La Tri Ý thấy La Duy, đôi mắt đã ươn ướt: “Duy nhi!” Những lời sau đó muốn nói ra mãi chẳng thể thành lời.
“Cô cô!” La Duy cười gọi La Tri Ý, không hề có vẻ như đã xa cách La Tri Ý lâu ngày.
“Tiêu nhi.” La Tri Ý nói với đứa trẻ tên Long Tiêu trong lòng mình: “Đây là lục hoàng thúc của con, mau chào đi.”
Từ khi La Duy bước vào, Long Tiêu đã không rời mắt khỏi La Duy. Vì lục hoàng thúc này mà nó đã bị phụ hoàng mắng không ít lần, lại hại cả ngũ hoàng thúc bị đánh nữa.
“Con là đại điện hạ à?” La Duy cười với Long Tiêu: “Ta là lục hoàng thúc của con đây.”
“Lục hoàng thúc!” Long Tiêu gọi La Duy một tiếng, người xinh đẹp tinh xảo như La Duy, nếu đã mỉm cười dịu dàng với ai, thì rất ít người có thể cự tuyệt thiện ý ấy, huống chi Long Tiêu chỉ là một đứa trẻ con.
“Đại điện hạ lại đây, để ta nhìn con cho kỹ nào!” La Duy vẫy vẫy tay về phía Long Tiêu, gọi Long Tiêu lại gần.
“Nhanh lên.” La Tri Ý không biết vì sao La Duy thích nhi tử của Long Huyền, nhưng vẫn để Long Tiêu chạy tới.
Long Tiêu đến trước mặt La Duy, “Lục hoàng thúc…” Đứa trẻ lại gọi La Duy, hiếu kỳ mà nhìn y chằm chằm.
“Đứa nhỏ này…” La Duy lại nhìn Long Tiêu mấy lượt, rồi nói với La Tri Ý: “Trông giống cữu cữu (bác trai bên họ mẹ) của nó quá.”
La Tri Ý chưa bao giờ gặp Thường Lăng, nhưng La Duy đã nói như vậy, bà liền gật gật đầu: “Cháu ngoại giống cữu cữu, xưa nay vẫn đều như vậy.”
“Lục hoàng thúc, người đã gặp cữu cữu của con à?” Thấy La Duy nhắc tới cữu cữu, Long Tiêu bắt đàu hứng thú, vội hỏi La Duy: “Gặp ở đâu thế ạ?”
La Duy cười nói: “Ta đương nhiên đã gặp cữu cữu con, hắn là một đại tướng quân, đánh giặc rất lợi hại.”
“Lâu lắm rồi con không được gặp cữu cữu.” Long Tiêu tỏ vẻ rất nhớ Thường Lăng, trong số các trưởng bối của nó, ngoài phụ hoàng Long Huyền thì ai cũng đối xử với nó rất tốt, kể cả lục hoàng thúc từng hại nó bị đánh đòn này nhìn qua cũng có vẻ tốt bụng.
“Cữu cữu con là triều thần, hắn không thể lúc nào cũng vào cung gặp con được.” La Duy nói: “Nhưng con có thể nói với phụ hoàng, để phụ hoàng ân chuẩn cho cữu cữu vào cung gặp con, như vậy là được.”
“Phụ hoàng sẽ đồng ý chứ?”
“Hắn là cữu cữu con, cũng là người thân của con, sao phụ hoàng lại không đồng ý?” La Duy cười với Long Tiêu: “Tiêu nhi, con sợ phụ hoàng lắm à?”
Long Tiêu trước gật đầu, rồi sau đó lại lắc đầu: “Không sợ ạ.”
“Không sợ là được rồi.” La Duy xoa đầu Long Tiêu, “Con là con trưởng của hắn, thân phận cao quý, tương lai sẽ thừa kế hết tất cả của phụ hoàng, con cũng không thể quá mức nhát gan, như vậy phụ hoàng sẽ không thích, nếu phụ hoàng thích các đệ đệ thì phải làm sao bây giờ?”
Long Tiêu cúi đầu nhìn mũi chân, nó ứ thèm phụ hoàng thích!
La Duy ôm Long Tiêu vào lòng: “Đứa trẻ ngốc, con phải làm phụ hoàng thích con chứ.”
“Con biết.” Long Tiêu lúc này còn chưa tới lúc có tâm cơ, trả lời La Duy: “Cữu cữu cũng nói với con như vậy.”
La Tri Ý nhìn Thượng Hỉ ra hiệu.
Thượng Hỉ vội bảo tất cả mọi người bên trong lui ra ngoài.
“Vậy con cứ nghe theo lời cữu cữu nói là được.” La Duy nhẹ giọng nói với Long Tiêu: “Con có biết gia tộc của cữu cữu là gì không?”
“Biết ạ, Lĩnh Nam Thường thị!” Long Tiêu nói: “Mẫu hậu con từng nói thế.”
“Tiêu nhi thật thông minh.” La Duy khen Long Tiêu một câu, tất cả âm lãnh trong ánh mắt đều bị nụ cười che lấp.
“Con không thông minh…” Long Tiêu mặt đỏ đến tận mang tai, giọng lục hoàng thúc rất êm tai, không giống kẻ hại người như ngũ hoàng thúc nói.
“Sao Tiêu nhi có thể không thông minh được?” La Duy lập tức nói:“Về sau ai dám nói Tiêu nhi không giỏi, Tiêu nhi cứ kể cho lục hoàng thúc, lục hoàng thúc sẽ tìm hắn hỏi cho ra lẽ!”
“Là phụ hoàng.”
“Là phụ hoàng sao?” La Duy lại cười: “Con đừng cho rằng tất cả những lời phụ hoàng nói đều là sự thật, hắn chẳng khen ai thông minh bao giờ đâu. Tiêu nhi à…” La Duy đè thấp giọng: “Phụ hoàng con chẳng bao giờ khen ai cả.”
“Nhưng phụ hoàng…” Long Tiêu ngẩng đầu nhìn La Duy: “Nhưng phụ hoàng nói lục hoàng thúc rất giỏi, nói cả con và ngũ hoàng thúc đều không bằng lục hoàng thúc.”
“Thật sao?”
“Thật mà, người từng nói con kém lục hoàng thúc nhiều.” Long Tiêu nói tới đây, có chút gì đó oán giận,“Con cái gì cũng không bằng lục hoàng thúc.”
La Duy liền cười, cười cười đến nỗi phát ho.
“Lục hoàng thúc?” Long Tiêu thấy La Duy ho, vội vươn tay xoa ngực cho La Duy.
Hành động của Long Tiêu khiến trái tim La Duy mềm nhũn, đứa bé nàykhông giống phụ thân, chỉ là vừa nghĩ đến Long Huyền, lòng La Duy lại trở nên lạnh lẽo.
“Duy nhi, ngươi không sao chứ?” La Tri Ý hỏi.
“Không sao ạ.” La Duy nhìn La Tri Ý cười.
“Lục hoàng thúc, nếu bị bệnh phải gọi thái y khám!” Long Tiêu nói: “Khi con bị bệnh, lúc nào cũng phải gọi thái y hết.”
“Ừ, lục hoàng thúc không sao mà.” La Duy nói: “Tiêu nhi nhớ kỹ lời lục hoàng thúc nói đấy, đừng sợ phụ hoàng, hắn là phụ thân của con, sẽ không làm khó con đâu. Phụ hoàng con ấy à…” La Duy cười thần bí.
“Phụ hoàng làm sao cơ ạ?” Long Tiêu hỏi.
“Kỳ thật hắn rất sợ cữu cữu con.” La Duy nhỏ giọng nói.
Nụ cười trên khuôn mặt La Tri Ý cứng đờ.
Long Tiêu lại ngạc nhiên hỏi: “Sao lục hoàng thúc lại biết?”
“Ta không thể nói được.” La Duy nói: “Nếu phụ hoàng biết, lục hoàng thúc sẽ bị đánh giống ngũ hoàng thúc ngay. Ngũ hoàng thúc có thể chịu được tám mươi gậy, nhưng lục hoàng thúc thì không chịu nổi đâu.”
Long Tiêu nhìn La Duy, nó không thể tưởng tượng dáng vẻ lục hoàng thúc khi bị đánh giống ngũ hoàng thúc, bị người khác lột quần, đặt lên ghế dài đánh mông. Long Tiêu suy nghĩ một hồi, rốt cục cũng nghĩ ra một cách: “Con sẽ không nói cho phụ hoàng biết là lục hoàng thúc kể đâu.”
La Duy véo mũi Long Tiêu: “Thôi đi, chỉ cần phụ hoàng trừng mắt là Tiêu nhi khai sạch rồi, lục hoàng thúc không ngốc như vậy đâu!”
“Ngũ hoàng thúc nói rồi, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh!” Long Tiêu thấy La Duy không tin mình, nóng nảy, vội kéo ống tay áo La Duy: “Nhất định con sẽ không nói với phụ hoàng la lục hoàng thúc kể đâu, dù phụ hoàng đánh con, con cũng không nói.”
“Tiêu nhi.” La Tri Ý lên tiếng: “Ngươi đừng làm khó dễ lục hoàng thúc, mau ra đây với hoàng tổ mẫu nào.”
“Lục hoàng thúc!” Long Tiêu kéo ống ay áo La Duy không buông, nó thật sự hiếu kỳ, vì sao phụ hoàng lại sợ cữu cữu chứ? Nó vẫn tưởng là cữu cữu sợ phụ hoàng mà.
“Được rồi, được rồi.” La Duy cười ôm lấy Long Tiêu: “Vì trong tay cữu cữu có binh quyền!”
“Cữu cữu là đại tướng quân, tất nhiên là có binh quyền rồi.” Long Tiêu khó hiểu: “Vì thế mà phụ hoàng sợ cữu cữu sao?”
“Nếu Tiêu nhi gặp chuyện không may, cữu cữu sẽ mang binh đến cứu Tiêu nhi.” La Duy nói thẳng.
“Duy nhi!” La Tri Ý gọi La Duy, nhìn La Duy lắc đầu.