Ưm?
Tiêu Vương mới mở mắt ra Mạc Tử Quân đã đi đâu không rõ, hắn thì nằm trên chiếc giường, hai tay để bên hông, dáng vẻ an phận thủ thường, cả người còn đắp chăn kín mít
Tiêu Vương xốc chăn, năm ngón tay phải vùi vào tóc. Cái sự vô lý và cảm giác sợ hãi không tên vẫn cứ còn mãi không phủi đi được
Hắn là vừa nhớ lại chuyện của kiếp trước đây mà, nhớ về cái sai lầm ngớ ngẩn phải ăn trăm gậy của hắn đấy
"Hồn đan? HỒN ĐAN!"
Tiêu Vương nhảy xuống giường, quơ quơ lấy y phục mặc vào rồi lao thẳng khỏi phòng
"Khoan, có gì đó không đúng?"
Tiêu Vương ngơ ngơ ngác ngác, quả thật là có gì đó không đúng mà. Hắn khẽ dạo mắt nhìn một loạt, hắn chẳng phải đang ở Thanh Uy Viện sao?
Rốt cuộc hắn về khi nào? Còn đại hội Tiên Minh Phong Giới thì sao?
Còn đang ngu ngơ chôn mình không mớ hỗn độn hoang mang của chính mình, đột nhiên cánh cửa Tĩnh Thất bèn mở
"Sư tôn!" - Tiêu Vương thẳng lưng, cung kính cúi đầu
Mạc Tử Quân chỉ hừ nhẹ một tiếng, y khẽ bước đến gần hắn nhìn Tiêu Vương một hồi
Mạc Tử Quân bèn nhẹ nhàng đưa tay đến chỉnh đốn lại y phục cho hắn, Tiêu Vương ban nãy xồng xộc chạy khỏi phòng y phục mặc còn chưa mặc xong hết, tụt chỗ này hở chỗ kia
Được Mạc Tử Quân ôn nhu chỉnh đốn từng chút một khiến Tiêu Vương có chút căng thẳng mà mất tự nhiên
"Sư tôn, để đồ nhi tự mình.."
"Yên nào!"
Tiêu Vương căng thẳng đến nổi quên cả hô hấp, hắn nghĩ nếu thêm chút nữa chắc hắn sẽ tắt thở mất
Mạc Tử Quân chỉnh đốn từng chút từng chút một cách chầm chậm. Tiêu Vương chỉ cầu nhanh lên nhanh lên, lão tử sắp không thở nổi rồi đây
Chỉnh đến cổ áo, tay Mạc Tử Quân khẽ lướt nhẹ qua vành tai hắn, đột nhiên khẽ run rẩy rồi ửng đỏ lên. Hắn không đợi được nữa, bắt lấy tay y còn mình thì quay mặt đi gượng gạo nói
"Sư tôn, đồ nhi tự làm được mà! Không cần phiền sư tôn thế đâu!"
Tiêu Vương gượng gạo nói rồi, liền co giò chạy vụt mất rồi Thanh Uy Viện
A điên mất thôi!
Ta điên rồi!
Tiêu Vương ta điên thật rồi!
Tiêu Vương chạy từ Thanh Uy Viện đến tận ngự viện Kim Quang, hắn ngồi đó vò đầu bứt óc gào gào lẩm bẩm
"Bốp" một tiếng, Tiêu Vương ngay lập tức ôm đầu kêu đau, hắn qua về sau xem là tên nào to gan dám đánh hắn
Hóa ra vậy mà lại là Triệu Lẫm -. -
"Làm gì kêu la ở đây vậy hả!" - Triệu Lẫm
"Ngươi cũng đâu cần phải đánh Tiêu Vương như vậy cái tên này!" - Lam Tuyên Cơ bèn bước đến xoa xoa đầu cho Tiêu Vương
"Hứ!" - Triệu Lẫm bướng bỉnh
"Hiếm lắm mới được nêu danh đến đại hội Tiên Minh Phong Giới, ta muốn lại không được! Còn hắn, ngủ một phát về đến cũng chẳng hay!" - Triệu Lẫm
"Hử? Ta ngủ đến khi về luôn á?" - Tiêu Vương chỉ tay vào mình ngơ ngơ nhìn Triệu Lẫm
"Còn ai nữa!" - Triệu Lẫm
"Haizz, ta thật không hiểu! Suốt mấy tháng qua ngươi ở Thanh Uy Viện ngủ chưa đủ à! Đêm ngươi làm gì chứ, cùng Thượng Tiên dã chiến à?" - Lam Tuyên Cơ
"NÓI CÁI GÌ VẬY HẢ!" - Tiêu Vương bèn bịt mồm Lam Tuyên Cơ mà kêu toáng lên
"Nàng ta đùa thôi, ngươi đó tật giật mình à!" - Triệu Lẫm
"Thì ý ta là.. không thể đùa như vậy được!" - Tiêu Vương gượng gạo quay đi
Đột nhiên Lam Tuyên Cơ bèn đặt tay lên vai Tiêu Vương mà kéo hắn về
"Chuyện gì?" - Tiêu Vương
"Băng vải!" - Lam Tuyên Cơ
Tiêu Vương bèn đưa tay sờ sờ qua băng vải đang quấn lấy cổ của hắn. Vậy mà suýt thì tụt mất
"Mắt mũi để đâu, có ngày tụt mất không hay!" - Triệu Lẫm
"Rốt cuộc vì sao phải che vậy?" - đột nhiên Lý Như Lan không biết tử đâu đi đến hỏi
Tiêu Vương gượng gạo quấn lại băng trên cổ, Lam Tuyên Cơ và Triệu Lẫm nhìn hắn bèn thở dài
"Không có gì to tát đâu ạ!" - Lam Tuyên Cơ
"Hắn á hả, là một tên yêu chuộng cái đẹp! Từ nhỏ có một vết sẹo lớn sáu gáy che không hết, nên phải lấy băng vải quấn lại!" - Triệu Lẫm
"Ngay cả muội và Triệu Lẫm cũng chưa từng thấy được nữa cơ!" - Lam Tuyên Cơ
Ba người họ nói này nói kia, Tiêu Vương tay quấn băng có phần siết lấy nắm tay, ngày lập tức rời đi
Cũng bởi vì khi xưa, hắn vốn nghĩ đây chỉ là một vết sẹo lớn.. làm sao biết được thực hư là gì
Trải qua một kiếp rồi, cuối cùng cũng biết rõ hơn hết, lại càng kiên quyết không được để ai biết đến hay nhìn thấy
* * *
"Triệu Lẫm, dạo nay ngươi có nhiều công vụ không?" - Tiêu Vương
"Hừm, không nhiều lắm! Ta còn rảnh rỗi nữa mà! Mà ngươi hỏi làm gì?" - Triệu Lẫm
Tiêu Vương khẽ thở dài một tiếng, tay xoa xoa ấn đường lay hay mãi
"Nè, trả lời đi chứ!" - Triệu Lẫm
"Ta.. thì là ta quá rảnh rỗi, muốn xuống núi! Sư tôn cũng không còn cấm ta di hành nữa!" - Tiêu Vương
"Hờ, giờ ta hiểu rồi! Đừng hỏi ta, bệ phong vụ ngươi thấy đấy cũng không có bao nhiêu việc! Ngươi có thể rảnh rỗi cả ngày!" - Triệu Lẫm
"Cơ mà, sau ngươi muốn xuống núi làm gì chứ! Chẳng phải ngươi cả ngày ở bên Tịnh Thanh Thượng Tiên không thích sao?" - Triệu Lẫm
"Khi còn nhỏ ngươi ngày ngày đều đến đạo quán Tịnh Thanh miếu quét dọn đạo quán, lau tượng thần! Bây giờ vị thượng thần tín ngưỡng của ngươi chẳng phải ở ngay trước mặt ngươi sao?" - Triệu Lẫm
"Ta còn nghĩ ngươi sẽ cả ngày cố gắng bám lấy người cơ đấy!" - Triệu Lẫm
Tiêu Vương chỉ hừ hừ rồi thôi, hắn cứ lẩm bẩm trong miệng rằng Nếu có thể như thế thì thật tốt rồi
Triệu Lẫm nhìn vẻ mặt của Tiêu Vương lúc này cậu ta cũng ngưng cười bèn nói với hắn
"Nếu ngươi quá rảnh rỗi, chi bằng đến Tàng Thư Các phụ giúp Lam Tuyên Cơ xếp sách đi!" - Triệu Lẫm
Tiêu Vương gật đầu hừm một tiếng rồi bèn đến Tàng Thư Các
Tàng Thư Các..
"Hể? Tiêu Vương đấy à, sao nay ngươi lại đến đây?" - Lam Tuyên Cơ
"Ta đến giúp ngươi xếp sách!" - Tiêu Vương vừa nói vừa chất sách lên kệ
Lam Tuyên Cơ bèn chậc lưỡi, chống tay tựa mình vào kệ sách, nghiêng đầu nhìn hắn hỏi
"Lại muốn xin tiền mua rượu? Nói cho biết, Kim Quang phái cấm rượu, lần trước không nghe Như Lan sư tỷ mắng rồi à!" - Lam Tuyên Cơ
"Ngươi nghĩ tốt về ta một chút đi chứ, ta đâu phải lúc nào cũng xin tiền mua rượu!" - Tiêu Vương than thở
Lam Tuyên Cơ bèn im lặng đôi chút, lấy tay xoa xoa ấn đường
"Nghĩ gì đó?" - Tiêu Vương
"Ta chỉ đang nghĩ, ngươi có chỗ nào tốt để ta phải suy nghĩ?" - Lam Tuyên Cơ
"Nè, ngươi vừa phải thôi Lam Tuyên Cơ!" - Tiêu Vương bèn cáu
"Được được, không trêu nữa không trêu nữa!"
Lam Tuyên Cơ nhận thấy Tiêu Vương không vừa lòng cũng không đi quá xa, nàng bèn hỏi hắn
"Có chuyện gì không vui à?" - Lam Tuyên Cơ
Tiêu Vương đặt đống sách chất chồng kia xuống mà ngồi bộp xuống thư án than thở
"Ta đang có vài ý định, khó nói!" - Tiêu Vương
"Nói đi! Ai ức hiếp ngươi? Ta sẽ dùng Nhu Sắc thổi kẻ đó đến bắc hải luôn, nhất định dùng thủy thuật chìm chết kẻ đó! Còn phải bảo Triệu Lẫm dùng mộc thuật khiến đống tảo bẹ phải trói kẻ đó như bánh tép thiêu luôn!" - Lam Tuyên Cơ gay gắt vung tay cần chiết phiến quơ đi quơ lại
"Không có không có! Ai ức hiếp được ta?" - Tiêu Vương
"Cũng đúng, cũng đâu phải lúc nhỏ nữa! Mà người nào động vào ngươi lúc này không phải sẽ bị Thượng Tiên động thủ à? Như chuyện của con ả Lý Tiểu Mai đấy!" - Lam Tuyên Cơ
Tiêu Vương à ừm một chút, Lam Tuyên Cơ bèn nhìn sang hắn
"Vậy rốt cuộc ngươi muốn nói gì, vả lại ta thấy gần đây ta cứ thấy ngươi đi đi lại lại ở bệ phong vụ! Rảnh rỗi quá đâm ra chán nản à?" - Lam Tuyên Cơ
"Nếu ngươi chán thì nên phụ ta chút việc đi, ta đây muốn rảnh mà không được đây!" - Lam Tuyên Cơ
"Cũng không hẳn là quá rảnh rỗi, chỉ là ta muốn xuống núi, nhận vài công vụ đâu đó xa một chút!" - Tiêu Vương
"Hử? Muốn nơi xa một chút? Hơi khó đấy, dạo gần đây không có bao nhiêu công vụ, với lại nhưng nơi quá xa Kim Quang sơn thì sẽ thuộc địa phận khác, chúng ta đâu thể can thiệp!" - Lam Tuyên Cơ
"Thì bởi vậy, ta mới định.."
"Ngươi định làm gì?" - Lam Tuyên Cơ
"Ta đang có ý định.. trở về thôn Phồn Tử!" - Tiêu Vương
"CÁI GÌ?"
Lam Tuyên Cơ bàng hoàng thét lên, còn chưa kịp nói gì, cả chồng sách trên tay nàng ta đã một đòn đón đất mà rơi xuống sạp chiếu
"Tiêu Vương, ngươi có biết ngươi có nói gì không hả?" - Lam Tuyên Cơ
"Ta biết ngươi sẽ khó tin, nhưng ta vốn định trở về thôn Phồn Tử!" - Tiêu Vương
Lam Tuyên Cơ vẫn không tin vào tai mình, nàng vừa nghe gì vậy chứ
"Tiêu Vương, ngươi có tỉnh táo không đấy! Đến Kim Quang phái là mong muốn cả đời của ngươi, chỉ mới nhập môn chưa đến một năm đã muốn về?" - Lam Tuyên Cơ
"Nói đi, có phải ngươi là đệ tử cút Thượng Tiên nên có người ganh ghét làm khó ngươi? Dẫn cho đến gặp kẻ đó, ta gọi Triệu Lẫm đến rổi chúng ta sẽ có kẻ đó một trận!" - Lam Tuyên Cơ
"Ta đã nói rồi, ta đang rất tỉnh táo! Ta không mớ, cũng không phải ai ép buộc ta! Là ta tự quyết!" - Tiêu Vương
"Tiêu Vương, tại sao? Ở đây có gì không tốt? Đúng là gia quy có nhiều một chút, nhưng Thượng Tiên luôn nâng đỡ ngươi mà.. à phải rồi, còn có Thượng Tiên!" - Lam Tuyên Cơ
"Là y đó, là Tịnh Thanh Thượng Tiên đó! Là vị thượng thần mà ngươi bao nhiêu năm cung phụng, ngài ấy là tín ngưỡng của ngươi đó!" - Lam Tuyên Cơ
"Ngươi ngày ngày đều đến đạo quán quét dọn mà! Giờ ngài ấy đã là sư tôn của ngươi rồi, sao ngươi lại quyết định buông bỏ? Chẳng phải đó là mong ước cả đời của ngươi sao?" - Lam Tuyên Cơ
Tiêu Vương ủ rũ đôi phần, khóe môi chỉ lẩm bẩm
"Cũng bởi vì y là sư tôn của ta, nên ta càng không thể ở lại.."
Cạch..
Bên ngoài cửa Tàng Thư Các bỗng vang kên vài tiếng lạch cạch sàn gỗ, giống nhưng tiếng bước chân đang gấp gáp chạy ngoài hành lang
Lặng đi đôi chút, phải chăng có ai đang ở bên ngoài. Cả Tiêu Vương và Lam Tuyên Cơ đều bị sao nhãn, bèn tò mò ra xem, tiếng lạch cạch lại vang
Một đám môn sinh chạy đôn đáo xồng xộc trước hành lang Tàng Thư Các, không biết là có chuyện gì nữa xem ra không hề nhỏ
Lam Tuyên Cơ liếc nhìn sang Tiêu Vương rồi thấp giọng
"Hôm nay đến đây được, khi nào ngươi chưa thể giải thích toàn bộ cho ta biết, thì đừng hòng ta để yên cho ngươi trở về!"
Dứt lời, Lam Tuyên Cơ và Tiêu Vương bèn theo chân đám môn sinh chạy ra đại điện. truyện ngôn tình
Giữa đại điện Kim Quang Điện, cả năm vị thánh chủ đang nghiêm nghiêm bàn việc cùng các vị giáo chủ khác. Đám môn sinh nấp ngoài cửa điện hóng chuyện
Chỉ thấy ngoài năm vị thánh chủ và các bị giáo chủ của các tiên môn khác, dưới điện là khoảng gần mười vị đệ tử. Nhìn y phục màu sắc chen nhau xem ra tất cả đều là đệ tử chính môn, hơn nữa đều là nằm trong Ngũ Đại Tiên Môn
Đệ tử mặc y phục màu bạch lam kim ấn kia chính là của Kim Quang Mạc Thị - Kim Quang Phái
Y phục màu vàng kim là Cao Lăng La Thị - Cao Lăng Phái
Vô Lãnh Lý Thị - Lý Quy Phái lại có y phục màu nâu cam
Minh Hy Liễu Thị - Minh Hy Phái lại có màu y phục là màu tím hồng
Còn những y phục mang màu trắng xám là Huyễn Chu Cao Thị - Huyễn Chu Phái
Đều là những đệ tử chính môn của Ngũ Đại Tiên Môn, là năm gia tộc giáo phái hùng mạnh đứng đầu tiên môn, nhưng tất cả đều mình đầy thương tích
Đám môn nấp ló hóng chuyện nhưng vẫn chưa nghe được là gì, Lam Tuyên Cơ ngó đầu vào thấy Mạc Lang đứng đó
Bên cạnh mỗi một thánh chủ hay giáo chủ đều có một đệ tử đứng cạnh, hiển nhiên phải luôn là những đại đệ tử. Thế nên đứng đó còn có Mạc Lang đứng sau Mị Tôn thánh chủ, Lý Như Lan đứng sau Nhạc Tinh thành chủ, Tôn Tự đứng sau Luân Ninh thánh chủ và Lưu Anh đứng sau Gia Yên thánh chủ
Lam Tuyên Cơ ra hiệu cho Mạc Lang muốn hỏi chuyện, nhưng đáp lại Mạc Lang lại ra hiệu bảo nàng cùng họ rời đi, lại còn từ chối thông linh* với nàng
(Thông linh: Các vị cái hiểu nôm na như call chẳng hạn)
Nhưng Mạc Lang cứ ra hiệu vài lần, Lam Tuyên Cơ không hiểu y muốn nói gì. Cuối cùng Mạc Lang đành chọn cách thông linh với Lam Tuyên Cơ, nàng ta tiếp nhận bèn đặt tay lên trán sau đó bèn quay sang Tiêu Vương
"Họ đang bàn chuyện rất hệ trọng, mà Tiêu Vương này! Nhìn sư tôn của ngươi đi!" - Lam Tuyên Cơ
Nghe thế, Tiêu Vương bèn đưa mắt nhìn vào trong. Hắn nhìn thấy Mạc Tử Quân vẫn ngồi đó nhìn ra hắn, nhưng y như muốn nói gì đó với hắn, vẻ mặt có phần mỏi mòn
"Sao?" - Tiêu Vương không hiểu, chỉ nhìn sang Lam Tuyên Cơ hỏi
"Mạc Lang ca ca nói, Thượng Tiên ở đó, sau ngươi không vào?"
"..."
Á quên mấtttttt