Hạ Mạt tập trung tinh thần vào trên người Randall, căn bản không ý thức được cánh tay mình vẫn bị lộ ra bên ngoài, lập tức giơ tay thề: “Sẽ! Đương nhiên sẽ!”
Randall trầm mặc một lát, nói: “Ngày mai gặp.”
“Tốt! Ngày mai gặp!”
Video trò chuyện chấm dứt, Hạ Mạt còn bảo trì bộ dáng kích động lính quèn gặp thủ trưởng kia.
Ngọc Chương vừa vào cửa liền nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch này của cậu, không khỏi bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, “Không phải nói tiêu chảy sao? Ngồi ở cửa ra vào làm gì?”
“Ah?” Hạ Mạt vội vàng nhảy dựng lên, cười hì hì khoác tay Ngọc Chương, “Ba ba, tối mai tiểu tổ của bọn con tụ hội, ngay tại quán hải sản trong hoàng thành, ngài nói con mặc cái gì mới tốt?”
“Có Randall điện hạ?”
“Có.”
“Còn phải nói cái gì nữa? Đương nhiên là mặc đồ đẹp nhất rồi.”
“Hì hì.” Hạ Mạt gãi gãi đầu, “Điều này con cũng biết, thế nhưng…phối hợp như thế nào…”
Ngọc Chương nghiêng đầu dò xét cậu, rất có bộ dáng hận bùn không trát nổi thành tường, “Thân là Omega mà ngay cả điều cơ bản nhất là phối hợp quần áo cũng không xong, khó trách tất cả những Alpha khoảng 17 tuổi ở nhà đều không vừa ý con.”
Hạ Mạt vụng trộm nhếch miệng lên.
Ngọc Chương nói: “Đi theo ta.”
“Ôi!”
Ngọc Chương dẫn Hạ Mạt vào trong phòng, mở ra tủ quần áo, trong tủ quần áo trống rỗng chỉ có mấy bộ y phục, lật qua lật lại cũng không còn cái gì ý mới, đều được mua lúc vẫn còn ở nhà, lớn nhỏ có thích hợp hay không cũng còn rất khó nói.
Trong nội tâm Hạ Mạt bỗng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt, sẽ không phải, là muốn cho cậu mặc những thứ này đi…
“Ba ba, những y phục này…”
“Đều không được!”
Hạ Mạt vụng trộm nhẹ nhàng thở ra.
“Thân là Omega, sao có thể lôi thôi lếch thếch? Cũng may gần đây trong tay của ta còn có chút tiền, con cứ cầm lấy đi mua một chút quần áo đi, đừng có thất thố trước mặt Randall điện hạ.” Ngọc Chương mở ra quang não, trực tiếp chuyển 3000 Lạp Hỗ tệ cho Hạ Mạt.
Hạ Mạt nhìn thấy tin nhắn nhắc nhở số tiền dư trong tài khoản, do dự nói: “Có nhiều quá hay không?”
“Ăn cơm cùng với vương tử điện hạ, tự nhiên phải ăn mặc thật đẹp.” Thái độ của Ngọc Chương đối với chuyện này rất cường ngạnh, “Con cứ việc yên tâm, ba ba cũng không phải là loại người không biết lo xa. Số tiền này đúng là dư, đừng có không nỡ tiêu.”
“Cám ơn ba ba!”
“Nhanh đi chọn quần áo đi.”
“Ừm!”
Hạ Mạt nằm trên ghế sa lon, đăng nhập trang mạng taobao thông qua quang não.
Taobao là hệ thống bán lẻ lớn nhất của Lạp Hỗ tinh cầu, được gọi là “Chỉ có không thể nghĩ ra được, không có mua không được”. Ở trong sân giao dịch này, mọi người có thể dùng thân thể giả thiết để mua sắm, cũng có thể thông qua giao diện không gian ba chiều lựa chọn sản phẩm cùng dịch vụ mình cần.
Để chắc chắn hiệu quả mặc vào người của quần áo, Hạ Mạt không chút do dự lựa chọn mua sắm giả thuyết thật thể. Đi dạo trong khu mua sắm mô phỏng nửa giờ liền chọn được một bộ quần áo có màu đỏ làm chủ đạo, được trang trí bởi những họa tiết màu trắng.
Hạ Mạt rời khỏi không gian ảo, sung sướng chạy đến tiệm tạp hóa dưới lầu.
Ngọc Chương đang sửa sang lại gian hàng, nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu lên nhìn, “Tâm tình tốt như vậy?”
“Hì hì.” Hạ Mạt ngồi ở trên ghế nhỏ bên cạnh, lấy ảnh bộ quần áo minh chọn ra, “Vâng ạ. Ba thấy thế nào?”
Ngọc Chương nghiêng đầu nhìn nhìn, “Không tệ.”
“Chủ quán nói tám giờ tối sẽ giao hàng đến.”
“Còn rất nhanh.”
“Nghe nói cửa hàng bọn họ ngay tại hoàng thành.”
“Được rồi, ngày mai sẽ mặc cái này.”
“Vâng!”
Hết chương 90.