Được hai ngày nghỉ, biết bao đệ tử cùng vừa vui khôn tả liền bị đống pháp chú của Luân Ninh thánh chủ giao cho mà tắt hết nụ cười
Tiêu Vương cũng không thoát khỏi, hắn dành cả một ngày nữa để học hết số chú lệnh này
Tiêu Vương cũng thầm thấy khó hiểu, hắn vốn tưởng rằng Kim Quang Mạc Thị thụ nghệ truyền giáo, bắt đệ tử phải khổ luyện tu hành thôi, chẳng hiểu bảo chính đệ tử đọc mấy quyển sách nhạt nhẽo để làm gì?
Hơn nữa nếu dựa vào khả năng của hắn, một cuốn sách này dù dày đến thế nhưng chỉ cần vài hôm là có thể thuộc làu làu, cần gì tận bảy ngày trời
Nhưng đến khi mở sách rồi hắn mới biết, đọc thuộc mà còn phải hiểu hết quyển sách này xem ra còn khó hơn khổ luyện tu vi nữa
Lúc này hắn mới được mở rộng tầm mắt, cuốn sách đó rất dày, chỗ nào cũng có chữ, chi chít đều là chữ và chữ
Nhưng mỗi đề mục đều cực kỳ khó hiểu, mỗi câu đều phải tìm thêm sách mà tham khảo
Cả cuốn sách đều chứa tất cả tinh túy và tri thức của biết bao lĩnh vực, thậm chí còn có những điều có người dùng cả đời cũng không thể chạm vào hay lĩnh ngộ và học tập
Kết quả từ một quyển lại lòi ra thêm hơn chục quyển, Luân Ninh thánh chủ quả thật là biết cách trêu ngươi chúng đệ tử mà
Mặc dù vẫn chưa hiểu hết được những tri thức sâu xa huyền bí, nhưng Tiêu Vương hoàn toàn có thể phân biệt thật giả, biết một số điều bí mật cùng học thức phong phú
Dù vậy, nhưng hỏi hắn có thú vị hay không câu trả lời sẽ vẫn là không! Không, không, không và không!
Ngày thứ ba đến, Tiêu Vương gần như tự mình học thuộc hơn một nửa rồi
Xuống Lục Hành Thất khoe khoang cho Triệu Lẫm, kết quả nhận lại một câu nói ngỡ ngàng
"Vậy sao, ta thuộc hết rồi!"
Thật không thể tin được, cậu ta cũng không thèm nể mặt Tiêu Vương một chút nữa, ngươi muốn khoe khoang với ai chứ!
Nhưng Tiêu Vương tự nhủ, dù gì Triệu Lẫm rất thích thú trong việc đọc sách, là một tên mọt sách không hơn không kém
Hơn nữa đằng nào cậu ta cũng là đệ tử của Luân Ninh thánh chủ, chắc chắn là đã được học trước nên mới thuộc sớm thôi
Nhất định là như vậy không sai!
Tiêu Vương sau khi học ở Lục Hành Thất trở về, đều là cắm đầu vào đống sách tựa như không có trang cuối kia
Đã đến ngày thứ tư, hắn mệt mỏi đến đầu cũng không nhét nổi chữ nữa
Chỉ có thể dùng đồ ngọt để xua tan đi áp lực nặng nề, liền xuống núi mua kẹo hồ lô ngào đường mà ăn
Đến ban chiều trở về Thanh Uy Viện, lại chạm mặt Mạc Tử Quân. Hắn cúi đầu thi lễ, có ý muốn lui về phòng, kết quả lại bị gọi lại
"Vừa đi đâu về?"
Tiêu Vương loay hoay quay đầu đối mặt với y, suy suy nghĩ nghĩ tìm cớ mà nói
"Đồ nhi chỉ đi dạo, phải, chỉ là đi dạo cho thả lỏng tâm trạng thôi ạ!"
"Sư tôn biết đấy, dạo gần đây con học nhiều quá nên rất áp lực, nên đồ nhi chỉ đi dạo đâu đó cho khuây khỏa thôi ạ!"
Mạc Tử Quân nhìn cái điệu bộ nói dối không biết chớp mắt kia của hắn lại khẽ trừng mắt
"Thật sao?"
Tiêu Vương nghe ngữ điệu của y liền có chút rùng mình, hắn đành mếu máo thừa nhận
"Thật ra, đồ nhi chỉ là muốn ăn vài xiên hồ lô đường thôi ạ.."
Nhìn Tiêu Vương mếu máo, ánh mắt nhìn y thập phần hối lỗi tựa như thỏ trắng thèm cà rốt vậy
Mạc Tử Quân tuy rất ghét những lời nói dối hay nịnh bợ, nhìn suy cho cùng chỉ vì việc ăn vụng nhỏ vặt này mà phạt hắn thì đúng là y quá gay gắt rồi
Nghĩ lại, dù gì hắn cũng chỉ là xuống núi ăn vài xiên hồ lô đường, cũng không phải vào giờ giới nghiêm
"Được, xem như ta tha cho con!"
Xem như không phạt hắn được, Mạc Tử Quân chỉ đành thở dài cho qua lần này
"Qua đây!"
Tiêu Vương còn đang thầm mừng rỡ vì được thoát tội, lại nghe Mạc Tử Quân gọi thế, hắn bèn tay cần kiếm lon ton đi theo sau y
Mạc Tử Quân lại dẫn hắn qua phía sau biện điện Tĩnh Thất, Tiêu Vương còn đang tay ôm kiếm ngơ ngác ra đó, cũng không biết đến đây làm gì nữa
Những ngày ở Thanh Uy Viện trôi qua rất bình thường và nhàn nhã, ngày nào Tiêu Vương cũng đắm mình trong sách, rồi xuống Lục Hành Thất học tập
Thường thì chỉ có thể lâu lâu cùng chúng đệ tử lén tụ tập náo nhiệt một chút, hắn còn là người thường xuyên bày đủ thứ chuyện trên trời dưới đất
Nhưng ở Thanh Uy Viện lại rõ ràng yên tĩnh hơn nhiều. Mặc dù phần lớn thời gian Mạc Tử Quân đều ở trong điện Tĩnh Thất thanh tu
Nhưng vì không cần mỗi ngày đều phải bái kiến, hơn nữa Mạc Tử Quân cũng không thích ai đến gần Tĩnh Thất của y, nên sư đồ cũng không có điều gì cần nói với nhau, đôi khi mười ngày, thậm chí nửa tháng cũng chưa thấy mặt
Tiêu Vương thường cảm thấy cô đơn, ở trong Thanh Uy Viện tòa điện vắng vẻ này thật đúng là khủng khiếp
Nhưng hắn biết Mạc Tử Quân rất lạnh lùng, sợ quấy rầy đến sự thanh tu của người, nên nếu không có chuyện gì thì rất ít khi tới tìm
Còn đối với Mạc Tử Quân mà nói, tuy rằng không có ai quấy rầy, nhưng cũng không trống trải như trước nữa
Dù chỉ mới có người bước vào biện viện của Tĩnh Thất, đã có cảm giác lạ lẫm khó quen kịp
Nhìn sang Tiêu Vương còn đang ngơ ngác liếc ngang liếc dọc không dám nhìn thẳng xung quanh, xem ra không chỉ có mình y thấy không quen
"Từ hôm nay, con cứ đến đây, ta dạy con kiếm thuật!"
"À.. Dạ, sư tôn.."
Tiêu Vương có hơi bất ngờ cũng có chút thầm vui, nhưng giọng điệu cũng có phần run rẩy khó giấu
Mạc Tử Quân chưa từng nhận đồ đệ, cũng không biết phải dạy như thế nào, huống chi lại là một tên nhóc con
Dù rằng đã khá hơn lúc đầu nhiều, nhưng Mạc Tử Quân thấy rõ trong mắt hắn vẫn còn hơi sợ y
Tuy vậy Mạc Tử Quân cũng không biết nên làm thế nào, chỉ đành chuyện đến đâu thì thuận đến đó vậy
Mạc Tử Quân đưa tay, từ trong lòng bàn tay thình lình một ánh kim sắc bén hiện ra, Chi Băng nghe lệnh lập tức xuất kiếm
Chi Băng tựa đã dung nhập cốt tuỷ của Mạc Tử Quân, lúc nào cũng có thể triệu ra, lại thu hồi bất cứ khi nào cũng được
Tiêu Vương nhìn mà há hốc mồm, rồi lại tự nhìn hai thanh bảo kiếm Du Hỏa trong tay mình
Giá như Du Hỏa cũng chịu nghe ý hắn như Chi Băng nghe lệnh y thì hay biết mấy rồi
"Tập trung, xem!"
Mạc Tử Quân thấy hắn lơ đãng liền lên tiếng nhắc nhở hắn, Tiêu Vương khẽ gật gật đầu, chăm chăm mắt nhìn y
Kiếm vung lên như chém ngang qua gió băng, tiên sơn tĩnh mịch dưới ánh chiều tà
Mái tóc như tơ tùy ý tản ra giống cánh lưu ly nở rộ rơi xuống đất. Một thân bạch y, tung bay trong cơn gió mạnh
Đường kiếm mang theo hàn quang cắt ngang ánh chiều tà, tĩnh tại mà nền nã, phóng khoáng biến ảo khôn lường
Tiêu Vương cứ lẳng lặng đứng sau bóng lưng của Mạc Tử Quân, nhìn người vung lên đường kiếm nhưng lại vô cảm
Chợt hắn lại thấy thật quạnh hiu. Sư tôn luôn cô độc đứng sừng sững trên chín tầng mây, bảo vệ ngọn núi tiên này, vùng đất này, thiên hạ này nghìn năm vạn năm.. Dường như lại rất cô độc
Kiếm thu về tay, từng cánh hoa lưu ly tung nhẹ theo gió dần rơi xuống, chợt thấy Mạc Tử Quân lãnh đạm nói
"Làm lại ta xem!"
Tiêu Vương ngơ ngác bị kéo về thực tại, đột nhiên bị y gọi ra thực hiện lại đường kiếm ấy, kiếm Tiêu Vương có chút hơi căng thẳng
Tiêu Vương khẽ thở mạnh một hơi lấy lại tinh thần, Du Hỏa rời vỏ, hắn vung lên từng đường kiếm đầy mạnh mẽ
Tiêu Vương có chút căng thẳng, chỉ cố ghi nhớ từng động tác của Mạc Tử Quân mà lặp lại theo y
Nhưng đường kiếm có hình lại không có khí, Du Hỏa hai kiếm giao nhau thanh âm trong trẻo
Chợt hắn vung kiếm, lại chạm vào nhau bội âm véo von lại tạo nên tán âm vang dội, Mạc Tử Quân bỗng bước đến giữ lấy tay hắn lại
"Dừng lại được rồi!"
Tiêu Vương bị một phen kinh hồn bạc vía, Mạc Tử Quân lại lãnh đạm dạy bảo hắn
"Con là chủ của kiếm, chứ không phải kiếm mới là chủ!"
"Trước tiên, phải bắt kiếm linh hoàn toàn phục tùng chủ vị của nó!"
Tiêu Vương lắng tai nghe rõ lời y, Mạc Tử Quân cũng nhìn rõ Tiêu Vương và kiếm linh dường như không có sự bổ trợ nhau, là kiếm linh vào tay lại chẳng khác bao thanh kiếm thường chưa được phong tên vậy
Bản thân Tiêu Vương đối với bảo kiếm phản chủ này cũng gặp không ít rắc rối, lần này hắn vâng theo y, lập tức vào kiếm nhiều hơn
Bỗng một lúc, Du Hỏa chợt lóe lên một vầng sáng đỏ chói quấn quanh kiếm trong tay hắn. Ánh sáng đỏ kì lạ ấy khẽ vụt tắt dần
Tiêu Vương cầm Du Hỏa trong tay nhìn đi ngắm lại một hồi, bèn quay sang Mạc Tử Quân hỏi
"Sư tôn, con thấy đâu có gì thay đổi đâu!"
"Vậy sao?"
Mạc Tử Quân dứt lời, Tiêu Vương chỉ nghiêng đầu khó hiểu rồi lại dời mắt nhìn lại hai thanh kiếm của mình
Đột nhiên hai thanh kiếm bỗng chốc bay vút lên cao, bay quay người hắn tận mấy vòng, nhanh đến không nhìn kịp, chỉ mập mờ nhìn theo vệt sáng đỏ chói
Đột nhiên Du Hỏa dừng lại trước mắt hắn, Tiêu Vương ngơ ngác nhìn sang y rồi lại nhìn sang kiếm, hắn khẽ dụi dụi mắt rồi nhìn lại
"Sư tôn, sau Du Hỏa lại hợp thành một thanh kiếm rồi?"
Tiêu Vương ngơ ngác nhìn hai bảo kiếm của mình đột nhiên lại hợp thành một đang lơ lửng trước mắt
"Nhưng sư tôn, con đã quen dùng song kiếm, đột nhiên chỉ còn một thanh, thật sự khó quen lắm ạ!"
Mạc Tử Quân không đáp lại hắn, Tiêu Vương vừa dứt lời, đột nhiên Du Hỏa lại bay đến trước mắt hắn, tự mình tách thành hai
"Không phải trường hợp nào cũng có thể dùng được song kiếm, con vẫn là tự mình làm quen đi!" - Mạc Tử Quân
"V.. vâng ạ!"
Tiêu Vương tuy bất ngờ nhưng lại rất lấy làm hiếu kì, hắn nhìn chằm chằm kiếm, Du Hỏa lần nữa lại hợp thành một, rồi lại tác làm hai, rồi lại hợp thành một.. Tiêu Vương hớn hở nhìn sang Mạc Tử Quân
"Sư tôn, tuyệt quá, con còn chẳng cần đọc chú nữa mà đã nghe lệnh rồi!"
Mạc Tử Quân cũng tỏ ý rất hài lòng, chợt y lãnh đạm cất tiếng hỏi
"Vậy, có thể luyện kiếm rồi nhỉ?"
Tiêu Vương "ừm" nhẹ một tiếng rồi gật gật đầu, hắn lại cầm kiếm, lần này đường kiếm vung lên không còn nữa tán âm vang dội chói tai nữa
Đường kiếm lại rất mạnh mẽ, dồn toàn lực về hướng cánh tay, Du Hỏa xoay chuyển qua thân, từng nhát chém như xé trời rạch mây
Đến nửa đoạn sau, Tiêu Vương lại hơi loay hoay, vì khi đó hắn lại mất tập trung, chỉ mình Mạc Tử Quân, hoàn toàn không để ý đến đường kiếm nên không nhớ hết
Đột nhiên Mạc Tử Quân vòng mình qua người hắn, eo gần như chạm hẳn vào nhau qua lớ y phục, hai bàn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, nhẹ nhàng dao động hạ kiếm
Tiêu Vương kinh hồn bạt vía, nhất thời đờ đẫn, như thể cả người từ từ chìm trong nước
"Đừng hấp tấp, tập trung tụ khí vào đầu ngón tay, không được quá lực!"
Tiêu Vương cảm nhận cơ thể gần sát sau lưng mình, bản thân như sắp điên rồi, bàn tay đột nhiên có chút run rẩy, hắn liền siết chặt tay, càng không muốn y phát hiện sự run rẩy của mình
"Thả lỏng tay!"
Tiêu Vương nhất thời trở nên mâu thuẫn, tay vẫn một mực siết lấy chuôi kiếm
Mặc cho ngón tay thon dài trắng nõn kia đang nắm lấy tay hắn, dạy hắn từng đường kiếm, từng nhịp lực, ngón tay hắn lại giống như bị tật, không thể động đậy
Bỗng thấy bạch quang trên tay Mạc Tử Quân truyền vào, xuyên qua tay hắn
"Thuật kiếm này, tên là Tán Hoa! Chính là đường kiếm phải đường kiếm không được quá cứng cỏi!"
"Nhu nhưng công! Đường kiếm nhẹ nhàng nhưng phải chí mạng!"
Đang nói thì ánh bạch quang sắc bén vô cùng, đường kiếm vung lên uyển chuyển lại mềm nhẹ, nhưng phút chốc một đòn đã chém đôi hòn dã sơn trước mắt
Tiêu Vương bần thần, lại không phải ngơ ra vì đường kiếm, căn bản không thể nghe thấy Mạc Tử Quân đang nói gì
Nhưng hắn tự hỏi, bàn tay phủ trên tay mình rõ ràng lạnh hệt như băng, khí lạnh xuyên vào đến tận xương, nhưng sao hắn lại thấy nóng đến mức đầu đầy mồ hôi, lòng dạ rối bời?
"Hiểu chưa?"
Mạc Tử Quân buông tay hắn ra, cúi đầu nhìn tiểu đồ nhi dựa vào lòng mình như một nụ hoa nhỏ, cuộn thành một đống
"Dạ, hiểu ạ!"
Mạc Tử Quân nhìn hắn tỏ ý hài lòng, còn Tiêu Vương lại cật lực né tránh ánh nhìn từ y
Mạc Tử Quân thấy hắn cúi thấp đầu cứ cho rằng hắn đang thi lễ, cũng chỉ lãnh đạm nói
"Bất cứ lúc nào muốn, có thể đến đây luyện kiếm! Tốt nhất nên luyện tập thường xuyên!"
Tiêu Vương tay cầm kiếm vẫn cúi đầu bất động, nghe Mạc Tử Quân nói rồi hắn liền gật gù đáp
"Vâng thưa sư tôn! Con.. con về phòng đọc sách trước ạ!"
Nói đoạn, Tiêu Vương bèn cầm kiếm nhanh chóng lao đi, chạy thẳng về phòng của mình
Mạc Tử Quân nhìn thấy điệu bộ gấp rút thế của hắn thật sự chẳng ra làm sao cả, lại lắc đầu bất lực
Tiêu Vương vừa chạy về phòng đã trực tiếp đóng sầm cửa, tựa vào khung cửa, sắc mặt ngỡ ngàng chưa thể vơi
Hắn ngồi phịch lên trên sạp giường gỗ, áp hai bàn tay lên gương mặt vẫn còn nóng dữ dội
Vùi một lúc lâu, nhiệt độ cũng vẫn chưa lui bớt. Mặt đã vậy, trong người cũng thế nốt
"Ta.. ta bị làm sao thế này?"
Hắn không biết đầu óc mình đang nghĩ cái quái gì nữa, càng không biết thần trí đang bay đến tận phương nào rồi nữa. Lòng vừa thầm vui lại vừa thầm sợ
Vui vì tới đây được hơn ba tháng, đây là lần đầu tiên sư tôn tự mình dạy hắn gì đó. Hắn vui quá đi mất, sau này nhất định phải chăm chỉ luyện tập mới được
Nhưng lại sợ vì, một cảm giác kỳ lạ chưa từng có.. Cảm giác tâm can dồn dập, loạn nhịp lại thêm bất an
Hơi thở hì hục xen vào những âm thanh từ tim nảy lên cao từng nhịp, ngay tức khắc một tiếng "chát" vang vào dập tắt đi mớ suy nghĩ hỗn độn trong lòng hắn
"Tỉnh táo lại nào, Tiêu Vương, tỉnh táo lại.."
Tiêu Vương chút chốc liền dùng hai bàn tay một phát vỗ mạnh vào hai bên mặt mình, xem như tự đánh tỉnh mình, miệng luôn tự nhủ bản thân phải thật sự tỉnh táo
Hắn lấy trong túi áo ra một viên đường, Tiêu Vương từ nhỏ đã luôn thích ăn kẹo ngọt, liền cho ngay vào miệng
Hắn khẽ rũ mi khép mắt lại, trấn nhìn thần trí mà thở phào nhẹ nhõm một hơi như vừa trút được nỗi sầu niềm khó tả
"Xem ra đây là tác dụng phụ của việc đọc quá nhiều sách thoại bản rồi!"