Nữ tử Thường thị bỗng thấy trên đầu nhẹ hẳn, ánh sáng đột nhiên ùa vào khiến đôi mắt nàng chưa kịp làm quen, vừa định đưa tay ngăn ánh sáng chói mắt ấy, thì một bàn tay lạnh buốt đặt lên đôi mắt nàng. Nữ tử Thường thị sợ hãi muốn thét lên, đưa tay định gạt bàn tay che mắt mình xuống, nhưng vừa đụng phải cái tay kia, chợt nghe một giọng nói không mấy ấm áp:“Là ta.”
“Điện hạ?” Nữ tử Thường thị hỏi.
Long Huyền buông tay, nhẹ giọng:“Bây giờ đã tốt hơn chút nào chưa?”
Nữ tử Thường thị ngẩng đầu nhìn Long Huyền, không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.
“Thật có lỗi…” Long Huyền nói:“Ta ngủ quên ở bàn tròn, nàng cứ như vậy chờ ta sao? Không nói gì cả?”
Nữ tử Thường thị lại cúi đầu xuống, sự anh tuấn của Long Huyền khiến nàng yêu thích,“Nô tì…” Nàng nhỏ giọng nói với Long Huyền:“Nô tì có gọi điện hạ một tiếng.”
Long Huyền đặt khăn trùm đầu đỏ ở một bên, ngồi xuống bên cạnh nữ tử Thường thị:“Một tiếng sao có thể làm ta tỉnh? Bây giờ mới vén khăn trùm đầu của nàng, thực xin lỗi, đã để nàng đợi lâu.”
“Không có…” Nữ tử Thường thị nhỏ giọng:“Không có gì.”
“Đói bụng không?” Long Huyền hỏi, đưa bánh ngọt đến cho nữ tử Thường thị.
Nữ tử Thường thị ăn một miếng bánh, rất ngọt, ngọt đến tận trong tim.
“Trời sắp sáng rồi.” Long Huyền nhìn nữ tử Thường thị ăn xong, mới nói:“Chúng ta nghỉ thôi.”
Ánh sáng trong tân phòng lại một lần nữa vụt tắt, mấy lão cung nhân canh cửa đều hiểu ý trộm cười.
Nữ tử Thường thị lần đầu hầu hạ, tâm tình khẩn trương làm tăng thêm đau đớn, cũng không phát giác Long Huyền chỉ làm qua loa cho xong, sau khi Long Huyền buông lỏng thân thể nàng, nàng lập tức ngủ thật say.
Long Huyền không để ý tới thê tử bên cạnh đã ngủ, sau khi vội vàng làm xong trách nhiệm của đấng trượng phu, hắn nằm ở trên giường, mở to mắt đến tận bình minh. La Duy cũng là con cái vua chúa, biết chân tướng này rồi, lại nhớ đến sự ân sủng và bảo hộ mà phụ hoàng dành cho La Duy, vậy là hết thảy đều đã được giải thích. Vốn nghĩ y là thần tử được sủng ái, lại không ngờ rằng là yêu tử (đứa con được yêu quý). Long Huyền nằm trên giường trằn trọc, không cách nào ngủ nổi, chỉ cần thoáng nghĩ đến chuyện La Duy ngồi lên ngai vàng, Long Huyền lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi. La Duy thân là thần tử vốn đã không ưa hắn, muốn hắn chết, muốn đem hắn dẫm nát dưới chân, nếu như y thành chủ nhân thiên hạ này, hắn nhất định không có con đường sống.
“Chuyện này không thể xảy ra!” Long Huyền thầm nói với chính mình:“Nếu muốn sống, thì không thể để chuyện này xảy ra!”
Chỉ là, phải làm như thế nào mới khiến chuyện này không xảy ra đây? Long Huyền nghĩ hồi lâu, hắn bây giờ còn có thủ đoạn nào hữu dụng để đối phó với La Duy? Y là con của La Tri Cẩm, có một sự thật, rằng những hoàng tử khác đều không phải đối thủ của La Duy. Phụ hoàng bọn họ có thể vì nữ tử tên La Tri Cẩm này, mà tàn sát hết mẫu tộc, kết oán sâu đậm với thân sinh mẫu thân, như vậy, vì La Duy, phụ hoàng bọn họ có thể làm ra chuyện gì đây? Long Huyền nhớ đến những điều Hưng Võ đế làm cho La Duy, từng thứ từng thứ một. Đưa La Duy ra khỏi Thượng thư phòng, để La Duy trở thành môn sinh thiên tử, mang theo La Duy lâm triều, cho La Duy ở lại Trường Minh điện, nghe báo cáo và thảo luận chính sự, để La Duy nhúng tay vào Úc Châu mỏ án cùng Ích Châu muối án, cho La Duy đi Vân Quan lập nhiều chiến công, danh truyền khắp chốn, mặc dù La Duy đi Bắc Yến là mạo hiểm, nhưng khi đại quân trở về, người đã lập tức ban cho La Duy chức Cẩm Y hầu. Long Huyền càng nghĩ càng cảm thấy, những điều này là phụ hoàng hắn đang từng bước trải đường cho La Duy trèo lên đế vị.
Long Huyền ngồi dậy, tối hôm qua hắn không buông màn, ngồi dậy rồi, Long Huyền mới thấy hai ngón tay trắng bệch, đêm đại hôn của hắn cứ như vậy mà trôi qua. Long Huyền đi đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa ra, hít đầy lồng ngực không khí buổi sớm mai, cái không khí mang theo hơi lạnh, khiến đầu óc Long Huyền tỉnh táo hơn. Nhìn cây cối ngoài cửa sổ, Long Huyền lúc này mới nhớ tới thái hậu, ngẫm lại tối hôm qua cùng thái hậu nói chuyện, có những lời gần như cự tuyệt, hiện giờ nghĩ lại, làm như vậy không phải cử chỉ sáng suốt. Thái hậu mặc kệ cảnh ngộ hiện nay như thế nào, nhưng với thân phận thái hậu, chuyện tranh giành cướp đoạt có bà sẽ tốt hơn. Cho dù sau này ngai vàng của hắn không sạch sẽ, chỉ cần thái hậu đứng bên cạnh, là có thể ngăn cản biết bao ngòi bút nhân sĩ, thần dân sẽ tin tưởng vào ngai vàng của hắn.
Trong hoa viên nội viện, các cung nhân đã bắt đầu bận rộn.
Long Huyền ngồi xuống bên cửa sổ, không để ai kịp nhìn thấy đã đứng dậy. Biết mình làm nhiều chuyện sai, nhưng Long Huyền cũng không hối hận, nghĩ đến La Duy từng bị giam tại tiểu quan quán chịu hình, hắn không cách nào tha thứ cho thái hậu. Nghĩ đến La Duy hôm nay thể nhược nhiều bệnh, thuốc và kim châm cứu không ngừng, Long Huyền lại thấy khổ sở trong lòng. Hắn nhớ đứa nhỏ mập mạp quấn lấy mình trước kia, Long Huyền cảm thấy, cũng bởi vì thái hậu ác độc, mà đứa bé mập mạp kia đã chẳng thể trở về được nữa, La Duy đối với hắn chỉ có hận. Thái hậu, Long Huyền trong lòng hung ác, cho dù sau này hắn đăng cơ đế vị, Đông Phật cung vẫn là nơi bà sống cả quãng đời còn lại, nữ nhân nham hiểm ác độc này, hậu cung của hắn không cần.
Nữ tử Thường thị được quan Ti lễ đánh thức, điều này làm nàng xấu hổ, người ta đã vào cung từ sáng sớm, nàng lại ngủ đến giờ. Nhâm ma ma và đám người hầu vô thanh vô tức giúp nàng ặc quần áo, nữ tử Thường thị đưa mắt tìm Long Huyền, chỉ là trong phòng có rất nhiều người, có cung nhân thái giám, nhưng không hề có bóng dáng Long Huyền.
Ma ma thu lại khăn đỏ trên giường, rồi sai cung nhân thay đệm giường mới.
“Chủ tử đừng vội.” Ma ma chải đầu cho nữ tử Thường thị, thấy nàng nhìn quanh khắp nơi, liền cười nói:“Điện hạ ở tiền điện chờ chủ tử.”
Nữ tử Thường thị thoáng nở nụ cười, ngồi bất động, nàng sợ ma ma hiểu lầm nàng vừa tỉnh lại đã nghĩ nam nhân.
Các ma ma đều là người đã thành tinh ở trong cung, nhìn Vương phi như vậy, chỉ thấy vị này còn quá non, không biết phải dạy vị nữ chủ nhân Khuynh Văn điện này bao nhiều thời gian, mới có thể khiến nàng quen với cuộc sống trong cung. Ma ma nhẩm tính thời gian, Nhị điện hạ có tiếng lạnh lùng, muốn làm chính thê tốt của hắn, không phải là chuyện dễ dàng.
Chờ nữ tử Thường thị ăn mặc chải chuốt xong, đi vào tiền điện gặp Long Huyền, Long Huyền đã dùng xong đồ ăn sáng, đang cầm chén uống trà.
“Điện hạ.” Nữ tử Thường thị quỳ gối thi lễ trước mặt Long Huyền, nghĩ đến đêm qua, nàng vẫn ngượng ngùng nhìn khuôn mặt Long Huyền.
“Đã xong hết chưa?” Long Huyền hỏi.
Nữ tử Thường thị nhìn về phía ma ma bên cạnh, không biết Long Huyền muốn hỏi cái gì.
“Hồi bẩm điện hạ, Vương phi đã chuẩn bị sẵn sàng.” Ma ma này vội vàng trả lời Long Huyền.
Long Huyền đặt chén trà xuống, ngữ khí coi như ôn hòa, nói với nữ tử Thường thị đang cúi đầu:“Phụ hoàng cùng mẫu hậu vẫn chờ chúng ta, chúng ta mau đến thỉnh an thôi.”
“Là nô tì dậy muộn?” Nữ tử Thường thị vội hỏi Long Huyền.
“Không phải.” Long Huyền đi tới trước mặt nàng:“Nàng là chủ nhân nơi này, gọi nàng dậy muộn là lỗi của các nô tì, không liên quan gì đến nàng cả, ở chỗ của ta, những điều này nàng không cần để ý.”
Nữ tử Thường thị rõ ràng cảm giác được khi Long Huyền nói những lời này, ma ma đỡ tay nàng khẽ run lên.
“Trong nội cung, nàng chỉ cần nhớ kỹ, phụ hoàng là trời, và phải hiếu kính mẫu hậu.” Long Huyền lại dạy nữ tử Thường thị một câu:“Ta không cầu nàng làm được gì khác, chỉ cần nàng làm được những điều này.”
“Vâng.” Nữ tử Thường thị vội vàng đáp:“Nô tì nhớ kỹ.”
“Đi nhanh đi.” Long Huyền bước nhanh hơn.
Nữ tử Thường thị không phải không cảm thấy sự lãnh đạm của Long Huyền, nhưng ở trước mặt nhiều cung nhân như vậy, nàng chỉ có thể theo sát phía sau Long Huyền mà thôi.