này không thể trở thành hoàng hậu, thì trẫm cũng giữ các nàng lại hậu cung, tóm lại sẽ không khiến quốc quân chư quốc xấu hổ, hoàng thúc cứ yên tâm.”
Tín vương có thể hiểu ý Long Huyền, hắn có thể có thêm phi tần, nhưng hoàng hậu thì không.
“Hoàng thúc, người lui ra đi.” Long Huyền nói thêm.
“Thần cáo lui.” Tín vương đành rời khỏi điện.
Long Huyền cúi đầu nhìn đống quốc thư, Đại Chu hiện tại thiếu một vị hoàng hậu, những người này đều muốn kết than với hắn. “Lĩnh phi gần đây thế nào?” Nghĩ đến hoàng hậu, Long Huyền lại nhớ tới Thường thị, hỏi Phúc Lai: “Nàng có làm loạn ở cung Đông Phật không?”
Phúc Lai vội bẩm với Long Huyền: “Lĩnh phi nương nương giờ một lòng hướng Phật, nô tài chỉ nghe nói người muốn gặp đại điện hạ.”
Điện Duyên Niên một hồi nhuốm máu, thai nhi gần đủ tháng trong bụng Thường thị đã không còn, kỳ thật Long Huyền cảm thấy hơi đáng tiếc, hắn chỉ có ba đứa con trai, không có con gái, điều này đối một đế vương mà nói, thì khá ít con cái. “Đại điện hạ đâu? Gần đây nó thường làm gì?”
Phúc Lai đáp: “Đại điện hạ ngoài đến Thượng thư phòng, về điện Khuynh Văn, thì thường xuyên đến Y Cẩm viên gặp Cẩm vương gia.”
“Cẩm vương chịu gặp nó?” Long Huyền hỏi.
“Nô tài nghe nói, Cẩm vương gia đối xử với đại điện hạ tốt vô cùng, lần nào cũng chỉ bài cho đại điện hạ. Bệ hạ à…” Phúc Lai cố ý nói với Long Huyền: “Bây giờ các lão sư trong Thượng thư phòng đều nói, chữ đại điện hạ ngày càng giống chữ Cẩm vương gia.”
La Duy thế mà lại đối xử tốt với Long Tiêu, Long Huyền không hiểu, y hận Lĩnh Nam Thường thị như vậy, hại chết cả bộ tộc Thường thị, sao lại không nghĩ đến chuyện Long Tiêu mang một nửa dòng máu Thường gia? “Đêm nay trẫm sẽ đến cung Đông Phật.” Long Huyền ngẫm nghĩ rồi nói với Phúc Lai.
“Vâng, để nô tài đi thông báo.” Phúc Lai vội đáp.
“Không cần.” Long Huyền nói: “Trẫm chỉ tới xem sao, không cần thông báo.”
Tuy rằng không rõ vì sao Long Huyền đột nhiên muốn đến cung Đông Phật, nhưng Phúc Lai vẫn răm rắp nghe lệnh Long Huyền.
“Truyền các đại thần chờ dâng tấu bên ngoài vào đi.” Long Huyền đặt chồng quốc thư sang một bên, nói với Phúc Lai.
Ban ngày Long Huyền giải quyết chuyện triều chính rất lâu, mãi cho đến hoàng hôn, vị đại thần cuối cùng mới được lui ra ngoài.
Phúc Lai vội truyền lệnh thay Long Huyền.
“Không cần.” Long Huyền đứng dậy, vươn vai nói: “Bãi giá cung Đông Phật.”
Cung Đông Phật cho dù có người ở thì vẫn tràn ngập mùi hương khói, một nơi quá mức yên tĩnh sẽ hiện ra không khí chết choc nặng nề, cung Đông Phật chính là một nơi như vậy, khiến người ta chẳng muốn ở lâu.
Thường thị ngồi trước một pho tượng Quan Âm, tượng Quan Âm bằng bạch ngọc nghe tiếng Đoan Mộc thị tụng Phật nhiều năm, nay lại bắt đầu nghe Thường thị.
Long Huyền đi vào Phật đường, ho nhẹ một tiếng.
Thường thị khẽ run lên, xoay người nhìn thấy Long Huyền, càng có vẻ thất kinh.
Long Huyền quan sát Thường thị, không ngờ một nữ tử sẽ già nhanh đến thế, khiến hắn suýt nữa không nhận ra hoàng hậu của mình trước đây.
Thường thị tưởng rằng cả đời mình sẽ như Đoan Mộc Thái Hoàng Thái Hậu, sống nốt quãng đời còn lại ở đây, không ngờ nàng vẫn có thể gặp được Long Huyền.
Long Huyền ngồi xuống một chiếc ghế trống, Thường thị không hành lễ, hắn cũng lười trách nàng: “Nàng ở trong này niệm Phật vì ai?” Long Huyền hỏi.
Thường thị ngồi trên gối nhỏ không đứng dậy: “Cửa Phật từ bi, Phật dạy, ở hiền gặp lành, ác giả ác báo, thần thiếp chỉ đang chờ mà thôi.”
Long Huyền trầm mặt: “Nàng chờ cái gì?”
Thường thị không đáp lại Long Huyền, mà chỉ hỏi: “Bệ hạ, thần thiếp có thể gặp Tiêu nhi không?”
Long Huyền nói: “Nàng gặp nó làm cái gì? Nàng là tội phi, không sợ liên lụy đến nó hả?”
“Vậy Lăng nhi thì sao?” Sau đó Thường thị lại hỏi.
Long Huyền nói: “Lăng nhi? Lăng nhi là ai?”
Thường thị khẽ tươi cười: “Lăng nhi là Tứ hoàng tử đấy, là đứa con thứ hai của thần thiếp, bệ hạ quên Lăng nhi rồi sao? Cũng đúng, bệ hạ mới từ Bắc Yến trở về, còn chưa gặp Lăng nhi nhỉ?”
“Nàng…” Long Huyền cảm thấy Thường thị khơi khác thường: “Nàng sinh con thứ hai khi nào?”
Thường thị nói: “Bệ hạ đừng đùa với thần thiếp chứ.”
Long Huyền lại hỏi: “Có phải ngươi phát điên rồi? Tiêu nhi là nhi tử duy nhất của ngươi, đến giờ trẫm chỉ có ba đứa con, Lăng nhi cái gì cơ chứ?”
Thường thị thấy Long Huyền có vẻ không giống nói đùa, nụ cười trên môi tan biến: “Bệ hạ chưa từng gặp Lăng nhi?”
“Trẫm thấy ngươi điên thật rồi!” Long Huyền đứng lên, xem ra hôm nay hắn không nên tới nơi này.
“Nhất định là La Duy!” Thường thị nhìn Long Huyền đứng lên, đột nhiên gào rú, bổ nhào dưới chân Long Huyền: “Là La Duy, bệ hạ, là La Duy!”
“La Duy làm sao?” Long Huyền hỏi.
“Nhất định là La Duy dã giấu mất Lăng nhi rồi! Bệ hạ…” Thường thị gắt gao tùm góc áo Long Huyền: “Y muốn hại con thần thiếp, bệ hạ phải cứu thần thiếp, cứu Lăng nhi!”