Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 342: Kẻ thờ phụng cường quyền



Thượng đô, La phủ, tấm biển ghi chữ La Tướng treo cạnh cửa đã bị tháo xuống, nhưng người thượng đô vẫn quen gọi phủ này là phủ La Tướng.

Long Huyền bước vào La phủ, nhìn vào trong sân, nơi này chất chồng đầy cát bụi, liền nói với La Tri Thu: “Hôm nay trẫmvừa nghe Minh Viễn nói La Tướng muốn sửa lại sân nhà, không ngờ lại nhanh khởi công như vậy.”

La Tri Thu nhìn Tạ Ngữ đừng bên cạnh: “Minh Viễn lắm miệng, chuyện nhỏ thế này cũng phải kể với bệ hạ sao?”

“Vô phương.” Long Huyền khoát tay chặn lại: “Trẫm hỏi tình hình gần đây của La Tướng, nên Minh Viễn mới kể với trẫm, La Tướng đừng trách đệ tử mình.”

“Bệ hạ, mời vào phòng lớn.” La Tri Thu nghe Long Huyền nói như vậy mới không trách Tạ Ngữ nữa, rồi mời Long Huyền vào phòng lớn trong phủ ngồi.

Long Huyền đến quý phủ không phải lần đầu tiên, không cần ai dẫn đường, một mình hắn dẫn dầu một đội quân, giống như hắn mới chính là chủ nhân nơi này vậy.

Long Huyền ngồi trong phòng lớn rồi, liền nhìn quanh bốn phía, nơi này không thay đổi gì nhiều, chỉ thiếu đi mấy cái bàn.

La Tri Thu và Tạ Ngữ đợi Long Huyền ngồi xuống, định hành lễ với hắn.

“Miễn lễ.” Long Huyền vội nâng tay ngăn cản: “Chuyện này bí mật, các ngươi đừng gây chú ý.”

Có hạ nhân La phủ dâng trà.

Long Huyền vẫn giữ thể diện cho La Tri Thu, nhấp một ngụm trà rồi nói với La Tri Thu và Tạ Ngữ: “Các ngươi ngồi xuống cả đi.”

La Tri Thu và Tạ Ngữ cảm tạ thánh ân, rồi mới ngồi xuống hai bên trái phải.

“Không biết đêm nay bệ hạ đại giá quang lâm vì chuyện gì?” La Tri Thu hỏi Long Huyền.

Long Huyền đáp: “La Tướng nay không màng chính sự, thật nhàn nhã.”

La Tri Thu nói: “Lão thần đã già rồi, không còn nhiều tinh lực nữa, muốn màng cũng không thể màng.”

“Trẫm lại luôn mong La Tướng có thể giúp trẫm thêm một thời gian nữa.” Long Huyền nói:“Chuyện trong triều gần đây Minh Viễn cũng biết đấy, trẫm không cách nào giải quyết hết được.”

Tạ Ngữ vội lên tiếng: “Bệ hạ vất vả, thần xin bệ hạ hãy bảo trọng long thể.”

“Trẫm muốn đánh Nam Chiếu.” Long Huyền cười: “Chỉ có diệt Nam Chiếu, trẫm mới có thể liên thủ với Đông Thương, chia đôi thiên hạ Bắc Yến.”

La Tri Thu không thể lý giải sự cố chấp của Long Huyền: “Bệ hạ, trận Thiên Thủy Nguyên vừa chấm dứt không lâu, từ khi bệ hạ đăng cơ tới nay vẫn luôn dùng binh, năm nay lại tăng không ít thuế, lão thần nghĩ cạn, nay Đại Chu ta nên nghỉ ngơi thì hơn.”

“Vậy theo La Tướng thì Đại Chu ta phải nghỉ ngơi đến khi nào?” Long Huyền hỏi La Tri Thu.

“Điều này…” La Tri Thu đáp: “Lão thần đã lâu không ở trên triều đình, việc này lão thần không thể nói rõ được.”

“Vậy La Tướng bất mãn vì trẫm tăng thêm thuế năm nay?” Long Huyền nói.

La Tri Thu đáp rằng: “Phương Nam giàu có, bệ hạ tăng thuế cũng không có gì không ổn. Nhưng ở Đông Nam, sau khi tộc người Di làm loạn, nguyên khí của địa phương đến nay vẫn chưa thể phục hồi, bệ hạ lại tăng thuế, lão thần chỉ sợ nơi này sẽ sinh loạn.”

“Khi phụ hoàng trẫm còn sống, người đối xử với người Di ở Đông Nam còn chưa đủ tốt sao?” Long Huyền nói: “Kết quả như thế nào? Bọn họ vẫn làm phản. Trẫm không có thiện tâm như tiên hoàng, những người đó không chịu được thì đừng ở lại Đông Nam nữa, nều còn ngại triều đình giết người chưa đủ, thì chúng cứ việc làm loạn đi.”

“Bệ hạ!” La Tri Thu định khuyên nữa.

“La Tướng.” Long Huyền khoát tay chặn lời La Tri Thu,“Sự kiên nhẫn của trẫm có hạn, trẫm đã ra ý chỉ cho Vũ Hiên, rằng bất kể tộc người nào ở Đông Nam, chỉ cần có ý bất mẫn với triều đình thì sẽ giết không tha.”

“Như vậy không phải là quan bức dân phản sao?” La Tri Thu vội la lên.

“Trẫm không sợ chúng phản, nô lệ ở Thiên Thủy Nguyên chết rất nhanh, trẫm đang lo không biết tìm thêm nô lệ ở đâu đây.” Long Huyền nói: “La Tướng từ khi không lo việc nước, lại càng trở nên mềm lòng thì phải.”

Tạ Ngữ nhìn La Tri Thu lắc lắc đầu. Hắn đã khuyên Long Huyền nhiều, Đông Nam Đại Chu nhiều dân tộc, sau đợt người Di làm loạn, triều đình vẫn dùng sự mềm mỏng để làm đẹp lòng họ, chỉ là Long Huyền không hề có một chút hứng thú. Tạ Ngữ lúc này cũng hiểu, Long Huyền là kẻ thờ phụng cường quyền, vì đoạt ngai vàng mà khống chế cả người thân, giờ phút hắn đã có giang sơn nơi tay, hẳn sẽ không vứt bỏ tâm ý mình.

La Tri Thu thấy Tạ Ngữ lắc đầu, nén giận trong giây lát, ngẫm lại vẫn không nhịn được, bèn hỏi Long Huyền: “Xin hỏi bệ hạ một câu, vì sao ngài nóng lòng muốn phân chia thiên hạ Bắc Yến với Đông Thương?”

“Trẫm muốn mở mang bờ cõi Đại Chu.” Long Huyền đáp: “Không tốt sao? La Tướng không nghĩ rằng, vì sao trong lịch sử Long thị Đại Chu lại xuất hiện thành Hạ Phương ư?”

“Lão thần chỉ cảm thấy bây giờ chưa phải lúc để xung đột vũ trang với Bắc Yến.” La Tri Thu nói, Đại Chu vốn không thái bình, trong triều còn có thứ liên quan đến chính trị cần giải quyết, La Tri Thu không hiểu vì sao nhất định phải sống còn cùng Bắc Yến.

“Một là vì thiên hạ Đại Chu.” Long Huyền lên tiếng: “Thứ hai, cũng là vì La Duy.”

“Vì La Duy?” La Tri Thu giật mình.

“La Duy chết ở Bắc Yến, chẳng lẽ La Tướng không hận Bắc Yến sao?” Long Huyền nhìn La Tri Thu không chớp mắt.

Nụ cười lễ độ trên khuôn mặt La Tri Thu vụt tắt: “Cẩm vương gia qua đời, lão thần đương nhiên rất thương tâm.”

“Trẫm đang hỏi ngươi, ngươi không hận Tư Mã Thanh Sa sao?”

La Tri Thu nói:“Là Mạc Hoàn Tang hại Cẩm vương, lão thần hận Mạc Hoàn Tang, chứ không hề hận Tư Mã Thanh Sa đế.”

Long Huyền chống lại ánh mắt thản nhiên của La Tri Thu, hắn nâng chung trà lên nhấp một ngụm. Không hận Tư Mã Thanh Sa? Khóe miệng Long Huyền treo lên nụ cười lạnh, lời này thật đúng là hiên ngang lẫm liệt.“Trước kia trẫm cũng từng vào tướng phủ, không biết hôm nay La Tướng sai người sửa lại sân chỗ nào?” Long Huyền hỏi La Tri Thu việc gia đình.

La Tri Thu nói:“Chính là sân chỗ Cẩm vương gia từng ở.”

Long Huyền nghe La Tri Thu nói vậy, chén trà trong tay khẽ chao nghiêng.

“Bệ hạ coi chừng!” Nhìn thấy chén trà trong tay Long Huyền chao đảo, Tạ Ngữ vội đứng dậy.

“Bệ hạ?” La Tri Thu cũng đứng lên.

“Không sao.” Long Huyền thế này mới cười, đặt chén trà lại trên bàn: “Trẫm nhất thời không cầm chắc mà thôi, nước trà không nóng, hai vị đừng lo.”

La Tri Thu liền nói: “Lão thần sẽ lệnh cho hạ nhân mang trà lên.”

“Không cần.” Long Huyền lúc này cũng đứng dậy nói: “La Tướng nhắc tới Cẩm vương, trẫm đột nhiên muốn tới chỗ Cẩm vương ở khi đó xem sao, La Tướng có bằng lòng không?”

La Tri Thu khó xử: “Chỗ đó hôm nay vừa mới khởi công, vô cùng lộn xộn.”

“Trẫm chỉ muốn nhìn qua thôi.” Long Huyền kiên trì nói: “La Tướng đừng sợ trẫm trách tội ngươi vì nơi đó bụi bẩn.”

“Lão thần sẽ dẫn bệ hạ đi.” La Tri Thu đành nói.

Trong trí nhớ của Long Huyền, trong sân nhỏ chỗ La Duy ở có một ao nước, trồng rất nhiều hoa cỏ, là một nơi cực kỳ thanh nhã. Nhưng khi hắn bước vào đây, lại phát hiện hai hạ nhân đang đốn cây du đồng trong sân.“Dừng tay!” Long Huyền thấy vậy, không kịp nghĩ gì nhiều đã bật thốt ra tiếng kêu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv