Ngạch Na là ngựa lông vàng đốm trắng cao lớn, tuy thiếu chút khí phách của Hắc Vân, nhưng cũng đồng dạng được nuôi rất khỏe mạnh. Dụ Phi xoa bộ lông được chăm sóc kỹ lưỡng, động tác cũng thập phần ôn nhu. Ngạch Na vô cùng thân thiết cọ cọ tay hắn, đối với Dụ Phi không tính là xa lạ hết sức hữu hảo mà cúi đầu, tư thái mặc người cưỡi.
A Từ thấy một màn này cảm thấy buồn bực, hắn từng cảm thấy Hắc Vân của đại ca tính tình rất hung bạo, hiện tại xem ra, Hắc Vân trừ bỏ đại ca, ai cũng không thân cận mới là tính tình đáng quý cỡ nào.... Uy, Ngạch Na ngươi đủ chưa, ngươi là ngựa không phải chó, còn muốn cùng tiểu tử thối không biết xấu hổ kia dính nhau đến khi nào....
Cùng ngựa cưỡi tạm thời khơi thông cảm tình tốt lắm, Dụ Phi thập phần thoải mái nhảy lên lưng ngựa, đối với A Từ ngồi ở mộc bản xa sắc mặt ủ dột cười vang nói: “Ngạch Na rất thích bộ dáng của ta, rất giống chủ nhân của nó.”
“......”
Ngạch Na..... Ngươi làm cho ta thất vọng rồi.....
Nạp Mộc cười ha ha nói: “Tính tình Dụ Phi, rất giống hán tử bắc Man tộc chúng ta!”
Hắn cùng Đa Triết đều thích con rể này, ba ca nhân nhà mình, A Trác lãnh đạm, A Từ có vẻ hiền lành nhưng mưu kế lại nhiều hơn bất cứ ai, A Loạn tính tình tùy tiện lại không tốt, kỳ thật cũng không dễ đối phó. Năm đó một nhà Đa Nặc bắt ép từ hôn, hắn đã sớm hiểu được nguyên do trong đó không chỉ do thương thế của A Trác. Nhưng thông qua chuyện đó, cũng đã nhìn ra Đa Nặc là người không có chủ kiến, từ liền từ đi. Nếu không, cứ miễn cưỡng kết thành, lấy tính tình che chở con rể của cha Đa Nặc, ngày sau chỉ sợ cũng sẽ có chuyện.
Dụ Phi tiểu tử này tinh như quỷ, so mưu kế chỉ sợ còn nhiều hơn A Từ mấy lần, cũng không lạ khi hắn có thể gắt gao gây khó dễ cho ba ca nhân nhà này. Làm việc ngay thẳng không quanh co, kiểu gì cũng cảm thấy là người tương xứng. Hiện giờ tới ở rể nhà bọn họ, hắn cùng Đa Triết còn có thể giúp đỡ mấy đứa nhỏ, lại không cần lo lắng ba ca nhân sẽ bị người khi dễ, thật sự là càng xem càng vừa lòng.
Lập tức Nạp Mộc đi đến bên cạnh Ngạch Na, đối với Dụ Phi dặn dò vài câu về việc cưỡi ngựa, lại dặn A Trác cùng A Loạn coi chừng, rồi mới yên tâm nhìn bọn họ rời đi.
Dụ Phi cưỡi Ngạch Na, A Loạn cưỡi ngựa yêu của mình Liệt Phong, hai người mỗi người kéo một mộc bản xa chứa rất nhiều con mồi nhanh chóng đi tới trước, A Trác cưỡi Hắc Vân đi nhanh hơn bọn họ vài bước, giống như dẫn đường mà đi ở giữa. Bước chân Hắc Vân như đi dạo, bộ lông đen bóng dưới ánh dương quang chói mắt tỏa ra ánh sáng bóng mượt như tơ lụa, khiến cho A Trác cưỡi trên lưng ngựa đồng dạng cao ngất trở nên thập phần anh tuấn tuấn lãng.
“Sao lại có cảm giác như chú rể đội mũ quan đi đầu, chúng ta hai người kéo tân nương đi sau....” Dụ Phi âm thầm nói, quay đầu nhìn thoáng qua A Từ tân nương ở giữa đám con mồi đang cuộn thân thể cao lớn của mình lại, nhất thời bị não bổ của mình chọc cười.
“Ngươi nói thầm cái gì....” A Loạn đi bên cạnh hắn đưa đến ánh mắt nghi hoặc, sao lại cảm thấy tiểu tử này cười đến quỷ dị như vậy....
Dụ Phi mím môi lắc lắc đầu, “Không có gì, sao Hắc Vân không kéo xe?”
A Trác nhẹ nhàng kéo dây cương đem Hắc Vân chậm lại bước chân, quay đầu lại nói với Dụ Phi: “Hắc Vân tính tình nóng nảy, để cho nó kéo xe sợ nó không an phận làm lật xe.”
Hẳn là tính tình kiêu ngạo đi? Dụ Phi nhìn Hắc Vân phong phạm vương giả không ai bì nổi, cảm thấy buồn cười: “Ngươi sao lại chọn trúng con này?”
A Trác mặt lạnh lòng mềm, trong khung cũng là người khiêm tốn biết dùng người, không phải kiểu vương giả tàn khốc gì đó. Đều nói vật giống chủ nhân, nhưng Hắc Vân cùng Ngạch Na đều không quá giống chủ nhân của nó. Ân, hắn hôm nào nhất định phải nghiên cứu Liệt Phong của A Loạn xem cá tính như thế nào mới được.
Xoa xoa bộ lông sáng bóng của Hắc Vân, A Trác lộ ra nụ cười ôn hòa: “Không phải ta chọn Hắc Vân, là nó chọn ta.”
“A?”
“Muốn mua được ngựa tốt ở chỗ Bố Thiện thúc thúc, cũng không dễ dàng.” A Loạn tiếp tục câu chuyện, có hơi kiêu ngạo mở miệng nói: “Ngựa tốt nhất, chính là Bố Thiện thúc thúc tự mình mang đàn ngựa hoang về thuần dưỡng, chỉ nghe lời thúc ấy. Thúc ấy từng nói, nếu muốn mua loại ngựa này, trừ phi có thể khiến chúng phục tùng, để chúng nguyện ý đi theo ngươi. Nếu không cho dù ngươi có ra giá cao bao nhiêu, hắn cũng không bán.”
“Vậy Hắc Vân chính là con ngựa hoang tốt nhất?”
“Không, Hắc Vân, Ngạch Na, Liệt Phong, tất cả đều là như vậy!” A Loạn hưng phấn, phải biết rằng trong bộ tộc, người có thể thuần phục được loại ngựa hoang này không nhiều. Trừ bỏ hai huynh đệ nhà Dạ, cũng chỉ có ba huynh đệ bọn họ có được quang vinh này. Làm cho vô số người khiêu chiến bị thất bại vô số lần hâm mộ không thôi.
“Ngạch Na cũng là vậy?” Dụ Phi có chút kinh ngạc, Ngạch Na dịu ngoan như vậy thật không giống.
A Loạn cười hắc hắc: “Ngươi đừng thấy hiện tại tính tình Ngạch Na tốt, lúc trước nhị ca đem nó về, đã khiến cho không ít người trong bộ tộc ăn mệt. Sau khi thấy nhị ca thuần dưỡng đến dễ bảo mới khiến tất cả mọi người giật mình, khen nhị ca có bản lĩnh!”
Cái người huynh khống ngưỡng đầu lên không dấu được kiêu ngạo, thật giống như người được khen là hắn vậy.
“Có ý tứ.” Dụ Phi nhất thời hứng thú: “Ta thật muốn nhìn một chút đám ngựa hoang này, có thể có bao nhiêu khó phục tùng.”
“A Loạn.” A Trác nhíu mày, hắn nguyên bản không muốn nói cho Dụ Phi nhiều như vậy, sợ khiến Dụ Phi nảy lên hứng thú, thuần phục ngựa hoang rất nguy hiểm.....
Thấy đại ca giận tái mặt, cũng hiểu được chính mình nhất thời nói lỡ, A Loạn bật người lên: “Khụ, kỳ thật cũng không có gì thú vị, ta vừa rồi nói chơi thôi....”
Lời cứu chữa này một chút tác dụng cũng không có.....
A Trác cảm thấy thở dài, cũng không nói gì nữa. Mặc dù cùng Dụ Phi ở chung không lâu, nhưng cũng đã hiểu biết đầy đủ tính tình của Dụ Phi, nếu hắn đã có ý định, những người khác có nói cái gì cũng không khuyên được.
Dù sao hôm nay còn chưa mua được, hắn vẫn nên tìm thời gian chỉ Dụ Phi một vài kỹ xảo thuần ngựa, lấy phòng thân.
Ba người một đường nói chuyện chậm rãi cưỡi ngựa, cỏ xanh bên đường kéo dài không dứt, ánh vàng rực rỡ dương quang chiếu khắp nơi. Thỉnh thoảng gặp phải một vài tộc nhân đi săn bắn hoặc vào thôn đều gật đầu chào hỏi một tiếng, nhìn đến đều là khuôn mặt tươi cười thiện ý đáp lại.
Dụ Phi cảm thán, kiếp trước mưa bom bão đạn khiến ngày qua ngày đều nóng nảy bực bội, quả nhiên thật lâu không hưởng thụ thời gian thích ý nhàn nhã như thế.
“Con bò hoang Tây Tạng cùng hai con bào tử chỉ dùng bẫy rập đã bắt được?!” A Loạn mở to hai mắt nhìn, trên đường hắn hỏi A Trác chuyện săn bắn ngày đó, vừa nghe bò hoang Tây Tạng cùng hai con bào tử đều là Dụ Phi săn được, nhất thời đem chuyện lúc trước bị Dụ Phi trêu cợt ném ra sau đầu, bắt Dụ Phi kể lại.
“Rốt cuộc là bẫy rập gì lại lợi hại như vậy? Ngươi ngày mai đi theo ta săn bắn dạy ta được không?!”
“Đi.” Dụ Phi thấy A Loạn vẻ mặt kích động, trong mắt lộ ra sùng bái, giống như tiểu hài tử cầu xin món đồ chơi mà nhìn hắn, không khỏi trêu ghẹo nói: “Không tức giận ta nữa sao?”
“Ta không nhỏ mọn như vậy.” A Loạn bĩu môi: “Tuy rằng ngươi thật sự đáng ghét.....”
“Nga?” Dụ Phi kéo dài ngữ điệu, chậm rãi nói: “Ta đã đáng ghét như vậy, làm sao có thể dạy ngươi làm bẫy rập đây?”
“......” A Loạn rất nhanh thả tay nắm dây cương, qua một hồi lâu mới nghẹn ra được một câu nhận sai: “Không có, ngươi một chút cũng không đáng ghét.....”
“Thật không?”
“Ân.... Ngươi.... tốt, tốt.....” Thật sự nói không nên lời ba chữ ngươi rất tốt, A Loạn kéo tới nửa ngày, cắn răng nói: “Tốt… không giống như vậy.”
Thần linh ơi, đây là lời trái lương tâm nhất mà hắn có thể nói ra.
A Trác thấy đệ đệ nghẹn đỏ mặt cùng với Dụ Phi cười đến sung sướng, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, trước kia A Từ cũng đặc biệt thích trêu chọc A Loạn như vậy, hơn nữa Dụ Phi so với A Từ còn ác liệt hơn. A Loạn đáng thương....
Mọi người một đường vừa nói chuyện vừa đùa giỡn, vốn con đường không xa lại càng thêm gần. A Trác kéo dây cương ngừng lại quay đầu nói với Dụ Phi: “Tới rồi.”
Làm một tộc nhân nuôi thả nhiều súc vật nhất trong bộ tộc, chung quanh lều trại của Bố Thiện có một khoảng không rất lớn, chia làm hai nơi dùng rào chắn dựng thẳng lên cao để ngăn cách, trong chuồng không nhìn thấy bò dê ngựa.
“Đại khái là quá nhiều, nên Nặc Nhĩ bọn họ mang đi ăn cỏ.” A Trác suy nghĩ rồi nói, lại nhớ đến Dụ Phi còn chưa nhận thức hết người trong bộ tộc, liền bổ sung nói: “Chính là ca nhân của Bố Thiện thúc thúc, bất quá Bố Thiện thúc thúc khẳng định ở trong lều trại. Bộ tộc hai ngày nữa sẽ làm nghi thức kết hôn, nhiều ngày nay trừ bỏ nhà chúng ta thì còn có vài nhà khác cũng đến mua dê bò của thúc ấy....”
Đang nói chuyện, chợt nghe phía sau truyền đến một trận tiếng vó ngựa. Dụ Phi mới vừa xuống ngựa quay người vừa thấy, hai huynh đệ Dạ cùng Nguyệt phân biệt cưỡi hai tuấn mã cao lớn đi tới chỗ bọn họ, phía sau đồng dạng có mộc bản xa chứ đầy con mồi.
Di? Đợi hai người bọn họ tới gần, Dụ Phi híp mắt lại liền thấy, quả nhiên trong mộc bản xa nhà bọn họ cũng có một người đang cuộn người ngồi, phải.... Quý Diễn Chi?
“A Trác ~ A Loạn ~ Dụ Phi ~”
“Thật khéo, các ngươi cũng đi đổi tế phẩm sao? A Từ ngươi sao lại ngồi ở mộc bản xa, không thoải mái sao?”
Dạ cùng Nguyệt ngừng ngựa đi đến bên bọn họ chào hỏi, bộ dáng rất là thân thiết cao hứng. Dạ nhảy xuống ngựa liền chạy về phía Dụ Phi, đập bả vai Dụ Phi kéo tới một bên thấp giọng cười nói: “Cám ơn ngươi, Dụ Phi, biện pháp ngươi dạy ta rất linh!”
“.....” Dụ Phi khó có lúc bị nghẹn, hắn quay đầu nhìn thấy gần đó, Quý Diễn Chi sắc mặt buộc chặt xuống mộc bản xa đi tới chỗ bọn họ. Thấy Dạ cùng hắn kề vai sát cánh, sắc mặt càng thêm khó coi: “Giống bộ dáng gì nữa, cùng tiểu tử không cố kỵ gì như vậy nào có bộ dáng của một ca nhân.”
Dạ bật người buông tay cách xa Dụ Phi vài bước, vô cùng thuận theo đứng ở phía sau tiểu tử nhà mình: “Về sau sẽ không.”
Quý Diễn Chi lúc này mới thoáng vừa lòng gật gật đầu: “Ân, phải nhớ kỹ lời ta nói với ngươi.”
“Ân, đều nghe phu quân.”
Dụ Phi dùng ánh mắt yên lặng so sánh hình thể Dạ cùng Quý Diễn Chi, nhất thời cảm thấy một màn trước mắt vô cùng khiến người xúc động, ngươi so với lão công của ngươi còn cao hơn nửa cái đầu, thân thể lại cường tráng hơn không ít đâu... Đừng làm biểu cảm người vợ thẹn thùng chói mù mắt như vậy....
Bất quá chiếu theo cách nói của hắn, tối hôm qua bọn họ đã thành công? Nhìn thần thái sáng láng này, lại tưởng tượng vừa rồi Dạ bước đi tư thái lưu loát, Dụ Phi nhất thời bỉ ổi cảm thấy thật tốt.
Sách, Quý Diễn Chi hẳn là lần đầu tiên, hay là vừa vào liền tiết. Nếu không làm sao mới đêm đầu tiên mà ngày hôm sau đã vui vẻ như vậy, này quả thực là sỉ nhục của nam nhân mà =_=
Hết chương 14
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiêu đề đã xuất hiện hai lần nhưng Bố Thiện đại thúc còn chưa lên sân khấu, ta thực xin lỗi ngươi, chương tiếp theo ngươi khẳng định có thể đi ra == cảm tạ mỗ phong đã giúp ta cái trang bìa ~ tuy vẫn phun ta đưa tư liệu sống rất thảm nhưng có thể làm thành như vậy ta thiệt tình yêu ngươi QUQ cảm tạ các cô nương theo dõi ~ không phải không nghĩ hồi đáp.... Nhưng cây tiểu hoa cúc kia vẫn chuyển chuyển không cho ta phúc đáp, thật sự rất đau khổ a ==