Tạ Ngữ sau khi từ Thượng thư phòng về liền muốn trở về nhà ngay, hắn tự hiểu được, so với những người con cái nhà công huân quý tộc kia, hắn thực sự không đáng để họ liếc một cái.
“Tạ công tử!” La Duy cung kính đứng chờ trên con đường ra khỏi Thượng thư phòng, thấy Tạ Ngữ đi tới, vội vàng cười nghênh đón.
“La tam công tử?” Tạ Ngữ cả kinh, bước xuống, nhìn La Duy đi thẳng tới trước mặt, “Ngài đây là…?”
“À…” La Duy cười nói: “Bệ hạ cho ta về nhà chuẩn bị, ngày mai mới phải theo bên người. Ta ở chỗ này chờ Tạ công tử.”
Tạ Ngữ càng thấy kỳ quái, “Chờ ta?” Hôm nay hắn biết La Duy được nhận thánh sủng, một người như vậy cố ý chờ hắn ở đây làm cái gì?
“Giang sơn vạn lý, dữ quân ca nhất khúc.” (Giang sơn vạn dặm, cùng quân ca một khúc) La Duy thì thầm: “Xá tử yên hồng, phương hoa khứ, duy hồng nhan sát na?” (Muôn hồng nghìn tía, phương hoa tan mất, liệu có còn khoảnh khắc hồng nhan?)
Nét kính cẩn trên mặt Tạ Ngữ đột nhiên tiêu thất, thần thái bay bổng “Tam công tử cũng biết tác phẩm của tại hạ?”
La Duy cười, kiếp trước tả tướng Tạ Ngữ khi còn nhỏ đã viết [Sơn hà phú] được tán dương nhiệt liệt sau này, chỉ là hiện tại còn chưa có nhiều người biết mà thôi. La Duy nhớ rõ kiếp trước phụ thân La Tri Thu từng ở nhà ngâm nga [Sơn hà phú], hình như là cha Tạ Ngữ vì mưu tính con đường tương lai cho hắn, đem thiên văn này hiến tặng La Tri Thu, La Tri Thu lúc ấy vô cùng coi trọng Tạ Ngữ. Chỉ tiếc khi ấy vì nghiệp chướng La Duy, hai người rõ ràng rất xem trọng nhau, lại thành kẻ địch.
“Tạ huynh, bài [Sơn hà phú] này, ngày ngày phụ thân ta đều lải nhải.” La Duy cười nói với Tạ Ngữ.
“Thật vậy sao?” Tạ Ngữ quả nhiên hưng phấn lên.
“Tửu hương bất phạ hạng thâm.” (Hương rượu không sợ ngõ sâu, tương tự câu “Hữu xạ tự nhiên hương” của VN) La Duy nói: “Tạ huynh thực sự nghĩ rằng trên đời không có người biết đến tuyệt tác này của Tạ huynh sao?”
Tạ Ngữ nở nụ cười, khuôn mặt tuấn tú của Tạ Ngữ thu hồi lại vẻ đề phòng cố ý trưng ra ban nãy, trở nên tao nhã đến nỗi người khác phải trầm trồ.
“Không biết Tạ huynh có muốn phổ nhạc cho bài phú này?” La Duy lại hỏi.
Tạ Ngữ lắc đầu nói: “Đã thử qua, nhưng chưa lần nào ưng ý.”
La Duy liền nói: “Tiểu đệ bất tài, thử phổ một khúc, không biết liệu Tạ huynh có thể tới phủ của tiểu đệ nghe qua?” Kiếp trước, chính Tạ Ngữ phổ nhạc cho [ Sơn hà phú ], được truyền miệng rộng rãi, lan sang cả các nước khác. La Duy biết bản thân làm thế này là vô sỉ, nhưng kiếp này như thế nào y cũng phải kết giao cùng Tạ Ngữ.
Tạ Ngữ quả nhiên hưng trí, La Duy thanh danh cực kém, nhưng La Duy hắn tận mắt nhìn thấy lại khác một trời một vực so với lời đồn ác ý kia, Tạ Ngữ tin vào mắt nhìn người của mình, lập tức cùng La Duy về La phủ.
Hai người cùng đường cùng ngựa, trò chuyện với nhau vui vẻ. Đến khi hai người ngồi trong thư phòng của La Duy, La Duy đàn xong một khúc [Sơn hà phú], Tạ Ngữ ngây ngốc sửng sốt nửa ngày, hồi lâu mới vỗ tay tán thưởng, khúc nhạc này chính là suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ là mãi không thể hạ bút biến thành nhạc phổ.
“Tạ huynh thấy bản nhạc này có chỗ nào cần sửa không?” La Duy đã cố ý thay đổi vài âm điệu nhỏ.
Tạ Ngữ quả thật liền cùng La Duy bàn luận, hai người ở thư phòng đánh đàn phổ nhạc quên hết thời gian. La Duy cố ý kết giao, mà Tạ Ngữ bắt đầu coi La Duy là tri kỷ. Hắn tuy cũng xuất thân con nhà quan lại, nhưng vẫn không thể so sánh với La Duy, không ngờ La Duy lại đối xử có lễ nghĩa, coi mình là huynh trưởng, càng quan trọng hơn là La Duy vì hắn mà phổ ra nhạc khúc [Sơn hà phú], suy nghĩ có phần giống hắn, có thể thấy rõ tâm ý muốn cùng Tạ Ngữ tương thông.
“Tạ huynh lòng mang thiên hạ.” La Duy đàn lại khúc nhạc đã được Tạ Ngữ sửa qua, nói với Tạ Ngữ: “Từ bài [Sơn hà phú] này tiểu đệ liền có thể nhìn ra, vì nước vì dân, vốn cũng là mong muốn trong lòng tiểu đệ.”
Cái gọi là tri kỷ khó cầu, Tạ Ngữ chỉ hận đã gặp La Duy quá trễ. Tạ Ngữ lúc này mười sáu tuổi, La Duy mười ba, nhưng hai người đã nói đến chuyện trị quốc, càng nói càng tâm đầu ý hợp.